Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 78


Nguyễn Văn Văn nhìn về phía Lộ Phong với ánh mắt dò xét, đầu óc quay cuồng, có hai giọng nói luân phiên vang lên.

Giọng thứ nhất: Aaaaaa, chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn làm vậy sao?

Giọng thứ hai: Chuyện này trách ai, còn không phải trách bản thân cô, nếu không phải cô ra tay với “anh em” của anh ấy trước, anh ấy sẽ làm vậy với cô sao?


Giọng thứ nhất: Huhu, tôi chỉ là chơi đùa thôi.

Giọng thứ hai: Đừng hiểu lầm, anh ấy cũng chỉ muốn chơi đùa.

Giọng thứ nhất: Có cần nghiêm túc đến như vậy không, cũng không có gì mà.

Giọng thứ hai: Nếu đã không có gì, vậy cô cũng để anh ấy vẽ đi.

Giọng thứ nhất: Không được, tôi kiên quyết không đồng ý.

Giọng thứ hai: Có gan làm chuyện xấu không có gan gánh vác hậu quả, thật thấp hèn!

Hai giọng nói không ngừng vang lên, Nguyễn Văn Văn run rẩy dữ dội, một lúc lâu sau cũng không đợi được Lộ Phong nói gì, lòng càng thêm hoảng loạn.


Lúc đang hoảng loạn, nói chuyện sẽ càng không để ý, nghĩ đến cái gì thì nói cái
đó.

“Em mặc kệ, anh không thể tàn nhẫn với em như vậy được!”

Lông mày Lộ Phong khẽ nhướng lên: “Anh vẽ trên người em là tàn nhẫn, vậy em vẽ trên người anh thì sao?”

Nguyễn Văn Văn ho nhẹ một tiếng, da mặt dày nói: “Nghệ thuật.” Không sai, những thứ cô vẽ gọi là nghệ thuật.

“Nghệ thuật à?” Lộ Phong mím môi một cái, cơ thể nghiêng về phía trước lại tiến gần thêm một chút, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng to lên, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt.

Sau đó, Nguyễn Văn Văn nghe thấy anh nói: “Được thôi, anh cũng muốn nghệ thuật một lần.”

Nguyễn Văn Văn: “...”

Nói đi nói lại vẫn muốn vẽ, hừ!

Nguyễn Văn Văn nhớ đến “kiệt tác” của mình, lại liên tưởng đến chuyện tương tự sẽ xảy ra trên người mình một lần, ý muốn nhảy lầu cũng có rồi.

Cô kiên trì bảo vệ cơ thể, từ chối nói: “Không được, em không đồng ý.”

Bàn tay Lộ Phong đặt lên tấm cửa thủy tinh sau lưng cô, vòng cô lại chặt hơn một chút: “Dường như… Lúc em vẽ cũng không hỏi ý kiến của anh.”

Nguyễn Văn Văn: “...”

Anh uống nhầm thuốc rồi à, sao hôm nay khó nói chuyện đến vậy.

Nguyễn Văn Văn thấy dùng vũ lực không được liền thay đổi chiến thuật, đổi thành dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, chớp chớp mắt, chọc vào ngực anh, nũng nịu nói: “Chồng à~”

“Người ta thật sự không muốn mà.”

“Anh đừng làm khó người ta nữa.”

“Có được không?”

Lúc nói chuyện ngón tay trắng nõn di chuyển lên trên cánh tay anh, nhẹ nhàng gãi gãi, chân cũng không rảnh rỗi, đá phăng đôi dép lê, ngoắc lấy ngón chân của anh.

“Có được không?”

“Có được không hả?”

Nguyễn Văn Văn am hiểu mỹ nhân kế nhất, cô có lòng tin Lộ Phong sẽ nhượng bộ.

Khóe môi Lộ Phong hiện lên nụ cười nhạt, trên mặt là vẻ mặt rất hưởng thụ, rũ nửa mí mắt xuống nhìn cô: “Không vẽ cũng được.”

Lộ Văn Văn cười càng thêm vui vẻ: “Thật sao?”

Ngón tay trắng sáng của Lộ Phong vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó xoa đầu cô, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất dịu dàng: “Nhưng có một điều kiện.”

Nguyễn Văn Văn đón lấy ánh mắt của anh hỏi: “Điều kiện gì?”

Chỉ cần không vẽ bậy trên người cô, đừng nói là một điều kiện, cho dù một trăm điều kiện cô cũng đồng ý.

Huhu.

Chồng đối xử với cô tốt thật!

Ngón tay Lộ Phong đặt trên tai cô, nói với ánh mắt sáng rực: “Sau này không được đến câu lạc bộ Tinh Thần nữa.”

“Hả?” Sau khi Nguyễn Văn Văn nghe xong thì nhíu hàng lông mày lại: “Có thể đổi cái khác không?”

Lộ Phong nói: “Không thể, chỉ có thể là cái này.”

Nguyễn Văn Văn: “...” Niềm vui của cô không còn nữa.

“Đồng ý không?”

“...”

“Nếu không đồng ý anh cũng không miễn cưỡng, em để anh tùy tiện vẽ vời là được, vẽ xong để anh chụp vài tấm ảnh giữ làm kỉ niệm.”

“...”

Nghĩ đến những bức ảnh “kỳ dị” đó sẽ xuất hiện trong album ảnh của anh, cô đã có suy nghĩ muốn chết rồi.

Hình tượng người đẹp tuyệt trần của cô không thể để sụp đổ được.

Tuyệt! Đối! Không! Được!

Cô cứng rắn chắc chắn nói: “Được, em đồng ý với anh, sau này sẽ không đến câu lạc bộ Tinh Thần nữa.”

Những người thân yêu của tôi, tạm biệt nhé!

“Nghĩ kỹ rồi à?” Lộ Phong nhìn vẻ mặt quyết tâm của cô, lại nói: “Em phải suy nghĩ cho kỹ, đồng ý rồi thì không được nuốt lời.”

“Nghĩ kỹ rồi.” Nguyễn Văn Văn có thể nhịn để anh vẽ, nhưng chụp ảnh thì chắc chắn không thể: “Em đồng ý điều kiện của anh.”

Khóe miệng Lộ Phong mỉm cười, như làm ảo thuật lấy ra một tờ giấy từ trong túi.

Nguyễn Văn Văn kinh ngạc: “Làm gì đó?”

Lộ Phong nói: “Nói miệng vô căn cứ nên lấy giấy ra làm bằng chứng, nuốt lời sẽ bị trừng phạt.”

“...” Nguyễn Văn Văn cuối cùng cũng lĩnh hội được cái gì gọi là gian thương rồi, đây cũng chuẩn bị đầy đủ quá rồi đó, cứ như là lập sẵn kế hoạch từ trước rồi vậy.

Bây giờ cô đang cực kỳ nghi ngờ, lúc cô vẽ thật ra là anh đang thức, không từ chối chỉ là bởi vì muốn dùng chuyện này bàn điều kiện với cô.

“Có phải anh cố ý không?”

“Cố ý cái gì?”

“Cố ý để em vẽ.”

“... Em nghĩ sao?”

“...” Cô nghĩ là phải, tiếc là không có chứng cứ.

Nguyễn Văn Văn không phải là người ngoan ngoãn đi theo khuôn phép, cô cười nói: “Không có viết, không thể ký tên.”

“Anh có.” Lộ Phong lấy một cây viết ra từ một bên túi khác, đưa cho cô: “Đây.”

Nguyễn Văn Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bắt đầu đem theo viết bên người từ khi nào vậy?”

Lộ Phong cười cười: “Em đoán xem.”

Nguyễn Văn Văn: “...”

Cô làm gì có tâm trạng đoán, nhận lấy rồi viết tên của mình lên, đưa viết và giấy cùng đưa cho Lộ Phong: “Giữ kỹ, nếu mất em không chịu trách nhiệm đâu.”

Lộ Phong gấp giấy lại, bỏ vào trong túi, đây không phải là tờ giấy đơn giản, là lời hứa của cô Lộ đối với anh, cái này còn quan trọng hơn mối làm ăn mấy chục triệu tệ.

Nguyễn Văn Văn nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt cất đồ của anh mà mí mắt giật mấy cái, cô có thể liên tưởng ra nếu một hôm nào đó cô làm trái với giao ước, chắc anh sẽ lấy tờ giấy này ra trước mặt cô, sau đó nghiêm túc đọc lên.

Đọc lên xong thì đến lúc cô phải gánh vác hậu quả.

Cô không nhịn được run một cái, người nào đó quá xấu xa rồi.

Lộ Phong không biết sự đánh giá của cô đối với anh, anh chỉ đơn thuần là không muốn cô đến những nơi đó uống rượu, nếu như thật sự muốn uống, anh có thể uống với cô, uống bao nhiêu cũng được.

Đương nhiên, hẹn ước này không phải chỉ nhằm vào cô, tương tự đối với anh cũng có tính ràng buộc.

Chuyện quan trọng đã làm xong, còn lại chính là những chuyện không quan trọng, nhưng so ra thì chuyện không quan trọng còn giày vò người ta hơn là chuyện quan trọng.

Lộ Phong nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng cao đầu, trong con ngươi đen thẫm là ánh sáng nóng bỏng, ánh sáng lưu động rơi trên mặt cô, bao vây chặt lấy cô.

Không bao lâu sau, anh nghiêng người tiến đến gần, đôi môi dán lên môi cô, giọng nói lưu luyến êm tai.

“Nên chấp nhận sự trừng phạt khác rồi.”

Nguyễn Văn Văn mở to mắt ra, vẻ mặt không dám tin, không phải vừa nãy đã ký hiệp nghị rồi sao, vậy còn chưa hài lòng, muốn tổn thương thêm lần thứ hai hả?

Cô há miệng định nói gì đó, anh đột nhiên che miệng cô lại, cánh tay thuận thế di chuyển đến bên eo,  giữ chặt lấy không cho cô có bất cứ cơ hội lùi lại nào.

Nguyễn Văn Văn giơ tay đẩy lại bị bàn tay khác của anh nắm chặt lấy, giơ lên đỉnh đầu.

Nụ hôn này không dịu dàng chút nào, như lời anh nói, là trừng phạt.

Cuối cùng, Nguyễn Văn Văn bị hôn đến chân mềm nhũn, cơ thể vô thức trượt xuống, sau đó lại bị anh ôm chặt.

Trừng phạt kéo dài bao lâu thì không biết, nhưng lúc bước ra từ phòng tắm, hai má cô đỏ bừng, sau tai và cổ cũng không may mắn tránh khỏi.

Đôi mắt ngấn nước long lanh mờ mịt.

Chân vẫn còn mềm, chỉ có thể dán vào người anh bước đi, thật ra anh đang ôm cô đi, nếu không phải có cánh tay ở giữa eo, có lẽ cô đã ngã rồi.

Khóe mắt của Nguyễn Văn Văn liếc sang bên cạnh, đúng lúc bị anh tóm được, khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ xinh đẹp lọt vào đôi mắt đen láy.

Anh khựng lại, giơ tay xoa mặt cô: “Hôm nay đến công ty với anh nhé?”

Nguyễn Văn Văn không muốn ở cùng anh, ít nhất không phải ngày hôm nay, cô lắc đầu: “Không muốn.”

Trong giọng điệu lộ ra sự kiên định, nghe có vẻ như còn có một chút sức lực.

Lộ Phong thu tay lại, ôm cô vào trong lòng, kề môi vào tai cô nói: “Hóa ra là em vẫn còn sức.”

Nguyễn Văn Văn nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ trêu chọc trong mắt anh, dường như đang nói: Nếu còn sức lực như vậy thì đã có thể tiếp tục được rồi.

Cô vội vàng biện hộ: “Em mệt rồi, em không có.”

Lộ Phong lại hỏi: “Đi công ty với anh nhé?”

Khi anh nói chuyện đã khóa chặt ánh mắt của cô, vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc, đồng thời cũng rất dịu dàng, Nguyễn Văn Văn làm gì có thể chịu đựng được ánh mắt anh nhìn cô thế này.

Cuốn theo rồi.

Cô khẽ gật đầu: “Được.”

Giây tiếp theo cô mới phản ứng lại, muốn thu lại lời vừa nói nhưng đã không còn kịp nữa.

Lộ Phong nhéo eo cô nói: “Thật ngoan.”

Nguyễn Văn Văn bắt gặp ánh mắt của anh, suýt chút nữa là chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, quên đi, quên đi, anh muốn làm gì thì làm.

Ai bảo cô thích anh chứ.

Khi hai người nhìn nhau, cửa phòng ngủ dành cho khách chậm rãi mở ra, có hai người bước ra từ trong đó, sắc mặt Trâu Mỹ cũng không khá hơn Nguyễn Văn Văn là bao.

Càng đỏ, càng xinh đẹp, trong mắt còn có sương mù, chắc là đã khóc, nhưng nhìn kỹ lại không giống như khóc và uất ức, mà giống như…

Bị người nào đó hung hăng bắt nạt, không cầm được nước mắt.
Nguyễn Văn Văn đẩy tay Lộ Phong ra, đi đến trước mặt Trâu Mỹ, nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, đè thấp giọng nói: “Nói cho tớ biết, có phải hai người đã làm chuyện gì xấu trong phòng không?”

Trâu Mỹ đỏ mặt liếc Tiêu Hạo một cái, sau đó vươn tay che miệng Nguyễn Văn Văn: “Đừng nói lung tung.”

Nguyễn Văn Văn nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào một bên cổ của cô ấy, nơi có một vết đỏ, vết đỏ này nhất định không phải của tối hôm qua mà chắc là vừa rồi.

Cô rướn người lại gần, gỡ tay cô ấy ra, rồi dùng giọng nói mà chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Hôn mãnh liệt quá đấy.”

Khuôn mặt của Trâu Mỹ càng nóng hơn, liếc mắt liền nhìn thấy dấu vết dưới môi của cô, nói đùa: “Còn nói tớ nữa, không phải cậu cũng vậy sao.”

Hai người nói xong đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra manh mối gì đó từ trong mắt đối phương.

Sau đó không nói thêm gì nữa, né sang một bên giao tiếp bằng mắt.

Lộ Phong lên tiếng trước: “Tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi có chuyện đi trước đây.”

Tiêu Hạo nói: “Trùng hợp thế, vậy đi cùng thôi.”

Lộ Phong: “Được.”

Anh cất bước trước, khi đi ra khỏi cửa còn kéo tay Nguyễn Văn Văn, cả hai cùng nhau bước ra ngoài.

Tiêu Hạo đi đến cửa thì dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Hãy nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị vừa rồi của tôi.”

Vì hôn quá lâu nên đầu óc của Trâu Mỹ vẫn còn mơ hồ: “Đề nghị hả? Đề nghị gì chứ?”

Cô ấy đang chìm đắm trong suy nghĩ về nụ hôn của họ, hoàn toàn không chú ý đến những gì anh ta nói.

Tiêu Hạo tới gần: “Em nói xem?”

Anh ta đến gần quá đột ngột, Trâu Mỹ sững sờ, như thể cô ấy đã bị cố định ở chỗ đó, ngoại trừ hàng mi dài đang chớp ra thì những chỗ khác đều không có phản ứng gì.

Dường như cũng không biết hít thở luôn.

“Hít vào.” Tiêu Hạo nói.

Trâu Mỹ làm theo, sau khi không khí tràn vào lồng ngực, cô ấy mới lấy lại bình tĩnh, há miệng thở ra một hơi dài, ngước mắt lên nhìn thấy Tiêu Hạo vẫn còn ở đây, lông mi run rẩy hỏi: “Sao anh vẫn còn chưa đi?”

Nhìn dáng vẻ lờ mờ của cô ấy, giống như bị mộng du vậy.

Trên mặt Tiêu Hạo lộ ra nụ cười, giọng vẫn dịu dàng: “Em suy nghĩ thật kỹ về lời tôi nói nhé?”

“Lời nói ư? Nói gì chứ?”

Câu hỏi được nhắc lại, nhưng Trâu Mỹ vẫn không thể nhớ ra được anh ta đã nói gì.

Tiêu Hạo nắm lấy cánh tay cô ấy, kéo cô ấy đến trước mặt, siết chặt cổ tay cô ấy nói: “Chuyện hẹn hò.”

Trâu Mỹ: “...”

Sau khi Tiêu Hạo nói xong và rời đi, Trâu Mỹ dựa vào cửa và trở thành một tác phẩm điêu khắc gần nửa tiếng đồng hồ mà mí mắt còn không hề nhúc nhích.

-

Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong một trước một sau đến công ty, đôi giày cao gót hôm nay cô đi hơi cao, suýt chút nữa đã vấp ngã, mặc dù cuối cùng cũng không bị ngã nhưng đã bị trật chân.

Cô sợ đau, khi bị trật chân, đôi mắt cô không tự chủ đỏ lên, lông mi run rẩy, khóe mắt cũng đã hơi ươn ướt.

Sau khi Lộ Phong phát hiện thì ngừng đọc tài liệu, đi tới trước mặt cô, hỏi: “Sao thế? Em không sao chứ?”

Anh vừa nói vừa quỳ xuống, nhấc chân cô lên kiểm tra cho cô.

Sự nhõng nhẽo của cô Lộ không phải là giả, anh vừa chạm vào cô, mắt cô càng đỏ hơn, giống như bị người ta bắt nạt: “Đau, đau quá.”

Lộ Phong lo lắng bế cô lên, đứng dậy: “Đi, đi bệnh viện thôi.”

Nguyễn Văn Văn bám vào ghế sô pha không buông ra, lắc đầu: “Em không đi, không đi.”

Lộ Phong dỗ dành: “Đi khám rồi lấy thuốc thôi.”

Nguyễn Văn Văn vẫn không đồng ý, kéo tay áo anh với vẻ mặt đáng thương, làm nũng nói: “Em không đi.”

Khi hai người đang nói chuyện trong văn phòng, một thư ký nam bưng cà phê bước vào, cửa vẫn còn mở, có một khe hở lớn.

Sau khi đến gần, bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta kinh ngạc.

Người đàn ông trong văn phòng đang cúi xuống lau nước mắt cho người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha.

Thư ký nam: ?????!!!!

Ôi chúa ơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận