Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 96
Giọng nói của Trâu Mỹ chậm rãi truyền qua micro, bên trong còn kèm theo tiếng cười như gà gáy của Nguyễn Văn Văn cùng với tiếng đấm ngực giậm chân của Trâu Mỹ.
Tổng thể là: Mẹ Tiêu Hạo này rất khó giải quyết, sau khi nhìn thấy Trâu Mỹ thì không nói lời nào vứt một tấm chi phiếu rồi lớn tiếng nói: “Đây là mười triệu, cô hãy cầm nó và rời khỏi con trai tôi.”
Trâu Mỹ bình thường là một cô gái ít nói nhỏ nhẹ và ở trong công ty cũng là loại người ít nói, nào ngờ hôm đó cô ấy đã mất bình tĩnh.
Sau khi nhìn thấy chi phiếu cô ấy không nói lời nào cầm lên sượt ba lần xé nát nó.
Mười triệu sao?
Cô ấy xé nát rồi ư?
Sau khi đã ngứa tay thì chân cô ấy mềm nhũn.
Trong lòng run lên.
Mẹ Tiêu Hạo chắc cũng không ngờ tính cách của cô ấy lại mạnh mẽ như vậy nên thở hổn hển rồi ngất xỉu.
Tình huống khẩn cấp vì vậy Trâu Mỹ vội vàng lao vào cấp cứu, cô ấy ấn một lúc lâu thực hiện hồi sức tim phổi cuối cùng còn hô hấp nhân tạo.
Lăn qua lăn lại hồi lâu cuối cùng bà ta cũng tỉnh lại, Trâu Mỹ sợ tới mức mặt trắng bệch liên tục nói: “Dì à, cháu, cháu...”
Mẹ Tiêu Hạo xua tay: “Dừng lại, tôi không muốn nghe cô nói chuyện, cô đi ra ngoài đi.”
Trâu Mỹ hậm hực bỏ đi còn gọi điện thoại cho Tiêu Hạo nói cho anh ta biết cô ấy gặp rắc rối và làm cho mẹ anh ta tức giận đến nỗi ngất xỉu.
Những đứa con trai khác nghe nói như vậy đoán chừng sẽ phẫn nộ nổi trận lôi đình, nhưng Tiêu Hạo không vội mà thản nhiên nói: “Em vất vả rồi.”
Trâu Mỹ: “...” Tình huống gì vậy?
Tiêu Hạo giải thích: “Mẹ anh một tháng ngất xỉu hai lần nên anh quen rồi.”
Trâu Mỹ: “...” Cái quái gì vậy, chiến lược ngất xỉu sao??!!!
Sau đó cô ấy không rời đi mà đợi bà Tiêu đi ra rồi mới đi, đợi đến khi người đi xa rồi cô ấy gửi tin nhắn cho Tiêu Hạo.
[Mẹ của chúng ta rất nóng tính.]
Sau khi gửi tin nhắn cô ấy đứng ở bên đường chờ taxi.
Không lâu sau Tiêu Hạo trả lời: [Ừ, mẹ của chúng ta rất nóng tính.]
Sau đó cô ấy mới phát hiện ra cô ấy gõ sai rồi, cái gì mà mẹ của chúng ta? Đó là mẹ của anh mà.
[Xin lỗi, không phải em muốn chiếm lợi của anh, đó là mẹ của anh.]
Tiêu Hạo: [Không sao, anh muốn để em chiếm.]
Trâu Mỹ: [...] Hu hu, miệng của anh có bôi mật sao?
Tiêu Hạo có thể được xem như là phái hành động, lúc trước bởi vì vẫn chưa xác định nên anh ta không thân thiện nhưng sau khi xác định dường như là trở thành một người khác.
[Khi nào thì em theo anh về nhà gặp người lớn?]
Trâu Mỹ: [Em sợ mình làm không tốt chọc mẹ anh tức giận.]
Tiêu Hạo: [Có anh ở đây đừng sợ.]
Sau đó Trâu Mỹ và Tiêu Hạo trở về nhà, trước bữa cơm họ vẫn rất ổn, tính tình của Trâu Mỹ dịu dàng hơn nữa nói chuyện lại ngọt ngào nên người lớn nhà họ Tiêu rất thích.
Lúc ăn cơm đã xảy ra một chuyện nhỏ, bà Tiêu và người giúp việc cùng nhau đi vào phòng ăn, vì muốn tỏ vẻ lễ phép nên Trâu Mỹ đứng dậy, nào ngờ không cẩn thận đụng vào cánh tay người giúp việc, tay người giúp việc run lên canh trào ra ngoài vừa vặn dính lên người bà Tiêu.
Trâu Mỹ phản ứng lại, thuận tay cầm thứ gì đó để lau, khi lau mặt bà Tiêu lại càng xanh hơn bởi vì Trâu Mỹ cầm giẻ lau để lau mặt cho bà ta.
Bà Tiêu: ...
Trâu Mỹ: ...
Những người khác: ...
Mọi chuyện đến thời điểm này vẫn không quá xấu hổ mà chuyện càng xấu hổ hơn ở phía sau.
Sau khi kết thúc bữa ăn, lúc ăn tráng miệng người lớn trong nhà thúc giục kết hôn hỏi: “Khi nào thì hai đứa kết hôn?”
Tiêu Hạo đang nghe điện thoại nên không rảnh bận tâm, Trâu Mỹ thuận miệng nói: “Dì cho cháu mười triệu để cháu rời khỏi Tiêu Hạo.”
Những chuyện sau đó càng không thể nói ra nên Trâu Mỹ khẽ thở dài: “Nói chung là không tốt cho lắm.”
Nguyễn Văn Văn an ủi: “Không sao, người nhà họ Tiêu chưa từng gặp cảnh tượng lớn nên sẽ không so đo đâu.”
Trâu Mỹ lúng túng nói: “Cậu đoán sai rồi.”
Nguyễn Văn Văn: “Hở?”
Trâu Mỹ nói: “Sau đó dì gọi điện thoại cho tớ.”
Nguyễn Văn Văn: “Bà ta đã nói gì?”
Trâu Mỹ nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Bà Tiêu nói: “Tôi sẽ cho cô năm mươi triệu nếu như cô tránh xa con trai tôi!”
Trâu Mỹ: “Cháu...”
“Chẳng lẽ cô muốn trả giá sao? Được rồi, vậy thì tám mươi triệu.”
“Không phải.”
“Chín mươi triệu.”
“Chốt.”
Câu cuối cùng là do Tiêu Hạo nói, anh ta cầm điện thoại di động nói vào ống nghe: “Mẹ đừng quên gửi tiền qua đây đấy nhé.”
Bà Tiêu: “...”
Nguyễn Văn Văn nghe đến đó thì cười thành tiếng: “Ha ha ha, Tiêu Hạo làm rất hay.”
Trâu Mỹ bĩu môi: “Lúc ấy mẹ anh ấy lập tức ngất xỉu.”
“Sau đó thì sao?”
“Tiêu Hạo bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Bây giờ anh ta ở cùng với cậu sao?”
Trâu Mỹ cực kỳ sợ hãi: “Cậu đừng nói lung tung, anh ấy làm sao có thể ở cùng với tớ chứ, anh ấy ở bên cạnh phòng tớ.”
Nguyễn Văn Văn trêu ghẹo: “Phòng đối diện cũng rất tốt.”
“Không phải phòng đối diện.”
“Hở?”
“Phòng khách của nhà tớ.”
Nguyễn Văn Văn nói: “Quả thật là ở bên cạnh phòng cậu.” Bên cạnh phòng ngủ không phải là phòng khách sao?
Sau khi trò chuyện một lúc Nguyễn Văn Văn nói: “Tớ đi tắm trước đã.” Sau đó cuộc gọi kết thúc.
Cô chủ Lộ rất xem trọng các bước tắm rửa rườm rà, cô tắm xong đã là chuyện của hai tiếng sau.
Cô vừa mới bước ra khỏi nhà tắm thì chuông cửa vang lên. Cô bước tới cúi người nhìn qua mắt mèo thấy đó là nhân viên của khách sạn.
Cô mở cửa: “Có chuyện gì sao?”
Nhân viên khách sạn nói: “Thưa cô đây là bữa tối của cô.”
Nguyễn Văn Văn cụp mắt nhìn lướt qua: “Không phải tôi gọi.”
“Đó là do anh gọi.” Giọng nói truyền đến từ phía bên kia, người đàn ông cách đó vài bước chậm rãi đi tới, ánh đèn chiếu vào người anh phác họa ra đường nét đẹp đẽ của anh.
Nhân viên khách sạn gật đầu và rời đi.
Lộ Phong bước đến gần: “Em chưa ăn tối, để bụng đói đi ngủ sẽ không tốt.”
Nguyễn Văn Văn không có ý muốn cho anh đi vào nên dựa vào cửa nói: “Tôi không đói, tôi đang giảm cân.”
Mí mắt của Lộ Phong cụp xuống rồi lại nâng lên đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở trên mặt cô: “Em không cần phải giảm cân nữa, như vậy là vừa vặn.”
Sờ vừa vặn.
Bóp cũng vừa vặn.
Lúc đầu Nguyễn Văn Văn không nghe rõ anh nói vừa vặn là có ý gì, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của anh thì hiểu ra nhíu mày nói: “Lưu manh.”
Cô vừa vặn hay không vừa vặn thì có liên quan gì đến anh chứ?
Họ thân nhau sao?
Lộ Phong dường như không để ý chuyện mình bị mắng, ngược lại khi thấy cô bằng lòng nói chuyện với anh thì tâm trạng lại rất tốt.
“Anh đưa bữa tối vào trong phòng rồi sẽ rời đi ngay.”
“Tôi nói rồi tôi không ăn.”
Không thể dùng ngôn ngữ để thương lượng thì chỉ có thể dùng hành động, khi Nguyễn Văn Văn vừa muốn nói gì đó thì Lộ Phong đã đưa tay ôm ngang người cô đi thẳng vào trong phòng.
Nguyễn Văn Văn dùng sức đấm anh: “Sao anh lại ôm tôi, buông tay ra, buông tay ra.”
Lộ Phong càng ôm cô chặt hơn, hơn nửa tháng không ôm hình như cô gầy đi nên cảm giác trên tay cũng khác.
Anh không nỡ buông tay.
Nhưng cuối cùng cũng buông tay.
Phải dỗ dành cô trước đã.
Dỗ dành xong mới có thể làm những chuyện tiếp theo.
Lộ Phong vừa buông tay Nguyễn Văn Văn lập tức nhảy dựng lên, ngay sau đó lui về phía sau hai bước siết chặt áo ngủ trên người chỉ vào cửa nói: “Anh nhanh rời khỏi đây, nếu như anh không rời đi thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Có người sở dĩ có chỗ dựa nên không sợ, cũng là ỷ vào quá được yêu thích.
Nguyễn Văn Văn cũng vậy.
“Anh có đi không? Nếu như anh không đi tôi thật sự sẽ báo cảnh sát đấy.”
Lộ Phong không để ý tới cô mà quay trở ra đẩy xe vào, cúi người bưng thức ăn ở trên xuống đặt trên bàn.
Sau đó anh nắm tay cô.
Nguyễn Văn Văn không cho anh nắm tay thì anh nhướng mày nói: “Hay là muốn anh ôm, hửm?”
Nguyễn Văn Văn trợn mắt, lướt qua anh đi tới trước bàn ngồi trên ghế sô pha.
Lộ Phong đành chịu lắc đầu đi tới, anh đã quen với việc đút cho cô ăn nên phản xạ có điều kiện cầm đũa định đút cho cô.
Nguyễn Văn Văn nghiêng đầu né tránh, bàn tay cầm đồ ăn của anh dừng lại ở giữa không trung.
Sau vài giây giằng co anh thỏa hiệp buông đũa xuống: “Em tự ăn đi.”
Nguyễn Văn Văn không đói cho lắm hoặc là nói cô vẫn còn cảm thấy tức khi nhìn thấy anh nên không ăn nổi, do đó cô ưỡn ngực nói với giọng điệu lạnh lùng: “Không ăn.”
Lộ Phong tiếp tục dỗ dành: “Ăn một ít thôi.”
Tính tình nhỏ nhen của Nguyễn Văn Văn nổi dậy thì ai dỗ cũng vô ích, cô vươn cổ nói: “Không ăn.”
Cô hếch cằm lên, cổ duỗi thẳng nên đường cong cũng thon dài theo, tuy rằng cả người tỏa ra hơi thở ‘Chị đây đây đang tức giận nên đừng chọc vào’ nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác đáng yêu.
Ai mà không thích một cô tiên nhỏ ngoài lạnh trong nóng chứ.
Lộ Phong rất thích.
Đã lâu không gặp nên anh rất nhớ, ánh mắt lướt từ mắt đến môi cô, đôi môi hồng hào căng bóng vừa hấp dẫn vừa quyến rũ làm cho người ta nhìn chỉ muốn hôn.
Yết hầu của anh chuyển động nhưng vẫn cố nhịn.
Nhưng nhịn có vẻ hơi vất vả.
Ánh mắt anh dừng ở đó thật lâu không muốn rời đi.
Nguyễn Văn Văn chú ý tới ánh mắt của anh, có lẽ là do quá nóng bỏng nên tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, vì vậy cô cắn môi.
Trên môi có một hàng vết răng nông nhìn có vẻ hơi khoa trương.
Lộ Phong nhìn thấy thì cơ thể không nhịn được nghiêng về phía cô, đôi tay thon dài lạnh lẽo chống hai bên hông cô, chóp mũi suýt chút nữa chạm vào mũi cô.
Khoảng cách quá gần, môi cũng mơ hồ lướt qua, xúc cảm quen thuộc tràn ngập trong lòng, trước mắt điều mà anh muốn làm nhất chính là ôm eo cô hung hăng hôn một cái.
Cho dù cô giãy dụa hay là phản kháng.
Anh chỉ muốn hôn cô.
Dùng sức hung hăng hôn cô.
Mí mắt cụp xuống rồi lại nâng lên, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng hơn, đáy mắt mơ hồ như có thứ gì đó cuộn trào, yết hầu chậm rãi chuyển động anh nói: “Anh muốn hôn em.”
Không phải là anh định hôn em.
Mà là muốn.
Nguyễn Văn Văn vẫn còn tức giận với anh nhưng phần nhiều là ghen tuông và yêu thích, cô chưa từng thấy anh mạnh mẽ như vậy nên khí thế lập tức trở nên yếu đi.
Con nai con trên ngực đập loạn xạ.
Có một giọng nói phát ra: hôn thì hôn đi còn hỏi cái gì nữa.
Cô căng thẳng liếm nhẹ môi trên.
Trong khoảnh khắc đầu lưỡi gợi lên đó, ánh mắt của Lộ Phong đã thay đổi, giống như có một trận gió thổi tới trên mặt hồ yên tĩnh tạo nên sóng biển dữ dội.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được, nắm cằm cô nghiêng đầu tiến lại gần.
Giữa môi và răng anh có mùi rượu nên sau khi đầu lưỡi chạm phải thì có cảm giác tê dại, không phải cái loại tê dại nhẹ nhàng mà là cái loại tê dại rất nặng có thể lấy mạng người.
Nụ hôn rất gấp và nặng nề kèm theo tư thế cướp đoạt, thậm chí không cho cô cơ hội lùi bước.
Nguyễn Văn Văn thở không được nên vô thức đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bị anh bẻ ngược ra sau, anh véo cằm cô dùng sức dây dưa.
Khi tiếng nức nở biến mất, Lộ Phong chậm rãi rời khỏi môi cô, trán đặt lên trán cô rồi cụp mắt nhìn cô.
Anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, thở hồng hộc mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng vậy, ngọn lửa trong đôi mắt đen láy không ngừng quay cuồng.
Đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo chuyển đến sợi tóc của cô nhẹ nhàng giữ chặt đầu cô.
“Em đừng tức giận nữa được không?”
Anh vừa mới dứt lời thì có âm thanh truyền đến, âm thanh rất không hài hòa lại còn rất lớn tràn ngập bốn phía.
“Ùng ục ùng ục...”
Nguyễn Văn Văn: “...”
Lộ Phong: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận