Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 94
Tiếng sấm "Ầm" vang lên lần nữa cắt ngang suy nghĩ của cô. Cô lấy lại tinh thần rồi đẩy anh ra.
Cánh tay Lộ Phong bị thương không dám dùng sức ôm chặt, cả người hơi nghiêng về phía sau, sau đó đứng vững.
Âm thanh xung quanh vang lên lần nữa, đám người lộn xộn tiếp tục đi về phía trước. Nguyễn Văn Văn cố gắng kéo ra khoảng cách giữa hai người: "Tôi tự đi."
Cô vừa dứt lời, phía sau có người lại đụng vào. Cô không quan sát, ngã vào lồng ngực Lộ Phong lần nữa, anh thuận thế ôm eo cô: "Đi cùng anh được không?"
Có rất nhiều người chen chúc, giữa ngã sấp xuống và bình an rời đi, cô chọn vế sau: "Ừm."
Lộ Phong nắm tay cô, hai người cùng bước xuống bậc thang. Lúc đi đến nơi vắng người mới thấy Trâu Mỹ, cô ấy hỏi han: "Vừa rồi cậu chạy đi đâu thế, làm tớ sợ gần chết."
Vừa rồi Trâu Mỹ vừa quay đầu lại không thấy Nguyễn Văn Văn đâu, cô ấy xoay người đi tìm thì bị đám người chen lấn, may mà gặp được Lộ Phong, không thì cô ấy lo lắng chết mất.
Nguyễn Văn Văn mỉm cười: "Tớ không sao."
Trâu Mỹ nói: "May mà có tổng giám đốc Lộ đấy."
Cô ấy nói rồi quay đầu nhìn Lộ Phong: "Tổng giám đốc Lộ, tôi có việc đi trước, giao Văn Văn cho anh."
Nguyễn Văn Văn còn chưa kịp nói gì, cô ấy đã quay người rời đi.
"Chờ một lát." Nguyễn Văn Văn đưa tay kéo nhưng không kéo được, đưa mắt nhìn cô ấy chạy đi xa.
Lộ Phong khẽ hất cằm: "Xe ở phía trước, anh đưa em về."
Dù sao vẫn còn tức giận, Nguyễn Văn Văn không muốn để anh đưa về: "Không cần, tôi đón xe được."
"Bây giờ trời sắp mưa, không tiện đón xe." Lộ Phong kiên nhẫn nói: "Để anh đưa em đi, nhanh thôi."
Trời mưa cô cũng không muốn ngồi xe của anh.
"Thôi đi, tôi..." Còn chưa dứt lời, mưa đã đổ xuống.
Lộ Phong không nói gì kéo cô: "Đi, anh đưa em về."
Nguyễn Văn Văn không tránh thoát, chỉ có thể mặc anh lôi kéo đi về phía trước, lên xe lại giằng co một phen: "Tôi không lên, tôi không lên."
Lần này Lộ Phong đổi cách, không dỗ được thì chỉ có thể cứng rắn ôm cô, ép cô ngồi sau xe, sau đó anh cũng vào ngồi cùng rồi nói: "Khóa cửa lại."
"Cạch" cửa xe khóa lại.
Nguyễn Văn Văn không mở cửa xe được, cau mày nói: "Mở cửa."
Lộ Phong không nhìn cô, nói với tài xế: "Lái xe."
Xe chạy đi, Nguyễn Văn Văn tức giận đẩy Lộ Phong một cái, đúng lúc chạm vào cánh tay bị thương của anh nhưng Nguyễn Văn Văn không biết, vì trên đường ánh đèn rất tối nên không nhìn thấy vẻ mặt anh.
Đau đớn ập tới, Lộ Phong nhíu mày.
Trong lúc vô tình Chu Hải thấy được cảnh này, trái tim anh ta dâng lên cổ họng, vội hỏi: "Tổng giám đốc Lộ, anh vẫn ổn chứ?"
Vết thương vừa khâu lại đừng nứt ra nữa chứ!
Ánh mắt Lộ Phong lạnh như băng nhìn qua, dường như đang cảnh cáo Chu Hải đừng nói lung tung.
Nguyễn Văn Văn không rõ, nhìn Chu Hải hỏi: "Tổng giám đốc Lộ của anh bị sao thế?"
"Tổng giám đốc Lộ anh ấy..." Suýt chút nữa Chu Hải đã nói ra.
"Chu Hải." Giọng nói Lộ Phong âm trầm vang lên.
Chu Hải sửa lời nói: "Dạ dày Lộ Phong không ổn."
Nguyễn Văn Văn chăm chú nhìn Lộ Phong, một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh lại đau dạ dày à?"
Lộ Phong muốn nói không có nhưng khi thấy ánh mắt lo lắng của cô, lời nói đến miệng lại thay đổi: "Ừm, hơi đau."
Nguyễn Văn Văn nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, lúc nghe nói anh đau dạ dày thì lòng cũng hơi đau nhói. Cô không kìm được nói: "Bảo anh ăn cơm đàng hoàng vì sao không chịu ăn, người lớn thế rồi còn không biết chăm sóc bản thân."
Lời nói nghe như oán giận nhưng thật ra đều là quan tâm, trong lòng Lộ Phong ấm áp, thái độ rất tốt nói: “Ừ, là lỗi của anh.”
“Sai rồi thì phải thay đổi.” Nguyễn Văn Văn hỏi: “Bữa tối đã ăn cái gì?”
Lộ Phong không nói chuyện.
Chu Hải cũng không nói chuyện.
Nguyễn Văn Văn trừng mắt: “Không ăn cơm tối à?”
Đau chết cho rồi.
Sắc mặt cô rất không tốt.
Lộ Phong giải thích: “Mới nãy không đói.”
Khi nhìn sắc mặt Nguyễn Văn Văn càng khó coi thì bổ sung thêm: “Bây giờ đói rồi, em có thể ăn với anh không?”
Nguyễn Văn Văn nói: “Không… thể.”
Lộ Phong không thèm để ý nói: “Thật ra anh cũng không muốn ăn gì, đưa em về nhà trước vậy.”
Anh nghe xem đây là lời gì, bụng đã đau, còn không muốn ăn gì.
Đáng giận!
Tức quá mà!
Nhưng
Thật đau lòng.
Có giọng nói truyền đến bên tai Nguyễn Văn Văn.
Một giọng nói : Dáng vẻ anh ấy trông rất khó chịu, nếu không thì ăn với anh ấy đi.
Giọng nói khác: Đây là khổ nhục kế có hiểu không, lần này ăn chung, lần sau thì sao? Có phải cùng ngủ không? Vấn đề nguyên tắc không thể thỏa hiệp.
Một giọng nói : Nguyên tắc cái mốc xì, anh ấy chính là người cô thích.
Giọng nói khác: Nghiêm chỉnh tí, là người lúc trước từng thích.
Một giọng nói xì khẽ: Bây giờ cũng thích.
Giọng khác phản bác: Bây giờ không còn nữa.
Hai giọng nói suýt nữa đánh nhau, Nguyễn Văn Văn lặng lẽ hét: “Ngừng!”
Lộ Phong thấy cô một hồi nhíu mày một hồi cắn môi, cũng không muốn làm khó cô, thỏa hiệp nói: “Sau khi đưa em về, anh sẽ đi ăn.”
Nguyễn Văn Văn không tin lời của anh lắm, cô nhớ rõ ba năm kết hôn vừa qua, rất nhiều lần bị bệnh đau dạ dày là bởi vì không ăn cơm đúng giờ.
Trong chuyện dùng cơm này, độ tin cậy người nào đó gần như là bằng không.
Cô lạnh nhạt nói: “Đằng trước có tiệm mì gia đình, tài xế Lưu tạt vào đó đi.”
Tài xế gật đầu: “Vâng, cô chủ.”
Khóe miệng Lộ Phong khẽ nhếch lên, anh biết cô sẽ không nỡ nhìn anh bị đói.
Cô chủ Lộ của anh quá mềm lòng rồi.
Có lẽ tâm trạng tốt, cảm giác đau đớn trên cánh tay dường như cũng dịu bớt, đầu cũng không mơ hồ nữa.
Đến tiệm mì, gọi mì thịt băm, Nguyễn Văn Văn đang trong thời kỳ giảm béo, buổi tối không ăn thêm đồ, cô ngồi nhìn Lộ Phong ăn.
Lúc này Nguyễn Văn Văn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi mắt về phương xa không biết đang suy nghĩ gì, nghĩ kỹ có thể thấy khóe môi cô mơ hồ nhếch lên cười trộm một cái.
Trong lúc ăn cơm điện thoại của Lộ Phong vang lên, Nguyễn Văn Văn tưởng là chuyện công việc, ánh mắt ý bảo anh đừng nhận, cô nhận cho, sau đó cô cầm điện thoại lên, ấn nút nghe, bên trong truyền đến giọng nói của phụ nữ.
“Xin hỏi là anh Lộ sao? Thuốc anh đã có rồi, làm phiền anh tranh thủ thời gian tới lấy, hơn nữa vết thương trên cánh tay anh mấy ngày nay cũng không được dính nước.”
Rất lâu sau Nguyễn Văn Văn mới tìm lại giọng nói của mình: “Xin hỏi cô ở đâu?”
Người phụ nữ: “Bệnh viện Thịnh Huy.”
Bệnh viện Thịnh Huy là bệnh viện tư nhân lớn nhất Nam Thành, là lựa chọn đầu tiên đến khám bệnh của người xã hội thượng lưu.
Nguyễn Văn Văn vẫn không hiểu lắm: “Cô ở đâu?”
Người phụ nữ: “Là Thịnh…”
Lộ Phong giành lấy điện thoại, ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Nguyễn Văn Văn nhướng mày hỏi: “Cánh tay anh bị thương sao? Chuyện khi nào?”
Lộ Phong nói sang chuyện khác: “Mì thịt băm ăn rất ngon, em có muốn nếm thử không?”
Anh nói rồi cầm bát qua.
Nguyễn Văn Văn không quan tâm, hỏi lại lần nữa: “Cánh tay anh bị thương sao? Chuyện khi nào?”
Lộ Phong để đũa xuống, cầm khăn giấy lau sạch miệng: “Hôm qua, nhưng không nghiêm trọng.”
Nguyễn Văn Văn liếc nhìn anh, sau một lát rồi đứng lên, đi tới trước mặt anh: “Tôi xem thử.”
Lộ Phong ngẩng đầu nhìn cô: “Không sao.”
Nguyễn Văn Văn bình tĩnh nói: “Tôi muốn xem.”
Thật ra vết thương không lớn, mới bị cô đẩy một cái, có lẽ lại chảy máu nên anh không muốn để cô nhìn.
“Đừng nhìn.”
“Tôi muốn nhìn.”
Trong lúc giằng co, tiếng sấm truyền đến lần nữa, sau đó trời mưa lớn hơn, Nguyễn Văn Văn thấy anh vẫn không nhúc nhích, không muốn để cô nhìn.
Hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi ra cửa.
Bước chân vừa vội vừa nhanh.
Lộ Phong thấy thế thì đứng dậy, vội vàng đuổi theo, lúc gần tới cửa thì kéo người lại: “Văn Văn.”
Nguyễn Văn Văn không muốn nói với anh nữa, anh tốt hay xấu thì liên quan gì cô: “Buông tay.”
Lộ Phong ôm cô từ phía sau, dịu dàng an ủi: “Anh cho em nhìn.”
“Tôi không nhìn nữa.” Nguyễn Văn Văn giãy dụa: “Buông tay.”
Sao Lộ Phong có thể buông tay chứ, tăng thêm sức lực, khuôn mặt dán lên mặt cô: “Đừng giận anh nhé?”
Nguyễn Văn Văn vẫn nói: “Buông… tay.”
Tay Lộ Phong vỗ mặt cô, đầu cọ trên cổ cô: “Thật sự không nghiêm trọng lắm, đã…”
Nguyễn Văn Văn chưa đợi anh nói xong, đã dùng sức đạp chân anh.
Lộ Phong bị đau, thả lỏng tay ra, thuận thế cúi người xuống, giày cao gót giẫm lên chân không phải đau bình thường.
Nguyễn Văn Văn nhân lúc anh khom lưng, đẩy cửa đi ra ngoài, cô biết mình tức giận cái gì, dù sao cũng rất tức giận.
Hoặc là nói vẫn luôn tức giận, đúng lúc tìm được chốt đột phá.
Cô vừa đi ra ngoài đã bắt taxi, mở cửa xe khom lưng ngồi xuống: “Tài xế, đi mau.”
Lộ Phong đuổi theo ra, chỉ thấy được đèn sau lóe lên.
Lấy điện thoại ra gọi điện cho Nguyễn Văn Văn thì lại vang lên tiếng đường dây đang bận, gửi tin nhắn, cô vẫn không trả lời.
Đêm đó Lộ Phong đợi ở cổng lớn nhà họ Nguyễn tới hơn nửa đêm, cuối cùng vẫn là bố Nguyễn vất vả đi ra dỗ dành người ta đi, còn hứa với anh, ngày mai sẽ để cho Nguyễn Văn Văn nói chuyện rõ ràng với anh.
Có điều anh không đợi được cô nói chuyện rõ ràng với anh.
Trời chưa sáng Nguyễn Văn Văn đã xách hành lý rời đi, lần này đi cũng hơn nửa tháng, cô mất tích còn chưa xong, trái lại còn gióng trống khua chiêng, đi tới đâu cũng chụp ảnh lưu niệm.
Mỗi ngày duy trì ba vòng kết nối bạn bè, không phải ăn ngon phơi nắng thì chính là phơi nắng ngắm cảnh đẹp, sau khi phơi nắng chụp hình còn bỏ thêm nguyên tố khác.
Chụp ảnh chung với người đàn ông khác.
Đàn ông cũng không cố định, có Trung Quốc, Nhật Bản, Mỹ, Anh, Ý…
Dáng vẻ người nào cũng đẹp trai.
Vết thương trên cánh tay anh đã đỡ hơn, mỗi ngày ngoại trừ làm việc, còn có một việc, lướt xem vòng bạn bè của cô Lộ, cộng thêm nổi máu ghen.
Gần đây tập đoàn Lộ thị bao phủ trong mưa dầm, thỉnh thoảng còn có mưa rền gió dữ, không biết ai sẽ bị đập, nói chung ai cũng cảm thấy bất an.
Bị đập hôm nay chính là trưởng phòng thiết kế.
Tiếng rống giận dữ của Lộ Phong cách cánh cửa cũng có thể nghe thấy, hung hăng ném chồng tài liệu xuống đất: “Đây chính là bản thiết kế các người giao, làm lại.”
Trưởng phòng thiết kế cúi người nhặt lên, sau khi đi ra nhìn thấy Chu Hải, liền kéo tới góc phòng, nhíu mày hỏi: “Trợ lý Chu, tổng giám đốc Lộ gần đây làm sao vậy? Mắng dữ quá.”
Làm sao à?
Thất tình.
Vợ chạy rồi.
Lời này Chu Hải không thể nói rõ, vỗ vai trưởng phòng thiết kế: “Ai cũng sẽ có mấy ngày như vậy.”
Trưởng phòng thiết kế mày ủ mặt chau nói: “Chu kỳ này… còn dài hơn phụ nữ.” Như vậy ai chịu nổi.
Sau đó lại nói: “Anh mau nghĩ cách đi.”
Cách ư?
Trừ khi tổ tông kia nhanh trở về, nếu không… ai cũng không có cách.
Sau đó không chỉ trưởng phòng thiết kế tìm tới Chu Hải, những trưởng phòng khác cũng rối rít tìm tới.
Chu Hải đợi người đều đi hết, lấy điện thoại ra gửi wechat cho tổ tông.
“Cô chủ, nói cho cô chuyện lớn.”
Nguyễn Văn Văn đang dạo chơi trên biển uống sâm panh đáp: “Nói.”
Chu Hải: “Hồ Lệ hẹn tổng giám đốc Lộ đêm mai tới Túy Hương Lâu mới mở ăn cơm tối, nghe nói vịt nướng ở đó rất nổi tiếng.”
Nguyễn Văn Văn còn chưa kịp trả lời, wechat của Lộ Phong cũng đã online.
Ảnh đế: “Ở bên ngoài chú ý an toàn.”
Nguyễn Văn Văn nghĩ đến lời của Chu Hải, hỏi với giọng điệu kỳ lạ: “Nghe nói tổng giám đốc Lộ không thích ăn gà vịt nữa à?”
????
Vẻ mặt Lộ Phong trở nên kỳ lạ.
Sau đó trả lời: [Anh yêu em, cho nên khi nào em về với anh?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận