Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 105


???!!!

Nguyễn Văn Văn ngơ ngác, vài giây sau mới phản ứng lại, nuốt nước bọt sốt ruột giải thích: “Không phải, tôi không có, tôi…”

“Còn chưa ra à.?” Giọng nói của Lộ Phong trầm xuống: “Cho em năm giây, lấy túi xách rồi ra đây ngay.”


Sau đó còn nói thêm: “Không được cúp điện thoại.”

Nguyễn Văn Văn không dám trì hoãn một giây nào nữa, lộc cộc chạy về, vỗ nhẹ vào bả vai người chị em kia, nói câu: “Các cậu ăn đi, tôi đi trước.”

Sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của bố Nguyễn: “A Phong, sao con lại đến đây?”

Lộ Phong cong môi nói: “Con chờ Văn Văn.”

“Hả? Văn Văn cũng ăn cơm ở đây à?” Bố Nguyễn nâng cằm lên ngó vào bên trong nhà hàng, thuận miệng hỏi: “Con bé ăn với ai?”

Từ điện thoại truyền đến tiếng cầu xin của Nguyễn Văn Văn: “Lộ Phong!”


Lộ Phong nghe thấy vậy, cong môi khẽ ừ một tiếng, sau đó cô nói: “Bố ơi.”

“…” Lộ Phong khẽ nhướng mày.

Nguyễn Văn Văn vừa chạy vừa nói: “Anh là bố của em.”

Lộ Phong từ từ nói: “Ừ, con gái ngoan.”

Anh nói xong và chỉ vào điện thoại, giải thích với bố Nguyễn: “Điện thoại của Văn Văn ạ.”

Cách nhau rất gần nên khi gió thổi qua, bố Nguyễn có thể nghe thấy Nguyễn Văn Văn gọi một tiếng bố ở trong điện thoại. Ông tỏ vẻ như không nghe thấy gì hết, nhưng huyệt thái dương lại thình thịch nhảy dựng lên.

Bây giờ mấy người trẻ đúng là rất biết cách chơi.

Thật là…

Không biết nói cái gì cho tốt.

Đột nhiên, có một nam một nữ đi qua bên cạnh người ông, chàng trai kia nhéo gương mặt cô gái hỏi: “Em gọi anh là gì?”

Cô gái ôm lấy eo chàng trai kia, mềm mại kêu một tiếng: “Daddy.”

Bố Nguyễn: “…”

Lại một đôi nữa nổi điên.

Bố Nguyễn ho nhẹ một tiếng, giây tiếp theo, Nguyễn Văn Văn chạy ra từ trong nhà hàng, đứng ở giữa hai người thở gấp, một tay vỗ ngực ổn định hơi thở, một tay chống nạnh, khẽ mím môi, kêu một tiếng: “Bố.”

Ý ban đầu của cô là muốn chào bố Nguyễn, nhưng vừa rồi trước khi cô đứng lại đã bị người chặn đường, cho nên không chú ý tới Lộ Phong đang đứng ở trước mặt cô. Lúc cô cúi người để điều chỉnh hơi thở, thuận miệng gọi một tiếng: “Bố.”

“…” Khóe môi Lộ Phong co giật.

Bố Nguyễn dùng sức ho một tiếng: “Bố con ở bên này.”

Nguyễn Văn Văn vừa ngẩng đầu tầm mắt đã rơi vào khuôn mặt mỉm cười của người đàn ông kia. Mẹ nó, gọi sai rồi! Cô xoay người, đối diện với ánh mắt một lời khó nói hết của bố Nguyễn, khẽ gọi: “Bố.”

Bố Nguyễn lắc đầu, trên mặt tỏ vẻ không biết nên nói con cái gì mới được đây, nói với vẻ mặt bó tay: “Được rồi, bố còn có việc, các con cứ bận chuyện của các con đi.”

Không phải bố Nguyễn tới đây một mình, còn có mấy người bạn khác nữa. Lúc ông đi qua, một người bạn trong nhóm trêu ghẹo nói: “Con gái ông thật là hài hước.”

Bố Nguyễn gượng cười: “Người trẻ tuổi thích nói giỡn, thích nói giỡn.”

Một người khác phụ họa: “Nhưng mà thật ra thì thời buổi này gọi bố cũng không phải là xưng hô với người lớn, mà là xưng hô giữa người yêu với nhau đấy.”

Mấy người bật cười ra tiếng.

Nguyễn Văn Văn chờ sau khi bọn họ tiến vào, xoay người đi đến trước mặt Lộ Phong, dùng sức đấm vào ngực anh: “Dám chiếm tiện nghi của tôi này!”

Lộ Phong một tay ôm chặt vào eo cô, kéo người ôm vào trong lòng, một tay kia vén sợi tóc trên thái dương của cô lên, biết rõ cố hỏi nói: “Anh chiếm cái tiện nghi gì cơ? Em nói cho anh nghe xem nào.”

“Anh…” Nguyễn Văn Văn vừa định kêu một tiếng bố nữa, lúc sắp mở miệng thì ngừng lại, nhấc chân lên đá anh, bị anh phản ứng lại trước một bước, bắt lấy chân cô.

Sau đó.

Cô nghe thấy anh nói: “Không phải em nói là đi ăn cơm với bố hả? Nói đi, lần này là ông bố nào đây?”

Nguyễn Văn Văn: “…”

Mỗi lần Nguyễn Văn Văn chột dạ, lông mi đều sẽ run lên rất dữ dội. Cô rút chân ra, đặt xuống đất, kéo vạt áo anh lắc qua lắc lại, chu miệng nói: “Đâu có ai đâu.”

Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô, không nói lời nào.

Nguyễn Văn Văn mím môi: “Thật sự không có ai mà, chỉ… có một người chị em.”

Tiếng nói vừa dứt, cửa kính của nhà hàng mở ra, có người đi từ trong ra, từ xa đã gọi một tiếng: “Cô Nguyễn.”

Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong đồng thời nhìn qua đó.

Lộ Phong ôm eo cô, ánh mắt nhìn người đàn ông đang đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đây là cái người mà em bảo là chị em đó hả?”

“……” Bây giờ Nguyễn Văn Văn ngay cả ý định muốn chết cũng đã có, giơ tay vỗ trán.

Người đàn ông đến gần, đưa ra chìa khóa xe: “Cô Nguyễn, của cô này.”

Đây nào phải là đưa chìa khóa xe, đây rõ ràng là đưa dao nhỏ đấy.

A a a a a, lần này thật sự không thể sống nổi nữa rồi.

Cô vươn tay ra vừa muốn nhận lấy, Lộ Phong đã nhận lấy chìa khóa trước, giọng điệu thản nhiên nói: “Cảm ơn.”

Tầm mắt của người đàn ông kia rơi xuống trên người Lộ Phong, hỏi Nguyễn Văn Văn: “Vị này là…?”

Lộ Phong ôm lấy bả vai cô, cong môi nói: “Chồng của cô ấy.”

Người đàn ông: “…”

Ánh mắt lúc đưa chìa khóa sáng ngời bao nhiêu, bây giờ lại tối sầm bấy nhiêu. Anh ta xấu hổ cười gượng: “Cô Nguyễn kết hôn rồi sao?”

Lộ Phong nhéo lấy sườn eo cô, đáp lời: “Có con luôn rồi. Lúc mở tiệc đầy tháng sẽ gửi thiệp mời cho anh.”

Người đàn ông: “…”

Nguyễn Văn Văn: “!!!”

Người đàn ông không thể nổi lên ý nghĩ gì khác nữa, nói một câu: “Hẹn gặp lại.” rồi xoay người đi mất.

Nguyễn Văn Văn nghiêng mắt nhìn về phía Lộ Phong, đáy mắt mang theo vẻ dò xét: “Anh đang ghen đấy à?”

“Em nói xem?” Lộ Phong rũ mắt hỏi.

Người mình thích ghen vì mình, thật ra cô cũng rất vui. Nguyễn Văn Văn nghẹn cười, nâng cằm lên nhìn anh chăm chú.

Ánh mắt của cô Lộ quá quyến rũ, Lộ Phong ghé sát vào, hôn vào gương mặt cô.

Trái tim của Nguyễn Văn Văn giống như bị thứ gì đó gãi nhẹ một cái, hơi run lên.

Lộ Phong lùi lại, ôm cô nói: “Về sau không được ăn cơm với người đàn ông khác nữa.”

“Vậy nếu là tình cờ gặp thì sao?”

“Tình cờ gặp cũng không được.”

“… Đã có ai từng nói anh rất bá đạo chưa?”

“Anh chỉ bá đạo với em thôi.”

“……”

Cũng không biết anh lấy từ đâu ra một cái kẹo, nhân lúc cô đang ngây người mà nhét vào miệng cô, cảm giác ngọt ngào mềm mại nháy mắt chảy xuôi khắp toàn thân.

Cô cười hỏi: “Anh chuẩn bị từ lúc nào thế?”

Lộ Phong quay đầu không trả lời.

Nguyễn Văn Văn nghiêng đầu nhìn anh: “Anh chuẩn bị từ khi nào thế?”

Lộ Phong ôm cô đi về phía trước, khóe môi nhếch lên, nhưng vẫn không nói câu nào.

Nguyễn Văn Văn thấy anh vẫn không nói gì, vươn tay khẽ cào vào eo anh: “Nói nhanh, nói nhanh, anh chuẩn bị từ khi nào?”

Lộ Phong buông tay ra, nhanh chóng đi về phía trước, Nguyễn Văn Văn đi sát theo phía sau anh, lúc thì khẽ cào vào eo bên trái anh, lát sau lại khẽ cào vào eo phía bên phải của anh.

Ánh đèn chiếu xuống, hắt ra hai cái bóng của bọn họ kéo dài, xen lẫn với bóng cây ở bên cạnh, giống như thời gian quay về rất nhiều năm về trước.

Trong sân trường đại học, anh chạy, cô đuổi, đuổi theo phía sau cào anh, tiếng cười vang truyền rất xa.

-

Lộ Phong đẩy Nguyễn Văn Văn lên xe, Nguyễn Văn Văn nhớ tới câu nói vừa rồi của anh, chọc vào cánh tay anh hỏi: “Tại sao em lại không biết mình có con nhỉ?” Còn tiệc đầy tháng nữa, đúng là rất biết nói đùa.

Lộ Phong nắm tay cô, kéo người lại gần, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, khẽ cọ: “Sắp rồi.”

Nói chuyện thì cứ nói thôi, lại còn dùng ánh mắt quyến rũ cô, Nguyễn Văn Văn nuốt nước miếng, người này… Lại quyến rũ người ta rồi.

Cô lùi lại với vẻ mặt thẹn thùng: “Ai sinh con với anh chứ?”

Lộ Phong cong môi bật cười: “Em.”

Nguyễn Văn Văn: “…”

Nguyễn Văn Văn nhớ tới cái gì, chọc vào cánh tay anh nói: “Em còn chưa tha thứ cho anh đâu, còn lâu mới thèm sinh con cho anh.”

Lúc nói chuyện, quai hàm cô banh ra, giống như một con cá ăn đến phồng miệng, dáng vẻ vừa đáng yêu lại bướng bỉnh.

Lộ Phong cúi người ghé sát vào, đặt cô ở trên lưng ghế, đầu ngón tay trắng trẻo, lạnh lẽo phất qua gương mặt cô, nói với ánh mắt mịt mờ: “Nếu không thì em nói cho anh biết, anh làm thế nào em mới tha thứ cho anh đây, hửm?”

Tuy rằng không biết cô giận dỗi chuyện gì, nhưng chỉ cần cô nói ra thì anh sẽ sửa.

“Tự nghĩ đi.”

“Không nghĩ ra, hay là em gợi ý đi.”

“Gợi ý có phần thưởng không?”

Hàng lông mi của cô run rẩy, bĩu môi hỏi.

Lộ Phong nhìn thẳng cô, đáy mắt phản chiếu gương mặt người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt như hoa, nhìn một cái khiến người ta say đắm.

Bỗng nhiên.

Anh tiến lại gần, hôn môi cô một cái rồi lùi ra, nín cười nói: “Đây là phần thưởng.”

“Cái này mà là phần thưởng gì chứ.” Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Không tính.”

“Như này thì sao.” Anh nói xong lại cúi xuống, một tay vòng qua eo cô, một tay giữ phía sau gáy cô, ấn cô vào lòng mình đồng thời áp môi xuống.

Anh cắn môi dưới cô rồi nói: “Như vậy thì sao?”

Nguyễn Văn Văn không nói lên lời, nhìn anh với ánh mắt mơ màng, giống như muốn nói: Như vậy càng không được.

Cô khẽ rên lên một tiếng, đang muốn nói gì đó thì môi đã bị bao phủ hoàn toàn.

Đèn neon chiếu vào mặt hai người, tạo thành một vòng ánh sáng, sáng tối đan xen, khuôn mặt hai người từ từ đỏ ửng, trước khi mất khống chế, Lộ Phong đã buông cô ra, đưa đầu ngón tay vuốt ve môi cô.

“Còn muốn phần thưởng không?”

“……”

Nguyễn Văn Văn đỏ mặt, lắc đầu.

Lộ Phong kéo cằm cô hỏi: “Vậy nên, rốt cuộc em đang tức giận cái gì?”

Ít nhất phải cho anh biết anh đã làm không tốt điểm nào, như vậy mới có thể giải thích và sửa đổi.

Tức giận cái gì sao?

Tức giận rất nhiều cái.

Nguyễn Văn Văn nhìn anh: “Anh không nhớ gì hết à?”

Lộ Phong khó hiểu hỏi: “Anh nên nhớ cái gì?”

“......” Đúng là khiến người ta tức giận.

Cô lấy một tấm khăn giấy từ trong túi, chùi sạch vết ẩm ướt trên môi, nói với ánh mắt sáng rực: “Đại học.”

Lộ Phong càng ngơ ngác: “Đại học làm sao?”

Nguyễn Văn Văn nhắc nhở: “Đại học T.”

Lộ Phong: “Sau đó thì sao?”

Nguyễn Văn Văn lấy một lá thư từ trong túi, nói một cách chắc chắn đây là một bức thư tình, bốp một cái đặt lên đùi anh: “Anh chưa từng nhìn thấy bao giờ hả?”

Lộ Phong cúi đầu cầm lên, một bức thư màu hồng, vẽ rất nhiều trái tim nhỏ, anh nhìn trước nhìn sau, thật sự chưa từng thấy bao giờ.

“Đây là cái gì?”

Bỗng nhiên Nguyễn Văn Văn không muốn nói nữa, giật lại nhét vào túi: “Bỏ đi, không nói nữa.”

Sự tò mò của Lộ Phong trỗi dậy, sao có thể để cô bỏ qua dễ dàng như thế, dịu dàng dỗ dành: “Kể đi, anh muốn nghe.”

Nguyễn Văn Văn cắn môi dưới: “Em hỏi anh, hôm bạn cùng phòng của em tìm anh, tại sao lại nói những lời kia?”

“Bạn cùng phòng của em hả?”

“Bạn nữ mập mạp, ngày hôm đó bạn ấy đi đưa thư tình thay em, anh không nhận thì thôi, tại sao nói những lời khiến người khác đau lòng.”

Sau đó Nguyễn Văn Văn lại nhớ ra một số chuyện, bạn cùng phòng nói rất nhiều, nói Lộ Phong nói ra những lời khiến người khác đau lòng, còn nói cô ấy cút đi.

Tuy Nguyễn Văn Văn không tin anh lại nói những lời kia, nhưng cô không nghĩ bạn cùng phòng sẽ nói dối, chuyện này như một cái gai đâm vào tim cô, mỗi lần nhớ tới lại cảm thấy đau đớn.

“Anh đã nói cái gì?”

“Anh nói rất khó nghe.”

“Không thể nào.” Thời đi học Lộ Phong từng từ chối rất nhiều người, nhưng đều từ chối một cách rất lịch sự.

“Tại sao không thể chứ?” Nguyễn Văn Văn nhíu mày nói: “Anh đừng có không thừa nhận.”

Lộ Phong giải thích: “Những chuyện anh đã làm anh sẽ thừa nhận, những chuyện không làm tại sao phải nhận.”

Nguyễn Văn Văn thấy dáng vẻ không giống nói dối của anh, lưỡng lự nói: “Anh chắc chắn không nói gì chứ.”

Lộ Phong chắc như đinh đóng cột: “Không nói.”

Nguyễn Văn Văn thăm dò anh, ngay lập tức chìm vào dòng suy nghĩ, lẽ nào là…


Bạn cần đăng nhập để bình luận