Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 135


Sính lễ ư??????!!!!!!

Đôi mắt của Trâu Mỹ mở to như cái chuông nhỏ, cô nhìn bà Tiêu rồi nhìn Tiêu Hạo, cả người sững sờ, đầu óc vô cùng trống rỗng, ngoại trừ đôi mắt đang hoạt động ra thì những chỗ khác đều không nhúc nhích.

Thời gian trôi qua từng chút một.


Bà Tiêu đợi hồi lâu không thấy cô nói gì, tưởng cô không hài lòng nên đưa tay sờ chiếc vòng trên cổ tay cô, nói: "Chiếc vòng này là của bà nội Tiểu Hạo truyền lại, có thể coi là vật gia truyền của nhà họ Tiêu, hôm nay dì giao nó cho cháu."

"Cạch." Chiếc vòng được đặt trước mặt Trâu Mỹ, Trâu Mỹ càng bối rối, chớp mắt, xua tay nói: "Không được, dì à, cháu không thể..."

"Có ít quá không?" Bà Tiêu ngắt lời cô: "Đều tại A Hạo cứ hối thúc dì, nếu không dì đã mang nhiều sính lễ hơn rồi."

Bà Tiêu có rất nhiều đồ quý giá, mấy cái két sắt cũng không chứa đủ, cả một kho chứa đầy ắp, một mình bà còn mở một kho chứa, riêng phí cất giữ hàng năm đã phải trả tám con số.

Ít ư?

Làm thế nào mà bà có thể thấy nhiêu đây là ít vậy?

"Không, không, không ít." Trâu Mỹ giải thích: "Thế này là nhiều lắm rồi ạ."


"Không nhiều." Bà Tiêu nở cười ấm áp: "Đây chỉ là một phần thôi, sau khi cháu kết hôn sinh con rồi, dì sẽ cho cháu tất cả phần còn lại."

"…" Còn nữa sao?!!!

"Đương nhiên, đây chỉ là quà cưới của dì và bố nó cho hai đứa, tài sản của A Hạo thì không tính vào." Bà Tiêu nói: "Bình thường A Hạo rất nhàm chán, nó cũng không biết cách dỗ con gái. Nhưng đầu óc không tệ, ở bên nó lâu cháu sẽ hiểu."

"Nhà họ Tiêu rất cưng chiều vợ, cháu yên tâm, gả cho nhà bọn dì là không sai đâu."

"Sau này con và A Hạo có cãi nhau, dì nhất định sẽ đứng về phía cháu."

Bà Tiêu bĩu môi: "Dì chỉ cần cháu thôi, chứ không cần nó."

Tiêu Hạo bất đắc dĩ gọi: "Mẹ à."

Bà Tiêu xua tay: "Mẹ biết rồi, biết rồi."

Bà nắm lấy tay Trâu Mỹ: "Chuyện quan trọng là, nếu cháu và mẹ cùng rơi xuống nước, cháu yên tâm, nó nhất định sẽ cứu cháu trước."

Trâu Mỹ: "..."

Trâu Mỹ xua tay: "Dì à, cháu không phải..."

"Dì biết cháu là một cô bé ngoan, cũng không coi trọng tài sản của nhà họ Tiêu." Bà Tiêu nói: "Cảm ơn cháu, Tiểu Mỹ. A Hạo thật may mắn khi được quen biết cháu."

Xưng hô thay đổi khá nhanh, Trâu Mỹ không thể theo kịp ngay lập tức.

"Dì à, cháu…"

"Dì gì chứ? Ngoan, gọi mẹ xem nào."

"Mẹ???"

"Ơi."

"..."

Bà Tiêu không hề khách sáo một tí nào, nhanh chóng đáp lại.

"..." Trâu Mỹ nghĩ, tốc độ của bà cũng nhanh quá rồi.

Bà Tiêu hỏi: "Con có mang theo chứng minh thư chứ?"

Trâu Mỹ không biết bà định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Có mang ạ."

Hôm nay cô có việc phải làm nên mang theo cả chứng minh thư và sổ hộ khẩu.

"Còn sổ hộ khẩu thì sao?"

"Dạ?"

"Ở nhà sao?"

"Không ạ, con có mang trong túi."

Trâu Mỹ quá ngoan, bà Tiêu hỏi gì cô cũng thành thật trả lời.

Bà Tiêu cười đến không thấy mắt, buông tay Trâu Mỹ ra, lục lọi trong túi rồi nói: "Tìm thấy rồi."

Bà lấy ra một cuốn sổ màu đỏ thẫm, là sổ hộ khẩu.

Trâu Mỹ: "Đây là?"

Bà Tiêu: "Hôm nay là ngày tốt, dù sao con cũng có mang theo chứng minh thư và hộ khẩu, A Hạo lấy chứng minh thư đi."

Trâu Mỹ: "!!!!!!"

Trâu Mỹ cười nói: "Có nhanh quá không ạ?"

Bà Tiêu nói: "Không nhanh không nhanh, mẹ đã đợi nhiều năm rồi."

Bà nhiệt tình đến nỗi làm Trâu Mỹ không biết nên từ chối thế nào: "Nhưng..."

"Con không thích A Hạo sao?"

"Không phải ạ."

"Con cảm thấy nó không đủ tốt để con giao phó cả đời sao?"

"... Cũng không ạ."

"Sính lễ không đủ sao?"

"Không ạ." Mấy chục tỷ còn không đủ gì nữa chứ.

"Vậy con không hài lòng chỗ nào nữa?"

"Con không có gì không hài lòng hết ạ, con..." Chỉ cảm thấy nhanh quá.

"Không có gì thì tốt rồi." Bà Tiêu cắt ngang: "Nếu không có thì còn chờ gì nữa, các con mau đi lấy chứng nhận đi."

Trâu Mỹ không nhúc nhích.

Tiêu Hạo cũng không nhúc nhích.

Bà Tiêu run mí mắt hỏi: "Muốn... mẹ dẫn các con đi sao?"

Trâu Mỹ lắc đầu: "Không ạ, chúng cháu sẽ tự đi ạ."

Cô vừa nói vừa kéo tay Tiêu Hạo: "Thưa dì, chúng cháu đi trước ạ."

Bà Tiêu bĩu môi: "Được, mau đi đi."

Sau khi ra khỏi quán cà phê, Trâu Mỹ thở một hơi dài, tầm mắt bắt gặp ánh mắt Tiêu Hạo, ánh sáng lướt qua mặt Tiêu Hạo, nhẹ giọng hỏi: "Không muốn lấy giấy kết hôn sao?"

Sao có thể không muốn chứ.

Cô rất muốn.

Nhưng mà...

Cô chỉ cho rằng nhà Tiêu Hạo giàu có, nhưng không ngờ lại giàu như vậy, của hồi môn thôi đã lên tới mấy chục tỷ đô la Mỹ, hoàn cảnh gia đình chênh lệch quá lớn, Trâu Mỹ hơi lo lắng.

Cô và Tiêu Hạo đi đến một nơi có bóng mát, nắm lấy vạt áo hỏi: "Anh có muốn suy nghĩ lại không, em còn rất nhiều khuyết điểm."

"Em thích ngủ nướng, nấu ăn không giỏi, cũng không có chí tiến thủ, không xứng đứng cùng anh."

"Anh biết." Tiêu Hạo trả lời: "Anh biết chúng ta không xứng."

Những gì Trâu Mỹ nói một phần là sự thật, một phần là khiêm nhường, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi buồn khi nghe những gì anh nói.

Anh cũng cho rằng họ không xứng.

Đúng vậy, thật sự không xứng.

Anh là người thành đạt với tài sản hàng chục tỷ, cô là gì?  Nhân viên của một công ty nhỏ, số dư ngân hàng chỉ sáu con số.

Đúng thật…

Rất không xứng.

"Đúng." Trâu Mai nói: "Thật sự không xứng, anh có thể tìm một cô gái tốt hơn, em..."

"Không phải em không xứng với anh." Tiêu Hạo hai mắt sáng ngời nhìn cô nói: "Là anh không xứng với em."

Cô trong sáng, đáng yêu và năng động, tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, cô là ánh sáng trong cuộc đời anh, thế giới của anh vì cô mà bừng sáng.

Anh thực sự không xứng đáng để kéo ánh sáng ấy vào bóng tối.

"Hả?" Trâu Mỹ chớp mắt.

Tiêu Hạo nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Anh không muốn ép buộc em, em phải suy nghĩ thật kỹ, từ từ suy nghĩ, em xác định muốn lấy một người như anh không?"

"Không phải một lúc, mà là cả đời."

Nhịp tim của anh rất nhanh, nó đập nhanh chưa từng thấy, trong lúc chờ đợi câu trả lời của cô, cả thế giới xung quanh như đứng yên, anh không còn nghe thấy gì khác ngoài tiếng tim đập của mình.

Sao bây giờ biến thành cô suy nghĩ rồi vậy?

Không phải anh suy nghĩ sao?

"Em, em suy nghĩ cái gì?"

"Em có muốn gả cho anh không? Dù sao anh cũng không có gì ngoài tiền."

"Em. . . có thể không gả sao?"

"... Không thể." Anh rất hư, anh muốn giữ cô lại.

Tiêu Hạo không muốn làm cô sợ hãi: "Chúng ta có thể không cần đăng ký kết hôn vào hôm nay, khi nào em muốn thì chúng ta sẽ đi đăng ký, chờ bao lâu cũng được."

"Nhưng có một chuyện anh phải nói trước, chúng ta phải ngủ chung, em phải chịu trách nhiệm với anh, em không thể không lấy anh."

Trì hoãn việc đăng ký kết hôn cũng không sao, nhưng quan hệ của họ không thể thay đổi được, Trâu Mỹ vẫn luôn là người theo đuổi anh, bây giờ đột ngột đổi vai như vậy khiến cô không kịp thích ứng.

Cô véo mạnh vào tay mình, đau quá.

Không phải đang mơ, là thật đó.

Trâu Mỹ: "Chờ đã, để em suy nghĩ."

Tiêu Hạo im lặng để cho cô có thời gian suy nghĩ.

Trâu Mỹ do dự về việc đăng ký kết hôn. Cô nên đăng ký hay không đăng ký đây? Hai giọng nói khác nhau vang lên trong đầu cô.

Người đầu tiên hỏi: Cô có thích anh ấy không? Có yêu anh ấy không? Có muốn ở bên anh ấy suốt đời không? Nếu muốn thì đi đăng ký kết hôn.

Người thứ hai bảo: Kết hôn là chuyện lớn, không nên vội vàng, Tiêu Hạo xuất sắc như vậy, cô có chắc mình làm được không? Cô không xem phim truyền hình à? Có bao nhiêu người gả vào nhà giàu có được hạnh phúc đâu, không đăng ký kết hôn, tuyệt đối không được đăng ký.

Người thứ nhất nói: Đó là phim truyền hình, mục đích của phim truyền hình là tạo ra mâu thuẫn xung đột, vậy mới có chuyện để người ta xem, ngoài đời thật không có như vậy.

Người thứ hai trả lời: Cô chưa từng nghe qua nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống sao?

Người thứ nhất: Đăng ký kết hôn.

Người thứ hai: không đăng ký kết hôn.

Hai giọng nói luân phiên vang lên, Trâu Mỹ vỗ đầu mình: "Được, đăng ký kết hôn."

-

Tiêu Hạo cầm giấy đăng ký kết hôn nhìn suốt mười lăm phút, Trâu Mỹ nghi ngờ anh bị gì bèn hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Tiêu Hạo chỉ vào hình cô trên giấy đăng ký kết hôn bảo: "Em thật đẹp."

Anh đã lặp lại những từ này hơn ba mươi lần trong mười lăm phút, Trâu Mỹ biết anh sẽ nói gì tiếp theo: "Cảm ơn em vì đã gả cho anh."

Trâu Mỹ nắm lấy tay anh chớp mắt nói: "Em đói bụng rồi."

Tiêu Hạo: "Chúng ta đi ăn thôi."

Một tình tiết nhỏ xảy ra trong bữa ăn. Điện thoại di động của Trâu Mỹ liên tục đổ chuông, cuộc gọi đầu tiên là của bà Tiêu, chúc mừng hôm nay hai người đã đăng ký kết hôn, bà nói rằng đã chuẩn bị một món quà và yêu cầu Trâu Mỹ kết bạn với bà trên wechat, Trâu Mỹ không có cách nào từ chối, chỉ có thể kết bạn.

Vừa mới kết bạn xong, cô được thêm ngay vào nhóm gia tộc nhà họ Tiêu, sau đó là trận mưa lì xì, họ lần lượt phát lì xì cho cô.

Bà Tiêu là người đầu tiên, số tiền chuyển khoản là sáu con số, Trâu Mỹ: ...

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa vẫn còn ở phía sau, sau khi bà Tiêu phát xong đến lượt bố Tiêu, số tiền chuyển khoản là bảy con số, sau đó là những người còn lại trong gia đình nhà họ Tiêu, dì hai, dì ba, cô hai, cô ba, anh hai họ, anh ba họ, chị hai họ, chị ba họ, chị tư họ.

Họ đều là họ hàng của nhà họ Tiêu, số tiền chuyển khoản cũng ở mức sáu con số.

Trâu Mỹ tim đập thình thịch: "Họ. . . chuyển nhầm số rồi phải không?"

Tiêu Hạo cầm điện thoại nhìn thoáng qua, khẽ cười nói: "Không nhầm đâu."

"..." Nhà giàu đều chơi như vậy sao?

Tiêu Hạo: "Không sao, em cứ nhận đi."

Trâu Mỹ cảm thấy hơi ngại, nhiều tiền như vậy, cô thấy chột dạ: "Nhiều quá, hay là thôi đi."

Tiêu Hạo giải thích: "Họ sẽ rất buồn nếu em không nhận."

"Nhưng mà--"

"Không nhưng nhị gì nữa, cứ nhận là được."

Trâu Mỹ thật sự không có ý định nhận, nhưng ai đó trong nhóm đã réo tên cô và yêu cầu cô phải nhận món quà này, cô không muốn làm bẽ mặt mọi người nên cuối cùng đành phải nhận lì xì.

Đầu ngón tay cô run lên khi bấm nhận tiền, đây là lần đầu tiên trong đời cô nhận được nhiều tiền như vậy, ví tiền trên WeChat có bị bùng nổ không?

Bà Tiêu đã khen ngợi cô rất lâu khi thấy cô chịu nhận lì xì, những người họ hàng khác nhìn thấy vậy cũng khen ngợi cô.

"Trâu Mỹ là một đứa trẻ ngoan."

"Đúng vậy, tốt hơn nhiều so với những đứa trong nhà tôi."

"Nhìn cái tên thôi là đã biết xinh rồi."

"Nếu mấy đứa trong nhà tôi có thể mang về một cô bạn gái ngoan ngoãn như vậy, tôi nằm mơ cũng cười đến tỉnh giấc."

"Trâu Mỹ và A Hạo rảnh đến nhà cô ba chơi nhé."

"Này, đến nhà bà làm gì? Đến chỗ cô hai đi, cô hai nấu món ngon cho con ăn."

"..."

Khen một hồi lại biến thành lời mời, Trâu Mỹ đợi họ ngừng nói chuyện mới trả lời: "Cám ơn cô hai cô ba, có thời gian chúng con nhất định sẽ qua chơi."

"Được, được, nói rồi nhé."

Sau khi trò chuyện trong nhóm khoảng mười phút, Tiêu Hạo gấp đồ ăn lên đĩa ăn của Trâu Mỹ: "Đừng lo lắng, cô hai và cô ba rất dễ gần."

Trâu Mỹ vừa ăn vừa nói: "Ừm, em thấy rồi, bầu không khí trong gia đình anh thật tốt."

"Nếu đã như vậy." Tiêu Hạo đưa nước cho cô: "Vậy khi nào thì em về nhà với anh đây? Hôm nay thế nào?"

"Khụ khụ." khóe miệng Trâu Mỹ dính đầy nước, cô lau mặt nói: "Hôm, hôm nay ư?"

Tiêu Hạo nói: "Đã đăng ký kết hôn rồi mà em còn chưa chịu về nhà với anh sao?"

Trâu Mỹ: "Không phải, chỉ là chưa chuẩn bị xong."

"Không cần chuẩn bị gì hết." Tiêu Hạo nắm lấy tay Trâu Mỹ: "Mọi chuyện cứ để anh lo."

Trâu Mỹ không chịu được anh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, trong lòng run rẩy, đồng ý nói: "Được, em nghe anh."

-

Người lớn trong nhà đến khá đông, nhà họ Tiêu đèn đuốc sáng trưng, trước cửa còn có một hàng xe hơi sang trọng, hơn chục chiếc, hai chân Trâu Mỹ lập tức mềm nhũn: "Đây là một bữa ăn đơn giản mà anh nói à?"

"Em, em nghĩ hay là để lần sau thì hơn."

Tiêu Hạo giữ cô lại: "Em sợ à?"

Chiêu khích tướng rất có tác dụng, lúc đầu Trâu Mỹ thật sự sợ hãi, nhưng khi anh nói ra câu này, cô gân cổ nói: "Ai, ai sợ chứ." Nực cười, có cảnh tượng nào mà cô chưa từng gặp qua.

"Không sợ thì tốt." Tiêu Hạo kéo tay cô bĩu môi nói: "Đi thôi."

Trâu Mỹ nuốt nước miếng: "Đi thì đi."

Những người giúp việc thấy họ đến, tất cả đều cúi đầu chào: "Cậu chủ, cô chủ."

Đúng là Trâu Mỹ đã phóng đại quá, cô chưa từng gặp qua cảnh tượng này, cũng chưa từng diễn qua phim truyền hình như vậy, không được, cô nên chuồn đi.

Cô thoát khỏi tay của Tiêu Hạo, không nói không rằng mà quay đầu đi.

Tiêu Hạo đuổi kịp cô, kéo cô vào lòng: "Không phải em không sợ sao?"

Trâu Mỹ chớp mắt: "Em nhớ ra rồi, trong nhà em còn dư nửa thùng mì ăn liền, em nghĩ bữa tối nên ăn cái đó thì hơn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận