Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 59


Lộ Phong nghiêng đầu nhìn cô: "Thích không?"

Nguyễn Văn Văn nhẹ nhàng cọ vào cổ anh một chút: "Thích chứ, em thích nó lắm."

"Vậy em giúp anh tìm xem có phải điện thoại của anh ở bên phía túi còn lại hay không?"


Nguyễn Văn Văn tiếp tục nghiêng người sang bên kia rồi đưa tay ra tìm. Cô không cảm nhận được thứ gì có hình dáng như cái điện thoại di động mà ngược lại sờ được một thứ cái khác. Cô theo bản năng lấy ra, mắt rũ xuống tò mò xem thử.

Đó là một chiếc lắc tay với mấy viên kim cương được nạm ngay trên phần dây đeo. Cô đếm thì phát hiện ra có tất cả chín viên, trùng con số may mắn của cô cũng là chín.

Cách tặng quà như vậy quá bất ngờ rồi, Nguyễn Văn Văn ôm đầu anh, dùng sức hôn lên mặt anh: "Đây là do anh tự chọn cho em sao?"

Không biết vì sao cô lại khẳng định như vậy.

Đôi mắt của Lộ Phong nhìn vẻ mặt sung sướng của cô qua tấm gương, khẽ gật đầu: "Đúng rồi."

Nụ cười trên khoé môi Nguyễn Văn Văn càng rộng hơn, trong lòng cô đầy kẹo ngọt, cảm giác ngọt ngào còn hơn ăn mật.

Khi vui vẻ cô Lộ càng chủ động hơn, cô liên tục đặt một chuỗi nụ hôn lên má trái của anh, hết má trái rồi đến má phải, vầng trán cao, xúc giác ướt át lan cả mặt anh.


Lộ Phong buông người từ trên lưng xuống, lấy quần áo cô muốn mặc ra khỏi tủ. Cả người anh hơi nghiêng về phía trước, đường cong vai hơi cong, cúi đầu rũ mắt, giọng điệu hiếm khi mất tập trung.

"Cần anh giúp em mặc không?"

Nguyễn Văn Văn một tay cầm dây chuyền và vòng đeo tay, một tay nắm chặt góc chăn, tư thế ngồi rất tùy ý, hai chân rũ xuống, cái đầu nhô ra giống như nấm nhỏ trồi lên từ mặt đất, đáng yêu không chịu nổi.

Cô chớp mắt câu hồn: "Anh muốn giúp em à?"

"Em có muốn hay không?"

"... Đương nhiên là muốn rồi."

Nguyễn Văn Văn ngã vào lòng anh, giọng điệu làm nũng nói: "Em không mặc ở đây đâu, em muốn mặc ở phòng ngủ cơ."

Lộ Phong bế cô lên theo kiểu công chúa, đi thẳng một đường về phía phòng ngủ. Không lâu sau, anh lại quay ngược ra ngoài, đến khi trở về, trong tay anh có thêm một quần áo cô muốn mặc.

Tổng giám đốc Lộ rất đúng giờ, giây phút anh đi ra khỏi phòng ngủ, môi Nguyễn Văn Văn vừa đỏ vừa sưng, giống như đã làm chuyện xấu gì đó.

Cô vội vã xuống cầu thang thì chợt bị Lộ Phong kéo cánh tay, trước mắt xuất hiện một chiếc cà vạt, anh khẽ nâng cằm: "Em thắt giúp anh đi."

Nguyễn Văn Văn là tay mới không có kinh nghiệm thắt cà vạt giúp người khác, lúc nhón chân lên thắt cho anh suýt chút nữa còn xảy ra tai nạn, mặt Lộ Phong đỏ lên: "Em muốn siết chết anh hả?"

??!!

"Em không có." Nguyễn Văn Văn vội vàng nới lỏng một chút, vỗ vỗ ngực anh, nghiêng đầu hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Lộ Phong thở hổn hển vài cái, cuối cùng cũng thở lại bình thường.

Lúc đeo đồng hồ cũng xảy ra sai sót nho nhỏ, bởi vì Nguyễn Văn Văn đang gấp gáp nên không khống chế được lực, vô tình véo cổ tay anh một cái.

Để lại một vết hằn đỏ sâu.

Vẻ mặt Lộ Phong hiện lên hai chữ bất lực.

Nguyễn Văn Văn: ...

Sau đó cô không nói thêm câu nào nữa, ngược lại, người đang bị thương là Lộ Phong lại quay sang an ủi cô vợ nhỏ của mình: "Không sao, em không làm anh đau."

"Em đã làm rất tốt."

"Tốt hơn mấy cô bạn gái kia của Thường Bân nhiều."

Thường Bân đang mặc quần áo ở đâu đó hắt hơi hai tiếng, xoa xoa mũi, rốt cuộc là ai mà mới sáng sớm đã nhắc anh ta vậy.

Nguyễn Văn Văn biết rõ anh an ủi, nhưng vẫn đi xuống bậc thang anh đưa ra: "Thật sao?"

Lộ Phong gật đầu chắc chắn: "Đương nhiên."

Mặc quần áo xong hai người tay trong tay đi xuống tầng. Cảnh tượng này bị thím Chu nhìn thấy, bỏ qua sự kích động đang trào dâng trong lòng, bà ấy còn lặng lẽ chụp ảnh gửi cho bà chủ Lộ.

Mẹ Lộ nhận được bất ngờ vào sáng sớm, vui vẻ đến mức không ngậm miệng lại được, xem ra, không cần bọn họ thúc giục, hai người sẽ nhanh có em bé thôi.

Bố Lộ cũng đứng một bên cảm khái khuyên nhủ: "Em cũng thấy rồi đấy, tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt, sớm hay muộn cũng sẽ có em bé, đừng vội vàng, kiên nhẫn chờ một chút."

Nếu là trước kia, mẹ Lộ sẽ cảm thấy lời này là nói cho có lệ, nhưng đặt vào tình huống hôm nay lại rất dễ nghe, mẹ Lộ gật đầu: "Được rồi, vậy thì em sẽ chờ xem."

-

Sau bữa ăn, Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong cùng đến công ty, dù như thế nào thì cô cũng là thư ký mới nhận chức, không thể không đến công ty làm việc mãi như trước được.

Nhân viên lễ tân nhìn thấy cô và Lộ Phong cùng nhau xuất hiện, đôi mắt suýt nữa rơi ra ngoài, nhóm chat nhỏ dùng để tám chuyện xuất hiện hàng loạt hình ảnh và bình luận tràn khắp màn hình.

[Cuối cùng là vị thư ký mới tới kia thân phận gì, vì sao xuất hiện cùng một lúc với tổng giám đốc Lộ vậy?]

[Có thể là tình cờ thôi, hình như là vô tình gặp được ngoài cửa thôi.]

[Mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không bình thường, tôi thấy tổng giám đốc Lộ luôn mỉm cười với cô ấy.]

[Mẹ kiếp, không phải chứ, thời gian tôi vào công ty lâu như vậy vẫn chưa thấy tổng giám đốc Lộ nở nụ cười lần nào.]

[Trợ lý Chu, chắc trợ lý Chu biết danh tính của cô ấy.]

[Nói đi, mấy người có ai biết tên cô ấy là gì không?]

Trong nhóm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều suy nghĩ về vấn đề này.

Không biết ai tiên phong trả lời: [Không biết.]

Sau đó là một loạt khung tin nhắn "không biết".

Đột nhiên có người phá hoại đội hình, trả lời: [Tên gì thì tôi bó tay, chỉ biết người ta họ Nguyễn mà thôi.]

[Cái họ này nghe quen quá nhỉ.]

[Cái họ này nghe quen quá nhỉ.]

[Cái họ này nghe quen quá nhỉ.]

...

Sau khi vuốt lại màn hình lại lần nữa, đột nhiên, có người đã gửi đến một loạt dấu chấm than.

[!!!!!!!!!Có phải cô chủ cũng họ Nguyễn không?!]

Sau đó có người trả lời: [Đúng vậy!]

Sherlock Holmes xuất hiện phân tích: [Vậy thư ký Nguyễn có thể là cô chủ hoặc họ hàng.]

Mọi người ai cũng tỏ vẻ như đã hiểu ra, đúng vậy, chắc là họ hàng.

Sau đó.

Trong công ty bắt đầu có người dò hỏi về Nguyễn Văn Văn.

Có người can đảm còn muốn theo đuổi.

Có người tiếp lời: [Đồng nghiệp mới đến đều được tổ chức tiệc, có thể tranh thủ lúc tham gia bữa tiệc...]

Có người phụ họa: [Cách hay đấy.]

Chu Hải không ở trong nhóm nên không biết có người đang có ý đồ với Nguyễn Văn Văn, nếu biết, anh ta sẽ lập tức bóp chết cái ý tưởng của người đó ngay từ lúc còn ở trong nôi.

Vợ của tổng giám đốc là người mà họ có thể tơ tưởng đến à? Bọn họ có còn muốn sống không?

Những người khác có thể sống hay không anh ta không biết, dù sao vào khoảnh khắc anh ta nhìn thấy Nguyễn Văn Văn, anh ta mới thật sự trải nghiệm được sống khó khăn đến như thế nào.

Thậm chí anh ta còn có phản ứng căng thẳng, khi nhìn thấy cô, chỉ có thể bất đắc dĩ lùi bước.

Nguyễn Văn Văn đang định chào hỏi anh ta, nhưng giây tiếp theo, anh ta đã lùi lại hai mét, tay cô dừng lại ở đó, lông mi khẽ run lên, như muốn nói: Anh bị bệnh à?

Chu Hải: Đúng vậy, tôi bị bệnh, xin đừng lại gần tôi.

Né tránh quá lộ liễu, anh ta sợ Nguyễn Văn Văn nhìn ra được điều gì đó nên che miệng ho khan vài tiếng: “Cô Lộ, tôi bị cảm lạnh, không thể lại gần, sẽ dễ lây bệnh.”

Lý do rất đường hoàng.

Nguyễn Văn Văn cũng rất quý trọng cơ thể của mình, cô ghét nhất phải đến bệnh viện, nên vừa nghe Chu Hải bị bệnh, cô cũng không để ý đến phản ứng kích động của anh ta, dáng vẻ rất phóng khoáng.

“Trợ lý Chu đã bị bệnh mà còn không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, có thể buông công việc ra một chút mà.”

Chu Hải lắc đầu: “Không sao đâu, tôi có thể chịu được.”

Giọng điệu nói chuyện nghe cứ như giây tiếp theo là sẽ đi đời vậy.

Trong lòng Nguyễn Văn Văn âm thầm phát cho anh ta một tấm thẻ nhân viên tốt: “Cho dù như thế nào, tôi vẫn đề nghị anh đến bệnh viện khám bệnh trước.”

Chu Hải: “Cám ơn cô Lộ.”

Nói đến đây, Nguyễn Văn Văn ôm tài liệu vào văn phòng tổng giám đốc, Lộ Phong đang cúi đầu làm việc, trên sống mũi có đeo kính gọng bạc, ánh mắt tập trung và nghiêm túc, thậm chí cô bước vào anh cũng không nghe thấy.

Nguyễn Văn Văn đặt tài liệu xuống, đứng cách bàn làm việc một mét, yên lặng chờ đợi, cô rất tò mò rốt cuộc đến khi nào anh mới có thể nhìn thấy cô.

Lần này, đã đợi đủ mười phút, đôi giày cao gót hôm nay đi cao tận chín phân, đứng mười phút đã là cực hạn rồi.

Chân đau, bàn chân tê nhức, vì vậy cô di chuyển.

“Đừng nhúc nhích.” Âm thanh lạnh lùng chậm rãi truyền đến.

Nguyễn Văn Văn dừng một chút, bĩu môi liếc nhìn anh, vốn tưởng rằng anh sẽ nhanh chóng ngẩng đầu lên, nào ngờ anh vẫn không ngẩng đầu lên, hai phút sau mới đưa tay ra.

Cô không biết vì sao mà mình lại chần chừ vài giây, sau đó mới đi lại gần, mím môi, đặt tay lên, hơi nheo mắt lại, thầm nghĩ, quên đi, để anh nắm vậy.

Lộ Phong hất tay ra, lạnh lùng nói: “Làm bậy.”

Anh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn kỹ lại, người trước mặt không phải ai khác mà chính là Nguyễn Văn Văn.

Bình thường khi làm việc anh sẽ như vậy, dễ quên đi người và việc xung quanh, sau khi biết mình đã làm gì, anh vội vàng đứng dậy: “Tay em sao rồi? Em không sao chứ?”

Tất cả là lỗi của anh, anh chỉ tập trung vào công việc mà không nhìn rõ mọi người.

Là lỗi của anh.

Trước giờ Nguyễn Văn Văn chưa từng bị ai vung tay đi như thế, sắc mặt đột nhiên trở nên xấu đi, lông mi thật dài khẽ động, lộ ra vẻ đau lòng, cô cắn môi chất vấn: “Anh có ý gì vậy?”

Lộ Phong không có ý gì, chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.

Anh đã trải qua một lần như vậy, từng có một nữ thư ký cũng làm như thế, nói không thể khống chế được, theo anh thấy chi là lời ngụy biện.

Sau đó, anh đã sa thải người đó rồi.

Sau đó nữa, các trợ lý thư ký của công ty đều được thay bằng nam giới.

Lộ Phong đẩy ghế ra, đi tới, nắm lấy tay Nguyễn Văn Văn, dỗ dành: “Xin lỗi, là lỗi của anh, vừa rồi anh không chú ý, anh còn tưởng rằng…”

“Còn tưởng rằng gì chứ?”

“Không có gì, anh nhận lầm người.”

“Có ý gì? Nhận nhầm người là sao chứ?”

Nguyễn Văn Văn nói với đôi mắt đỏ hoe: “Có người cùng đã từng như vậy sao?”

Lộ Phong không giỏi nói dối, anh cũng không thèm nói dối nên gật đầu: “Trước đây có một nữ thư ký đã từng làm như vậy.”

Nguyễn Văn Văn nghe được câu trả lời của anh, trong lòng đột nhiên lạnh đi, vừa ấm ức vừa chua xót, cô rút tay về, xoay người đi ra ngoài.

Lộ Phong nhanh chóng đi vài bước kéo cô lại: “Đừng đi.”

Nguyễn Văn Văn dừng lại: “Có phải thư ký đó thích anh không?”

“Chắc là vậy.”

“Vậy còn anh thì sao?”

“Đương nhiên là không thích cô ta rồi.”

“Vậy anh thích ai?”

Cô nghểnh cổ hỏi.

“Em nói xem?” Lộ Phong ôm cô vào lòng, giữ sau đầu cô lại, để cô nghe nhịp tim của mình.

Nguyễn Văn Văn lén cười, cắn môi: “Không biết.”

Lộ Phong đẩy cô ra một chút, giơ tay lướt nhẹ qua chóp mũi cô, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhất: “Anh…”

Anh chưa kịp nói xong thì đã có tiếng gõ cửa.

Nguyễn Văn Văn đẩy cánh tay anh ra, hiểu chuyện nói: “Anh làm việc trước đi, về nhà rồi nói sau.”

Lộ Phong gật đầu, hai tay buông thõng xuống đút vào trong túi quần: “Vào đi.”

Chu Hải đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Lộ, mọi người đều đã tới phòng họp đầy đủ rồi ạ.”

Lộ Phong nói: “Được.”

Khi đi ngang qua Nguyễn Văn Văn, còn dặn dò cô: “Nếu em cảm thấy buồn chán, có thể nghỉ ngơi trong văn phòng.”

Nguyễn Văn Văn cười ngọt ngào: “Ừm, em biết rồi.”

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, chỉ còn lại một mình cô trong văn phòng rộng lớn, thật sự rất nhàm chán, bây giờ Trâu Mỹ đang làm việc nên không thể trò chuyện với cô được.

Cô lấy một cuốn tạp chí hình như là tạp chí thời trang, người mẫu trong đó đều là những người mẫu nam đang nổi tiếng trong giới, nhưng trong mắt Nguyễn Văn Văn, những người này không ai có thể so sánh với Lộ Phong.

Cho dù đó là ngoại hình hay là vóc dáng, hoàn toàn không thể so sánh.

Chồng cô là người đẹp trai nhất nhất nhất.

Xem mãi, xem mãi, cơn buồn ngủ ập đến, cô nằm trên sô pha chìm vào giấc ngủ say, lần này ngủ không được ngon lắm, có đã nằm mơ một giấc mơ dài.

Trong mơ, Lộ Phong vươn tay kéo cô lại, bảo cô đừng rời đi, cô vùng ra, lạnh lùng nói: “Anh quản được tôi à?”

Lộ Phong đi tới ngăn cô lại, giọng điệu mềm mỏng đi: “Xin em đấy, đừng đi.”

Cô vẫn không lay động, cô đẩy anh ra và đi về phía trước.

Hình ảnh lại thay đổi, trời mưa, cô đi ở ven đường, toàn thân dính đầy nước, mặt cũng đều là nước, hai mắt đã đỏ hoe, khóc rất lâu.

Mưa rất to, cô đi lại rất khó khăn, có mấy lần suýt ngã, cuối cùng khi cô ngã, đã có người ôm cô vào lòng.

Nhiệt độ của người đàn ông rất cao, áp vào người cô khiến cô khẽ rùng mình. Cô quay đầu lại, nhận ra đó là Lộ Phong, cố gắng đứng dậy: “Đừng quan tâm đến tôi.”

Cô nói xong thì tiếp tục bước đi.

Lộ Phong đuổi theo cô, dùng sức ôm lấy cô: “Đi, tôi đưa em về nhà.”

Cô vươn tay đánh vào ngực anh: “Đừng có ôm tôi, đừng có mà ôm tôi.”

Lộ Phong không buông tay ra, cô vô cùng tức giận, cúi đầu cắn vai anh, cánh tay anh đau đến run lên, cô nhân cơ hội nhảy xuống.

“Rầm.” Nguyễn Văn Văn ngã khỏi sô pha.

Có một nhóm người đi vào văn phòng, dẫn đầu là Lộ Phong, theo sau là mấy vị lãnh đạo cao cấp của công ty, vừa đi vừa nói chuyện, nghe thấy một tiếng “ầm”, tất cả mọi người đều im lặng.

Sau đó.

Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía ghế sô pha.

Khi nhìn thấy người nằm bò trên mặt đất thì bỗng nhiên đứng hình.

?????!!!!!

Sắc mặt của Nguyễn Văn Văn còn khó coi hơn bọn họ, cái khó ló cái khôn, chỉ mất hai giây để chuyển từ nằm bò sang quỳ, cô vén tấm thảm dưới bàn lên và bắt đầu tìm đồ.

“Tổng giám đốc Lộ, bông tai của tôi bị mất rồi, anh có nhìn thấy không?”

Lộ Phong không trả lời, có người trả lời thay anh: “À… không phải đang đeo trên tai cô sao?”

Nguyễn Văn Văn sờ vào tai cô và tự nhủ: Sơ suất rồi, nên nói rằng vòng cổ bị mất mới đúng.

“A, tôi nhớ lầm, là vòng tay bị mất.”

Lại có người lên tiếng: “Chẳng phải ở trên cổ tay của cô sao?”

Nguyễn Văn Văn: ???!!!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận