Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 91
Vali của Nguyễn Văn Văn là tài xế đi đến biệt thự nhà họ Lộ lấy, do thím Chu sắp xếp, bà ấy nghe thấy tài xế nói thì nghĩ là Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong muốn đi ra ngoại thành ở nên đã sắp xếp một ít đồ để thay cho cả hai người.
Lúc Nguyễn Văn Văn mở vali tìm đồ thì nhìn một phát đã thấy ngay quần lót đàn ông ở tầng trên cùng, cô nghĩ là Lộ Phong cố ý làm như vậy, gân xanh trên trán nhảy lên mấy cái, cô không hề suy nghĩ mà cầm quần lót lên, mở cửa phòng ném ra ngoài.
"Lộp bộp" Một chiếc quần lót màu đen rơi xuống đầu bố Nguyễn, lại vô cùng trùng hợp rớt xuống ngay dưới chân ông.
Ông rất cạn lời, nhìn Nguyễn Văn Văn một chút rồi lại nhìn Lộ Phong, sau đó ông khom người nhặt quần lót dưới chân lên, đi đến gần, đưa cho Lộ Phong.
Vẻ mặt của Lộ Phong cũng không dễ hình dung, có lẽ là từ trước tới nay chưa bao giờ gặp phải trường hợp ngại ngùng như vậy, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười.
Trong ba người, Nguyễn Văn Văn coi như là người bình tĩnh nhất, cổ của cô căng cứng ngẩn ra mấy giây rồi ho nhẹ một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra, khép cửa phòng lại.
Một lát sau, bên trong truyền tới tiếng đập cửa, còn có âm thanh của người không cẩn thận đụng vào cái ghế.
A a a a a a.
Nguyễn Văn Văn hét chói tai trong lòng.
Cô không muốn sống nữa.
Lộ Phong nghe thấy tiếng thì đi tới gõ cửa một cái: "Văn Văn… "
"Anh đừng nói chuyện." Khuôn mặt của Nguyễn Văn Văn đầy túng quẫn: "Mau đi đi."
Đừng ở lại đây một giây nào.
Huhu, quá mất mặt!
Vốn dĩ bầu không khí đang rất đông cứng nhưng bởi vì hành động tức cười của cô, bi kịch biến thành hài kịch, mà hài kịch vẫn đang tiếp tục thăng cấp.
Bố Nguyễn chính là nhân vật trợ giúp nó thăng cấp, ông nhấc chân bước đến, cách cánh cửa nói: "Đồ là con vứt, nhớ đi nhặt về."
Nguyễn Văn Văn đang bụm mặt im lặng thét chói tai, nghe thấy giọng nói của ông thì dừng lại, thả tay xuống, ngẩng đầu nói: "Bố có ý gì thế?"
"Đồ lúc nãy con vứt, con đi nhặt về đi."
"Tại sao lại là con đi nhặt chứ?"
"Sao? Chẳng lẽ bố đi à?"
". . ."
Nguyễn Văn Văn nhăn mày nói: "Không phải có người giúp việc sao?"
Giọng nói của bố Nguyễn nhẹ nhàng truyền đến: "Con muốn tất cả mọi người biết chồng của con mặc quần lót màu xanh à?"
Nguyễn Văn Văn: ". . ." Không!
Bố Nguyễn hiểu rõ Nguyễn Văn Văn nhất, biết nói như thế nào mới có thể bắt chẹt cô, ông nhắc nhở: "Nhanh lên đi, nếu không lát nữa thím Ngô sẽ về đó, còn có mấy người Tiểu Mã nữa."
"Xoẹt." Nguyễn Văn Văn ngồi dậy từ trên giường, đâu còn có dáng vẻ của một bệnh nhân nữa, cô lấy sợi tóc trên mặt ra, mở cửa phòng, mắt nhìn thẳng đi xuống tầng.
Trước khi xuống tầng cô nghĩ là, nhặt thì nhặt, có thể làm gì được cô chứ? Nhưng khi thật sự nhìn thấy thì mí mắt của cô lại nhảy lên mấy cái.
Cô quên mất, đồng hồ treo tường của nhà cô cao hơn cô, cô vốn không với tới.
Nhưng cô không phải là người dễ dàng nhận thua, lúc nên giãy giụa vẫn sẽ giãy giụa một chút.
Cô duỗi thẳng cánh tay nhón chân nghiêng người dùng sức nâng người lên, ý muốn cầm được một góc của quần lót sau đó lấy nó xuống.
Suy nghĩ rất phong phú nhưng thực tế rất tàn khốc, cánh tay cô sắp gãy rồi mà vẫn không thể với đến.
Đột nhiên.
Bên ngoài truyền tới tiếng khóa cửa xe ô tô, sau đó là tiếng bước chân.
Trái tim của Nguyễn Văn Văn run lên, không phải chứ, sao mọi người lại về ngay lúc này.
Không được, không thể để những người khác nhìn thấy.
Cô ngừng thở định nhảy lên một phát, không phải chỉ là chóng mặt thôi à, nếu không chết được thì cô sẽ nhảy.
Cô vừa chuẩn bị xong tư thế để nhảy lên, bỗng dưng bả vai có bàn tay đè lại, chỗ đó truyền tới xúc cảm nóng bỏng, rất nóng.
Giây tiếp theo, sau lưng cô dán lên một vòng ngực ấm áp, cô chậm rãi ngẩng đầu, có một cánh tay dán vào mu bàn tay duỗi ra của cô.
Dường như anh không hề phí sức, dễ như trở bàn tay cầm lấy quần lót màu xanh treo ở phía trên.
Trên ngón tay thon dài trắng trẻo của anh có chiếc nhẫn cưới quen thuộc, là Lộ Phong.
Lông mi dài của Nguyễn Văn Văn run rẩy, ngẩn người mấy giây, sau đó đẩy anh ra, khuôn mặt ngập tràn sự kinh ngạc nói: "Không phải anh đã đi rồi à?" Sao vẫn còn ở đây.
Lúc nãy Lộ Phong không rời đi mà chỉ là đi vào phòng vệ sinh thôi, trước khi giải thích thì ngón tay của anh để lên trên sợi tóc của cô, Nguyễn Văn Văn nghiêng đầu né tránh, dáng vẻ người sống chớ tới gần.
"Làm gì thế?"
Lộ Phong lấy mảnh giấy vụn dính trên tóc của cô xuống, đưa đến trước mắt cô: “Trên tóc em dính giấy vụn."
". . ." Đừng tưởng rằng anh làm như vậy thì cô sẽ tha thứ cho anh, cô mới, không, tha, thứ, đâu.
"Nè." Lộ Phong đưa quần lót cho cô: "Em cất đi."
Xung quanh Nguyễn Văn Văn đều là hơi thở của anh, đột nhiên não của cô chết máy rồi, không hề suy nghĩ mà giơ tay nhận lấy, vòng qua anh đi về phía trước.
Cô đi được hai bước thì thấy mọi người ở phía trước đang ngẩn ra nhìn chằm chằm quần lót màu xanh trong tay cô, cô lập tức lấy lại tinh thần, xua tay giải thích: "Dừng ngay, đừng nghĩ bậy bạ."
Thím Ngô phản ứng lại đầu tiên, quan sát một chút: "Cô chủ, cô thích màu xanh từ khi nào thế?"
". . ." Biểu cảm của Nguyễn Văn Văn 囧.
Tình hình ngày hôm nay còn có lúc rối loạn hơn nữa.
Dưới tình thế cấp thiết cô đã ném quần lót lại, đúng lúc trúng vào trong ngực của Lộ Phong, anh thuận tay nhận lấy, thờ ơ giải thích: "Gợi cảm."
Chỉ hai chữ đã khiến người ta suy nghĩ miên man.
Người khác có suy nghĩ hay không thì Nguyễn Văn Văn không biết, dù sao cô đã nghĩ rồi, mặt cô nóng rực giống như bốc cháy vậy, ngay sao đó cô bộp bộp bộp chạy lên tầng.
Lúc đóng cửa cô còn bị kẹt tay, vốn dĩ cô đã yếu ớt hay khóc, khi ngón tay bị kẹt thì đôi mắt đỏ lên, khóe mắt ướt nhẹp kêu đau.
Thím Ngô vừa muốn đi tới thì bố Nguyễn đi ra từ trong phòng sách gọi lại, mấy người đứng trong phòng khách hiểu ý, gật đầu một cái, rời đi.
Lộ Phong bước nhanh lên tầng, đuổi kịp trước khi Nguyễn Văn Văn đóng cửa đi vào phòng.
Nguyễn Văn Văn đỏ mắt chất vấn: "Ai cho anh vào đây, mau đi ra, đi ra ngoài!"
Cô bất chấp ngón tay đang đau, giơ tay đẩy anh ra.
Không biết là sức lực của cô lớn hay do anh cố ý nương tay, cơ thể của Lộ Phong lùi về sau hai bước, lúc cô đẩy lần nữa thì anh kéo tay của cô lại, ôm cô vào trong lòng ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Thật xin lỗi, anh sai rồi."
Nguyễn Văn Văn cảm thấy tức giận, không phải tức giận bình thường mà là rất tức giận. Chưa nói lúc còn đi học, chỉ riêng ba năm kết hôn cô đã thấy rất nhiều điều không vừa lòng, căn bản không phải một câu xin lỗi của anh là có thể giải quyết được.
Cô trợn to mắt nhìn anh: "Anh là tổng giám đốc Lộ, sao anh biết sai được."
Nguyễn Văn Văn nhớ lại đêm phát hiện dấu son môi trên cổ áo sơ mi của anh, cũng nhớ tới ngày hôm sau khi anh tỉnh rượu, cô nói xa nói gần hỏi anh: "Tối hôm qua anh đi ăn cùng ai thế?"
Anh nói: "Cùng mấy người bạn."
Cô hỏi: "Đều là đàn ông à?"
Anh giương mắt nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu mới nói: "Tôi cần phải báo cáo sao?"
Giọng nói của anh sau khi say rượu hơi khàn khàn, giống như một nốt nhạc trầm lắng, cô sửng sốt, nhớ lại điều thứ năm trong thỏa thuận trước hôn nhân, không can thiệp vào việc riêng của đối phương.
Cô mím môi, nhẹ giọng nói: "Không cần."
Nói xong thì cô cúi đầu ăn cơm, không chú ý tới ánh mắt của người đàn ông dừng trên người cô rất lâu mới rời đi.
. . .
Lộ Phong không thích cô dùng giọng điệu giễu cợt để nói chuyện với mình, anh thích giọng nói ngọt ngào dễ nghe hơn: "Anh là con người, là con người thì sẽ làm sai, làm sai thì phải nói xin lỗi, cho nên anh đang nói xin lỗi với em."
"Nếu xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát làm gì." Trong lòng Nguyễn Văn Văn vừa đau vừa căng, cô dùng sức rút tay lại, ra lệnh đuổi người: "Tôi không có gì để nói với anh, anh đi đi."
Lộ Phong cúi đầu, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lấp lánh: "Vậy anh nói với em, em nghe là được."
Nguyễn Văn Văn cũng không muốn nghe anh nói chuyện, giơ tay che lỗ tai: "Tôi không muốn nghe anh nói, không nghe."
Lộ Phong giơ tay sờ đầu cô lại bị cô nghiêng người né tránh, ngón tay thon dài trắng trẻo khựng lại ở đó, đầu ngón tay hơi co lại.
Một hồi lâu sau, anh buông tay xuống: "Được, anh đi."
Anh không nỡ khiến cô tức giận nên chỉ có thể chờ chút rồi lại dỗ cô sau.
Lúc Lộ Phong đi thì Nguyễn Văn Văn đưa vali cho anh: "Đều là của anh đó, cầm đi đi."
Lộ Phong nhận lấy vali, bỏ quần lót vào trong, trước khi rời đi anh ôm lấy eo của cô, đè cô vào trong ngực ôm thật lâu.
Nguyễn Văn Văn dùng sức giãy giụa: "Buông tay ra." Cô mới không thèm cho anh ôm.
Lộ Phong không buông mà càng ôm chặt hơn, dịu dàng nói: "Đừng chạy lung tung, tối nay anh quay lại thăm em."
“Tối nay tôi không muốn gặp anh.” Nguyễn Văn Văn khi thích người khác thì giống hệt như lửa, lúc tức người khác lại giống hết như băng, tim Lộ Phong co rút dữ dội, nhưng vẫn kiềm chế, nói: “Phải đến, anh mang đồ ăn ngon đến cho em.”
Cửa phòng ngủ đóng lại, Lộ Phong xách vali đi.
Nguyễn Văn Văn đứng im tại chỗ nghe tiếng bước chân xa dần, đến khi không nghe thấy gì nữa, cô ngồi phịch xuống giường, mắt đỏ lên, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Cô ôm đầu gối, cằm tì lên đầu gối, từng kí ức trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu, sau khi bỏ qua chuyện dấu son, còn xảy ra vài chuyện khác.
Thanh mai trúc mã với Lộ Phong về nước. Cô ấy rất đẹp, dáng người cũng rất gợi cảm, ở nước ngoài đã lâu, nói năng làm việc rất phóng khoáng mạnh dạn.
Ôm Lộ Phong trước mặt bao nhiêu người.
Lúc đó Nguyễn Văn Văn cũng ở đó, thấy cảnh này không biết nên dùng quyền của người vợ để đầy người ra hay làm theo thỏa thuận, làm người đứng nhìn.
Tiếng hít thở vang lên, có người nhìn cô, thậm chí có người đã tưởng tượng chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, chắc chắn rất kinh khủng.
Nhưng Nguyễn Văn Văn thích làm ngược lại, mọi người đều muốn hóng chuyện, cô lại càng không cho xem.
Chỉ là ôm thôi mà, về sau cô ôm mấy tiểu thịt tươi là được rồi.
Tối đó, ảnh chụp cô nhảy với tiểu thịt tươi bị phát tán trong nhóm chat, trời còn đổ mưa, lúc về nhà, bên cạnh cửa để một chiếc ô còn dính nước mưa.
Cô nhướng mày hỏi: “Anh đi đón bạn thời thơ ấu của anh sao?”
Lộ Phong quay người nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc không rõ, không trả lời.
Anh dùng sự im lặng để thể hiện sự thừa nhận.
Quả nhiên.
Người đến sau không bao giờ thắng được bạn thời thơ ấu lớn lên cùng nhau.
Nguyễn Văn Văn nấc một cái, đi vào nhà tắm, sau khi ngâm mình trong bồn tắm một lúc thì có người đi vào, qua làn hơi nước mờ mịt, cô thấy một cơ thể vô cùng quyến rũ.
Cơ ngực cường tráng, cơ bụng rất đẹp, vùng tam giác ngược cũng rất mê người.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt anh đột nhiên phát sáng.
Đêm đó, là một trong số ít lần mất kiểm soát.
…
Kí ức hiện lên quá mãnh liệt, Nguyễn Văn Văn ngủ một giấc đến chiều tối, lúc tỉnh lại trời đã ngả màu hồng, ráng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất rơi vào phòng, giống như phủ lên một lớp sa mỏng.
Ngay cả bóng cây cũng nhuốm màu hồng.
Nguyễn Văn Văn dụi mắt, ngồi dậy, đứng lên đi vào nhà tắm, tắm một lúc lâu, khi đi ra ngoài, điện thoại của cô vang lên, là Trâu Mỹ gọi.
Cô bắt máy, bên kia truyền đến tiếng Trâu Mỹ: “Văn Văn cậu ổn không? Còn đau đầu không? Còn nữa, sao cậu đột nhiên lại ngã vậy? Dọa tớ sợ chết khiếp!...”
Trâu Mỹ không cho cô cơ hội nói chuyện, liên tục nói liến thoắng không ngừng.
Nguyễn Văn Văn cắt ngang: “Cậu hỏi nhiều như vậy rốt cuộc là muốn tớ trả lời câu nào trước?”
Trâu Mỹ: “Trả lời hết.”
Nguyễn Văn Văn vừa lau tóc vừa kể lại tất cả một lượt.
“Đợi đã.” Trâu Mỹ nói: “Ý cậu là cậu đã hồi phục trí nhớ rồi?”
Nguyễn Văn Văn: “Ừ.”
Trâu Mỹ hỏi lại: “Tất cả?”
Nguyễn Văn Văn: “Ừ.”
Trâu Mỹ hít sâu một hơi, không dám tin: “Cậu xác định mình đã nhớ lại hết rồi à?”
Nguyễn Văn Văn hơi phiền muộn nói: “Ừ, nhớ lại hết rồi.”
Trâu Mỹ nghe giọng cô yếu ớt như vậy, nhướng mày hỏi: “ Nhớ lại là chuyện tốt, sao nghe giọng cậu lại thấy sai sai, xảy ra chuyện gì à?”
Nguyễn Văn Văn nhìn ra xa, trong ánh sáng dập dờn, cô nhẹ giọng nói: “Tớ và Lộ Phong kí thỏa thuận hôn nhân, anh ấy không hề thích tớ.”
Không nói rõ được là giận hay thất vọng hay thứ gì khác, dù sao tâm trạng cô rất không ổn.
Trâu Mỹ hỏi: “Vậy cậu thì sao, hồi phục trí nhớ rồi cậu có cảm giác gì với anh ấy không? Có thích anh ấy không?”
Câu hỏi này đánh trúng tim Nguyễn Văn Văn, trước mắt xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, theo đuổi lúc còn đi học, sự lạnh nhạt trong ba năm kết hôn, còn có niềm vui và sự yêu thích trong hai tháng này, tất cả giống như một tấm lưới đè chặt cô ở dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận