Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 43
Lúc Nguyễn Văn Văn đứng dậy chân còn nhũn ra lại ngã xuống đất, Lộ Phong đúng lúc đưa tay tới, cô tiện thể kéo tay anh, cô thì chưa đứng lên nhưng lại kéo người xuống rồi.
Cô nhào thẳng lên trên người anh, đè xuống vô cùng chặt.
Lộ Phong đã rất quen với chiêu trò của cô, ngước mắt lên nhìn chùm đèn treo trên đỉnh đầu với vẻ mặt “tôi biết ngay là thế này mà”.
????!!!!
Nguyễn Văn Văn: Ánh mắt đó của anh là có ý gì, đừng nói là anh cho rằng cô cố ý đấy!
Cô thật sự không cố ý mà.
Cô vật lộn để đứng lên, tay dùng sức ấn mạnh xuống, đụng chạm đến chỗ có tính đàn hồi rất tốt kia, anh lập tức thay đổi sắc mặt, không còn nhẹ nhàng êm đềm nữa mà làm vẻ mặt không tưởng tượng nổi.
Đáy mắt đang có mấy chữ rõ rành rành lướt qua: Sờ đủ chưa hả?
Nguyễn Văn Văn nuốt nước bọt, cô giải thích: “Em không cố ý đâu.”
Lộ Phong nói: “Anh biết, em chỉ trùng hợp thôi.”
Hai chữ “trùng hợp” này nhấn rất mạnh, khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, Nguyễn Văn Văn không thể chịu được biểu cảm không có nhiệt độ nào của anh, cô chống cánh tay lên bò dậy lần nữa.
Lần này vị trí đè xuống còn không trùng hợp bằng lần trước, giây phút ngã xuống ấy, cô lập tức cảm nhận được cái gì đó.
Sau đó.
Gương mặt của Lộ Phong trở nên xanh mét.
Nguyễn Văn Văn rút tay về, ho nhẹ một tiếng: “Đàn, đàn hồi tốt đấy.”
Lộ Phong đè thấp giọng nói: “Em đè thêm một giây nữa, sẽ có thu hoạch khác hơn nữa đấy.”
“Ví dụ như là gì?”
“Mất hết tác dụng.”
“...” Vậy đúng là yếu ớt thật.
Hình ảnh dừng lại ở đây vẫn bình thường, nhưng tiếp theo thì không bình thường nữa rồi.
Thím Chu lên gọi họ xuống ăn cơm, gõ cửa xong thì đi vào, rũ mắt xuống nhìn thấy hai người đang nằm chồng lên nhau, sắc mặt lập tức đỏ lên, nói thầm trong lòng: Trẻ tuổi tốt thật, biết chơi phết đấy!
“À, cậu chủ, mợ chủ, đến giờ ăn sáng rồi.”
Tư thế nằm sấp của Nguyễn Văn Văn, sao nhìn thế nào cũng có cảm giác liên tưởng cô đang cưỡng bức nhỉ, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngượng ngùng.
… Mợ chủ bay màu rồi.
Phản ứng của Lộ Phong vẫn bình tĩnh, nhéo eo cô ngồi dậy, sau đó lại đỡ cô đứng lên, toàn bộ quá trình chưa hết mười giây.
Nguyễn Văn Văn liếc mắt nhìn anh, chớp mắt nói thầm: “Anh có tốc độ như này, lúc nãy còn để em nằm sấp trên đó lâu thế làm gì.”
Nguyễn Văn Văn dường như rất không hài lòng, lầm bẩm, anh lại thản nhiên nói: “Anh tưởng em không muốn đứng dậy.”
"Cái gì?"
"Chỉ muốn đè anh thôi."
"..."
-
Sáng sớm đã mất mặt như vậy, lúc ăn sáng Nguyễn Văn Văn vẫn luôn cúi đầu. Thỉnh thoảng Lộ Phong gắp đồ ăn cho cô, cô nhìn cũng không nhìn, càng đừng nói đến chuyện ăn.
Cô chọc vài cái rồi lại để vào đĩa trên bàn ăn.
Chuyện sáng nay vốn không thể trách Lộ Phong được, tối qua ngủ không ngon, sáng sớm lại bị Nguyễn Văn Văn đá một phát xuống giường. Anh cũng không nói gì, chỉ đứng lên chỉnh góc chăn cho cô rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Vì sợ đánh thức cô, bước chân cũng rất nhẹ. Anh rửa mặt xong thì xuống dưới nhà, trước khi ra ngoài tập thể dục, còn dặn dò thím Chu đừng lớn tiếng, bởi vì cô vẫn đang ngủ.
Thím Chu bày ra vẻ mặt "Cậu chủ và mợ chủ rất ân ái", hớn hở nói: "Được."
Anh không giải thích gì, bà thích nghĩ thế nào thì tùy bà. Tập thể dục xong, trên đường về nhìn thấy bán tiểu lung bao, anh còn cố ý mua về cho cô.
Thứ anh vừa gắp cho cô chính là tiểu lung bao anh đặc biệt mua về cho cô.
Đúng là cô nhóc không lương tâm.
Suy nghĩ của Nguyễn Văn Văn hoàn toàn trái với suy nghĩ của Lộ Phong, anh thấy cô ngã mà cũng không đỡ lấy cô, trừ điểm.
Khi cô đứng dậy cũng không đưa tay ra đỡ, trừ điểm.
Không phải cô chỉ đè anh một lần thôi sao, à không, hai lần, không phải chỉ đè anh hai lần thôi sao. Thật là hẹp hòi quá đi, hơn nữa cô cũng đè hỏng anh được sao, trừ điểm.
Thím Chu nhìn thấy cảnh đó cũng không giúp đỡ giải thích, mà còn thêm mắm dặm muối, bảo cái gì mà cô thích đè anh ư?
Hừ!
Chẳng lẽ anh không thích đè cô sao?
Trừ điểm, trừ điểm, trừ điểm, cô mới không thèm ăn món anh gắp đâu.
Hai người ăn bữa sáng trong suy nghĩ riêng của mình, sau khi ăn xong còn xảy ra một chuyện nhỏ.
Nguyễn Văn Văn đi vào phòng để quần áo tìm trang sức thì bắt gặp Lộ Phong đang đeo đồng hồ. Cô tùy ý liếc một cái, bỗng dừng lại, trong đầu xuất hiện cái gì đó.
"Có phải con hồ ly kia cũng có chiếc đồng hồ thương hiệu này đúng không?" Cô nhớ rõ hôm qua cô gặp Hồ Lệ, trên cổ tay cô ta cũng đeo đồng hồ của thương hiệu này.
Lộ Phong không nhớ rõ, những chiếc đồng hồ này là do Chu Hải mua.
Chu Hải đang lái xe bỗng hắt xì vài cái, anh ta nhìn thoáng ra ngoài qua lớp cửa xe, hình như thời tiết thay đổi.
Tiện tay chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Anh ta mở nhạc, nhấn chân ga, tăng tốc độ lái.
Bên kia, Lộ Phong thấy Nguyễn Văn Văn nói nghiêm túc như vậy nên vứt chiếc đồng hồ đó vào thùng rác. Anh ném chiếc đồng hồ giá tám chữ số giống như ném rác vậy.
"Bây giờ vừa lòng chưa?"
"Thật ra... Cũng không cần làm vậy."
"Vậy anh nhặt lại nhé?"
"Thôi vẫn nên ném đi." Cô nhìn thấy nó là thấy bực mình.
Giải quyết xong chuyện đồng hồ, cô vẫn bứt rứt, nói màu cà vạt của anh không đẹp, khăng khăng phải chọn cái khác cho anh. Cô tìm một lượt vẫn chưa hài lòng.
Lộ Phong hỏi: "Rốt cuộc em thích màu gì?"
Nguyễn Văn Văn không cần nghĩ ngợi trả lời: "Màu xanh lá, màu đó rất hợp với anh."
Lộ Phong: "..."
Miệng lưỡi của Lộ Phong không hề kém người khác, hơn nữa anh thông minh, phản ứng nhanh. Thế nhưng phần lớn trường hợp, anh đều quen dùng sự im lặng để đối phó.
Hôm nay là ngoại lệ, anh lạnh nhạt nói: "Thì ra em thích... xanh lá à?"
Nguyễn Văn Văn: "..." Tại sao cô lại thích xanh lá rồi?
Hai người mất tự nhiên từ sáng sớm, lên xe vẫn như thế. Hôm nay trí thông minh của Chu Hải biến mất, thấy không khí hơi gượng gạo, thuận miệng nói: "Váy hôm nay của cô chủ rất đẹp."
Hôm nay, Nguyễn Văn Văn mặc một chiếc váy liền, làn váy dài đến đầu gối, vừa vặn có thể để lộ đôi chân tinh tế trắng nõn của cô.
Cô đang định khen anh ta thật tinh mắt thì Chu Hải tự tìm đường chết, nói một câu: "Nhất là hoa văn trên váy, rất hợp với cô."
Váy của Nguyễn Văn Văn có màu trắng, để có hiệu quả về thị giác nên bên hông có màu khác, trùng hợp thay nó được trang trí bằng vải dệt màu xanh lá cây nhạt.
??!!
Anh ta mới hợp với màu xanh lá cây đấy!
Nguyễn Văn Văn trừng mắt nhìn Chu Hải: "Biết nói chuyện thì nói nhiều một chút." Câu tiếp theo, nếu không biết nói thì ngậm miệng lại.
Chu Hải coi đó là lời khen, nghĩ rằng Nguyễn Văn Văn muốn anh ta nói tiếp nên vội nói: "Làn da của cô rất trắng, mặc đồ màu gì cũng đẹp, nhất là màu xanh lá càng khiến cho người ta sáng mắt hơn."
Nguyễn Văn Văn thích màu xanh lá, nhưng chỉ thích nhìn Lộ Phong mặc, bản thân cô cũng không thích mặc đồ màu xanh lá.
Cô lại trừng Chu Hải một cái.
Chu Hải bỗng cảm thấy gáy lạnh toát, giống như có gió lạnh thổi qua.
Anh ta run rẩy, khen Nguyễn Văn Văn xong thì đến lượt Lộ Phong: "Tổng giám đốc Lộ, đồng hồ của anh đẹp quá, cũng rất hợp với anh."
Lộ Phong không trả lời như thói quen.
Chu Hải cũng nói tiếp như thói quen: "Tôi nhớ anh còn một chiếc đồng hồ nữa, chất lượng chế tác cũng rất tốt."
Nguyễn Văn Văn trả lời: "Trợ lý Chu, chiếc đồng hồ kia của tổng giám đốc Lộ là ai mua vậy?"
Chu Hải: "Dạ mợ chủ, là tôi mua."
"Số lượng giới hạn à?"
"Toàn cầu chỉ có hai chiếc, một kiểu nam, một kiểu nữ."
"Vậy sao? Biết ai mua kiểu nữ không?"
"Không biết."
"Là cô Hồ."
"..."
Chu Hải cảm giác không chỉ lạnh gáy, mà sau lưng cũng lạnh toát, vuốt mông ngựa nhưng vỗ phải đuôi ngựa rồi.
"Tổng giám đốc Lộ của các anh và cô Hồ cũng rất xứng đôi."
"Không thể nào, tổng giám đốc Lộ của chúng tôi và cô chủ mới xứng đôi nhất."
"Vậy anh cảm thấy màu gì hợp với tôi, hửm?"
"... Màu gì đi nữa, nhưng chắc chắn không phải màu xanh lá."
"Ai mới hợp với màu xanh lá nhất?"
"... Tôi." Chu Hải nuốt nước bọt, anh ta đáng đời phải chịu cắm sừng.
Trước khi không giữ được cái mạng nhỏ này, xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm của tập đoàn Lộ thị. Chu Hải cung kính nói: "Tổng giám đốc Lộ, cô chủ, tới rồi ạ."
Lộ Phong mở cửa xe xuống trước.
Nguyễn Văn Văn ngồi ngay ngắn trong xe, đồng thời suy nghĩ rất nhiều. Nếu Lộ Phong dỗ cô, cô sẽ tha thứ cho anh, nhân tiện hôn và ôm anh vài cái.
Cô cách cửa kính xe thấy anh đi về phía sau.
Cô ngồi thẳng lưng.
Sau đó cô thấy anh đi vòng qua cốp xe.
Cô khẽ ho một tiếng.
Sau khi đi vòng qua cốp xe, anh đi về phía bên cô.
Khóe miệng Nguyễn Văn Văn chậm rãi nhếch lên, không tồi.
Anh càng ngày càng gần.
Khóe môi cô nhếch lên rất cao, vẻ mặt vừa lòng, được rồi, không tính là ngu ngốc.
Anh lại bước tới gần thêm vài bước.
Cô chỉnh lại váy trên người, đã làm tốt công tác chuẩn bị xuống xe.
Cửa xe được mở ra một khe hở.
Chân cô cũng đưa ra ngoài.
Cửa sắp mở ra.
Ở xa xa có mấy người chào: "Chào tổng giám đốc Lộ."
"Rầm." Cửa xe bị đóng mạnh lại.
Mũi của Nguyễn Văn Văn đụng phải cửa kính xe, cảm giác đau đớn đánh úp lại trong nháy mắt, đau chết mất.
Lộ Phong gật đầu: "Ừ."
Mấy nhân viên nghiêng người: "Mời tổng giám đốc Lộ đi trước."
Lộ Phong nhìn phía sau, do dự vài giây rồi rời đi.
Vài người phía sau cũng đi theo anh vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, đi lên tầng.
Nguyễn Văn Văn nheo mắt, vẻ mặt đen sì, ngón tay gõ vài tiếng.
Chu Hải giải thích: "Cô chủ, tổng giám đốc Lộ sợ nhân viên sẽ nhìn thấy cô." Sợ sẽ làm khó cô.
Còn chưa nói xong, Nguyễn Văn Văn đã cắt ngang anh ta: "Tôi rất xấu sao?"
Chu Hải: "..."
-
Khi Nguyễn Văn Văn vào thang máy đã là chuyện của mười phút sau, cả quá trình vẻ mặt đều đen sì. Chu Hải không dám nói gì, dính chặt vào vách tường thang máy. Sau khi ra khỏi thang máy, cô lập tức đi đến chỗ của mình.
Vừa ngồi xuống thì điện thoại nội bộ vang lên.
Nguyễn Văn Văn nối máy, sau đó bưng trà vào văn phòng tổng giám đốc. Cô đóng cửa lại, rồi đặt trà lên bàn làm việc: "Mời tổng giám đốc Lộ uống trà."
Cô đang định xoay người rời đi thì cánh tay bị người kia giữ chặt lại. Giây tiếp theo, cô ngã xuống bàn làm việc, giọng nói trầm thấp êm tai truyền đến.
Lộ Phong dỗ người: "Anh mua nón xanh đội cho em xem nhé, được không?"
Nguyễn Văn Văn chớp mắt mấy cái, được voi đòi tiên.
"Em cảm thấy quả đầu màu xanh lá hợp với anh hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận