Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 103
Nguyễn Văn Văn tựa vào khung cửa lắc đầu: "Anh, anh đã làm rất tốt rồi, không cần phải bù đắp gì cả."
Đêm qua cô đã làm tổn thất mất một chiếc váy, còn váy hôm nay là lần đầu tiên cô mặc, cô còn muốn mặc đi gặp Trâu Mỹ, sau khi đền bù có lẽ nó sẽ thành một miếng giẻ rách mất.
Một tay không nắm được, tay kia cũng nhấc lên, cổ ngửa ra sau, có cảm giác như sắp chết vậy.
Cô nói với hàng mi run rẩy: "Anh thật sự làm rất tốt, không cần bù đắp đâu."
Cô nói rồi còn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Ồ, tốt thật sao?” Lộ Phong hỏi.
“Ha ha, rất tốt, thật sự rất tốt.” Nguyễn Văn Văn liên tục phát ba tấm thẻ người tốt cho anh.
“Thật sao?” Lộ Phong kéo dài giọng điệu, kiên định nói: “Thật ra anh còn có thể làm tốt hơn.”
Nguyễn Văn Văn: "!!!!!!"
Trong lúc cô đang phân tâm, Lộ Phong khẽ nhấc cô lên, cô buông ra không siết chặt, ngón tay dời ra từng chút một: "Này này..."
Muốn nắm lại cũng không được.
"Rầm" cửa phòng ngủ bị đá mạnh, âm thanh truyền đến khiến tai cô ù đi, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.
Lộ Phong dừng ánh mắt trên người cô, chiếc cổ thon thả, bờ vai trắng nõn, xương quai xanh thanh tú, eo thon, một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Anh đưa mắt dõi theo những đường cong trên cơ thể cô, thỉnh thoảng dừng một chỗ lâu hơn những chỗ khác.
Những lúc thế này, Nguyễn Văn Văn sẽ càng run hơn.
Cô đưa cánh tay ra trước người ngăn không cho anh nhìn.
Lộ Phong gỡ tay cô ra, ánh mắt của anh trở nên sáng ngời, sáng hơn cả ánh nắng bên ngoài, khóe mắt cong cong càng thêm quyến rũ mê người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Suy nghĩ của Nguyễn Văn Văn bị cuốn đi, khi cô nhận ra điều đó, cơ thể cô đã có cảm giác ớn lạnh.
"Xoẹt" một tiếng, chiếc váy cao cấp trên người cô bị xé làm hai, lực tay của người nào đó thật sự rất lớn.
Nguyễn Văn Văn nhíu mày nhìn chằm chằm vào anh, Lộ Phong nghiêng người đến gần dỗ dành: "Chỉ là một cái váy thôi, anh mua cho em, muốn bao nhiêu cũng có."
"..." Chỉ là váy thôi à!
Lúc nảy rõ ràng là cô đã mặc quần áo và trang điểm, định chốc nữa đến cuộc hẹn nhưng cuộc đời không cho phép cô làm điều đó.
Cô liếc nhìn “miếng vải rách" trên mặt đất với một vẻ mặt không biết nói gì, còn có vài nét đau lòng trong đó.
Như đứt từng đoạn ruột.
Có một điều cô bắt buộc phải biết, chiếc váy này là phiên bản giới hạn, trị giá của nó cũng phải lên đến 8 con số.
Mấy chục triệu tệ của cô biến mất trong nháy mắt, có tiền cũng đâu thể phung phí như thế được.
Hu hu, chiếc váy nhỏ của cô.
Cô vừa thấy tiếc cái váy, giây tiếp theo đã bắt đầu thấy thương cho cơ thể của mình, cô nhìn anh nói: "Anh là chó sao, sao lại cắn tôi?"
Lộ Phong rất ghét những lúc cô không để ý đến anh, anh cắn cô để cô phải để ý đến anh.
Nguyễn Văn Văn đưa tay ra sau tai, nhếch cao miệng: "Đau."
“Để anh xem.” Lộ Phong gỡ tay cô ra, xoa nhẹ.
"..." Nguyễn Văn Văn xấu hổ quay mặt đi.
Lộ Phong kéo cô lại, đầu ngón tay chậm rãi lướt trên má cô, ánh mắt anh như có điện, vừa trêu người vừa quyến rũ.
Nguyễn Văn Văn vô thức rụt cổ lại, lặng lẽ nắm chặt bàn tay buông thõng bên hông, chốc lát lại mở ra.
Gió thổi vào người không những không thấy mát mà còn hơi nóng.
Lộ Phong vòng tay qua người cô, trầm giọng hỏi: “Còn đau không?”
“Không.” Nguyễn Văn Văn mỗi khi xúc động, ánh mắt luôn luôn thay đổi đầu tiên, đáy mắt đỏ lên, đuôi mắt cũng đỏ giống như bị bắt nạt vậy.
"Hả? Vậy em bị sao?"
“...Ngứa.” Không đau, nhưng ngứa, rất ngứa, hu hu, cô sợ ngứa.
Lộ Phong nghe xong lời này, khóe miệng cong lên, im lặng cười, sợ ngứa là tốt.
Một lúc sau, môi anh lại kề sát đến, lần này không phải cổ mà là sau tai.
Nguyễn Văn Văn luồn tay vào tóc anh, khẽ kêu thành tiếng, ngắt quãng nói: "Bá đạo."
Cũng không tệ, cô sợ ngứa nhất, còn anh lại là người thích bắt nạt người khác nhất.
Gần đây hình tượng của Lộ Phong đã sụp đổ rồi, trước đây anh rất dè dặt lạnh lùng, nhưng bây giờ anh rất tùy ý, ít căng thẳng hơn, muốn làm gì thì làm.
Nếu cô không cho hôn, anh sẽ hôn đến cuối cùng, hôn đến đâu sẽ để lại dấu hôn ở đó, vết đậm hay nhạt sẽ tùy theo tâm trạng của anh.
Nguyễn Văn Văn không khỏi run lên, nắm chặt tóc anh, cắn môi để không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô càng không muốn phát ra âm thanh, Lộ Phong càng giày vò cô, cuối cùng cô không kìm được, khẽ kêu lên một tiếng.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh sáng mặt trời đổ xuống, rèm cửa đung đưa theo gió, Nguyễn Văn Văn mấy lần muốn nhắc anh chưa kéo rèm, nhưng vừa mở miệng đã bị anh chặn lại.
Cô vừa mở miệng lần nữa, anh liền cúi xuống gần hơn, áp chóp mũi mình vào mũi cô, không cho cô cơ hội lùi bước, làm ầm ĩ lên.
Cô không nhịn được nghiêng đầu sang hướng khác lại bị anh kéo về, sợ cô tránh lần nữa, ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh nắm chặt cằm cô.
Đầu ngón tay vừa vặn rơi xuống khóe môi cô, anh càng hôn càng cuồng nhiệt.
Trước đây anh không như vậy, khi hôn anh chủ yếu là dịu dàng kiềm chế, nhưng từ khi anh nhận ra lòng mình, mọi thứ đều thay đổi.
Anh thích cô.
Muốn được bên cô mãi mãi.
Nguyễn Văn Văn thút thít, cô muốn nói với anh rằng anh thật sự rất xấu, muốn đánh anh.
Một tay Lộ Phong giữ hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, tay còn lại từ cằm chuyển đến sau gáy, dùng sức nâng gáy cô lên, khiến hai người càng sát vào nhau.
Mặt trời quá chói chang, Nguyễn Văn Văn xấu hổ nhắm mắt lại, trước đây khi ở bên nhau cô không thích bật đèn, luôn làm trong bóng tối.
Vì suy nghĩ đến cảm xúc của cô, Lộ Phong cũng làm theo những gì cô nói.
Nhưng hôm nay anh phải thay đổi, phải để cho cô nhận ra từ đáy lòng, cô là của anh, đó là sự thật không có gì phải bàn cãi. Nghĩ đến đây, anh không khép rèm mà cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, tấn công vào trái tim cô từng chút từng chút một, không cho cô né tránh.
…
Nguyễn Văn Văn đẩy anh, rung giọng nhắc nhở: "tắt, tắt, đèn..."
Không đợi cô nói xong, Lộ Phong lại đè cô xuống, đặt môi lên môi cô, hôn cô. Tấm gương thủy tinh phản chiếu bóng hai người, rất rõ nét.
Lúc ẩn lúc hiện.
Trên cánh tay, trên cổ người đàn ông có hai vết móng tay in sâu vào da, còn có những vết cấu, ngón tay cắm sâu vào da thịt anh.
Chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Nhưng có vẻ như anh không để ý, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện, mồ hôi trên trán từ từ nhỏ xuống, chảy dọc theo gò má rồi biến mất vào trong cổ áo, sau đó anh bế cô đi vào phòng tắm.
Nguyễn Văn Văn nằm yên trong ngực anh, không muốn cử động, mí mắt khép hờ không nói nên lời.
Cửa kính đóng chặt, sương mù dày đặc xuyên qua khe cửa tràn vào, rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng sột soạt.
Sau đó là tiếng nước chảy, càng lúc càng to hơn, át đi tiếng trò chuyện.
Âm thanh đến và đi ngắt quãng.
Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Lộ Phong ôm cô đi ra ngoài, Nguyễn Văn Văn mệt đến không mở nổi mắt, anh đặt cô xuống, kéo chăn đắp cho cô, sau đó đi vào phòng khách, anh rời đi không lâu, quay về với trong tay một hộp thuốc mỡ.
Nguyễn Văn Văn mở mi mắt ra nhìn, mơ hồ nói: "Anh làm gì vậy?"
Lộ Phong nắm lấy chân cô, nhẹ nhàng nói: “Bôi thuốc.”
Lúc nảy cô vô tình trượt chân trong phòng tắm và bị thương ở mắt cá chân nên bây giờ hơi đỏ, để phòng những trường hợp bất trắc, cô nên bôi thuốc trước.
Bàn chân của Nguyễn Văn Văn cũng sợ ngứa nên co rụt lại, run rẩy nói: "Ngứa."
Lộ Phong nắm lấy chân cô, kéo lại, nhẹ nhàng xoa nắn: "Ngoan nào."
Nguyễn Văn Văn lại rụt chân về, anh cúi xuống gần hơn để dỗ dành: "Bôi thuốc xong buổi tối anh sẽ không quấy rầy em nữa."
Điều kiện này khá hấp dẫn, Nguyễn Văn Văn ngoan ngoãn giơ chân ra: "Anh nói rồi đó, nhất định phải giữ lời."
Lộ Phong nhếch môi nói: “Được, anh không chọc em.” Nhưng nếu em chọc anh, vậy không liên quan đến anh nhé.
Những lời này không nói ra miệng.
Chỉ có thể nói, miệng lưỡi đàn ông chỉ giỏi lừa gạt ma quỷ.
Khi Nguyễn Văn Văn tỉnh lại, trời đã gần trưa, cô và Trâu Mỹ cùng nhau đi ăn trưa, sau khi ăn xong họ đi tắm suối nước nóng.
Sau đó, họ cùng đi spa, rồi cùng nhau đi mua sắm, cả hai đã mua rất nhiều quần áo rồi họ cùng nhau ăn tối, khi về đến nhà thì đồng hồ đã chín giờ rưỡi tối.
Lộ Phong vốn đang làm việc trong phòng sách, khi nghe thấy tiếng bước chân của cô thì quyết định nghỉ ngơi sớm, rồi anh lẻn vào phòng tắm lúc cô đang tắm.
Xuyên qua màn sương mù dày đặc, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú sáng sủa của người đàn ông với lông mày kiếm, đôi mắt tinh anh và làn môi mỏng, cô kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại vào đây?"
Lộ Phong nhẹ giọng nói: "Chà lưng cho em."
Nguyễn Văn Văn xua tay: "Không cần."
Lộ Phong vừa đi vừa nói: "Miễn phí mà."
Nguyễn Văn Văn lắc đầu, những ngày này mà miễn phí là không ổn, giờ có quá nhiều cạm bẫy: "Không, tôi không cần chà lưng."
Phản kháng vô hiệu, người nào đó đã cởi áo choàng tắm bước vào bồn tắm, ngồi xuống quay lưng về phía cô: "Vậy em chà cho anh."
Nguyễn Văn Văn: "..." Cô là thợ chà lưng à?
Cô chớp mắt rồi vỗ mạnh vào lưng anh: "Được thôi."
Lộ Phong không quay đầu lại mà nói với cô: "Không được, ngứa."
Nguyễn Văn Văn cong môi hỏi: "Ngứa chỗ nào?"
Lộ Phong nghiêng người, bắt gặp ánh mắt của cô, anh nắm lấy tay cô: "Chỗ này."
Nguyễn Văn Văn: "..."
Không nói gì nữa, anh vòng tay ôm lấy eo cô bế cô vào lòng, nụ hôn vừa vội vã vừa cuồng nhiệt.
Bờ môi Nguyễn Văn Văn lần nữa tê rần, tranh thủ lúc hít hơi cô nói với hai mắt đỏ hoe: "Anh đã nói rồi, anh không giày vò tôi nữa."
Lộ Phong nhìn cô, đôi mắt đen láy ánh lửa: "Anh không giày vò em, em có thể giày vò anh."
Nguyễn Văn Văn: "..." Tên vô lại.
Cô định đứng dậy ra ngoài thì bị anh kéo lại, khi cô ngồi xuống lần nữa nước bắn tung tóe ra sàn vô tình bắn vào mắt cô.
Mắt cô hơi cay, cô nhắm mắt lại rồi dụi mắt, trong lúc này anh đã đặt cô vào trong bồn tắm.
Lộ Phong cắn vành tai cô nói: “Tối nay sao em không về nhà ăn cơm?”
Cô thấy ngứa lỗ tai bèn nghiêng đầu tránh đi, giọng run run đáp: "Tôi ăn cơm với Trâu Mỹ."
“Ăn với Trâu Mỹ cũng không thèm ăn với anh.” Lộ Phong ghen tị: “Anh không tốt sao, hửm?”
Nguyễn Văn Văn vừa muốn đáp trả anh, vừa muốn chọc tức anh, ừm, anh không tốt.
Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô lại thay đổi lời nói, không phải không muốn nói, mà là không thể nói ra, ánh mắt của anh quá đáng sợ, nếu cô nói ra cô sợ mình không xuống giường được.
Cô mỉm cười an ủi: "Tốt, rất tốt."
Lộ Phong cọ môi lên mặt cô: "Sau này em phải về nhà ăn cơm."
Nguyễn Văn Văn bị cọ đến tê rần bèn gật đầu đáp lại: "Biết rồi."
Lộ Phong nghe giọng điệu cô hơi có lệ, anh nói bên tai cô: “Không được nuốt lời.”
Hơi thở nóng như lửa phả vào mặt, trong lòng run lên, Nguyễn Văn Văn lắc chân nói: "Không nuốt lời."
"Được, đóng dấu."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận