Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 90


Giấc ngủ của Lộ Phong không tốt lắm, trong mơ cứ nhiều lần xuất hiện hình ảnh Nguyễn Văn Văn ngã vào trong vũng máu, máu tươi nhuộm đỏ mái tóc của cô, gương mặt của cô tái nhợt.

Anh ôm lấy cô, dùng sức đè lại vết thương trên đầu cô, khàn giọng nói: "Em đừng ngủ, đừng ngủ, Văn Văn đừng ngủ."

Nhưng cô vẫn ngủ.


Sau đó hình ảnh đổi thành bệnh viện, trên giường bệnh có một người lẳng lặng nằm đó, trên người phủ vải trắng, đầu cũng bị che đi, bác sĩ không ngừng nói với anh: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin hãy nén đau thương."

Anh chạy tới như nổi điên, run rẩy giơ tay ra, dưới lớp vải trắng là người anh thích nhất.

Tích tắc ——

Tiếng đồng hồ báo thức truyền tới, anh tỉnh dậy từ trong giấc mơ, trên trán thấm đẫm mồ hôi, thì ra, thì ra chỉ là mơ.

Anh đứng dậy đi vào phòng tắm xối nước lạnh, không về phòng ngủ nữa mà đi vào phòng sách, anh tìm chìa khóa rồi mở khóa, cầm tập hồ sơ ở bên trong, lấy ra thứ ở trong tập hồ sơ.

Đó là một phần thỏa thuận trước hôn nhân, anh nhìn từ điều thứ nhất đến điều cuối cùng, anh nhíu mày lại, phía trên đó viết: Nếu đối phương cần, vô điều kiện đồng ý ly hôn.

Hai chữ "Ly hôn" phóng to trước mắt anh, trái tim anh tự nhiên trở nên cứng lại.


Sau đó anh không còn buồn ngủ nữa, ngồi trong phòng làm việc đến khi trời sáng.

-

Nguyễn Văn Văn bị giấc mơ quấy nhiễu, tỉnh tỉnh ngủ ngủ, sau khi mở mắt, cả người mệt mỏi, cô nhìn sắc trời bên ngoài, môi mím chặt rồi lại thả lỏng ra.

"Bố, con muốn về nhà."

Bố Nguyễn đi ra từ phòng vệ sinh, trên tay còn đang ướt, ông khẽ vẫy hai cái: "Vậy để bố gọi cho Lộ Phong."

Nguyễn Văn Văn ngăn lại: "Bố đừng gọi."

Bố Nguyễn khựng lại, không rõ nguyên do.

Nguyễn Văn Văn nói: "Bố, con muốn về nhà của chúng ta, khoảng thời gian này con muốn ở nhà."

Bây giờ cô rất loạn, không biết phải xử lý mối quan hệ với Lộ Phong như thế nào, cách tốt nhất trước mắt là không gặp nhau.

Bố Nguyễn kinh ngạc nói: "Con không về cùng Lộ Phong à?"

Nguyễn Văn Văn gật đầu nói: "Dạ vâng, con muốn về nhà cùng bố."

Bố Nguyễn thấy cô kiên trì nên cũng đồng ý: "Được, vậy con cùng bố về nhà.”

-

Thím Chu tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài đi vào trong phòng bếp, bà ấy thấy bóng người trước bàn bếp, lập tức sững sốt: "Cậu chủ, cậu đang làm gì thế?"

Lộ Phong không quay đầu lại, chỉ nói: "Nấu cháo."

Thím Chu rất kinh ngạc, vội vàng đi tới: "Cậu chủ muốn nấu cháo thì gọi tôi, nào, cậu mau đi ra đi."

Lộ Phong nói nhẹ: "Không cần đâu, tôi sắp làm xong rồi."

Thím Chu nhìn anh, đột nhiên cười lên: "Cậu chủ rất yêu thương mợ chủ đó."

Sau đó thím Chu đi vào phòng ăn, mới nhìn thấy, không chỉ có cháo mà Lộ Phong còn chuẩn bị mấy món ăn nữa, những món ăn đang bốc hơi nóng, đều do anh tự làm.

Thím Chu cảm khái, cậu chủ đã thích mợ chủ rồi.

Nhiệm vụ đóng gói được giao cho thím Chu, Lộ Phong đi lên tầng tắm nước lạnh một cái, sau khi mặc đồ xong xuôi thì đi xuống tầng, xách hộp đồ ăn đến bệnh viện.

Phong cảnh trên đường rất đẹp, những chiếc bóng của hàng cây trút xuống trên đường phố, cơn gió thổi đến cành lá đung đưa, bóng cây cũng đung đưa theo.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá mỏng manh chiếu xuống mặt đất, giao hòa cùng với những bóng cây, tạo thành những hình vẽ đẹp mắt.

Đi được nửa đường, Lộ Phong bảo tài xế dừng xe, anh xuống xe đi đến quán đồ ngọt ven đường mua chút đồ ăn ngọt, đều là những món Nguyễn Văn Văn thích ăn.

Anh xách hộp đồ ăn và đồ ăn ngọt vào thang máy, sau khi ra khỏi thang máy, điện thoại của anh reo lên, anh nghe máy, là Chu Hải gọi đến, hỏi chuyện công việc.

Đại khái nói chuyện được năm phút thì anh cúp máy, anh thấy có y tá đẩy xe từ trong phòng bệnh đi ra, trên xe là chăn nệm được thay ra, còn có trái cây mà anh mua lúc trước.

Anh tiến lên phía trước, ngăn cô ấy lại: "Xin hỏi bệnh nhân ở đây đi đâu rồi?"

Y tá nói: "Sáng nay cô ấy đã xuất viện rồi."

Lộ Phong rất kinh ngạc: "Sáng nay sao?"

Y tá nói: "Bệnh nhân đòi về nhà, người nhà của cô ấy đã đưa cô ấy đi rồi."

Người nhà là anh còn đang ở đây, trong nhà cũng không có ai, tức là cô không về nhà của họ, vậy hẳn là. . .

Lộ Phong cầm điện thoại gọi cho bố Nguyễn, tiếng tút tút vang lên rất lâu, mãi vẫn không có người nghe máy, anh lại thử gọi thêm mấy lần, vẫn không có người nghe máy.

Anh tắt máy, gọi cho Nguyễn Văn Văn, bên trong truyền tới giọng nữ cứng nhắc: "Xin chào, số điện thoại bạn đang gọi hiện không nghe máy. . ."

Anh lại gọi thêm mấy lần, vẫn tắt máy.

Lộ Phong đi vào thang máy, đi xuống hầm gửi xe.

Sau đó nhân viên nhìn thấy một chiếc xe Bentley lái đi nhanh như chớp, dường như còn cuốn theo cả bụi đất.

-

Sau khi về nhà thì Nguyễn Văn Văn đi thẳng vào phòng ngủ của mình, bố Nguyễn cười chúm chím hỏi: "Con muốn ăn gì, bố bảo người ta làm cho con."

Nguyễn Văn Văn lắc đầu một cái: "Con không muốn ăn."

Bố Nguyễn nói: "Vậy bố đi rót một cốc sữa bò cho con."

Không đợi Nguyễn Văn Văn mở miệng, ông đã mở cửa đi xuống tầng, lúc quay lại thì trong tay đã bưng một cốc sữa bò nóng.

Đầu óc của Nguyễn Văn Văn rất rối loạn, trái tim còn rối loạn hơn cả đầu óc nữa, cô không có tâm trạng ăn uống: "Bố, bố đừng làm nữa, con không muốn ăn."

"Con đã hôn mê năm ngày rồi, năm ngày nay không ăn gì, vất vả lắm mới tỉnh lại cũng nên ăn chút gì đó đi. Ngoan, uống sữa." Bố Nguyễn đưa tới.

Sau một hồi yên lặng, Nguyễn Văn Văn đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm, rồi ngước mắt lên nói: "Bố, con hỏi ba một chuyện được không?"

Bố Nguyễn khom lưng ngồi trên ghế, dịu dàng nói: "Con hỏi đi."

Nguyễn Văn Văn mím môi: "Con đã mất trí nhớ mấy lần rồi?"

Thật ra cô đã đoán được, nhưng vẫn muốn xác nhận một lần nữa.

Bố Nguyễn nhớ rõ bác sĩ có nói, máu bầm trong đầu cô đã không còn, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Có phải con nhớ ra gì không?"

"Vâng." Nguyễn Văn Văn lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Rốt cuộc con bị mất trí nhớ mấy lần rồi?"

Bố Nguyễn ho khan một tiếng: "Hai lần."

Lần đầu tiên là nhận được điện thoại của trường nói cô bị bóng rổ đập trúng đầu và ngã xuống đất bị thương. Lúc đó ông vội vã chạy đến bệnh viện, khi cô vừa tỉnh lại thì ý thức không rõ ràng lắm, không nhớ tại sao mình lại xuất hiện ở bệnh viện.

Sau đó, ông tìm thấy một cuốn nhật ký từ túi xách của cô, bên trong có nói rằng cô thích một người trong một thời gian dài, ông đã thử thăm dò vài lần nhưng dường như cô không nhớ rõ người đàn ông kia.

Đó là lần mất trí nhớ đầu tiên.

Lần thứ hai là khi cô bị xe tông, lúc tỉnh lại thì chỉ nhớ khoảng thời gian đi học, nhưng lại quên đi chuyện sau khi kết hôn.

Bố Nguyễn do dự nói: "Con nhớ hết rồi à? Hay là chỉ nhớ một phần?"

Nguyễn Văn Văn nói: "Tất cả."

Bố Nguyễn thăm dò hỏi: "Vậy người trai mà con thích lúc đi học..."

Ông đang muốn hỏi, đó là ai.

Nguyễn Văn Văn dường như trầm tư một chút: "Không còn quan trọng nữa."

Bố Nguyễn thấy cô nhíu mày, vội vàng trấn an: "Đúng, không quan trọng nữa, chúng ta phải nhìn về phía trước, chờ sức khỏe của con tốt hơn, để A Phong dẫn con ra nước ngoài dạo chơi."

"Bố." Nguyễn Văn Văn ngắt lời ông: "Gần đây con muốn ở nhà, bố bảo chú Vương đến biệt thự lấy quần áo của con về. Còn nữa, tạm thời con không muốn gặp Lộ Phong."

Bố Nguyễn cho rằng cô đang tức giận vì chuyện ngã xuống cầu thang, nên giải thích giúp Lộ Phong một câu: "Chuyện con ngã xuống lầu cũng không trách nó được, thấy con bị thương nó lo lắng hơn ai hết. Ngoan nào, đừng bướng nữa, chăm sóc thân thể cho thật tốt rồi trở về."

Vợ chồng chia rẽ sẽ xảy ra chuyện gì.

Với tính khí của Nguyễn Văn Văn cũng khó nói: "Có phải bố không muốn gặp con không? Nếu vậy, con sẽ đến khách sạn ở."

Cô vén chăn lên và muốn xuống giường.

Bố Nguyễn ngăn lại: "Được được được, không gặp không gặp, như vậy là được rồi chứ gì."

Nguyễn Văn Văn nằm xuống một lần nữa: "Con buồn ngủ, bố ra ngoài đi."

Bố Nguyễn khẽ thở dài, ra khỏi phòng ngủ.

Ông vừa xuống tầng thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa, sau đó có một bóng người cao lớn bước vào, bước chân vừa dài vừa gấp gáp: "Bố, con vừa đến bệnh viện, họ nói bố đã về nhà, tại sao lại đột ngột như thế? Đúng rồi, Văn Văn sao rồi ạ?"

"Văn Văn tỉnh rồi." Bố Nguyễn ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Làm sao Lộ Phong có thể ngồi được, anh nghĩ đến việc cô tỉnh lại thì rất vui vẻ: "Bố, vậy con đi xem cô ấy."

Chân vừa bước được một bước, bố Nguyễn đã lên tiếng ngăn lại: "Tạm thời thì không gặp trước đã."

Lộ Phong dừng lại, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, xoay người nhìn ông "Bố, bố nói vậy là sao?"

Bố Nguyễn ngước mắt lên nhìn anh: "A Phong, Văn Văn khôi phục trí nhớ rồi."

Lộ Phong: "..."

Lộ Phong lui về phía sau một bước, đáy mắt không còn một tia ý cười: "Khôi, khôi phục trí nhớ rồi sao?"

Bố Nguyễn nói: "Ừ."

Lộ Phong tự nhủ phải bình tĩnh: "Bố, vậy con càng muốn gặp cô ấy."

Vì trước đây có hiểu lầm nên anh lạnh nhạt với cô lâu như vậy, giữa hai người khó tránh khỏi có khoảng cách, anh muốn phá vỡ khoảng cách.

"Con bé nói không muốn gặp con." Bố Nguyễn lộ ra vẻ khó xử: "Thái độ của Văn Văn rất kiên quyết, hỏi con bé, con bé cũng không nói tại sao. Hay là như vậy đi, khoảng thời gian này để con bé ở nhà trước đã, dưỡng sức khoẻ rồi thì hai đứa lại nói chuyện với nhau."

Lộ Phong cau mày, trong giọng nói mang theo cầu xin: "Bố, để con gặp cô ấy."

Không phải bố Nguyễn không muốn cho anh gặp, mà tình tình của con gái mình như thế nào ông là người biết rõ nhất, nếu chọc giận cô thì cô có thể biến mất không thấy tăm hơi.

"Vẫn là nên gặp sau đi."

"Không thể để đến sau này, hôm nay con muốn gặp cô ấy." Có một số việc không thể kéo dài, kéo dài quá lâu sẽ khiến chuyện càng thêm tệ hơn.

Bố Nguyễn cũng hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc, sau khi do dự một lúc lâu, ông gật đầu: "Bố có thể cho con đi lên, nhưng con bé có muốn gặp con hay không thì tùy theo ý nó."

Lộ Phong đáp lại: "Vâng."

Anh chạy nhanh lên tầng, Lộ Phong đã không nhớ lần trước mình gấp như vậy là khi nào, hoặc là chưa từng có, lần này là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được thứ được gọi là sợ hãi.

Sợ Nguyễn Văn Văn không để ý tới anh.

Điều chỉnh nhịp thở, anh giơ tay gõ cửa, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Văn Văn, Văn Văn."

Nguyễn Văn Văn đang suy nghĩ mọi thứ, sau khi nghe thấy giọng nói của anh thì cô kéo chăn lên che đầu, lấy tay bịt tai lại, bộ dạng không nghe thấy.

"Văn Văn, em mở cửa ra, anh có chuyện muốn nói với em. Ngoan, mở cửa ra được không?"

Sau một thời gian im lặng, bên trong truyền đến một giọng nói: "Tôi và anh không có gì để nói hết, anh đi đi."

Lộ Phong lại nói: "Sao lại không có, mấy ngày trước em còn nói thích anh mà."

Trước mắt Nguyễn Văn Văn hiện ra cảnh cô ôm cổ anh làm nũng nói thích anh, lúc đó hạnh phúc đến mức nào thì bây giờ lại có bao nhiêu châm chọc.

"Tôi không thích anh."

"Em nói dối."

"Tôi không có."

"Vậy thì em mở cửa ra và nói thẳng trước mặt anh."

Nguyễn Văn Văn cắn cắn môi, vội vàng vén chăn lên, dép lê cũng không mang, cô mở cửa phòng ra, tay đặt lên tay nắm cửa, ngửa mặt lên nhìn thẳng vào anh, bình tĩnh nói: "Được, vậy tôi nói cho anh biết. Lộ Phong, bắt đầu từ hôm nay tôi không thích anh nữa! Anh đi đi!"

Nói xong, không cho anh cơ hội phản ứng, cô đã dùng sức đóng cửa lại.

"Rầm." Tiếng đóng cửa truyền đến, suýt nữa đâm vào mũi Lộ Phong.

Đôi mắt của anh trở nên u ám hơn, sắc mặt khó coi không thể nói nên lời, anh giơ tay lên gõ cửa một lần nữa: "Em nói xong nhưng anh vẫn chưa nói. Em mở cửa ra, anh có chuyện muốn nói."

Nguyễn Văn Văn ngồi xuống giường, lấy tay che tai, lớn tiếng nói: "Tôi không nghe tôi không nghe, anh đi đi, anh đi nhanh đi."

Bây giờ cô đang tức giận với anh, cô nhớ về thời gian đi học, ngẫm lại cuộc sống hôn nhân ba năm  cô càng không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một giây.

Khi Lộ Phong lại muốn gõ cửa thì bố Nguyễn đến gần và ngăn lại: "A Phong, Văn Văn vừa tỉnh, lại vừa khôi phục trí nhớ, cho con bé chút thời gian."

Tay Lộ Phong cứng đờ ở đó, nhìn thẳng vào cửa.

Bố Nguyễn lại nói: "Để cho con bé ở nhà nghỉ ngơi một thời gian trước đã, chờ sức khỏe tốt hơn, các con muốn nói như thế nào cũng được."

Cánh tay Lộ Phong chậm rãi buông xuống, mí mắt rũ xuống, quai hàm căng thẳng, vẻ mặt cứng lại, bàn tay buông xuống bên người mơ hồ nắm chặt lại giống như đang kiềm chế.

Sau một thời gian dài, anh mới mở ngón tay ra và ngước mắt lên, nói: "Bố, bố vất vả rồi ạ."

Bố Nguyễn vỗ vỗ bả vai anh "Văn Văn chỉ là nghĩ chưa thông, chờ con bé hiểu, bố sẽ đưa con bé về."

Lộ Phong cố gắng kéo khóe môi lên, nở một nụ cười gượng: "Vâng."

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi xuống dưới tầng.

Chỉ mới đi bộ được vài bước, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.

"Lấy đồ của anh đi luôn đi!" Dứt lời, một cái gì đó được ném ra.

Quần lót màu đỏ, quần lót màu xanh, còn có quần lót màu đen và cuối cùng là quần lót màu xanh lá cây.

Tổng cộng có bốn cái, hai cái đầu tiên được ném xuống đất, cái màu đen phía sau ném lên đầu của bố Nguyễn, giống như một chiếc mũ độc nhất vô nhị.

Cái màu xanh lá cây ném vào lòng Lộ Phong, phản xạ có điều kiện của anh rất nhanh, ngay khi vật thể không xác định được ném qua anh đã dùng ngón tay nhấc lên.

Rồi anh dùng sức hất mạnh một cái, vật màu xanh lá cây kia văng ra ngoài.

Nó rơi xuống tầng một, rơi trên chiếc đồng hồ quả lắc khổng lồ.

Lúc đó đúng chín giờ sáng, đồng hồ va chạm phát ra âm thanh.

"Coong, coong, coong..."

Nguyễn Văn Văn: "..."

Bố Nguyễn: "..."

Lộ Phong: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận