Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 124


Nguyễn Văn Văn ngước cổ hỏi ngược lại anh: "Anh thì sao? Anh thích con gái hay con trai?"

Đôi tay đang ôm của Lộ Phong siết chặt hơn, khuôn mặt anh cọ vào khuôn mặt cô: "Chỉ cần là em sinh thì anh đều thích."

Sau đó anh lại nói: "Cho dù là trai hay gái."


"Mẹ thì sao?" Nguyễn Văn Văn hỏi: "Mẹ thích gì?"

Lộ Phong há miệng cắn vành tai cô rồi buông ra, anh đáp: "Chỉ cần là em sinh thì mẹ đều thích."

Lộ Phong nói lời lấy lòng Nguyễn Văn Văn, cô dẩu môi nói: "Song sinh có được hay không?"

Lộ Phong khựng lại, nụ cười dường như tắt đi, anh nhớ đến những lời mà bố Lộ nói với anh: "Năm đó lúc mẹ con sinh con ra bị khó sinh dẫn đến xuất huyết, suýt nữa tính mạng của cả mẹ lẫn con đều không giữ được. Lúc đó bác sĩ đã mấy lần đưa ra thông báo tình trạng nguy kịch, còn hỏi là muốn giữ người lớn hay đứa nhỏ."

"Bố bảo giữ người lớn. Sau khi mẹ con biết thì khóc lóc nói với bố là phải giữ đứa bé, nhất định phải giữa đứa bé."

"Bố bảo mẹ rằng đứa bé không còn có thể có lại nhưng nếu bà ấy có mệnh hệ gì thì đời này bố cũng không muốn sống nữa."

"Mẹ con nghe không vào, không nghe lọt một chữ nào, trước khi hôn mê vẫn nói phải giữ đứa bé, giữ đứa bé."


Lộ Phong có thể nhớ lại nét mặt của bố mình khi kể chuyện năm đó ra sao, đôi mắt ông đỏ ửng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Bây giờ nỗi khiếp sợ đó lại chồng lên người anh, cảm giác bất an kia dần trở nên lớn hơn. Anh buông tay, vòng tay ôm lấy bả vai Nguyễn Văn Văn, nhìn thẳng vào cô: "Một thời gian nữa chúng ta hẵng có em bé nhé?!"

"Sao vậy? Anh không thích à?"

"Thích."

"Vậy tại sao phải chờ nữa?"

"…"

Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô: "Sinh con quá mạo hiểm, anh không muốn để em gặp bất kỳ nguy hiểm  nào."

"Nhưng phụ nữ đều sẽ sinh con mà."

"Đó là những người khác, còn người phụ nữ của anh có thể không sinh."

Lộ Phong kéo tay Nguyễn Văn Văn, âu yếm nói: "Không có con thì anh vẫn có thể sống, nhưng nếu em có mệnh hệ gì anh sẽ không sống nổi đâu."

Lúc anh nói chuyện đáy mắt sẽ phát ra ánh sáng, Nguyễn Văn Văn đứng trong ánh sáng, cô chọc cằm anh: "Không đâu, tất cả mọi người đều không có mệnh hệ gì hết."

Lộ Phong lắc đầu: "Không được."

Một khi đàn ông cảm thấy mâu thuẫn còn rối rắm hơn của người phụ nữ. Mấy hôm trước anh còn bảo muốn sinh con với cô, vừa chớp mắt đã lật lọng.

Nguyễn Văn Văn giả bộ tức giận không để ý tới anh, anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Lần này nghe anh nhé, được không?"

Anh nói rồi cúi đầu hôn lên tay cô, rồi lại nâng mặt cô tiếp tục hôn.

Nguyễn Văn Văn nhỏ tiếng thì thầm: "Hai lần làm đều không dùng biện pháp tránh thai, khéo dính đấy."

Lộ Phong ôm cô, nói với giọng điệu trầm thấp: "Nếu như có thật thì chúng ta sinh nhưng nếu không có thì hãy bàn bạc kỹ hơn về chuyện sinh con."

Mi mắt Nguyễn Văn Văn run lên, cô gật đầu: "Được."

Trái tim đang căng thẳng của Lộ Phong từ từ thả lỏng, cửa sổ sát đất hằn lên hai bóng dáng mờ ảo, họ dính sát nhau nồng nàn ôm hôn.

-

Đêm nay, Nguyễn Văn Văn mơ về ngày còn đi học, cô bị từ chối, ánh mắt của chàng thiếu niên rất hờ hững, bỗng khiến người ta run sợ.

Nguyễn Văn Văn nằm lì trên giường khóc rất lâu, bố Nguyễn gọi điện thoại tới, nghe có gì đó không ổn nên hỏi cô có sao không, có phải có người bắt nạt cô không.

Nguyễn Văn Văn trả lời: "Không có."

Bố Nguyễn không tin, ông tới trường đón cô về ngay trong ngày hôm đó.

Buổi tối cô mượn cớ đau đầu không ăn cơm, bố Nguyễn đi qua đi lại trước cửa phòng cô vài vòng.

Hình ảnh thay đổi, lại đến hình ảnh ngày cô tỏ tình. Hôm đó thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời hài hòa khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Gió cũng dịu dàng, mọi thứ đều tươi đẹp như vậy nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra chuyện không tốt đẹp; cô bị cầu đánh trúng, ngã nhào xuống đất, tỉnh lại đã quên người quan trọng trong lòng mình là người nọ.

Sau đó cô còn mơ thoáng qua một cảnh tượng, anh và bạn học đang hời hợt nói chuyện, cô và bạn đang tranh giành nhau, không khống chế được phương hướng mà đụng phải người bên cạnh.

Cô cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi."

Anh dừng lại nhìn cô một cái, mí mắt anh rũ xuống chẳng biết đang nghĩ gì. Khi cô ngước mắt nhìn anh thì anh đã đi sang một bên nghe điện thoại rồi.

Cô cũng không nhìn thấy mặt anh, chỉ biết vóc người anh rất đẹp.

Sau đó, dưới sự bày mưu tính kế của bố mẹ mà cô và anh gặp nhau, trước cửa quán cà phê, cô vô tình bắt gặp một cảnh.

Ở phía trước chiếc Bentley, anh nói với vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Người phụ nữ giơ tay ngăn anh lại, "Tổng giám đốc Lộ, xin anh hãy nghe em nói, em không cố ý, em –"

Anh nói với ánh mắt sắc bén: "Tránh ra!"

Người phụ nữ đó còn muốn nói thêm nhưng đã bị trợ lý bên người của anh gọi người đuổi đi.

Người phụ nữ đó đứng ở lề đường khóc lóc, không bao lâu sau trời đổ mưa, cô cầm ô đi tới đó: "Cô và người đàn ông vừa nãy có quan hệ gì."

Người phụ nữ đó lải nhải rất nhiều thứ, hầu hết là nói xấu anh. Cô ta nói anh là loại đàn ông tệ, vô nhân tính, thủ đoạn độc ác, cô ta nói cô ta chỉ phạm một sai lầm nhỏ nhưng anh muốn đuổi cô ta, còn định kiện cô ta.

Rõ ràng cô là người bị hại mà.

Nguyễn Văn Văn nghĩ đến điều gì đó từ trong lời nói của cô ta, khi giương mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trong quán cà phê, vẻ mặt mơ hồ tối sầm lại. Sau đó cô đã đưa ra rất nhiều điều kiện gắt gao.

Mỗi một điều trong hợp đồng trước khi cưới đều khiến người ta không thể chấp nhận, cô bảo anh ký nó, chỉ khi ký nó thì cô mới đồng ý.

Cô cho rằng anh sẽ không ký, nào ngờ anh không do dự cầm bút ký tên mình vào.

Vào ngày tổ chức hôn lễ, trong phòng nghỉ không có ai, cô hỏi anh: "Vì sao anh cưới tôi?"

Đáng lẽ một “kẻ xấu” sẽ không ký loại hợp đồng trước khi cưới này.

Ánh sáng dưới đáy mắt anh như được châm lửa, anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực: "Bởi vì đó là em."

Nguyễn Văn Văn không hiểu ý trong lời nói của anh, bởi vì đó là em là cái gì. Cô không thể nào đoán được điều này, mà cô cũng không có tâm trạng đi đoán.

Hình ảnh tiếp tục thay đổi, bọn họ giống như những cặp vợ chồng không có nhiều tình cảm với nhau, sống chung dưới một mái nhà nhưng sống cuộc sống riêng biệt. Nói dễ nghe thì là làm phiền nhau, mà thực tế cứ nhìn thấy nhau là lại chán ghét.

Giấc mơ này của Nguyễn Văn Văn rất dài, vào điểm cuối cùng của giấc mơ, người đàn ông hôn lên môi cô, dịu dàng gọi cô một tiếng mèo nhỏ lười.

Cô chầm chậm mở mắt ra, trong ánh mắt là gương mặt điển trai của anh, Lộ Phong nhếch môi: “Mèo nhỏ lười, không phải muốn trượt tuyết sao. ”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, tựa như vì nhìn thấy người trong giấc mơ nên sững người, hồi lâu không nói nên lời.

Một cơn ngứa ngáy truyền đến từ cổ, cô lấy lại tinh thần: “Hả? Cái gì?”

Lộ Phong bế người lên: “Đưa em đi trượt tuyết. ”

-

Nguyễn Văn Văn không ngờ kỹ thuật trượt tuyết của anh tốt như vậy, trượt từ trên đỉnh xuống một cách nhẹ nhàng, tư thế tao nhã.

Không biết là do người hay là do gió, lúc đó khóe mắt cô hơi ươn ướt, chuyện xảy ra trong giấc mơ khiến cô cảm thấy sợ hãi kéo dài.

Thật may… May mà bọn họ ở cùng nhau rồi.

Trượt tuyết rất mệt, Nguyễn Văn Văn trượt mấy vòng đã không cử động được nổi, đặt mông dưới nền tuyết, bĩu môi nói: “Mệt quá.”

Lộ Phong cầm lấy tay cô, dùng sức kéo lên.

Cô lắc đầu: “Đi không nổi nữa.”

Lộ Phong mặc bộ đồ trượt tuyết, không có cách nào ôm người khác, anh dứt khoát mặc kệ, cởi bộ đồ trượt tuyết ngay tại chỗ, Nguyễn Văn Văn ngăn lại: “Lạnh như thế, anh muốn làm gì vậy?”

Lộ Phong đáp: “Ôm em.”

Động tác của anh rất nhanh, hai ba lần đã xong chuyện, anh chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng bên trong, chiếc áo len ôm sát vào người khiến dáng người anh càng cao hơn.

Nó giống như một cảnh quan độc đáo.

Nguyễn Văn Văn chỉ cởi ván trượt dưới chân mình, cũng không biết anh tìm giày ở đâu đến, anh khuỵu gối và mặc vào cho cô, rồi tự vỗ vào lưng mình.

“Nào.”

Nguyễn Văn Văn trèo lên: “Có phải em nặng lắm không?”

Lộ Phong: “Không nặng.”

Hôm nay anh bao cả sân để trượt tuyết, ở đây trừ nhân viên làm việc ra chỉ có bọn họ, Lộ Phong cõng cô trên lưng, đi từng bước về phía trước, gió thổi qua che lấp dấu chân để lại.

Nguyễn Văn Văn vòng tay qua cổ  và hôn lên mặt anh: “Lạnh không?”

Lộ Phong: “Không lạnh.”

Nguyễn Văn Văn ngước nhìn dãy núi phủ tuyết phía xa, nhàn nhạt nói: “Lộ Phong.”

Lộ Phong đáp: “Ừm.”

Nguyễn Văn Văn: “Từ lúc nào anh bắt đầu thích em thế?”

Câu hỏi này dường như rất khó trả lời, Lộ Phong đi rất lâu nhưng vẫn chưa trả lời, Nguyễn Văn Văn tưởng anh không nói, đang định nói gì đó, thì nghe anh lên tiếng: “Khá lâu rồi.”

“Lâu cỡ nào?”

“Không nhớ được.”

“Từ lần chúng ta xem mắt sao?”

“Không phải.”

“Vậy thì từ khi nào?”

“Đại học T”

Nguyễn Văn Văn đột nhiên khựng lại và nghểnh cổ hỏi: “Khi nào cơ?”

Lộ Phong: “Đại học T.”

“Sao có thể?” Ngay lúc đó rõ ràng cô thích anh, cô còn tỏ tình với anh mà, nhưng anh đâu chấp nhận.

Lộ Phong nói: “Sao lại không thể.”

Cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng anh vẫn nhớ được, hoàng hôn ngày đó, cô gái đang đi dạo quanh khuôn viên trường đại học T trong bộ váy trắng, bạn học phía trước gọi cô liền chạy từng bước đến.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt cô, ánh sáng chói mắt, cả người càng chói sáng, cô cười híp mắt quay đầu lại, sau đó giơ tay lên, ngón tay xòe ra như muốn nắm lấy thứ gì đó.

“Có bươm bướm.” Cô càng chạy nhanh hơn.

Lộ Phong đứng cách đó vài bước, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, bóng dáng mảnh khảnh của cô gái phản chiếu trong mắt, anh khẽ mỉm cười.

“Thật sao?” Nguyễn Văn Văn thật sự không tin nổi.

“Thật đấy.”

“Vậy sao anh không chấp nhận lời tỏ tình của em?” Chuyện này nhớ lại vẫn hơi đau lòng.

Đúng lúc có một trận gió thổi qua, tràn vào trong mắt Lộ Phong, anh nhắm mắt lại mở ra, hai mắt đỏ hoe, không biết là lạnh hay là tim đập nhanh, giọng nói hơi run rẩy.

“Khoảng thời gian đó trong nhà xảy ra nhiều chuyện, không cách nào đồng ý được.”

“Lần thứ hai anh cũng không đồng ý.”

“Xin lỗi.” Lộ Phong xin lỗi: “Là lỗi của anh.”

Nguyễn Văn Văn hỏi: “Vậy anh sai ở đâu?”

Lộ Phong khẽ thở dài: “Sai khi để mất em.”

Tiếng thở dài truyền ra rất xa, một chút chua xót trong lòng Nguyễn Văn Văn cũng biến mất.

Cô nhéo mặt anh nói: “Em tha thứ cho anh. Thấy em có tốt không.”

Lộ Phong gật đầu nhìn cô: “Ừm, rất tốt, cực kỳ tốt.”

Nguyễn Văn Văn cười phá lên.

Ngay giây sau, Lộ Phong cõng cô chạy về phía trước, gió tuyết bao phủ bóng dáng của bọn họ, mơ hồ nghe được thanh âm của bọn họ.

“Ha ha ha, giữ vững đó nha, đừng để bị ngã.”

“Có phải anh đang cố ý không.”

“Không được, em sợ nhột. ”

“……Đặt em xuống đi, em tự đi được.”

“Đừng chạy, này, đừng chạy.”

“……”

-

Thế giới giữa hai người cuối cùng đã bị phá vỡ, một ngày sau khi trở về sau chuyến du lịch, Nguyễn Văn Văn đột nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái và đi vào phòng tắm để nôn mửa rất lâu.

Lộ Phong bày ra vẻ mặt lo lắng: “Em sao thế?”

Nguyễn Văn Văn khoát tay: “Không có gì.”

Lộ Phong nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô, nhíu mày: “Sao lại không có gì, vẫn nên đi bệnh viện xem sao.”

……

Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra, Lộ Phong liên tục nắm tay Nguyễn Văn Văn, có vẻ như anh còn lo lắng hơn cả cô.

“Không sao đâu” Nguyễn Văn Văn an ủi.

Bác sĩ nói không sao, cuối cùng Lộ Phong cũng bớt lo, siết chạy ngón tay cô: “Tốt, không sao.”

Khi có kết quả xét nghiệm, bác sĩ mỉm cười nói với họ: “Chúc mừng tổng giám đốc Lộ, cô Lộ, hai người sắp trở thành bố mẹ rồi.”

Lộ Phong sửng sốt: “Cái gì?”

Bác sĩ: “Cô Lộ mang thai rồi.”

Sau đó lại bổ sung: “Mang thai được năm tuần.”

“……” Lộ Phong hoàn toàn ngây người.

Nguyễn Văn Văn giữ tay anh lại, nhếch môi và nói: “Chúc mừng tổng giám đốc Lộ.”

Lộ Phong mặc kệ sự hiện diện của những người khác, ôm mặt Nguyễn Văn Văn hôn cô một lúc lâu, sau đó nói với đôi môi run rẩy: “Vất vả cho em rồi.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận