Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 98
Lộ Phong giải thích: “Cậu ta đùa thôi.”
Cũng không biết là vì phối hợp hay là vì cái gì, wechat của Triệu Can lại nhắn đến, năm chữ: [Tôi không có nói đùa!]
Cuối câu dùng dấu cảm thán, có thể tưởng tượng ra giọng điệu của anh ta khi nói chuyện.
Lộ Phong: “...”
Nguyễn Văn Văn chế giễu: “Nếu tối mai các anh có việc bận, vậy tôi càng không nên làm phiền rồi.”
Cô đứng dậy, bước ra tới cửa lớn, mở cửa ra: “Mời.”
Rõ ràng trước đó cong khá ổn, ai ngờ mấy dòng tin nhắn wechat đó lại làm hỏng chuyện, Lộ Phong dỗ dành người ta: “Tối mai anh không đi.”
“Đừng chứ, vẫn là nên đi đi.” Nguyễn Văn Văn mang ý cười nói: “Không phải Triệu Can đã nói rồi sao, phải quen biết thêm mấy người bạn mới.”
Lộ Phong bây giờ chỉ muốn chặt đầu Triệu Can xuống làm ghế ngồi, giơ tay kéo lấy cô, bị cô né ra, lạnh nhạt nói: “Giận rồi à?”
Nguyễn Văn Văn nở một nụ cười rạng rỡ với anh, đáp lại với vẻ mặt rạng rỡ: “Tôi giận gì chứ, không giận một chút nào.”
Câu nói này nói ra từ các kẽ răng, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lộ Phong đã chết, hừ, Triệu Can ở bên kia điện thoại cũng hỏa táng rồi, có khi còn có cỏ mọc trên nấm mồ.
“Đi đi, tôi buồn ngủ rồi.” Cô Lộ đuổi người.
Lộ Phong đi đến trước mặt cô: “Nghe anh nói, không phải như em nghĩ đâu.” Anh sẽ không đi gặp ai cả.
Nguyễn Văn Văn không tiếp lời, mà giơ tay chỉ ra bên ngoài: “Ơ, bông tai của tôi ở đó.”
Lộ Phong cúi đầu đi qua, nhìn một cái, không có, quay đầu vừa định nói chuyện, “rầm” một tiếng cửa phòng nặng nề đóng lại, tiếp đó truyền đến tiếng ken két.
Khóa trái rồi.
“...” Lộ Phong làm ra vẻ mặt một lời khó nói hết, giơ tay xoa chân mày.
Triệu Can vẫn đang ở bên lề tìm đường chết thăm dò: [Dù sao em dâu cũng không ở nhà, chơi một chút cũng chẳng sao, chúng ta không chơi gì quá giới hạn, chỉ ca hát thôi.]
Lộ Phong đọc đến đây, liền tiện tay cho anh ta rời khỏi nhóm.
Lúc Triệu Can nhắn thêm một tin thì phát hiện mình đã bị kick khỏi nhóm chat, mắng một tiếng: “Đm.”
-
Sau khi Lộ Phong bị đuổi ra không lập tức đi ngay, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, còn là mưa rào có sấm chớp, anh lo cho cô, dựa vào tường chờ đợi.
Ánh sáng chiếu xuống, lướt nhẹ qua mặt anh, phác họa đường nét khuôn mặt anh, mỗi một chỗ đều cứ như được điêu khắc tỉ mỉ mà thành, nhìn một cái, khiến người ta hít thở không thông.
Có nhân viên khách sạn bước lên đưa đồ ăn, sau khi nhìn thấy anh thì giật mình một cái. Nhân viên khách sạn này mấy phút trước vừa biết được, người đàn ông trước mắt là ông chủ lớn của khách sạn.
Thận trọng nói: “Tống, tống giám đốc Lộ.”
Lộ Phong nhíu mày, vẻ mặt u ám, khẽ ừm một tiếng.
Nhân viên khách sạn run vai bước nhanh rời khỏi, vừa đi được hai bước thì bị gọi lại.
Lộ Phong nói: “Đi chuẩn bị nước mật ong, mật ong để hai thìa, không thêm những thứ khác, nhiệt độ cũng đừng để quá cao.”
Nói xong, thấy dáng vẻ có hơi ngơ ngác của nhân viên khách sạn, tiếp đó lại nói: “Bỏ đi, tôi tự làm.”
Anh nói rồi xoay người rời đi, ánh đèn bị bóng của anh kéo dài đến tận đầu bên kia của hành lang.
Nhân viên khách sạn cứ như bị sét đánh trúng vậy, một lúc lâu sau mới phản ứng trở lại, bước đi cũng hơi run rẩy.
Lộ Phong tự thử nhiệt độ nước, tự pha chế, sợ Nguyễn Văn Văn không uống, anh dặn dò nhân viên khách sạn đưa đến.
Nguyễn Văn Văn có một điểm tốt đó là cho dù tâm trạng có không tốt đến đâu, cũng sẽ không bao giờ tùy tiện giận cá chém thớt với người khác, khi nhìn thấy nhân viên phòng mang nước mật ong tới, cô hỏi: “Cái này là…”
Nhân viên phòng lễ phép nói: “Cô Nguyễn, cái này là dành cho cô.”
Nguyễn Văn Văn nghi ngờ nhận lấy, sau đó mới nhớ ra là đã quên hỏi ai chuẩn bị cái này cho cô, quay lại, cô liếc mắt nhìn quanh một lượt, nhìn thấy có bóng người ở đó.
Gió thổi qua, bóng đen lay động, nhìn vóc dáng chắc là Lộ Phong.
Nhìn chiếc cốc trong tay, cô lập tức hiểu ra, chậm rãi đi tới, dép lê giẫm lên thảm truyền đến tiếng “soạt soạt”.
Lộ Phong đi ra từ trong góc, đứng trước mặt cô, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng khi bị bắt ngay tại trận.
“Nước mật ong làm ấm cổ họng, nhớ uống đấy.”
Nguyễn Văn Văn nhìn anh và hỏi: “Rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?”
Lộ Phong thản nhiên nói: “Dỗ em.”
“Đừng dỗ nữa.” Nguyễn Văn Văn nói: “Dỗ không được đâu.”
Lộ Phong mím môi nói: “Vậy anh sẽ tiếp tục dỗ cho tới khi thành công mới thôi.”
Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh, đả kích anh: “Dỗ mãi cũng không thành công.”
Lộ Phong đi lại gần thêm một bước nữa, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Anh sẽ thử.”
Trong đáy mắt của anh hiện lên vẻ quyết tâm làm cho được.
“Tùy anh.” Nguyễn Văn Văn cũng không ở lại lâu, nói với anh vài câu thì trở về phòng.
Dự báo thời tiết quả thật rất chính xác, mười phút sau, có tiếng sấm sét truyền đến, âm thanh lớn đến mức khiến cô giật mình. Trong lúc gấp rút, cô liền nghĩ tới người ngoài cửa, mím môi đi tới cửa, vừa định mở cửa, lại có một âm thanh vang lên.
Giọng nói thứ nhất: Nhanh lên, nhanh lên, chắc là anh ấy đang ở ngoài, ôm anh ấy sẽ không còn sợ nữa.
Giọng nói thứ hai: Không được mở, không phải chỉ là sấm sét thôi sao, nhẫn nhịn một chút sẽ hết thôi.
Giọng nói thứ nhất: Sấm sét đáng sợ lắm, cô có chịu được không?
Giọng nói thứ hai: Cô muốn bị anh ta bóp chặt trong tay sao, không được đi ra, nhẫn nhịn đi!
Giọng nói thứ nhất: Thỏa hiệp với anh ấy cũng không mất mặt.
Giọng nói thứ hai: Không thỏa hiệp, thỏa hiệp một lần sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Nguyễn Văn Văn rút tay lại, dựa vào cửa bịt tai lại.
Tiếng sấm thật sự quá lớn, cô chịu đựng được mười phút, quay lại phòng khách ngồi thêm năm phút nữa, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, mở cửa ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nhìn một bóng người đứng sừng sững ở ngay cửa.
Tia sét xoẹt qua, chiếu rọi người trước mặt, giống như được phủ một lớp ánh sáng trắng, khuôn mặt vô cùng sáng sủa, đột nhiên trông có vẻ khá đáng sợ.
Cô hoảng hốt hét lên: “A—”
Lộ Phong ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, là anh mà.”
Nguyễn Văn Văn nghe thấy giọng nói mới dừng lại cơn run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên nhìn kỹ, thật sự là anh, trái tim đang căng thẳng mới từ từ thả lỏng.
Cũng may, cũng may đó là anh.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết khi nhìn thấy anh, cô đã vui mừng đến thế nào.
Lộ Phong ôm eo cô đi thẳng vào phòng ngủ, cúi người đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lên người cô: “Được rồi, em ngủ đi.”
Tiếng sấm lớn như vậy, Nguyễn Văn Văn làm sao dám ngủ, cô lắc đầu: “Tôi không buồn ngủ.”
Cô vừa nói, tay vừa nắm chặt góc chăn.
Lộ Phong cúi người tiến tới gần, hai cánh tay chống ở hai bên người cô, ánh sáng trong đáy mắt tựa như ánh sao, giọng nói rất trầm ấm dễ nghe.
“Không ngủ à?”
“Ừm, không ngủ.”
“Hay là... làm chuyện khác nhé?”
“...”
Trong lòng Nguyễn Văn Văn đang nói: Hu hu thật là xấu xa, vào lúc này rồi mà còn muốn giày vò cô, quá xấu xa.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy ấm ức, lông mi khẽ run rẩy, đáy mắt giống như bị nước gột rửa, cô cắn môi, không để ý đến anh.
Lộ Phong vốn muốn giúp cô thả lỏng tinh thần, không thật sự muốn làm gì cả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ như con chim non run rẩy của cô, trái tim anh dường như bị thứ gì đó cào qua.
Hơi ngứa ngáy.
Anh cúi người ngồi xuống.
Nguyễn Văn Văn ôm chăn nghiêng người đi, anh mỉm cười, nắm góc chăn kéo người lại, ôm cả người cùng chăn vào trong lòng của mình, khẽ nói: “Anh không chạm vào em, ngủ đi.”
Mặt hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở nóng rực của người đàn ông đột ngột phả vào người, hai tay Nguyễn Văn Văn run lên.
Cô hơi nóng nên động đậy.
Anh ôm eo cô, giọng nói trở nên trầm thấp: “Thật sự không ngủ à?”
Nguyễn Văn Văn bắt gặp ánh mắt của anh, im lặng vài giây, thấy ánh mắt anh sáng lên, cô vội vàng gật đầu: “Ngủ.”
Cô Lộ vốn đã bị sấm sét dọa ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, không còn khí thế đuổi người như lúc nãy nữa, cô mềm nhũn cuộn tròn trong lòng anh, giống như một con mèo vàng ngoan ngoãn.
Lộ Phong liếc thấy, ý cười trong đáy mắt càng sâu thêm, đêm đó anh không có làm cái gì cả, chỉ là ngủ cùng với cô mà thôi.
Vốn tưởng rằng ngày hôm sau sẽ được chào đón bằng một nụ hôn yêu thương của người nào đó, nhưng ai ngờ điều chờ đợi đến là…
Chân của người nào đó.
Anh bị Nguyễn Văn Văn đạp khỏi giường, sau khi “bịch” một tiếng, cô cũng không tỉnh lại, trở mình tiếp tục ngủ.
Lộ Phong đứng dậy từ trên thảm trải sàn, nhìn tư thế ngủ của cô, trên mặt lộ ra vẻ bất lực, trên người không có quần áo ngủ, anh đi dép lê vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, người trên giường vẫn đang ngủ say.
Anh đến gần, ngồi bên cạnh cô, dùng ngón tay che mặt cô và chạm nhẹ vào cô.
Giấc ngủ bị quấy rầy nên Nguyễn Văn Văn không vui lắm, giơ chân định đá chướng ngại vật đi. Chân vừa chạm vào đã bị Lộ Phong nắm lấy.
Một cơn ngứa ngáy ập đến, cô từ từ mở mắt.
Một giây sau, hét lên: “A——”
Lộ Phong rất quen tay lẹ mắt bịt miệng cô lại, khi cô hét lên, anh đồng thời cúi người chặn môi cô lại.
Hai mắt Nguyễn Văn Văn mở to, lông mi chớp chớp lên xuống, đôi mắt ngơ ngác: Tình huống gì đây? Đã xảy ra chuyện gì?
Khi Lộ Phong sắp hôn sâu hơn, cô đẩy anh ra, anh ngả người ra sau: “Em tỉnh rồi à?”
Nguyễn Văn Văn nhìn anh, sau đó nhìn xung quanh, một lúc sau mới nhớ ra, đây là khách sạn, là căn phòng mà Trâu Mỹ đã đặt cho cô.
Cô mang vẻ mặt không thể tin được: “Tại sao anh lại ở đây?”
Lộ Phong tiến lại gần, vòng tay qua eo cô, chóp mũi áp vào mũi cô: “Em nói xem.”
Nguyễn Văn Văn chớp mắt, những chuyện tối hôm qua hiện lên trong đầu. Lộ Phong bước vào, hôn cô, đút cho ăn, cô đuổi anh ra ngoài, sau đó có sấm sét, cô rất sợ hãi, tìm thấy rượu trong tủ rượu và uống hai ly, vẫn không hiệu quả, nên cô đã tìm người đàn ông đó.
Ồ, là do cô tự tìm.
Cô mím môi không nói gì.
Lộ Phong sờ lên mặt cô, hỏi: “Tối qua uống bao nhiêu ly hả?”
Nguyễn Văn Văn ban đầu không muốn trả lời, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh, linh hồn của cô dường như đã mất, cô vô thức nói: “Hai ly.”
Lộ Phong đưa tay đặt sau gáy cô, bóp nhẹ: “Lần sau không được uống một mình.”
“Vậy tôi sợ thì phải làm sao bây giờ?” Người đàn ông này đúng là độc đoán mà.
“Có anh đây.” Sẽ không để cô sợ.
“Có anh ở đây tôi mới sợ đấy.” Nguyễn Văn Văn lẩm bẩm nói.
Lộ Phong nghe không rõ, lui người về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Cái gì?”
Ngay khi Nguyễn Văn Văn định trả lời, cô đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa tha thứ cho anh, vì vậy cô lập tức thay đổi biểu cảm, trừng mắt, trông lạnh lùng vô tình, giống như một người phụ nữ xấu xa vậy.
“Đi đi đi, ai cho anh vào.”
Trở mặt thì cô là nhanh nhất.
Lộ Phong bị cô đẩy loạng choạng, sau khi ổn định lại, anh nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay bóp cổ tay cô, nhẹ nhàng ấn xuống.
“Dùng xong rồi vứt à?”
“Anh là rác sao?”
“...” Nguyễn Văn Văn không hề quay lại, cô từ trên giường ngồi dậy, tay trái nắm chặt cổ tay anh, kéo ra ngoài.
Cơ thể của người đàn ông đứng rất vững, không hề nhúc nhích, còn cô lại giống như một con bọ chét nhỏ chọc cười, cứ nhảy xung quanh một lúc lâu.
“Rốt cuộc anh có đi hay không?”
“Ồ, em hôn anh một cái, anh sẽ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận