Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 37
Nguyễn Văn Văn không rõ, vì sao anh đột nhiên nhận sai. Cô đang muốn nói không sao thì eo lại bị anh nắm chặt, thân thể hai người áp sát vào nhau, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh.
"Nếu đã như thế thì phải cho em xem kỹ một chút."
Anh dứt lời bèn bế cô lên đi vào phòng tắm.
Bọn họ vừa tắm rửa trong phòng tắm xong, hơi nước mờ mịt. Nguyễn Văn Văn nhớ đến cảnh tượng không thể miêu tả được, lại nghĩ đến tối qua mới làm xong, dường như thân thể cô không chịu đựng nổi nữa.
Cô lắc đầu từ chối: "Thật ra không nhìn em cũng biết của anh rất lớn."
"Nhìn tận mắt mới biết rõ."
"Không, em không nhìn cũng biết."
"Cô Lộ phải tận mắt kiểm chứng một lần."
"..."
Nguyễn Văn Văn giữ chặt khung cửa nói không đi vào.
Lộ Phong dễ dàng kéo tay cô ra, một giây sau cửa kính đóng lại.
Nguyễn Văn Văn tự mình chứng thực kích thước, đao thật súng thật trải nghiệm một phen cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
Đúng là.
Cô khổ quá mà.
Trước khi ngủ cô nói chuyện tặng quà với Trâu Mỹ, cô vừa nói vừa thở dài rất lâu, Trâu Mỹ hỏi cô: "Không có tặng à?
Nguyễn Văn Văn thở dài một hơi: "Tặng rồi."
Trâu Mỹ nghe giọng nói mệt mỏi của cô thì hỏi: "Tổng giám đốc Lộ không thích sao?"
Nguyễn Văn Văn nhớ đến chuyện vừa rồi anh ép cô lên tường phòng tắm, nói: "Nhớ kỹ số đo của chồng em."
"Còn nữa, anh rất thích món quà của em."
Sau đó anh "Rất thích" giày vò cô.
Nguyễn Văn Văn lấy lại tinh thần: "Thích."
Trâu Mỹ nói: "Vậy cậu có gì không vui chứ?"
Nguyễn Văn Văn quấn chăn nói: "Mệt."
Trong đầu Trâu Mỹ nhảy lên hình ảnh, còn là phiên bản VIP rõ ràng, giọng nói trêu chọc: "Tớ nghi ngờ cậu lại ngược chó rồi."
Nguyễn Văn Văn: "..." Cảm ơn, cậu nghĩ nhiều rồi.
Hai người nói chuyện phiếm tầm mười lăm phút, Nguyễn Văn Văn buồn ngủ cúp máy trước. Cô quay người nhìn bên cạnh, nơi đó trống không.
Cô Lộ không vui, người nào đó quá đáng rồi đấy, vừa làm chuyện đó xong đã bỏ mặc cô.
Đồ đàn ông cặn bã!
Cô mắng một câu, cảm thấy dùng từ không đúng nên sửa lại, tên đàn ông chết tiệt.
Cún con.
Chó xấu xa.
Lộ Phong không biết trong mắt cô Lộ mình có nhiều "Biệt danh thân mật" như thế. Nếu anh biết có lẽ sẽ đè cô dưới thân giày vò lần nữa.
Có một cuộc gọi quốc tế gọi đến, anh và đối phương bàn vấn đề hợp tác dự án gần một tiếng.
Cuối cùng bọn họ nhất trí, ngày mai anh sẽ tự mình bay đi Pháp khảo sát.
Lúc Nguyễn Văn Văn còn ngủ, Lộ Phong đã bay đi Pháp. Sau khi cô thức giấc nhìn thấy ưechat của anh thì nhíu mày, đi cũng không nói một tiếng, hôm nay cô còn chưa nhìn thấy anh.
Haiz, ngày đầu tiên chồng ra nước ngoài, nhớ anh.
Cô đăng lên vòng bạn bè, hiển thị: Chỉ một người có thể thấy được.
Sau khi Lộ Phong đàm phán xong, lúc ăn cơm trưa thì tùy tiện mở vòng bạn bè, trong lúc vô tình lại thấy tin Nguyễn Văn Văn đăng lên.
Khóe miệng mím lại khẽ cong lên, sự mệt mỏi trong người lập tức tan biến đi rất nhiều.
Sau bữa ăn, anh đi dạo trên đường phố phồn hoa nhất ở Paris, mua rất nhiều quà. Ngoài Chu Hải ra còn có một trợ lý khác tên Mạnh Hạo đi theo anh.
Mạnh Hạo trở thành người xách túi, Chu Hải có cảm giác mình bị cho vào lãnh cung.
Anh ta khẽ xin lỗi: "Tổng giám đốc Lộ, chuyện tấm thiệp là lỗi của tôi, xin anh tha thứ."
Lộ Phong liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì, sau đó ra hiệu Mạnh Hạo đi lấy đồ vừa mua, nói thêm: "Mua cho mợ chủ, cầm cẩn thận."
Mạnh Hạo gật đầu: "Vâng."
Chu Hải bị ngó lơ, trong lòng như muốn khóc, cúi đầu nói: "Tổng giám đốc Lộ, nếu anh không muốn nhìn thấy tôi vậy xin hãy điều tôi đi."
Lộ Phong dừng lại, nhíu mày: "Cũng được, lần này cậu ở lại Pháp đi."
Chu Hải: "..." Anh ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Lộ Phong nhìn anh ta, thầm nói: Tôi không phải người tùy ý nói chuyện.
...
Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Văn Văn đăng tin đầu lên vòng bạn bè lại đăng tin thứ hai.
[Ngày thứ hai chồng không có ở nhà, nhớ anh.]
Cô Lộ nhiều trò, lần này không chỉ gửi chữ mà còn kèm theo ảnh, là một bông hoa úa tàn, ngụ ý cô sắp khô héo.
Sau đó, ngày thứ ba.
[Ngày thứ ba chồng không ở nhà, nhớ anh.]
Hình ảnh đi kèm là một con mèo đi lạc gầy trơ xương, giống như phản ánh tình trạng hiện tại của cô, chính là bất lực như vậy.
Sau đó đến bài thứ tư, bài thứ năm…
Khi bài thứ bảy được đăng, Nguyễn Văn Văn bỏ cuộc. Chao ôi, Lộ Phong quá nhẫn tâm, anh nói đi là đi, còn rời đi nhiều ngày như vậy.
Cô nhớ anh muốn chết.
Trái tim khó chịu.
Cánh tay đau.
Chân cũng không thoải mái.
Toàn thân trên dưới chỗ nào cũng khó chịu.
Trâu Mỹ đã mấy ngày không liên hệ với Nguyễn Văn Văn. Khi cô ấy gọi điện thoại, nghe thấy giọng nói của cô không ổn: “Cậu làm sao vậy? Bị bệnh à?”
Nguyễn Văn Văn yếu ớt nói: “Ừ, bị bệnh.”
Trâu Mỹ: “Bệnh gì?”
Nguyễn Văn Văn: “Bệnh tương tư.”
Đầu tiên là Trâu Mỹ có chút sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Tổng giám đốc Lộ nhà cậu với cậu lại xảy ra chuyện gì?”
Bắt đầu với chủ đề Nguyễn Văn Văn lên án Lộ Phong khoảng chừng mười phút: “Cậu nói xem tim anh ấy có phải làm bằng đá không? Tớ cũng không cách nào làm anh ấy trở nên nồng nhiệt với tớ. Anh ấy đi nhiều ngày như thế, tớ chỉ gọi được có ba cuộc điện thoại, tớ muốn gọi video với anh ấy nhưng anh ấy lại từ chối. Chắc chắn là anh ấy không thích tớ. À không phải, phải là chắc chắn anh ấy không yêu tớ.”
Nguyễn Văn Văn đã bổ não ra rất nhiều hình ảnh, tâm trạng cũng theo đó trở nên tồi tệ hơn.
Làm sao bây giờ.
Cô thích anh rất nhiều.
Thích đến nỗi chỉ cần nhớ tới anh là vui vẻ.
Đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi tốt nghiệp, bạn cùng phòng hỏi cô về sau có kế hoạch gì, cô cười tủm tỉm nói: “Tớ muốn gả cho một người.”
Bạn cùng phòng trêu chọc: “Không phải là cậu muốn gả cho nam thần trường chúng ta chứ?”
Má cô trở nên ửng hồng, tùy tiệm ném gối về phía đối phương:“Không được sao?”
Bạn cùng phòng tiếp được gối: “Được chứ được chứ, nhưng trước tiên cậu phải làm cho đại thần thích cậu trước đã.”
Đuôi lông mày cô nhíu chặt lại, chống cằm thở dài, chuyện này thật đúng là làm cho người ta trở nên sầu lo.
Cô của phút trước còn đang lo lắng làm sao mới có thể làm cho Lộ Phong thích mình, một phút sau, cô mở mắt ra, anh đã trở thành chồng của cô.
Ông chồng từ trên trời rơi xuống, tình cờ lại đập trúng đầu cô.
Vui vẻ chưa đến một giây, Trâu Mỹ đã cắt ngang suy nghĩ của cô: “Tớ nghĩ mấy ngày nay tổng giám đốc Lộ không liên lạc với cậu có lẽ là do công việc. Hơn nữa, tớ dám đánh cuộc, khi anh ấy từ Pháp về, anh ấy chắc chắn sẽ mang về cho cậu rất nhiều kinh hỉ.”
Nguyễn Văn Văn bĩu môi: “Tớ sợ không có hỉ, chỉ có kinh ngạc thôi.”
Trâu Mỹ thấy cô vẫn phiền muộn nên đề nghị đêm nay đi ca hát.
Kể từ khi mất trí nhớ Nguyễn Văn Văn đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, mấy ngày nay cũng chưa đi ra ngoài, lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi, quyết định như thế nhé.”
-
Lộ Phong vội vàng trở về, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, trong nhà thế vậy mà lại không có ai, anh hỏi thím Chu: “Thím Chu, bà chủ đâu?”
Thím Chu nói: “Bà chủ có việc ra ngoài, đêm nay sẽ không về ăn cơm, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Có thể sẽ về muộn một chút, cũng có thể…… không trở về.”
“…”
Lộ Phong lấy di động ra, gọi vào số điện thoại Nguyễn Văn Văn. Chuông điện thoại vang lên vài tiếng, đối phương đã cắt đứt.
Ở một chỗ khác, trong hộp đêm.
Hôm nay ca hát không chỉ có Nguyễn Văn Văn cùng Trâu Mỹ, còn có một vài chị em mới gặp lần đầu. Mọi người thương lượng một chút, quyết định cùng chung một căn phòng.
Càng nhiều người ca hát thì càng náo nhiệt, có người hát, có người uống.
Sau khi Nguyễn Văn Văn đi vào, cô không hát, chỉ lo uống rượu, em gái bên cạnh tửu lượng so với cô tốt hơn nhiều. Sau khi rót cho cô uống vài ly, cảm thấy không thú vị, bắt đầu tìm trò chơi để đổi không khí.
Chơi kéo búa bao, đoán số, dường như đều là Nguyễn Văn Văn thua.
Nguyễn Văn Văn uống rượu giống uống nước, hết ly này đến ly khác.
Đột nhiên, di động vang lên, cô nửa híp mắt đi lấy, vừa muốn nghe máy, di động bị đoạt mất, vị em gái kia nói: “Nghe điện thoại làm gì, tới, uống rượu.”
Sau đó, cắt đứt điện thoại, còn thuận tay tắt nguồn điện thoại.
Nguyễn Văn Văn cười ngây ngô nói: “Đúng vậy, nghe điện thoại gì chứ, uống rượu.”
Hai người tiếp tục cuộc chơi tù xì.
Nguyễn Văn Văn lại thua rồi lại uống một ly, đầu váng mắt hoa, nhìn cái gì cũng không rõ ràng lắm.
Lộ Phong lại thử gọi lại vài lần, cũng không có ai nghe máy. Sau đó anh gọi điện thoại cho Trâu Mỹ, hỏi cô ấy: “Văn Văn đâu?”
Trâu Mỹ nấc lên: “Cô ấy ở cùng tôi.”
Lộ Phong trầm giọng hỏi: “Các cô đang ở đâu?”
Trâu Mỹ trả lời: “Câu lạc bộ Tinh Thần.”
Sau khi cúp điện thoại, Lộ Phong lấy chìa khóa xe, lên xe đi ra ngoài, Mạnh Hạo cầm túi ở phía sau cũng bỏ đồ xuống, vội vàng đuổi theo.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, tóc Lộ Phong bị gió thổi tán loạn, đôi mắt híp lại, quai hàm căng chặt, trên mặt giống như bị bao phủ một tầng băng.
Mạnh Hạo không dám hít thở mạnh.
Hai mươi phút sau, xe dừng ở câu lạc bộ Tinh Thần, Lộ Phong là một hội viên cao cấp ở nơi này, gương mặt chính là giấy thông hành. Anh không có một chút trở ngại đi một mạch lên tầng mười sáu, đi thẳng đến phòng riêng đầu tiên ở phía đông.
Trong phòng truyền đến rất nhiều tiếng ca hát, Nguyễn Văn Văn đang đứng ở trên sô pha hát, cô uống quá nhiều, tất cả mọi thứ nhìn thấy đều là giống như những bóng ma, mấy lần thiếu chút nữa ngã xuống.
Khi cô sắp ngã xuống một lần nữa, cửa phòng riêng bị đá ra, một bóng người chạy về phía cô. Giây tiếp theo đã đỡ lấy cơ thể sắp ngã xuống đất của cô.
Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt phiếm hơi nước, ánh mắt mê ly, đèn trong phòng hơi mờ ảo. Bởi vì kết hợp với uống rượu, nên cô không nhìn rõ diện mạo của anh, nhưng mùi hương từ trên người anh rất quen thuộc.
Là mùi hương bạc hà mà cô thích.
Rất giống mùi hương trên người của Lộ Phong, cô không nhịn được dụi vào trên người anh, dùng đầu ngón tay trắng nõn chọc vào eo anh, vẻ mặt say xỉn cười nói: “Anh trai, anh là ai?”
Vị anh trai mặt lạnh như băng nhìn xung quanh bốn phía, ý bảo Mạnh Hạo dẫn những người khác đi ra ngoài.
Mạnh Hạo gật đầu, lôi từng người ra bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Văn Văn cũng không nhàn rỗi, cô di chuyển ngón tay từ eo cho tới ngực của Lục Phong, cởi hai nút áo sơ mi ở trên cùng, để lộ ra cơ ngực của anh.
Cô chọc ngón tay vào đó, rồi lại chọc tiếp lần nữa.
Lộ Phong trước tiên đỡ cô đứng thẳng người dậy, sau đó nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Nguyễn Văn Văn uống nhiều quá, làm sao ngoan ngoãn nghe lời, anh không cho cô được nhúc nhích, cô càng di chuyển, đẩy Lục Phong ra, nhấc chân dẫm lên bàn trà, ở trên mặt bàn nhảy nhót.
Lộ Phong cau mày bảo cô đi xuống.
Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Tôi, tôi tại sao phải nghe lời anh?”
Lộ Phong sợ cô bị ngã, giơ tay đỡ lấy cô, trầm giọng hỏi: “Biết tôi là ai không?”
Nguyễn Văn Văn ngừng nhảy, cong lưng, chậm rãi để sát vào, nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, cuối cùng cười khanh khách ra tiếng: “Tôi đương nhiên biết, biết anh là ai?”
“Tôi là ai?”
“Lão Vương cách vách.”
“……”
Nói xong, cô còn ghét bỏ hừ một tiếng.
Lộ Phong kéo người đến trước mặt, bốn mắt nhìn nhau, anh hỏi: “Tôi là ai?”
Đôi mắt Nguyễn Văn Văn sáng lên từng chút, đáy mắt hiện lên tia sáng, tia sáng di chuyển, cô giống như là nhận ra anh, cánh tay câu lấy cổ anh, cười nói: “Tôn Ngộ Không.”
Mặt Lộ Phong chuyển sang màu xanh.
“A, sai rồi, là Trư Bát Giới.”
“……” Mặt Lộ Phong trầm xuống.
Nguyễn Văn Văn thấy bộ dáng anh rất không vui, quay đầu nhìn về phía anh, nhìn chằm chằm, nhìn trái nhìn phải: “Mặt rất trắng, chẳng lẽ là Đường Tăng.”
Lộ Phong nghe không nổi nữa, nâng mặt cô lên nói: “Là tôi, chồng của em.”
Nguyễn Văn Văn sửng sốt hai giây, sau đó nấc lên: “Không thể.”
Lộ Phong hỏi: “Tại sao?”
Nguyễn Văn Văn trịnh trọng trả lời lại: “Anh không mặc quần lót màu xanh lá cây!”
Giọng nói rất lớn, vừa lúc Mạnh Hạo đưa một người cuối cùng đi ra ngoài, đúng lúc trở lại, mới vừa vào cửa, đã nghe được Nguyễn Văn Văn nói câu kia “Anh không có mặc quần lót màu xanh lá cây”.
Chân anh loạng choạng thiếu chút nữa ngã.
Sau đó.
Anh lại nghe được một câu khác càng kinh khủng hơn.
Nguyễn Văn Văn lôi kéo đai lưng Lộ Phong nói:
“Không bằng anh cởi ra cho tôi nhìn xem!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận