Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 86
???
Lục Phong không nói nên lời, mí mắt sụp xuống, ánh mắt nhìn người khác hơi kỳ lạ.
Nguyễn Văn Văn đón lấy ánh mắt anh, tiếp tục điên cuồng thăm dò trên bờ vực của cái chết: “Hay là lần đầu em kết hôn, lần thứ hai anh… kết hôn vậy?”
“..........” Lộ Phong nhìn cô chằm chằm, đường quai hàm căng chặt, không mở miệng nói chuyện.
Vẫn không đúng à?
Nguyễn Văn Văn lại đề cập đến giả thiết thứ ba: “Cũng có thể lần đầu anh kết hôn, em… lần hai?”
Nói xong, chính bản thân cô cũng nghẹn lại, cô thật khó tưởng tượng người ưu tú như Lộ Phong lại ở tình huống cưới cô là “lần thứ hai”.
Cũng có thể thật sự yêu thích.
Cũng có thể cô nắm đằng chuôi anh.
Cô rất muốn thuyết phục bản thân là nguyên nhân đầu tiên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân thứ hai càng phù hợp tình hình hiện tại hơn.
Trong lòng cô thầm cảm thán: Đã khiến anh khó xử rồi.
Lộ Phong sợ cô lại nói ra những lời kinh hãi thế tục, trầm giọng nói: “Đều không đúng.”
“Cái gì không đúng?”
“Hôn nhân của chúng ta chính là cuộc hôn nhân đầu tiên.”
“……”
Cô mím môi: “Vậy trước khi kết hôn chúng ta có ký thỏa thuận nào không?”
Khung cảnh trong mơ mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, tuy luôn không thể nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông và người phụ nữ, nhưng cô cảm giác rất quen thuộc.
Cũng có thể… sẽ hỏi được thứ gì từ anh.
Lộ Phong dừng lại, từ từ nâng mí mất, một lúc sau lại cụp xuống: “Rốt cuộc em muốn hỏi gì?”
Nguyễn Văn Văn không quan tâm mình bị choáng đầu, cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt anh: “Trước khi kết hôn có thỏa thuận gì không, chúng ta có ký hợp đồng nào không?”
Trong trí nhớ của Nguyễn Văn Văn bọn họ vì yêu nhau mới kết hôn, cho nên sẽ không thể nào là ký thỏa thuận trước hôn nhân, nhưng giấc mơ đó quá chân thật, giống như sự việc xảy ra với chính cô, khiến cô không nhịn được muốn xác nhận.
Bàn tay Lộ Phong buông thõng bên người, ngón tay co vào lại mở ra, anh nâng mí mắt nhìn thẳng cô, điểm tĩnh trả lời: “Không có.”
Giây sau Nguyễn Văn Văn vui trở lại: “Ha ha, em đã nói chắc chắn không thể có chuyện này mà.”
Lộ Phong nhìn cô, ánh sáng trong đôi mắt đen láy dao động: “Em không thích à?”
“Tất nhiên rồi.” Nguyễn Văn Văn cong môi: “Cuộc hôn nhân mà ký thỏa thuận thì sẽ không hạnh phúc, nên tất nhiên em không muốn nó xảy ra.”
Không chỉ mình cô, e rằng bất cứ cô gái nào cũng không hy vọng cuộc hôn nhân như vậy.
“.......” Lộ Phong chìm vào trầm tư, ánh mắt càng thâm trầm, giống như khép lại màn đêm, anh mím môi, trên mặt không hề có ý cười.
Nguyễn Văn Văn rất tin tưởng Lộ Phong, chỉ cần anh không nói vậy nhất định không có, lo lắng được loại bỏ, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cô ôm cổ anh, dính vào môi anh không ngừng chà xát, sau đó hôn lên, hàng mi dài chớp chớp, dỗ dành anh: “Chồng à, anh thật tốt!”
Dù sao trong mắt cô, Lộ Phong chỗ nào cũng tốt, đối xử với cô càng tốt hơn.
Nói xong, lại ngồi lên đùi anh, kéo tay anh chơi đùa.
Không biết vì trời mưa hay là máy lạnh trong xe để quá thấp, tay của Lộ Phong hơi lạnh, Nguyễn Văn Văn dùng tay mình ủ ấm tay anh, kéo lên miệng không ngừng thổi hơi.
Đôi mắt cong cong nói: “Còn lạnh không?”
Lộ Phong không chỉ lạnh mỗi bàn tay, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười gượng ép: “Không lạnh.”
Điện thoại Nguyễn Văn Văn kêu lên, chị em gọi điện thoại tới, cô quay lưng lại với anh nhận điện thoại.
Nụ cười trên mặt Lộ Phong biến mất sau khi cô quay người, sấm chớp quét đến, phản chiếu trên gương mặt anh, anh cau mày, đáy mắt lạnh lẽo.
Anh quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài, nước mưa hắt trên cửa kính xe tạo âm thanh va chạm, mơ hồ kéo kí ức của anh về một ngày nào đó của năm thứ hai sau khi kết hôn.
Ngày đó trời mưa rất to, anh và Nguyễn Văn Văn cùng nhau ra ngoài, trên đường trở về vì vấn đề ngủ ở đâu mà hai người bất đồng quan điểm, cô kiên quyết muốn xuống xe, anh duỗi tay kéo lại thì bị cô tát một cái.
Nước mưa thấm ướt quần áo hai người, cô lạnh mặt nói: “Điều thứ năm trong thỏa thuận trước hôn nhân đã viết, chuyện ở đâu là do tôi quyết định, sao, anh muốn nuốt lời à?”
Lộ Phong chưa từng có ý nghĩ muốn nuốt lời, chỉ là tối nay mưa lớn, chỗ của anh ngay gần đây, trong nhà cũng có đồ đạc của cô nên cô ở đó rất thuận tiện.
Nhưng dường như anh cảm thấy thuận tiện còn cô lại không nghĩ như vậy.
“Ở một đêm thôi.”
“Không được.”
Vào thời khắc quyết liệt, cô đã vùng vẫy thoát ra, không quan tâm quay người đi về phía trước, một chiếc xe đi từ xa tới, vào lúc ánh đèn lóa mắt, anh dùng một tay đẩy cô ra.
May mắn ra tay kịp thời nên không bị xe đâm phải, cô bình an vô sự, chỉ là anh bị xây xát nhẹ. Tối đó, hai người trở về nơi ở của anh, cũng chính là phòng tân hôn của hai người.
Tối ấy, theo thỏa thuận là ngày hai người họ sinh hoạt vợ chồng, nhưng cô từ chối, lí do là: ban nãy đã bị khiếp sợ.
Thật ra sau đó xảy ra một số chuyện, cô phát sốt, anh chăm sóc cô đến sáng sớm, dường như cả đêm không chợp mắt.
Nhưng cô không biết.
……
Nguyễn Văn Văn cúp điện thoại xong quay người lại, kéo tay anh tiếp tục xoa, vừa vân vê vừa nói với bản thân: “Tăng nhiệt độ điều hòa lên.”
Tài xế làm theo lời cô, nhiệt độ trong xe từ từ tăng lên, nhưng dù vậy bàn tay Lộ Phong vẫn rất lạnh, Nguyễn Văn Văn áp mặt vào tay anh: “Như vậy sẽ không lạnh nữa.”
Cô nâng mắt, nhìn anh cười rạng rỡ.
Trong lòng Lục Phong bỗng run lên, càng thích cô, càng không muốn cô nhớ lại. Những ngày tháng không yêu nhau, cô làm gì với anh, anh không quan tâm, nhưng sau khi đã yêu rồi, anh không chịu được những lời nói lạnh nhạt của cô.
Anh nắm lấy tay cô, bọc trong lòng bàn tay, giống như vội vàng nắm lấy thứ gì, điềm tĩnh nói: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, đúng không?”
Những lời nói không có cảm giác an toàn như vậy, trước đây đều do Nguyễn Văn Văn hỏi vì cô sợ Lộ Phong sẽ không cần cô, suy cho cùng anh quá ưu tú, mà cô chẳng có gì cả.
Mỗi lần cô hỏi như vậy, anh sẽ xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đúng vậy.”
Lần này cô học theo dáng vẻ lúc trước của anh, duỗi cánh tay xoa đầu anh, bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
Suy tính lo mất, thiệt hơn của đàn ông không giống phụ nữ, bọn họ thường sẽ giấu đi, nghe được lời này của cô, Lộ Phong hít một hơi dài, trong mắt đều là: may quá, vậy thì được.
Nguyễn Văn Văn không biết cảm giác bất an của anh từ đâu ra, vì để động viên, cô ôm lấy eo anh, mặt dính vào người anh, nũng nịu nói: “Em sẽ ở bên anh mãi mãi, anh muốn bỏ cũng không bỏ được.”
Lộ Phong mỉm cười: “Vậy em phải giữ thật chặt.”
“Như này sao?” Nguyễn Văn Văn ngồi dậy, xoay người, hai chân kẹp chặt eo anh, giống như một con bạch tuộc.
Lộ Phong lắc đầu: “Vẫn không đủ.”
Nguyễn Văn Văn ôm cổ ngồi lên đùi anh: “Như vậy sao?”
Lộ Phong nhướn mày: “Thiếu chút nữa.”
Nguyễn Văn Văn dính chặt vào anh: “Bây giờ đã được chưa?”
Lộ Phong khóa eo cô, ôm chặt cô vào lòng, đôi môi khẽ tách: “Tạm được.”
Tài xế vô ý nhìn thấy cảnh này, thiếu chút bị chết chìm trong nước bọt, khụ khụ khụ, tổng giám đốc và cô chủ chơi hoang dã quá, anh ta thức thời nâng vách ngăn lên.
Nguyễn Văn Văn không phải là người theo khuôn phép, ngồi cũng không đàng hoàng, lắc bên trái một lần thêm một lần rồi chu môi lén hôn anh một cái. Hôn xong, đầu ngửa cao, thân thể nghiêng về phía sau và cười ngặt nghẽo.
Lộ Phong chiều cô nên bất kể cô chơi đùa thế nào cũng không khó chịu, còn sợ cô ngã, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Nguyễn Văn Văn cười đủ rồi, lại lộn xộn muốn hôn anh, không hôn môi mà há miệng cắn trên cổ anh. Đúng lúc này có tiếng sấm vang lên, tiếng động rất lớn, đột nhiên cả người cô hơi run, không khống chế được cường độ nên cắn có hơi mạnh.
Lộ Phong nhíu mày, tiếng hít hà bị bao phủ trong tiếng sấm.
Nguyễn Văn Văn nhìn thấy dấu răng phía trên nhờ ánh sáng từ bên ngoài, vẻ mặt áy náy: “Rất xin lỗi.”
Lộ Phong nhéo mặt cô và an ủi nói: “Không có sao.”
Nguyễn Văn Văn thật sự không thể nuông chiều, dễ dàng lơ mơ. Thấy anh nói không có việc gì thì cười hihi: “Em mặc kệ, bên này cũng phải lưu lại dấu vết.”
Cô lướt đầu ngón tay qua phía bên kia cổ anh.
Lộ Phong không những không ngăn lại mà còn ló cổ ra và nghiêng đầu, chủ động cho cô cắn: “Ừm, đến đây đi.”
Nguyễn Văn Văn bị cảm động, cắn nhẹ hơn nhiều, cắn xong còn hôn một cái.
Hai người cứ lộn xộn như vậy mà về nhà trong tiếng sấm và tiếng mưa rơi.
Lúc xuống xe, cô duỗi thẳng cánh tay và nũng nịu nói: “Ôm một cái.”
Lộ Phong cởi bỏ dây an toàn trên người cô rồi khom lưng bế cô đi vào thang máy lên thẳng lầu hai, không trở về phòng ngủ mà đi phòng tắm.
Nguyễn Văn Văn hỏi anh: “Làm gì?”
Lộ Phong bình tĩnh nhìn cô, trong đáy mắt có ánh sáng dịu nhẹ: “Tắm cho em.”
Nói xong thì đặt cô vào bồn tắm rồi nhấc chân vào theo sát đó.
“A, chật quá.” Nguyễn Văn Văn đẩy anh. Anh nắm chặt tay cô ép sát: “Chen vào nhau mới ấm áp.”
“Em đã rất ấm rồi.”
“Anh lạnh.”
“Anh, cái người này…”
Lúc trên đường Lộ Phong đã để mặc cô lộn xộn nên bây giờ phải thu lãi. Anh nhéo cằm cô và hôn mạnh lên, tay cọ xát môi dưới của cô nói: “Để anh nhìn xem, em ấm bao nhiêu.”
Nguyễn Văn Văn: “……”
Ban đầu nói ấm chỉ là kiếm cớ, lúc sau là nóng thật, như thiêu như đốt, cả người giống như bị nướng chín, da thịt trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ửng.
Màu đỏ càng lúc càng đậm khiến người không khỏi run rẩy.
Hơi nước trên gương phòng tắm lúc giảm lúc tăng, rồi lúc tăng lúc giảm, không nhớ rõ rốt cuộc tăng mấy lần. Cả dấu bàn tay ở trên đó cũng vậy, từ rõ ràng tới mờ nhạt lại từ mờ nhạt tới rõ ràng, mỹ phẩm trên tủ rơi vài lọ.
Có cái lăn tới góc tường, có cái lăn xuống gầm tủ, có cái rơi ở dưới chân hai người.
Nguyễn Văn Văn lỡ chân dẫm phải suýt chút nữa thì té, Lộ Phong nắm lấy eo cô, tựa cằm trên bờ vai cô, con mắt đỏ lên nói: “Chậm thôi.”
Cảm giác ngứa ran bên tai khiến Nguyễn Văn Vạn nghiêng đầu nhìn anh, đáy mắt mờ mịt một mảnh, rốt cuộc là ai cần chậm lại.
Cô cắn môi không nói chuyện.
Khoé môi của Lộ Phong nhẹ nhàng cong lên, dưới chân đá văng đống chai lọ.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dường như càng lớn, đánh vào kính kêu bộp bộp, nếu nghe kỹ còn có thể nghe được nhịp điệu. Không bao lâu, tiếng sấm lại đánh tới lần nữa, âm thanh rất to, át đi những tiếng động nhỏ vụn thỉnh thoảng vang lên.
Giọng nói của thím Chu vang lên từ dưới tầng, bà ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Không biết trận mưa này kéo dài tới khi nào?”
Giọng nói của tài xế vang lên bên cạnh: “Ầm ĩ đủ rồi thì sẽ ngừng thôi.”
Nói chuyện dưới tầng, thím Chu ngẩng đầu và hướng mắt nhìn về phía tầng hai, trong ánh sáng lay động ra hai bóng người mơ hồ. Bà ấy chăm chú nhìn vài giây thì mới thu lại ánh mắt, mỉm cười nói: “Chắc chắn là không dừng được trong thời gian ngắn.”
Ầm ——
Tiếng sấm lại tới nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận