Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 107
Lộ Phong vừa nói chuyện vừa duỗi đầu ngón tay ra, ánh mắt dịu dàng, lời nói cũng dịu dàng: “Cho em nè, cắn đi.”
Nguyễn Văn Văn nâng mí mắt lên nhìn thẳng vào anh, thật sự không hề khách sáo mà cắn một ngụm, cắn xong thì mở miệng ra, lùi cả người về phía sau, nở nụ cười tinh nghịch.
“Là anh bảo em cắn đó.” Trên mặt đầy vẻ đắc ý, như một đứa trẻ ăn vụng kẹo thành công vậy.
Cô cười quyến rũ.
Hầu kết Lộ Phong lăn lộn hai cái, anh cúi đầu nhìn dấu răng trên đầu ngón tay, duỗi tay ra kéo người trở về, ngón tay vuốt ve sau gáy cô, giọng nói trầm ấm êm tai.
“Có qua có lại.”
“ Hả?” Trong ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn Văn Văn, anh cúi người ngậm lấy vành tai cô, cảm giác tê dại nháy mắt lan ra khắp cả người cô.
Cô không nhịn được hơi run lên một cái, cái người này, chẳng có lúc nào để mình chịu thiệt cả.
Câu này cũng không đúng lắm, trong việc làm ăn thì đúng là Lộ Phong không có lúc nào phải chịu thiệt cả, trong giới nhà giàu gọi anh là hắc mã, chỉ trong 5 năm ngắn ngủi anh đã dẫn dắt tập đoàn Lộ Thị làm hết kỳ tích này đến kỳ tích khác, giá trị của tập đoàn Lộ Thị cũng từ chục tỷ lúc ban đầu bay lên tới tận ngàn tỷ.
Chỉ cần anh muốn có thì không có dự án nào là anh không bắt tới tay được.
Ví dụ như dự án giữa tập đoàn Lưu Thị và công ty xuyên quốc gia nào đó lúc trước, nghe nói đã đến giai đoạn kết thúc rồi, nhưng đến cuối cùng vẫn bị anh lấy được.
Việc này đã truyền khắp trong giới kinh doanh từ lâu, nói như nào cũng có, hâm mộ có, mà ghen ghét cũng có, nhưng ghen ghét thì ghen ghét, thực lực của Lộ Phong đã rõ rành rành ở đó, ai cũng không dám lỗ mãng xen vào.
Nếu như tập đoàn Lộ Thị là một truyền thuyết, vậy thì anh chính là người một tay sáng tạo nên truyền thuyết.
Nhưng người như vậy cũng có lúc bị thiệt, ví dụ như ngay lúc này đây.
Cô Lộ cắn anh, anh không bỏ nỡ cắn lại mà chỉ hôn lại. Anh cũng chẳng dám dùng sức hôn quá mạnh, bởi vì người nào đó đang bóp chặt cánh tay anh.
Lúc anh lùi lại, Nguyễn Văn Văn buông lỏng tay, nét mặt tỏ ra thẹn thùng mà liếc anh, lông mi khẽ động lên xuống, nước trong đôi mắt kia hơi lấp lánh, dưới ánh đèn chiếu vào, dường như nổi lên từng lớp gợn sóng, quyến rũ đến trái tim anh hơi ngứa.
Mí mắt Lộ Phong rũ xuống, sợ nếu cứ nhìn cô như vậy sẽ không thể nhịn được nữa. Anh cầm đũa gắp chút rau dưa cho cô.
“Ăn một chút để bổ sung vitamin.”
Nguyễn Văn Văn không thích đồ ăn màu xanh cho lắm, đuôi lông mày của cô nhăn lại: “Không ăn.”
Lộ Phong: “Phải ăn.”
Nguyễn Văn Văn hơi mím môi, đầu ngón tay vươn ra từng chút, gãi nhẹ vào mu bàn tay anh, làm nũng nói: “Không muốn ăn.”
“Tự tay anh làm đó.” Lần này Lộ Phong không thỏa hiệp, mặc kệ cô chơi xấu: “Ít nhiều gì cũng ăn một chút đi.”
“Như thế nào được gọi là ít?” Nguyễn Văn Văn nhìn anh với đôi mắt lấp lánh, dựng ngón trỏ lên: “Một miếng được không?”
Từ nhỏ cô đã không thích ăn đồ ăn màu xanh. Khi còn nhỏ, ông Nguyễn vì dỗ dành cô dùng bữa mà đã bỏ ra không ít công sức, ăn xong một bữa cơm mà trên trán ông đầy mồ hôi, nhưng mặc dù như vậy cô vẫn không ăn được mấy miếng.
Ông không nỡ nói nặng lời nên cũng chỉ có thể mặc kệ cô. Càng về sau, cô càng không thích đồ ăn màu xanh, cái thói quen này kéo dài đến tận bây giờ. Thật ra cô cũng biết như vậy rất không tốt cho sức khỏe, nhưng cô không thể sửa được.
Lộ Phong lắc đầu, trong con ngươi đen phát ra ánh sáng, khuôn mặt của cô ở bên trong ánh sáng, bị ánh sáng vây quanh, sau đó lại nghe thấy anh nói: “Không được.”
Nguyễn Văn Văn hơi mím môi, đầu ngón tay rơi xuống ngón út của anh, nhẹ nhàng ngoéo một cái: “Hai miếng, thật sự không thể nhiều hơn nữa.”
Cô Lộ mà bắt đầu làm nũng, ai cũng không cản lại được, còn quấn người hơn cả mèo con.
Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu sau vẫn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt càng thêm thiêu đốt người, trái tim của Nguyễn Văn Văn bỗng nhiên đập nhanh hai nhịp. Cô đột nhiên nhận ra, so với đồ ăn ở trước mặt, gương mặt này của anh còn có thể ăn với cơm hơn.
Cô một tay chống cằm đối diện với ánh mắt của anh, chớp mắt: “Ba miếng, em không ăn thêm một miếng nào nữa.”
Lộ Phong khẽ nhếch khóe môi, cất giọng nói êm ái: “Được.”
Sau đó anh cầm đôi đũa lên: “Để anh đút em.”
Nguyễn Văn Văn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh đút một miếng. Miếng đầu tiên chính là cây cải dầu, cô miễn cưỡng nuốt xuống. Khi thấy anh lại muốn đút cô thêm miếng thứ hai, cô vội vàng lắc đầu: “Để tự em ăn.”
Số đồ ăn của một ngụm kia của anh đúng là không cùng cấp bậc với tưởng tượng của cô. Cô chỉ muốn làm ra vẻ một chút, coi như đã ăn, anh thì hay rồi, thoáng cái đã gắp thật nhiều.
Không được, cô muốn tự ăn.
Lộ Phong đè tay cô lại, giọng nói mềm mại êm tai: “Để anh đút em.”
“Anh vất vả rồi.” Nguyễn Văn Văn tỏ ra hiểu chuyện nói: “Vẫn là để em tự ăn đi.”
“Không vất vả.” Lộ Phong kiên trì: “Để anh đút em.”
“Không được không được.” Nguyễn Văn Văn đẩy tay anh ra: “Tự em ăn được mà.” Buồn cười, nếu mà cứ để anh bón nữa thì có lẽ ba miếng là ăn hết cả nửa đĩa đồ ăn luôn rồi.
Cô không muốn đâu.
Cô nói xong thì cúi đầu ăn, gắp cái này một chút, gắp cái kia một chút, ngày thường chiếc đũa lúc ăn đồ ăn màu xanh ngượng ngùng xoắn xít nửa ngày vẫn không động đậy, hôm nay tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều, ăn liên tục vài miếng.
Ăn xong mới nhận ra một vấn đề, cô đã ăn được ba miếng chưa nhỉ?
Hu hu.
Ăn nhanh quá, không nhớ kỹ, vượt quá chỉ tiêu luôn rồi.
Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu, híp mắt lại muốn tìm Lộ Phong tính sổ. Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, khăn giấy đã dán lên trên môi rồi, Lộ Phong chăm sóc giống như chăm một đứa con nít vậy, nghiêng đầu, nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Ánh đèn trên đầu chiếu xuống, chiếu lên gương mặt anh, càng phác hoạ rõ hơn khuôn mặt của anh. Nguyễn Văn Văn nhìn anh chăm chú, trong đầu suy nghĩ lung lung.
Cô nhớ tới khi cô còn đi học, vì có thể thấy nhìn thấy anh một lần mà cô đợi ở nhà ăn gần một giờ, mây đen từ chân trời cuồn cuộn kéo đến, sắc trời dần dần trở tối.
Các bạn học nhìn thấy trời sắp mưa, tăng tốc độ ăn cơm nhanh hơn, sau khi ăn xong thì nhộn nhịp rời đi. Chỉ có một mình cô vẫn thong thả ung dung ăn.
Bạn cùng phòng giục cô: “Nhanh lên đi, còn cứ lề mà lề mề như thế nữa thì trời mưa thật đấy.”
Cô cong môi nói: “Các cậu cứ đi trước đi, tớ ăn xong sẽ đi ngay.”
Bạn cùng phòng: “Vẫn nên đi cùng nhau vậy.”
Cô nhìn xung quanh bên ngoài cửa nhà ăn một chút, cách hàng cây nhìn thấy được một bóng dáng mờ nhạt, lắc đầu nói: “Các cậu cứ đi trước, tớ phải muộn một chút nữa mới đi.”
Người ăn cơm ở nhà ăn chỉ còn lại lác đác vài bóng người, bóng dáng người kia thong thả ung dung bước vào, sơ mi trắng quần tây đen khiến dáng người anh càng mảnh mai và cao ráo hơn.
Anh vừa đi vừa nói chuyện gì đó với bạn học đang đi bên cạnh, ánh mắt vẫn trước sau như một không nhìn đi khắp nơi, nhưng mặc dù là như vậy, Nguyễn Văn Văn cũng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Cái “Tình cờ gặp gỡ” này không phải là tình cờ gặp gỡ thật, là do cô tìm một anh lớp trên nào đó hỏi thăm ra được. Không phải không cần trả giá gì, cô phải giúp đỡ đàn anh kia hoàn thành nhiệm vụ tuyển sinh viên mới.
Anh ngồi xuống nơi cách chỗ cô đang ngồi bốn cái bàn, nhưng chuyện đáng vui mừng là bọn họ ngồi ở cùng một bên, cùng một dãy bàn, bốn bỏ năm lên, tương đương với chuyện bọn họ ngồi bên cạnh nhau ăn cơm.
Cơm trưa hôm đó ăn ngon khác thường, cô ăn nhiều hơn so với bất kỳ lúc nào.
Ngày đó mưa rất to, cô không mang dù, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của cô một chút nào. Cô nhìn hạt mưa từ trên trời rơi xuống, không nhịn được mà nghĩ, nếu có thể mưa thêm một lát nữa thì tốt quá.
Bởi vì cô nhận ra, anh cũng không mang theo dù, cũng phải chờ sau khi mưa tạnh mới có thể đi.
Khóe mắt của lặng lẽ quan sát anh, anh thản nhiên ăn, ngay cả động tác nhai nuốt cũng mê người như vậy.
Thình thịch, thình thịch.
Tim cô không có cách nào kiềm chế lại được.
Có một ý nghĩ nảy lên trong đầu cô, nếu như có một ngày, có thể dùng cơm trên cùng bàn với anh thì tốt biết mấy.
……
“Khụ khụ.” Nguyễn Văn Văn ăn quá nhanh nên bị sặc, cổ họng ngứa ngáy, mặt cũng bị nghẹn đến đỏ lên, khóe mắt cũng hơi ươn ướt.
“Đây.” Lộ Phong đưa canh tới trước mặt cô, dịu dàng nói: “Ăn một chút nào.”
Là canh nấm, Nguyễn Văn Văn cũng không thích ăn nấm cho lắm, khi nhìn thấy bát canh kia, cô lập tức lùi lại.
Lộ Phong lại kéo cô lại: “Ngoan, phải ăn.”
Cách anh dỗ người chỉ có một, một ánh mắt, một tiếng ngoan đã có thể khiến người kia phải đi vào khuôn khổ, Nguyễn Văn Văn cứ như vậy mà mềm xuống, lúc phản ứng lại thì cô đã ăn một ngụm.
“Nào, lại ăn thêm chút nữa.”
“…” Cô lại ăn thêm một ngụm.
Sau khi ăn hết ba ngụm, cô lắc đầu: “Không ăn nữa.”
Lộ Phong thấy còn dư lại nửa bát canh nên cúi đầu ăn nốt, đôi môi mỏng của người đàn ông đặt lên ngay chỗ cô ăn. Trong lúc lơ đãng, dường như Nguyễn Văn Văn đã thấy đầu lưỡi của anh.
Nguyễn Văn Văn: "…" Xấu thật, còn chọc ghẹo.
Bữa cơm này ăn mất hơn một tiếng đồng hồ, sau khi ăn xong Lộ Phong dắt tay cô xuống tầng. Gió đã ngừng thổi, trăng và sao cũng hiện ra.
Cành lá nhẹ nhàng đung đưa.
Bóng cây loang lổ trên nền đất đan xe với ánh trăng bạc tạo thành đủ loại hình thù.
Nguyễn Văn Văn đi không được bao lâu thì đã ầm ĩ đòi Lộ Phong cõng. Lúc Lộ Phong không nói chuyện luôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, mắt khẽ híp lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nguyễn Văn Văn mím môi: "Được rồi, em biết rồi, vậy em về đây."
Cô vừa nói vừa xoay người.
Lộ Phong bắt lấy ngón trỏ của cô rồi kéo người lại, anh nhéo chóp mũi cô: "Được rồi, anh cõng."
Tất cả mọi người đều không dám nói gì trước mặt anh, chỉ có Nguyễn Văn Văn dám. Cô muốn đi phía Đông anh nhất định sẽ đi phía Đông, cô muốn đi phía Tây anh chắc chắn sẽ đi phía Tây.
E rằng nếu cô muốn cả bầu trời sao anh cũng hái cho cô thôi.
Nguyễn Văn Văn nằm trên lưng anh, tay cô cũng không thành thật, đầu ngón tay gãi sườn cổ anh mà gọi: "Lộ Phong."
Cô rất ít khi gọi anh một cách nghiêm túc như vậy, Lộ Phong nhướng mi: "Hửm?"
Nguyễn Văn Văn luồn tay vào tóc anh rồi nhéo nhẹ một cái: "Anh không nhớ rõ em thật à? Em đang nói đến lúc ở đại học T."
Đối với ký ức thời đi học cô vẫn nhớ mang máng, cô nhắc lại ba lần anh vẫn không nhớ rõ cô là ai, ngẫm lại thì cảm thấy thật thiệt thòi.
Đương nhiên càng cảm thấy thất vọng hơn.
Bàn tay đang đỡ lấy chân cô của Lộ Phong dừng lại, mấy giây trôi qua, anh vừa muốn mở miệng đã nghe cô nói tiếp: "Em nhớ trên diễn đàn trường học có chuyên mục vinh dự để lưu lại các sinh viên đại học giành được giải thưởng của đại học T từ trước đến giờ. Anh đạt được nhiều giải thưởng nhất, trong đó có một giải liên quan đến ghi nhớ nhanh. Nghe nói số người dự thi của khóa đấy là nhiều nhất, anh giành hạng nhất. Tất cả các giáo sư đều bảo anh có trí nhớ siêu phàm. Trí nhớ anh tốt vậy, sao lại không nhớ được em chứ?"
Cô càng nói càng tủi thân, sau đó thu tay về, quay đầu cắn sườn cổ anh một cái. Cắn xong vẫn không thoải mái, lại nhéo lỗ tai anh.
"Nói đi, anh thật sự không nhớ em à?"
"Không có chút ấn tượng nào luôn hả?"
"Không nhớ một tí nào à?"
"Một chút xíu cũng không có sao?"
Từ nhỏ đến lớn Lộ Phong nhận được rất nhiều giải thưởng, giải thưởng ghi nhớ nhanh là giải thưởng nhiều nhất. Trí nhớ của anh thật sự rất tốt, chỉ cần muốn nhớ thì không có gì không nhớ được.
Lần đầu tiên nhớ về cô là lần có cô gái khác bị bắt nạt. Cô đứng ra, khi đó vóc dáng của cô so với bây giờ còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn, nhưng lòng can đảm rất đáng khen.
Cô rất thông minh, còn đuổi côn đồ chạy hết.
Lần thứ hai nhớ về cô là lần anh đi tảo mộ bà nội, nhìn bóng dáng nhỏ bé dựa vào bia mộ khóc, không ngừng gọi mẹ ơi, mẹ ơi.
Nhiều năm sau đó gặp lại cô là ở khu vườn rộng lớn của đại học T, gương mặt của cô duyên dáng yêu kiều, cười lên trông rất xinh đẹp. Chẳng rõ là tia nắng sau bữa trưa quá chói chang hay là cô quá chói mắt người nhìn.
Trong buổi diễn thuyết hôm ấy, anh đến muộn năm phút, đó là lần đi muộn đầu tiên trong đời sinh viên.
Sau đó lại gặp nhau mấy lần nữa, cô tỏ tình với anh. Vừa khéo khoảng thời gian ấy trừ học tập ra anh còn phải tập trung vào công ty, ông nội và bố cùng lâm bệnh, mọi thứ rối tung, anh không có dư sức quan tâm đến thứ khác.
Chỉ có thể giả vờ không biết, xem như là gián tiếp từ chối.
Sau này khi gặp lại, cô đã nhìn anh với ánh mắt như nhìn người xa lạ, anh thử dò hỏi vài lần: "Cô biết tôi là ai không?"
Lúc đó trên mặt cô được trang điểm đẹp đẽ, khóe môi cong lên thành một đường cong nhẹ, nhìn như đang cười nhưng thật ra ý cười lại không chạm tới đáy mắt.
Cô nhếch môi đáp: "Dĩ nhiên tôi biết anh là ai."
Trong khoảnh khắc đó, ngón tay đang cầm chén trà của anh siết chặt lại, đôi mắt dâng đầy ánh sáng mà chính anh cũng không rõ, anh đang mong chờ điều gì.
Cô nhẹ nhàng khuấy tách cà phê, lạnh nhạt nói: "Tổng giám đốc tập đoàn Lộ Thị – Lộ Phong, đối tượng hẹn hò hôm nay của tôi."
"Trừ cái này ra thì sao?"
"Sao vậy? Chẳng nhẽ trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi à?" Cô buông thìa xuống, khẽ cười nói: "Tổng giám đốc Lộ, anh đừng bảo với tôi là thật ra chúng ta đã biết nhau từ trước, hơn nữa còn từng qua lại đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận