Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 75


Kế tiếp hai người lập tức thảo luận và tiến hành phương pháp xử lý khác thường, sự suy luận trước đó của Nguyễn Văn Văn vẫn luôn không hoạt động, đêm nay lại mạnh mẽ online, mở rộng tiến hành rất nhiều phương pháp.

Bé ngây thơ chỉ biết yêu đương như Trâu Mỹ liên tục gật đầu: “Được, làm theo lời cậu nói.”

Đã nghĩ được cách, tiếp theo là phải làm thế nào.


Nguyễn Văn Văn đề nghị, uống say xong liên lạc với Tiêu Hạo.

Vẻ mặt Trâu Mỹ vô cùng kinh ngạc: “Vì sao uống say?”

Nguyễn Văn Văn giải thích: “Có thể mượn rượu làm nũng trêu chọc người ta.”

Trâu Mỹ giơ ngón tay cái lên: “Thông minh.”

Nguyễn Văn Văn nở nụ cười: “Đương nhiên.”

Chuyện uống rượu này, một mình không được,  uống không thoải mái, Nguyễn Văn Văn vỗ ngực cam đoan muốn đồng cam cộng khổ cùng cô ấy.

Trâu Mỹ hỏi: “Lỡ như cậu uống say thì tổng giám đốc Lộ phải làm sao?”


“Không sao, tớ có cách.” Nguyễn Văn Văn nhếch môi mỉm cười: “Nào, không say không về.”

Trâu Mỹ: “Không say không về.”

Lúc đầu coi như kín đáo, dùng ly uống, sau khi uống bắt đầu kéo chai, rượu đều bị các cô uống giống như bia.

Uống xong, tâm trạng bắt đầu khoan khoái: “Không được, hai… hai người chúng ta uống… uống không có ý nghĩa lắm.”

Trâu Mỹ: “Như… Như vậy uống sao?”

Nguyễn Văn Văn nấc rượu nói: “Tìm… Tìm anh trai nhỏ uống chung.”

Trâu Mỹ gật đầu: “Đúng, tìm, tìm anh trai nhỏ uống chung.”

Cô đứng dậy, lảo đảo đi tới trước cửa, kéo cửa ra, nói với phục vụ ngoài cửa: “Gọi các anh… các anh trai nhỏ tới.”

Bồi bàn gật đầu: “Vâng thưa cô.”

Không bao lâu, một hàng người đứng trong phòng riêng, tiểu thịt tươi đơn thuần, mặt đẹp da trắng chân dài, mắt to đến mức chảy ra nước.

Nguyễn Văn Văn híp mắt nhìn, lắc đầu: “Không được, đổi.”

Phục vụ dẫn người đi, lại mang đến vài người.

Nguyễn Văn Văn lại nhìn tiếp: “Những người này cũng không được, đổi tiếp.”

Phục vụ lại mang người đi, lại mang đến vài người.

Lần này Nguyễn Văn Văn không ngồi xa mà đến gần, híp mắt nhìn lướt qua từng người, cuối cùng đã nhìn thấy người thuận mắt.

“Anh…” Cô chỉ vào rồi hỏi: “Biết hát không?”

Người đàn ông đáp: “Biết.”

Nguyễn Văn Văn: “Được, hát đi.”

Để lại một câu không trọn vẹn, sau đó lại chọn thêm vài người, tụ tập với nhau, có thể đánh mạt chược.

Nguyễn Văn Văn và Trâu Mỹ uống rượu, hai người đàn ông cầm micro hát, bài hát chọn loại thâm tình, nghe có vẻ không tệ.

Đúng ngay thời điềm này, Lộ Phong gọi tới, Nguyễn Văn Văn uống nhiều rượu nên cũng to gan hơn, dùng sức chọt hai cái, ấn xuống nút kết nối.

“Làm gì?” Cô nói.

“Em ở đâu?” Lộ Phong hỏi.

“Em hả? À, có việc.” Nguyễn Văn Văn lập tức ợ rượu vài cái.

“Em uống rượu à?” Lộ Phong nói nhỏ: “Không phải em đi siêu thị mua đồ sao? Tại sao uống rượu?”

“Anh… Anh đừng xía vào.” Nguyễn Văn Văn lắc ly rượu trong tay: “Chị đang bận, cúp đây.”

“Nguyễn Văn Văn.” Lộ Phong hét lên.

Sau khi Nguyễn Văn Văn cúp điện thoại, cười ngây ngô một lát: “Chị em khí phách không, sau này cậu sẽ giống như tớ.”

“Dáng vẻ cậu như vậy, sau khi trở về tổng giám đốc Lộ có trừng phạt cậu không?”

“Anh ấy ư? Chắc chắn không, anh ấy không dám.” Một vài người nhân lúc uống say điên cuồng khoác lác, trái lại sự thật thế nào, người khác cũng không nhìn thấy.

Trong chốc lát.

Điện thoại của Nguyễn Văn Văn vang lên lần nữa, vẫn là Lộ Phong gọi tới.

“Ở đâu? Nói cho anh biết địa chỉ.”

“Không nói cho anh.”

“Khuya lắm rồi, anh đi đón em.”

“Không cần anh đón.”

“Văn Văn.”

“Làm gì?”

Lộ Phong thay đổi giọng điệu, dỗ dành người ta: “Em có muốn ăn kẹo không?”

Nguyễn Văn Văn mở to đôi mắt mê ly, nhìn chằm chằm vào chai rượu: “Kẹo ư? Kẹo gì?”

Lộ Phong: “Vị nào cũng có, em có muốn ăn không, hửm?”

Trong đầu Nguyễn Văn Văn hiện lên một hình ảnh, hình như có lần anh cũng dỗ cô như vậy, hỏi cô có ăn kẹo không.

Cô bảo ăn.

Anh ôm cô vào phòng tắm, sau đó…

Lúc trở ra, miệng cô rất đau.

Đồ lừa đảo, vốn không có kẹo gì hết.

“Không… ăn.” Nguyễn Văn Văn nói.

“Vậy bánh ngọt thì sao? Em nói cho anh biết địa chỉ, anh mua bánh ngọt cho em.” Lộ Phong tiếp tục dỗ.

Bánh ngọt ư?

Lần trước anh mang về một món bánh ngọt, vì món bánh ngọt kia, cô bị chơi tới chiều hôm sau mới xuống được giường.

Quá trình ăn bánh ngọt cũng không nỡ nhìn thẳng.

“Không ăn bánh ngọt.” Cô nói.

Lộ Phong nhẫn nhịn nói: “Vậy được, em nói anh biết em muốn gì, anh đều nghe theo em.”

“Em muốn…” Nguyễn Văn Văn liếc nhìn phía trước, lớn tiếng nói: “Em muốn anh trai nhỏ.”

Lộ Phong: “…”

Trâu Mỹ sáp lại gần, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn anh trai nhỏ.”

Sau đó hai người dùng sức cụng ly rồi nói: “Anh trai nhỏ muôn năm.”

Không ai biết anh trai nhỏ có thể muôn năm không, nhưng Lộ Phong đã tức nổ phổi rồi, chỉ còn một tí xíu nhẫn nại: “Rốt cuộc em đang ở đâu?”

“Không thèm nói, không nói cho anh biết đâu.” Nguyễn Văn Văn lớn tiếng nói: “Em mới không nói cho anh biết em ở câu… câu lạc bộ Tinh Thần. Em… không nói… cho anh biết.”

Trâu Mỹ hùa theo: “Đúng, không thể nói cho anh ấy biết chúng ta ở câu lạc bộ Tinh Thần.”

Nguyễn Văn Văn cười ngây ngô: “Yên tâm, tớ… tớ không có nói.”

Hai người nốc tiếp.

Lộ Phong vừa đi vừa nói: “Em ngoan ngoãn chờ anh ở đó, không cho phép chạy lung tung.”

Vì sợ cô bỗng nhiên rời khỏi, anh không có cúp điện thoại, dọc theo đường đi thỉnh thoảng nghe các cô nói lời say.

“Anh trai nhỏ, gương mặt anh thật đẹp.”

“Anh trai nhỏ, cơ ngực anh phát triển ghê.”

“Anh trai nhỏ, cơ bụng anh quyến rũ quá.”

“Anh trai nhỏ, vóc dáng anh tuyệt quá.”

Cũng nói đến vóc dáng luôn rồi, Lộ Phong nghe tới đó sắc mặt càng âm u hơn.

“Chân… Chân cũng rất đẹp.”

“Eo… Eo cũng được.”

“…”

Lộ Phong nghe không vô nữa, dùng sức giẫm một cái, tăng tốc độ.

Trùng hợp, xe vừa dừng thì bên cạnh cũng có một chiếc xe ngừng lại, động tác hai người gần như nhất trí.

Đẩy cửa.

Cuối cùng.

Khóa xe lại.

Lộ Phong ngước mắt nhìn vào tầm mắt của anh ta: “Tổng giám đốc Tiêu.”

Tiêu Hạo cũng ngừng lại: “Tổng giám đốc Lộ.”

Sau đó hai người không hẹn mà cùng nhớ tới điều gì đó, Lộ Phong hỏi: “Anh là?”

Tiêu Hạo nói: “Đón Trâu Mỹ.”

Lộ Phong gật đầu: “Cùng đi đi!”

Phục vụ bị vẻ mặt xanh mét của họ hù dọa, tưởng họ tới phá quán.

“Tìm quản lý của các anh tới.” Lộ Phong nói với giọng điệu trầm thấp.

Phục vụ không dám phớt lờ, vội đi tìm quản lý, quản lý nhận ra Lộ Phong, vẻ mặt áy náy: “Tổng giám đốc Lộ, ngài chớ sốt ruột, chúng tôi lập tức tìm.”

Lộ Phong nhíu mày: “Một phút.”

Quản lý gật đầu: “Được, một phút.”

Trong vòng một phút này Nguyễn Văn Văn và Trâu Mỹ càng chơi đùa đến vui vẻ hơn, đứng trên ghế sa lông khiêu vũ, không có micro, hai người mỗi người một chai rượu, hướng về phía miệng chai hát lên.

Có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết mình đang hát gì.

Trâu Mỹ vừa hát vừa khóc. Nguyễn Văn Văn liếc nhìn cô ấy: “Khóc… Khóc cái gì?”

Trâu Mỹ nói: “Tớ đau khổ.”

Nguyễn Văn Văn: “Đau khổ cái gì?”

Trâu Mỹ: “Lỡ… Lỡ Tiêu Hạo không thích tớ thì tính sao?”

Nguyễn Văn Văn: “Tớ quất anh ta dùm cậu.”

Trâu Mỹ đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Vẫn là thôi đi.”

Nguyễn Văn Văn: “Không sao, đừng lo cho tớ, tớ làm được.”

Trâu Mỹ: “Tớ lo cho anh ấy cơ, anh ấy đẹp trai như vậy sẽ bị cậu quất cho xấu đi.”

Nguyễn Văn Văn: “…”

Trước khi thuyền nhỏ hữu nghị lật xe, cửa phòng riêng đã bị người ta đá một cái bay ra ngoài, trong thoáng chốc có bóng hình cao to tới gần, gương mặt góc cạnh sắc bén, môi mỏng.

Là Lộ Phong.

Ánh sáng chiếu xuống người anh, kéo dài bóng dáng của anh, trong lúc đi kèm theo một loại khí thế như vũ bão, giống như cảnh ông lớn ra sân.

Động tác thả chậm.

Ánh sáng toát ra.

Khí thế mạnh mẽ.

Nguyễn Văn Văn ngẩn người nhìn, thầm nói: “Anh trai nhỏ này nhìn hơi quen.”

Lộ Phong đứng vững trước mặt cô, giơ tay kéo cô từ trên ghế sô pha xuống, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô không có việc gì thì trong lòng nhẹ nhõm.

Sức kéo của anh rất lớn, Nguyễn Văn Văn không đứng vững, ngã vào trong ngực anh, đầu ngón tay chạm vào ngực anh, cô ngửa đầu cười tủm tỉm nói: “Anh trai nhỏ, ngực anh căng ghê.”

Trong đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú.

Lộ Phong bị nụ cười của cô kích thích, nhỏ tiếng nói: “Em gọi anh là gì?”

Nguyễn Văn Văn ngước cổ, lông mày khẽ run, chậm rãi nói: “Anh trai nhỏ.”

“Anh trai nhỏ à?” Ánh mắt của Lộ Phong tối sầm lại: “Em nhìn kỹ lại xem anh là ai?”

Trong ánh mắt lóe lên tia cảnh báo, giống như nếu cô trả lời sai sẽ bị trừng phạt không nhẹ.

“Anh không phải anh trai nhỏ sao?” Nguyễn Văn Văn khoác tay lên vai anh, nhón chân lên nhìn kỹ lại, từ mắt đến mũi rồi đến môi, sau đó lại nhớ tới đôi mắt.

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu thì nói: “Sai rồi, không phải anh trai nhỏ.”

Lộ Phong liếc nhìn cô, lông mày chưa từng nhúc nhích: “Vậy anh là ai?”

Nguyễn Văn Văn nhếch môi khẽ cười, chọc cằm anh: “Là anh trai lớn.”

Lộ Phong: “…”

Trâu Mỹ cũng đứng không vững, còn có tâm trạng nói chen vào: “Sai rồi, mới không phải anh trai lớn.”

Nguyễn Văn Văn nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Vậy là ai?”

Trâu Mỹ nhìn một chút nói: “Là chồng cậu.”

“Chồng hả?” Nguyễn Văn Văn cố gắng mở mắt ra, nhìn cẩn thận rồi phủ nhận: “Không phải đâu, chồng… tớ mới… mới không phải như vậy.”

Lộ Phong nhéo eo cô: “Chồng em ra sao?”

“Anh ấy hả?” Nguyễn Văn Văn đẩy anh ra, khom lưng cầm điện thoại lên, mở album ảnh ra: “Đây… Đây là chồng tôi.”

Lộ Phong cụp mắt, tập trung nhìn, sắc mặt càng trở nên không thể miêu tả, quả thật còn khó nói hết hơn một lời khó nói hết.

Trâu Mỹ liếc xéo, vui tươi hớn hở nói: “Không phải đó là chó sao, chồng cậu là chó à.”

Nguyễn Văn Văn giơ cao điện thoại lên: “Chó gì, đây chính là chồng tớ.”

Cô nói giống như bảo bối: “Tớ đổi cái tên dễ nghe hơn cho chồng tớ.”

Trâu Mỹ thuận mồm hỏi: “Tên gì?”

Nguyễn Văn Văn ho nhẹ một tiếng: “Tên đàn ông chó chết.”

Lộ Phong: “…”

Tiêu Hạo đi vào muộn, chỉ nghe được câu “tên đàn ông chó chết” kia, nhưng anh ta không có hứng thú hỏi chuyện gì, đỡ Trâu Mỹ rồi nói với Lộ Phong: “Tổng giám đốc Lộ, chúng tôi đi trước.”

Lộ Phong nói: “Được.”

Trâu Mỹ bị mạnh mẽ mang ra, từ xa còn có thể nghe được giọng cô ấy: “Anh là ai, kéo tôi làm gì?”

“Này, đừng có sờ tôi, nhột.”

“Ha ha, anh cố ý phải không?”

“Con người anh có thể cười một cái không, mặt cương thi sao?”

“Đừng chạm vào tôi, tự tôi biết đi.”

“…”

Giọng nói biến mất trước thang máy.

Hai người đàn ông hát chung trong phòng riêng thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bước chân Nguyễn Văn Văn lảo đảo một cái đã ngã vào trong lòng Lộ Phong, tay thuận thế đụng vào eo anh, trong lúc lơ đãng nhéo một cái.

Ngước mắt: “Có thể thương lượng chuyện này không?”

Lộ Phong: “Chuyện gì?”

Nguyễn Văn Văn ngoắc ngón tay, nhỏ tiếng ra vẻ bí ẩn nói.

“Suỵt, đừng nói cho chồng tôi biết, ợ, anh có thể để cho tôi sờ một cái không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận