Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 80


Lộ Phong có thể đã bị cô ảnh hưởng, cũng đã học được cách trêu chọc, tiến lên một vài bước và đặt cô trên bàn trang điểm.

Thắt lưng phía sau bị ấn mạnh vào, chai lọ ở trên bàn nhẹ nhàng lắc lư, sau đó không có động tĩnh.

Nguyễn Văn Văn chỉ đùa giỡn với anh, không muốn làm thật, cả người chậm rãi nghiêng về phía sau từng chút một, giống như cảnh quay cố ý kéo dài trong phim.


Cô chống hai tay lên mặt bàn, liên tiếp làm động tác nuốt nước bọt, khóe miệng nhếch lên một vòng cung quyến rũ, cười rất đáng yêu.

"À… Em đang đùa thôi." Trời đất chứng giám, cô thật sự đang đùa, cô thật sự không muốn làm bất cứ cái gì.

"Đùa à?"

Lộ Phong nghiêng người đến gần, bàn tay thon dài lạnh lẽo cũng thuận thế đặt trên mặt bàn, khoảng cách giữa cánh tay hai người rất gần, mơ hồ chạm vào nhau.

Không chỉ một cánh tay, nếu anh nghiêng về phía trước thêm một chút, môi của cả hai sẽ dính vào nhau.

Nguyễn Văn Văn cũng không ghét việc hôn anh, nói thật là rất thích, nhưng mà, vừa rồi miệng nói hớ những lời xấu hổ như vậy, sợ anh sẽ làm cái gì đó thật.

Khi nghĩ về những hình ảnh có thể xảy ra, cô đột nhiên cảm thấy đau miệng, đau răng, một số ký ức từng tồn tại tràn ngập trong tâm trí, cô run rẩy dời tầm mắt.


"Đúng rồi, không phải anh còn có cuộc họp sắp diễn ra sao, hình như không kịp rồi."

Cô Lộ chỉ muốn đuổi người ta đi nên lấy chuyện công việc ra để nói. Lộ Phong nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Không vội."

"Làm sao có thể không vội chứ?" Cơ thể của Nguyễn Văn Văn lại nghiêng về phía sau một chút: "Để cho người khác chờ thì không tốt đâu."

"Em suy nghĩ cho người khác như thế từ khi nào vậy?" Lộ Phong chậm rãi nói.

"Từ trước đến nay em vẫn như vậy." Vào thời khắc mấu chốt, Nguyễn Văn Văn không quên khoe khoang, đôi mắt cong lên: "Em là một nàng tiên nhỏ xinh đẹp và tốt bụng."

Lộ Phong quan sát cô từ trên xuống dưới một cái, sau đó ánh mắt dính chặt trên mặt cô, anh nhướng mày: "Đúng vậy."

Nguyễn Văn Văn không đi sâu vào câu nói "đúng vậy" kia của anh rốt cuộc là có ý gì, là đồng ý cô là người đẹp hiền lành, hay là cái khác. Dù sao trước mắt chuyện này cũng không quan trọng chút nào, quan trọng là nhanh chóng chấm dứt tình cảnh xấu hổ trước mắt.

A a a, eo của cô, thực sự không thể cong được nữa.

Cánh tay hơi run rẩy, Nguyễn Văn Văn nháy mắt mấy cái, nhắc nhở một lần nữa: "Còn… chưa đi sao?"

Lộ Phong nói: "Có việc chưa làm xong."

Nguyễn Văn Văn thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì?"

Lộ Phong bình tĩnh nói: "Vận - Động - Khoang - Miệng."

Anh nói xong rồi giơ tay lên lấy chiếc mặt nạ dán trên mặt cô xuống, không có mặt nạ che lại, biểu cảm trên mặt cô bị nhìn không sót một chút nào.

Mắt mở to, lông mày cao nhướng lên, cả người giống như bị cứng lại.

Đôi tai của cô ong ong.

A a a, ông anh, anh là tên giả mạo!

Nguyễn Văn Văn bị sặc nước bọt, suýt nữa hưởng dương hai mươi bốn tuổi.

Lộ Phong nhìn biểu cảm khoa trương của cô, ý cười trong đáy mắt càng sâu. Trước đây anh chắc chắn không thể nói những lời "hài hước" như vậy, bây giờ thả bay bản thân như vậy chủ yếu là bởi vì nhận ra tâm ý của mình.

Anh thích Nguyễn Văn Văn.

Cho dù cô hoạt bát đáng yêu, hay dáng vẻ làm bộ làm tịch, hoặc làm nũng gào khóc.

Anh đều thích cả.

Còn cô thì sao?

Cho dù ý định ban đầu của cô là gì, anh cũng không quan tâm.

Nếu tình yêu của cô là giả thì khiến nó trở thành thật là được rồi.

Nếu cô đang chơi đùa, anh sẽ chơi đùa với cô.

Tóm lại. . .

Cô không thể thoát khỏi bàn tay năm ngón của anh.

Nguyễn Văn Văn không biết Lộ Phong đang suy nghĩ cái gì, càng không biết anh đã xác định rõ tâm ý, mi mắt cô vô cùng run rẩy, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

Cô vừa che miệng lại, nói: "Anh nói thật chứ?"

Lộ Phong chế nhạo nói: "Đây không phải là đề nghị của em sao, anh chỉ là đang tuân theo thôi."

"Bình thường cũng không thấy anh nghe lời như vậy." Nguyễn Văn Văn nhỏ tiếng nói thầm.

Lộ Phong lại nở nụ cười đầy ẩn ý, nửa người trên lại nghiêng về phía trước một chút, thân thể hai người gần như dính vào nhau: "Là lỗi của anh, anh quyết định sau này sẽ nghe lời em."

Không, anh cứ tiếp tục sai lầm đi.

Nguyễn Văn Văn cười rạng rỡ, vừa cười vừa nhích sang một bên: "Ha ha, anh thật hài hước."

"Thật hài hước."

"Ha ha."

Cơ thể nghiêng đến góc 45 độ, vừa định chui ra khỏi nách anh, anh cũng di chuyển theo hướng của cô, khe hở duy nhất đã biến mất.

Không có cách nào chui qua, cô im lặng trong vài giây rồi lại dựa vào bàn trang điểm di chuyển trở về, trượt tới trượt lui nên sau lưng cô có hơi nóng.

Cô chớp mắt mấy cái, nụ cười trên khuôn mặt càng to hơn, cô vừa cười vừa khen ngợi: "Haha, hài hước, thật hài hước."

Lộ Phong yên lặng nhìn từng hành động nhỏ của cô, không có một chút ý định rời đi nào.

Nguyễn Văn Văn bị anh nhìn đến mức dựng tóc gáy, không phải chứ, làm thật à. Cô mím môi che miệng, lắc đầu nói: "Không được, em không muốn."

Giọng nói phát ra từ mũi nghe không rõ.

Hoặc là nghe rõ nhưng Lộ Phong cố ý giả vờ không nghe.

"Hả? Em rất gấp, muốn à" Anh nhắc lại những gì anh đã nghe.

"Không, em không muốn."

"A, biết rồi, emrất gấp."

"Trong đầu anh có hố hả? Em nói là không, muốn."

"Ồ, em rất muốn."

Nguyễn Văn Văn bị anh làm tức giận, buông tay xuống, há miệng nói: "Em nói là không muốn không muốn không…”

Lộ Phong nắm lấy cằm cô, hôn lên môi cô, cũng thành công chặn lời nói phía sau.

- Muốn.

Nguyễn Văn Văn di chuyển chữ này lòng vòng qua lại giữa môi và răng.

Lộ Phong hôn rất dịu dàng, có thể nói là anh chưa từng dịu dàng như vậy. Trái tim Nguyễn Văn Văn cũng tan chảy, cả người mềm nhũn thành một vũng nước.

Có một giọng nói vang vọng trong tâm trí.

Hu hu, anh như thế, đừng nói là cử động miệng, mạng sống cũng cho anh tất.

Ưm . .

Đừng cắn môi dưới của em.

Vành tai cũng vậy, đừng mút.

Ngoài việc phát ra âm thanh nức nở, Nguyễn Văn Văn không nói nên lời.

Sau mỗi lần hôn, đôi mắt của cô sẽ đỏ lên, đây được coi là một "đặc điểm" của riêng cô. Lần này cũng vậy, đôi mắt mờ dần nhuộm một màu đỏ rực rỡ, nếu vô tình nhìn qua thì khiến cho người ta run rẩy không thể giải thích được.

Hóa ra. . .

Cảm giác rung động là như thế này.

Anh tự nhủ.

Không biết hôn được bao lâu, cuối cùng Lộ Phong lui ra trước, trán anh dán lên trán cô, giọng nói lưu luyến êm tai: "Ngoan ngoãn lên giường chờ anh nhé?"

Một tiếng "nhé" lại khiến đôi mắt Nguyễn Văn Văn đỏ lên, cô nhìn khuôn mặt phóng đại của người đàn ông trước mắt, ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được."

Trước khi rời đi, Lộ Phong hôn lên mặt cô. Chờ người đi xa rồi thân thể Nguyễn Văn Văn mới mềm nhũn ra, ngồi ngã xuống chiếc ghế bên cạnh.

Hu hu, vừa phạm quy vừa muốn lấy mạng.

Cô không thể sống được nữa.

Lộ Phong đi vào phòng sách mở cuộc họp trực tuyến, sau khi rửa mặt Nguyễn Văn Văn ngoan ngoãn nằm trên giường, vốn định ngủ luôn nhưng vừa nghĩ đến anh thì đột nhiên ngủ không được.

Không phải là chỉ là cử động miệng thôi sao, làm vật tế luôn thì thế nào.

Sau khi quyết định, cô đã chuẩn bị như sau.

Đầu tiên đánh răng một lần nữa, sau đó thay đổi một bộ đồ ngủ ren đen gợi cảm, dây đeo vai có lẽ đã tụt xuống vai.

Sau đó, xịt một chút nước hoa hương hoa hồng.

Cuối cùng là vén chăn lên giường.

Không lâu sau, cô lại đứng dậy và ngồi trên cửa sổ nổi, sở dĩ chọn nơi này là vì cảm thấy tầm nhìn tốt hơn.

Sau đó, cô lại hối hận, chuyện xấu hổ như vậy, suy nghĩ cái gì về tầm nhìn chứ.

Cô bước vài bước đến trước giường, vén chăn lên và nằm xuống một lần nữa.

Cảm xúc này được ấp ủ trọn năm phút, đến một lúc nào đó cô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía cửa.

Còn chưa trở về.

Không biết là do cô lăn qua lăn lại lăn lại quá nhiều hay thế nào mà đột nhiên cảm thấy nóng. Cô đứng dậy đi đến phòng khách sau đó đem chiến trường chuyển sang ghế sô pha, thật ra ở chỗ này cũng được.

Có một số việc không thể nghĩ kỹ, như thế rất dễ mất lý trí.

Giống như hiện tại, rõ ràng cái gì cũng chưa làm nhưng lại làm cô cảm thấy đã làm một nghìn lần.

Quá xấu hổ!

Người khác dùng thời gian là để lắng đọng, Nguyễn Văn Văn lại dùng thời gian để mặc sức tưởng tượng. Suy nghĩ của cô thoáng cái đã bay lên tận vũ trụ, là loại bay không trở lại.

Có lẽ ghế sô pha mềm cứng vừa vặn, cuối cùng cô cứ chờ đợi rồi ngủ mất.

Người đàn ông với người phụ nữ lại xuất hiện trong giấc mơ lần nữa.

Người phụ nữ tát người đàn ông một cái, nói về sau không muốn gặp anh nữa.

Người đàn ông không buồn cũng không tức giận, giọng nói bình thản: "Chúng ta không có khả năng không gặp nhau, chúng ta là vợ chồng."

Người phụ nữ lạnh giọng nói: "Chúng ta cũng có thể không là vợ chồng."

Người đàn ông lấy tập hồ sơ từ trong ngăn kéo ra, lấy tài liệu bên trong, là hợp đồng hôn nhân hai người từng ký kết.

Anh nói: "Bây giờ ly hôn phải bồi thường một khoản kếch xù."

Người phụ nữ mím môi, nói: "Được, tôi đợi đến ngày hợp đồng chấm dứt."

Cô ấy nói xong rồi xoay người rời đi.

Người đàn ông đem tập hồ sơ bỏ lại vào trong ngăn kéo sau đó khóa lại.

Cảnh trong mơ thay đổi, người phụ nữ kia đang nhảy trong quán bar, xung quanh đều là người, bọn họ lắc mông điên cuồng, người đàn ông nghiêm mặt bước tới kéo tay người phụ nữ đi ra ngoài.

Người phụ nữ giãy giụa.

Người đàn ông muốn hôn người phụ nữ thì bị tay cô ấy ngăn lại.

Người phụ nữ nói: "Đừng hôn tôi."

Người đàn ông chỉ nói một chữ: "Được."

...

Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào, lướt nhẹ qua mặt người phụ nữ trên giường, hàng mi dài cong vút phản chiếu dưới ánh sáng trắng, tạo nên một cái bóng mờ ảo.

Ánh sáng đan xen làm nổi bật khuôn mặt cô càng trong trẻo hơn, như thể trắng hơn tuyết.

Lông mi run rẩy, chậm rãi nhướng lên, Nguyễn Văn Văn tỉnh lại từ trong giấc mơ, đêm qua mở quá nhiều, ngủ không quá ngon, cô xoa huyệt thái dương sau đó vén chăn xuống giường.

Đi đến phòng tắm, không bao lâu, bên trong truyền đến tiếng hét chói tai.

"A--- Lộ Phong."

Lúc đó đang ngồi trong phòng làm việc, Lộ Phong hắt hơi hai cái, Chu Hải hỏi: "Tổng giám đốc Lộ, anh không khỏe sao?"

Lộ Phong nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "Không có."

Vừa dứt lời, điện thoại trong tay anh vang lên ting ting nhiều lần, có người gửi tin nhắn cho anh.

Cô chủ Lộ: [!!!!!]

Cô chủ Lộ: [...]

Cô chủ Lộ: [?????]

Cô chủ Lộ: [Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?]

Lộ Phong khẽ nhếch khóe môi, trả lời: [Anh làm cái gì?]

Cô chủ Lộ: [Anh quên rồi sao? Được, em cho anh biết.]

Tiếp theo cô gửi cho Lộ Phong một tấm ảnh tự sướng, người trong ảnh có khuôn mặt đẹp nhưng từ cổ trở xuống không đành lòng nhìn thẳng.

Cô nhỡ rõ trình độ hội họa của anh rất tốt, vẽ cái gì cũng giống thật, còn đoạt rất nhiều giải thưởng, tại sao đến lượt cô lại mất tác dụng rồi.

Anh vẽ thì vẽ nhưng có thể vẽ đẹp hơn chút không, dưới cổ là một cái miệng lớn dính máu chẳng lẽ không cảm thấy quá kinh khủng à.

Hơn nữa cô là cô tiên nhỏ, có thể vẽ phù hợp với thiết lập của cô không. Vẽ cô xấu như vậy đúng là quá khinh người.

Lộ Phong: [Đẹp không?]

Cô chủ Lộ: [Anh nói thử xem?]

Sau đó Nguyễn Văn Văn đổi biệt danh của Lộ Phong thành: Móng heo lớn.

Móng heo lớn: [Nhìn rất đẹp.]

Cô chủ Lộ: [Mắt anh có vấn đề sao?]

Không lâu sau, Lộ Phong cũng sửa biệt danh.

Cô chủ Lộ đổi thành: Văn Văn.

Nhìn lại thì cảm thấy không ổn, lại đổi thành: Cô bé đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên anh đặt biệt danh hường phấn cho người khác như vậy, sau khi nhìn lại, nét cười bên khóe môi càng đậm hơn.

Chu Hải còn ở trong phòng làm việc chờ anh dặn dò phần sau của công việc, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh ngày càng đậm, dáng vẻ của anh ta giống như bị sét đánh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận