Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 53
Lúc đó anh cũng không nghĩ đến chuyện ly hôn, hiện giờ càng không.
Nguyễn Văn Văn nhìn Lộ Phong im lặng không nói, lại tiếp lời: “Anh đại nhân đại lượng tha thứ cho em lần này đi mà, lần sau em không tái phạm nữa. Sau này Trâu Mỹ có đi xem mắt mà tìm em, em cũng sẽ không đi, được không?”
Cô nói xong bèn chầm chậm ngẩng đầu, hàng lông mi còn vương giọt nước, diễn giải dáng vẻ như hoa lê dưới mưa một cách vô cùng tinh tế.
Lộ Phong nhìn cô, đáy mắt phát ra ánh sáng khác thường, trong đầu nảy ra một suy nghĩ muốn liếm sạch nước mắt trên khóe mắt cô.
Suy nghĩ này vừa bật ra, anh lập tức bị dọa, sao anh có thể như vậy?
Trái tim như không còn thuộc về mình, đập nhanh một cách vô cớ.
Ánh mắt của anh dần thay đổi, tầm nhìn dời sang chỗ khác, tay vô thức bưng cốc nước, muốn uống nước để bình tĩnh lại.
Cốc vừa đưa đến miệng, Nguyễn Văn Văn cười nhẹ nói: “Anh uống giấm làm gì?”
Lộ Phong cúi đầu nhìn, đúng thật là giấm.
Nguyễn Văn Văn hết khóc lại cười, ánh nắng chiếu trên mặt cô khiến mắt cô càng sáng ngời.
Cô cười rất đẹp, mắt cong như vầng trăng khuyết, môi cũng cong lên một độ cong rất đẹp, đôi mắt trong sáng lấp lánh chói mắt, vừa nhìn đã khiến người ta đắm chìm vào bên trong.
Lộ Phong nhìn nụ cười của cô, đột nhiên nghĩ thông suốt một số chuyện, cô cố ý thân mật với anh thì đã sao?
Dù sao cô vẫn là cô.
Là cô Lộ.
Là vợ tổng giám đốc tập đoàn Lộ thị.
Là vợ anh.
Chỉ cần anh không đồng ý buông tay, cô không thể nào rời khỏi anh được.
Sau khi thông suốt thì tâm trạng anh cũng dần thoải mái, anh đặt cốc xuống: “Lần sau còn ra ngoài với Trâu Mỹ thì nói với anh.”
Nguyễn Văn Văn: “Hả????”
Lộ Phong: “Anh cho người đi cùng em.”
Nguyễn Văn Văn: “...”
Lộ Phong: “Bên ngoài nhiều kẻ xấu, cẩn thận bị lừa.”
Nguyễn Văn Văn: “...”
Cô cảm động đến rơi nước mắt, cơm cũng không thèm ăn nữa, ngồi lên đùi Lộ Phong, ôm cổ anh làm nũng: “Chồng tốt quá, em yêu chồng chết mất thôi!”
Cô Lộ thỉnh thoảng lại tỏ tình trực tiếp như vậy, nói lời tình tứ cũng rất thuận miệng, ai không biết còn nghĩ cô đã luyện tập rất nhiều lần.
Đừng nói chứ, Nguyễn Văn Văn thật sự đã luyện tập, lúc đi học cô quả thật rất thích Lộ Phong, cô đã ở trong phòng ký túc luyện trước gương rất lâu.
“Em thích anh, Lộ Phong, em có thể làm bạn gái anh không?”
“Lần đầu gặp anh em đã thích anh rồi, em muốn làm quen với anh.”
“Em thực sự rất thích anh, anh có thể thích em một chút được không?”
“...”
Sau đó bạn cùng phòng quay về thấy cô tự tỏ tình trước gương, còn góp ý, thay vì nói trước gương, cô cứ dũng cảm một lần, có lẽ kết quả sẽ khác.
Cô do dự rất lâu, cuối cùng cũng dám tiến thêm một bước, tiếc là…
Không được như ý.
Cô thậm chí còn chưa gửi thư tỏ tình.
Nghĩ đến sự đau lòng lúc đó và sự hạnh phúc bây giờ, Nguyễn Văn Văn vui như sắp bay lên trời.
Quả nhiên.
Ông trời cũng vẫn quan tâm đến cô.
Ăn cơm xong, Nguyễn Văn Văn không đi, Lộ Phong nắm tay cô dắt cô vào phòng nghỉ, cô tưởng anh muốn làm gì, cánh tay chắn trước ngực, nhíu mày.
“Em mệt, không được.”
Lộ Phong không phải lúc nào cũng muốn, anh kéo cô lên giường, cánh tay ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ nhanh đi.”
Nguyễn Văn Văn chớp mắt nhìn anh: “ Hết rồi à?”
Lộ Phong: “Em không muốn ngủ sao?”
Nguyễn Văn Văn: “Muốn, em muốn ngủ.”
Vừa nói xong đã nhắm mắt lại.
Lộ Phong cúi người hôn lên trán cô, ôm lấy eo cô, nhắc nhở: “Đừng động đậy lung tung.”
Nguyễn Văn Văn vốn muốn điều chỉnh tư thế, ôm như vậy không dễ ngủ lắm, vừa động đậy, eo đã bị giữ chặt, đỉnh đầu truyền đến giọng nói cảnh cáo, cô lập tức dừng lại không dám động đậy.
Cô xoắn chặt ngón tay nghĩ, anh uy hiếp em, em không thèm để ý anh nữa.
Một giây sau, thôi bỏ đi, uy hiếp thì uy hiếp.
Tiếng hít thở đều đều truyền đến, Nguyễn Văn Văn đã ngủ say. Lộ Phong chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt đen mang theo ý cười, anh cầm điều khiển kéo rèm cửa lại, trong phòng lập tức tối sầm.
Anh sờ đầu cô, hôn lên mặt cô, sau đó đứng dậy rời đi.
Chu Hải chờ ở cửa, thấy anh đi ra, nhỏ tiếng nói: "Tổng giám đốc Lộ, tổng giám đốc Nhậm đã tới rồi."
Vốn dĩ Lộ Phong định cùng đi ăn tối với đối phương, nhưng bởi vì Nguyễn Văn Văn mà hành trình tạm thời thay đổi. May mà đối phương không trách bọn họ, cũng không để ý, chỉ nói lại là sẽ chờ.
Lộ Phong khoác áo vest, vừa đi vừa dặn dò: “Đừng để ai quấy rầy cô chủ nghỉ ngơi.”
Chu Hải: "Vâng."
Hầu hết mọi người có thể ngăn lại, nhưng một số người không thể ngăn lại.
Ví dụ như Lộ Tiểu Tiểu.
Là công chúa nhỏ của tập đoàn Lộ thị, không nhân viên nào dám ngăn cản cô ta. Lộ Tiểu Tiểu đi thang máy và đi thẳng lên tầng sáu mươi sáu.
Lúc bước ra khỏi thang máy, cô ta cảm thấy có gì đó không ổn. Khi được nửa đường cô ta mới nhận ra, bên trong quá yên lặng, còn nhân viên lúc trước sao không có ai cả.
Cô ta nghi ngờ đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra: "Anh, em đến rồi."
Lần này cô ta mang theo nhiệm vụ đến đây, chính là đến tìm Lộ Phong để mở khoá thẻ. Không có thẻ thật sự rất bất tiện, mua quà cũng không được.
Trong phòng làm việc không có người, cô ta ngồi ở trên sô pha chờ, dù sao hôm nay nhất định phải gặp được người.
Trong khi đang chờ đợi, giọng nói phát ra từ bên trong.
"Alo."
"Gì chứ?"
"Trùng hợp đến vậy sao?"
"Hai người thật có duyên."
"Đây là duyên phận trời cho."
"Xem mắt à?"
"..."
Lộ Tiểu Tiểu ngồi thẳng dậy, vểnh tai lên yên lặng lắng nghe. Được lắm Nguyễn Văn Văn, chị còn đi xem mắt sau lưng anh tôi, bây giờ đã bị tôi phát hiện.
Cô ta lấy điện thoại di động ra bắt đầu ghi âm. Sợ ghi âm không rõ, cô ta đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới cửa, nhẹ nhàng đẩy một cái khe, nhét điện thoại vào trong.
Khóe miệng cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Đến lúc đó sẽ cho anh trai nghe đoạn ghi âm, xem Nguyễn Văn Văn còn có thể phản bác như thế nào.
Lộ Tiểu Tiểu không nhớ mình và Nguyễn Văn Văn bắt đầu mâu thuẫn từ khi nào, có lẽ là lần đầu tiên đến nhà họ Lộ. Lúc đó cô ta tốt bụng đưa trái cây cho cô ăn, nhưng cô tỏ vẻ ghét bỏ còn nói nó chua.
Cũng có thể là vào ngày kết hôn, khi Nguyễn Văn Văn trông có vẻ không vui khi nhìn bó hoa mà cô ta chuẩn bị.
Cũng có thể là khi cô ta tặng quà cho Nguyễn Văn Văn, nhưng Nguyễn Văn Văn không nhận.
Cũng không thể nói chính xác là lần nào, hoặc cũng có thể do tích tụ nhiều lần nên càng ngày họ càng không ưa nhau.
Đôi mắt của Lộ Tiểu Tiểu đảo một vòng, đây sẽ là một màn trò hay.
Quả thật có trò hay, nhưng không phải của Nguyễn Văn Văn mà là của cô ta.
Nguyễn Văn Văn đã nhìn thấy Lộ Tiểu Tiểu khi cô ta mở cửa. Sở dĩ tại sao cô tiếp tục trò chuyện với Trâu Mỹ là để xem Lộ Tiểu Tiểu định làm gì.
Người nào đó thật sự không làm cô thất vọng, lại giở trò gian trá.
Ghi âm không nói, này còn định mang đoạn ghi âm đi tố cáo.
Khi Lộ Phong trở lại phòng làm việc, còn chưa kịp uống một ngụm nước đã phải phân đúng sai, Lộ Tiểu Tiểu cho anh nghe đoạn ghi âm, thậm chí còn đổ thêm mắm dặm muối.
"Anh à, Nguyễn Văn Văn lấy anh chắc chắn là vì coi trọng tiền của anh. Người phụ nữ như vậy thật sự không xứng với anh."
"Anh à, anh không thể bị chị ta lừa."
Lộ Phong nhắc nhở: "Cô ấy là chị dâu của em."
Lộ Tiểu Tiểu: "Tóm lại, chị ta có ý xấu, anh không thể dung túng chị ta."
Lộ Phong: "Đã biết, em trở về trước đi."
Lục Tiểu Tiểu còn chưa thấy kết quả, làm sao có thể đồng ý quay về: "Em không đi, muốn đi cũng phải là chị ta đi."
Nguyễn Văn Văn nghe tới hơi phiền, nói đi nói lại cũng chỉ có hai câu này, không có gì mới mẻ cả, sau đó cô đứng dậy.
Lục Tiểu Tiểu mím môi liếc cô một cái, hơi nhướng mày khiêu khích: Chị xem, anh tôi vẫn tin tưởng tôi.
“Đi ra ngoài.” Lộ Phong lạnh lùng nói.
Lộ Tiểu Tiểu nói với Nguyễn Văn Văn: "Bảo chị đi ra ngoài đấy."
Nguyễn Văn Văn xoay người đi ra ngoài, mới đi được hai bước, cánh tay của cô đã bị kéo lại. Lộ Phong quay đầu nhìn Lục Tiểu Tiểu: "Đi ra ngoài."
Vẻ mặt kiêu ngạo của Lục Tiểu Tiểu đột nhiên biến mất, cô ta nhíu mày: "Anh à."
Lộ Phong: "Đi ra ngoài!"
Lộ Tiểu Tiểu không cam lòng ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Nguyễn Văn Văn nói: "Anh nên để Tiểu Tiểu ở lại."
Cô vừa vặn có việc phải làm, nên Lục Tiểu Tiểu coi như đã cho cô bậc thang leo xuống. Nếu không thì cô không biết phải rời đi như thế nào.
“Tức giận à?” Lộ Phong thấy sắc mặt cô không được tốt nên hơi lo lắng.
“Không.” Nguyễn Văn Văn nói: “Em ấy là em gái của anh, sao em lại giận với em ấy chứ?”
Câu này nói đúng, cô không tức giận.
“Được rồi, anh làm việc tiếp đi, em đi trước.” Cô nói rồi đẩy tay Lộ Phong ra, xoay người rời đi.
Lộ Phong sao có thể để cô quay về như thế này được, anh kéo cô vào lòng, ôm eo cô: “Vậy hôn anh một cái đi.”
Hiếm khi anh có lúc như vậy, đây là cũng coi như là lần đầu tiên.
Nguyễn Văn Văn bị lời nói của anh làm giật mình, cô chớp mắt, sững sờ vài giây.
Đừng nhìn sắc mặt Lộ Phong bình tĩnh, kỳ thật trong lòngđang hơi luống cuống. Đây là lần đầu tiên anh nói ra lời rõ ràng như vậy nên trong lòng không được tự nhiên cho lắm.
Anh đợi vài giây vẫn thấy cô không có phản ứng, sợ dọa người, ho nhẹ một tiếng: "Thôi quên đi, anh chỉ là…"
Nguyễn Văn Văn kiễng chân lên, nắm lấy cổ áo anh, kéo anh lại gần.
Sau đó.
Hôn lên.
Rất hiếm khi anh chủ động, cô không thể lãng phí cơ hội này được.
Đè rồi lại đè.
Trên giường anh nghiền ép cô, bây giờ cô nghiền ép anh.
Nhưng mà, về sức mạnh, đương nhiên phụ nữ kém đàn ông. Nguyễn Văn Văn hôn một lúc mệt mỏi muốn lui ra ngoài.
Cô mới nhích ra xa một chút, Lộ Phong đã ôm eo cô, kéo trở lại, chủ động kéo tới bên anh, hôn thế nào phải theo yêu cầu của anh.
“Ngoan, há miệng ra.” Giọng nói của anh mang theo vẻ quyến rũ khiến trái tim người ta run rẩy.
Nguyễn Văn Văn tê dại đến mức hoàn toàn quên phản ứng, theo bản năng làm theo lời anh, cho đến khi cảm thấy đầu lưỡi tê dại mới tỉnh táo lại.
Cô đẩy anh ra.
Lộ Phong không nhúc nhích, hai người hôn nhau say đắm.
Lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Mẹ Lộ đã lâu không xuất hiện, lập tức nhìn thấy hai người hôn nhau say đắm. Ánh nắng chiếu vào họ, làm cho mặt họ đỏ hơn.
Mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ âm thanh chóp chép giữa răng và môi.
? ? ? ! !
Mẹ Lộ sững sờ.
Đây không phải là người xấu hổ nhất, người xấu hổ nhất là phía sau.
"Bà thông gia, đừng vội vàng rời đi như thế, tôi nghĩ chuyện này chúng ta cần phải suy nghĩ lâu dài. Văn Văn nhà tôi da mỏng, tính tình mềm mỏng, nhút nhát thẹn thùng, về vấn đề này bà đừng ép quá. Nếu bà cứ thúc giục, nó sẽ.."
Bố Nguyễn là người lên tiếng.
Ông chỉ chậm hơn mẹ Lộ một phút, nên ông cũng chứng kiến cảnh hôn này.
Cô đột nhiên nấc cụt một cái: ! ! ! ! !
Một người da mỏng, mềm yếu, nhút nhát cúi đầu sau khi ngượng ngùng nhìn nhau.
Một lúc lâu sau.
Bố Nguyễn hỏi: "Văn Văn, con đang tìm gì vậy?"
Nguyễn Văn Văn: "Xem thử có khe hở nào không, để con chui vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận