Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 93


Trong lòng Lộ Phong có sự an ủi, kể từ khi biết cô khôi phục trí nhớ, anh không còn lo lắng nữa. Anh đã quen nhìn cô nũng nịu đáng yêu, thật sự sợ cô biến thành dáng vẻ lạnh băng trước kia, bây giờ xem ra anh lo lắng thừa.

Cô vẫn... Thú vị như thế.

Tâm trạng của Lộ Phong vô cùng tốt, dường như anh không để ý vết thương đau đớn trên cánh tay nữa, khẽ nhướng mày, đáy mắt tuôn ra ý cười nhạt.


Tâm trạng của anh rất tốt nhưng tâm trạng Nguyễn Văn Văn vẫn chưa tốt.

Vừa rồi cô cố ý trêu ghẹo Lộ Phong, nhưng trêu ghẹo xong đột nhiên phản ứng kịp, trợn to mắt, nhíu mày hỏi: "Cánh tay anh bị sao thế?"

Lộ Phong không muốn để cô biết chuyện mình bị thương, anh âm thầm đưa tay ra sau lưng, thản nhiên nói: "À, giống như em nói đó."

"..." Trong phút chốc Nguyễn Văn Văn nghe không hiểu, liếc nhìn anh, cái gì mà giống như cô nói, cô đã nói gì?

Không biết anh cố ý hay vô tình, giọng nói kéo dài, âm cuối còn cao giọng: "Ừm, đã tới rồi."

Nguyễn Văn Văn: "..."

Hình như cô Lộ đã quên câu mình vừa nói, cô nhíu mày nghĩ, hừ, lại xem cô là trẻ con mà trêu đùa rồi.


Quá đáng.

Lúc cô muốn đứng lên lý luận với anh, "Đỉnh lũ" lại đến lần nữa, cô chỉ vào anh mà nói: "Anh chờ một lát, một hồi lại tính sổ với anh."

Cô nói xong thì quấn chăn, mang dép lê đi vào nhà vệ sinh.

Cửa đóng mạnh lại, tsau đó khóa trái, khi âm thanh lạch cạch vang lên, Lộ Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Trong phòng ngủ chỉ còn một mình anh, ánh đèn chiếu xuống soi gương mặt tái nhợt của anh, nhìn kỹ trên chóp mũi còn phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn về cánh tay, không ngờ đụng một cái lại đau như thế. Anh đưa tay trắng nõn vuốt ve chỗ đó, mới đụng một cái cảm giác đau lại tăng lên.

Lần này không chỉ trên chóp mũi đổ mồ hôi mà trán, sau lưng cũng đổ mồ hôi.

Anh mệt mỏi dựa vào tường, ngẩng đầu, ót tựa vào nhờ đó làm dịu cơn đau, nhưng dường như hiệu quả không tốt, cánh tay bắt đầu đau dần lên.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, anh quay đầu nhìn sang, xuyên qua tấm kính mờ, mơ hồ có thể thấy bóng dáng mảnh khảnh, hình ảnh liên quan tới cô dần hiện ra trong đầu.

Da thịt trắng nõn như ngọc, xương quai xanh mê người, đường sự nghiệp mê người, vòng eo không đủ một vòng tay, chân xinh đẹp thẳng tắp.

Anh nhớ đến hình ảnh đôi chân quấn lấy anh làm loạn, cũng nhớ đến cô nhảy đến trước người anh, nâng mặt anh lên hôn môi anh...

Mỗi một hình ảnh đều mang cảm giác hạnh phúc.

Cô là nguồn suối hạnh phúc của anh.

Đừng thấy cô bình thường tùy tiện, chuyện gì cũng không thèm để ý, thật ra trong lòng rất yếu đuối, nhìn thấy con mèo đi lạc sẽ ôm về nhà.

Nhìn thấy người già lao động vất vả sẽ đưa tiền quyên góp.

Cô khác hẳn với những cô gái nhà quyền quý trong giới, điều khác biệt nhất là cô có tấm lòng hiền lành.

Cô còn sợ máu, mỗi lần nhìn thấy máu sẽ khóc nhè.

Lộ Phong nghĩ tới đây, anh lại nhìn qua cửa, trong ánh mắt hiện lên điều gì đó. Dáng vẻ này của anh không nên bị cô nhìn thấy mới tốt.

Anh lấy một tấm vé khác ra khỏi túi, nắm trong tay rất lâu. Đến khi tiếng nước chảy dừng lại, anh mới đặt vé xuống, lấy điện thoại di động ra nhắn tin wechat cho cô.

[Bây giờ anh có việc đi trước, để Trâu Mỹ đi cùng em.]

Anh nhắn tin xong lại liếc mắt nhìn, nhấc chân đi ra cửa. Anh kéo cửa ra, dừng chân, xoay người nhìn lại. Khi cửa phòng tắm vang lên tiếng động, anh đi ra khép cửa phòng lại.

Nguyễn Văn Văn vừa lau tóc vừa đi ra: "Tôi nói anh biết, vừa rồi tôi vẫn chưa..."

Cô ngẩng đầu lên, không thấy ai cả.

Phòng ngủ này rất lớn, mấy chục mét vuông, như phòng khách của gia đình bình thường. Cô sợ mình nhìn không sơ sót nên còn tìm kỹ lưỡng, thật sự không có ai.

Cô lập tức tức giận, đây là có ý gì? Cho cô leo cây à?

Cô quay lại đi đến trước bàn trang điểm tìm điện thoại, vừa muốn gửi tin nhắn, khóe mắt liếc qua bàn trang điểm, nơi đó để vé concert. Gió thổi tới một góc bay lên, nó thuận thế lay động.

Nguyễn Văn Văn đi qua cầm lấy, dường như có thể cảm nhận được hơi ấm phía trên. Lúc này tâm trạng cô không thể miêu tả được, không nói rõ là đau lòng hay là gì.

"Ting." Âm thanh thông báo của wechat vang lên, cô lấy lại tinh thần bấm mở, là thông báo, phía dưới thấy tin nhắn wechat Lộ Phong gửi.

Ảnh đế: [Bây giờ anh có việc đi trước, để Trâu Mỹ đi cùng em.]

Nguyễn Văn Văn ném di động lên giường, hừ nhẹ một tiếng, thầm nói: "Không đi thì không đi, anh tưởng tôi thích anh đi theo tôi sao?"

Cô vừa dứt lời, tiếng đập cửa vang lên.

Cô nhướng mày, trong lòng run lên một cái.

"Ai đó?"

"Là tôi đây cô chủ."

Đuôi lông mày của Nguyễn Văn Văn đang nhướng lên hạ xuống trong phút chốc, trái tim không còn run rẩy nữa, hậm hực nói: "Thím Ngô có việc gì sao?"

Thím Ngô nói: "Cô chủ, tôi đến thay chăn ga cho cô."

Nguyễn Văn Văn nhìn vết đỏ trên giường, khẽ nói: "Vào đi."

Thím Ngô đi vào, tay còn bưng khay, trên đó là nước đường đỏ vừa nấu xong: "Cô chủ, cho cô."

Nguyễn Văn Văn không hiểu lắm: "Cái gì?"

Thím Ngô nói: "Là cậu chủ bảo tôi nấu cho cô."

Nguyễn Văn Văn cúi đầu nhìn qua, lúc không ai chú ý khóe miệng cong lên.

Cô vừa uống nước đường đỏ, thím Ngô vừa ở một bên dọn dẹp: "Cô chủ, có phải cậu chủ không khỏe không?"

Nguyễn Văn Văn nói: "Sao thế? Anh ấy nói anh ấy không khỏe à?"

Thím Ngô lắc đầu: "Không có, tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, có lẽ làm việc mệt."

Nguyễn Văn Văn dừng tay lại, nhớ đến vết đỏ khi nãy, đột nhiên hơi lo lắng. Cô không nghĩ nhiều cầm điện thoại nhắn tin cho Lộ Phong.

[Anh đâu rồi?]

Có lẽ Lộ Phong đang bận, trả lời chậm một chút.

Năm phút sau.

Ảnh đế: [Bảo Trâu Mỹ đi xem với em đi, anh có một vài việc phải giải quyết.]

Cục cưng đáng yêu: [Sao cánh tay anh bị chảy máu thế?]

Ảnh đế: [Em đang quan tâm anh à?]

Cục cưng đáng yêu: [Ai quan tâm anh, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.] Cô không thèm quan tâm anh.

Ảnh đế: [Không sao, bây giờ không còn sớm nữa, em sửa soạn rồi đi xem concert với Trâu Mỹ đi.]

Sau đó, Nguyễn Văn Văn gửi thêm mấy tin nữa vẫn không thấy trả lời.

Thật tức mà, được, có giỏi thì sau này anh đừng trả lời nữa.

Sau khi Trâu Mỹ nhận được điện thoại của Nguyễn Văn Văn thì hưng phấn nhảy dựng khỏi giường: "Được, chờ tớ xíu, tớ lái xe đi đón cậu."

Vé concert siêu khó mua, cô ấy đã mua rất lâu mà không mua được, Nguyễn Văn Văn đúng là thiên thần.

Lúc Nguyễn Văn Văn bàn chuyện đi xem concert với Trâu Mỹ thì Lộ Phong đã đến bệnh viện. Vết thương của anh vỡ ra, cần phải khâu lại lần nữa. Hơn nữa anh còn hơi sốt, bác sĩ đề nghị anh nên nằm viện theo dõi một đêm.

Chu Hải cũng ở bên cạnh thuyết phục: "Tổng giám đốc Lộ, anh ở lại một đêm đi, buổi tối tôi ở lại với anh."

Lộ Phong cụp mắt suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Đêm nay có mưa không?"

Chu Hải lấy điện thoại di động ra nhìn dự báo thời tiết, đáp: "Có."

Sau đó nói thêm: "Mưa to."

Lộ Phong nói: "Không ở bệnh viện, xử lý xong vết thương sẽ đi."

"Nhưng mà..."

"Thế nào? Không nghe à?"

"Nghe, nghe." Chu Hải nhíu mày hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, anh có việc gì vội vàng thế?"

Thời gian dừng lại ở đây.

Sắc trời bên ngoài dần thay đổi, gió nổi lên, nhánh cây đong đưa qua lại, bóng cây cũng thỉnh thoảng lắc lư. Lúc Chu Hải nghĩ sẽ không nghe được đáp án, Lộ Phong lo lắng nói: "Vợ tôi sợ sấm, tối nay phải đi đón cô ấy."

Chu Hải: "..."

Lộ Phong kiên trì, cuối cùng vẫn không ở lại. Lúc này còn rất lâu concert mới kết thúc, Chu Hải hỏi: "Tổng giám đốc Lộ, đi ăn cơm không?"

Trên cánh tay Lộ Phong được tiêm thuốc tê, cũng vừa uống thuốc hạ sốt. Anh choáng váng, cánh tay không có cảm giác, không hề có khẩu vị, nhắm mắt nói: "Đến sân vận động."

Chu Hải nhìn đồng hồ: "Sớm vậy à?"

Còn ba tiếng nữa concert mới kết thúc.

Lộ Phong mệt mỏi: "Ừm, đi chờ trước." Vậy anh mới yên tâm.

Chu Hải ra hiệu tài xế tiếp tục lái, sau đó Lộ Phong không nói chuyện nữa.

...

Bên trong sân vận động tiếng người ồn ào, Nguyễn Văn Văn và Trâu Mỹ giơ que huỳnh quang lẫn trong đám người thỉnh thoảng hét lên. Lúc đi cổ họng còn ổn, lúc kết thúc giọng nói đã khàn đi, chính mình cũng không đành lòng nghe.

Trâu Mỹ vẫn còn tốt, Nguyễn Văn Văn lại bị nặng, trong ba tiếng này cô như trút giận gì đó cứ liên tục gào lên. Nếu không phải Trâu Mỹ ngăn lại, không chừng cổ họng cô vứt đi luôn rồi.

Theo đám người đi ra, tiếng nhạc dần nhỏ lại, Trâu Mỹ hỏi: "Đêm nay cậu rất không bình thường, xảy ra chuyện gì à?"

Nguyễn Văn Văn hậm hực nói: "Không có gì."

Trâu Mỹ không tin, nhấc khuỷu tay đụng cô: "Nói thật đi, có việc gì thế?"

Nguyễn Văn Văn nói chuyện Lộ Phong cho cô leo cây với Trâu Mỹ: "... Bây giờ có việc? Có thể có việc gì chứ, nói tới nói lui cũng là công việc quan trọng hơn tớ. Nếu đã như thế, anh ta kết con mẹ nó hôn với tớ làm gì, anh ta sống một mình đi."

"Còn nữa, tớ ghét nhất là đàn ông cứ lấy công việc ra nói, cả ngày bận rộn, giống như phụ nữ chúng ta không cần làm việc đấy."

"Trước kia anh ta như thế, bây giờ không ngờ vẫn như thế."

"Xem như tớ nhìn thấu rồi, ở trong lòng anh ta tớ không bằng công việc của anh ta, tớ..."

Cô bất chợt quay đầu lại, ánh mắt đối diện ánh mắt của Trâu Mỹ. Nguyễn Văn Văn cụp mắt nhìn cách ăn mặc của mình, rất bình thường mà, cô ngẩng đầu hỏi: "Cậu nhìn tớ chằm chằm như thế làm gì?"

Trâu Mỹ nhíu mày hỏi: "Cậu thích anh ấy đúng không?"

Cô ấy vừa dứt lời, Nguyễn Văn Văn đã ho khan một tiếng: "Ai, ai thích anh ta chứ, tớ không hề thích anh ta."

Trâu Mỹ hừ nói: "Cậu ghen phải không? Cảm thấy công việc quan trọng hơn nên cậu không cam lòng à?"

Nguyễn Văn Văn lắc đầu: "Không có, tớ chỉ tức giận thôi."

"Được rồi, dáng vẻ cậu tức giận thế nào cậu không biết sao?" Trâu Mỹ nói thẳng: "Thừa nhận đi, cậu rất thích anh ấy."

"..." Nguyễn Văn Văn im lặng liếc nhìn cô, tiếp tục phủ nhận: "Tớ không có, tớ không hề có."

Trong lúc nói chuyện, tiếng sấm đột nhiên vang lên.

"Ầm..."

Nguyễn Văn Văn giật nảy mình, vội ôm cánh tay của Trâu Mỹ.

Bởi vì sét đánh, đám người trở nên hỗn loạn vội tranh nhau ra bên ngoài, cuối cùng không phải đi ra mà bị đẩy ra.

Lúc xuống cầu thang, không biết bị ai đẩy một cái, Nguyễn Văn Văn mang giày cao gót vốn đứng không vững, lại bất chợt bị đẩy, cả người vô thức ngã xuống phía trước.

Bây giờ ngã xuống không đơn giản là bị hủy dung, mà có thể bị giẫm đạp. Dưới tình thế cấp bách cô giơ tay ra, một giây sau có người cầm tay cô dùng sức kéo một cái, cô ngã vào ngực người nọ.

Mùi hương bạc hà mát lạnh và mùi hoa hồng thoang thoảng tràn vào hơi thở. Hai mùi hương này cô rất quen thuộc, một mùi là mùi nước giặt quần áo, một mùi là mùi nước hoa cô thường dùng.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú của anh lọt vào trong mắt. Cô như ngã vào đôi mắt đen của anh, bóng dáng thướt tha, người xung quanh gần như không tồn tại. Hai người bọn họ đứng giữa ánh sáng chăm chú nhìn nhau.

Âm thanh ồn ào cũng biến mất.

Chỉ còn tiếng nhịp tim của hai người.

Thình thịch.

Thình thịch.

Mi mắt Nguyễn Văn Văn run lên, đôi mắt ngấn nước hiện lên cảm xúc mà ngay cả cô cũng không nhận ra, trong phút chốc tâm trạng tồi tệ như được chữa khỏi.

Tim cô đập rộn lên, suýt nữa nhảy ra ngoài.

Ánh sáng chiếu lên người Lộ Phong, gương mặt anh vẫn rất trắng, bộ vest bạc đã đổi thành màu đen, áo sơ mi cũng màu đen. Anh không cài ba nút trên cùng làm tăng thêm cảm giác cấm dục.

Anh thế này dường như quyến rũ hơn.

Ánh mắt của Nguyễn Văn Văn dời từ mắt xuống môi anh, đôi môi trơn bóng khiến người ta không nhịn được mà muốn hôn. Cô mấp máy môi, tầm mắt dịch chuyển lên yết hầu của anh, nhớ trước đó nơi này có rất nhiều dấu vết, lại muốn cắn.

Cô mím môi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận