Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 70
Bộ phim điện ảnh chiếu trong hai tiếng thì Nguyễn Văn Văn đứng ngồi không yên trong cả hai tiếng, bộ phim chiếu xong, cô cùng Lộ Phong đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích.
"Em thật sự không biết đó không phải là ống nhòm."
Có đôi lời cô ngại không dám nói, càng không biết bên trong có thứ cấm trẻ em dưới 18 tuổi nhìn.
A a a a a, cô bị oan mà!
Nếu nói cô đã xem thì cũng coi như là làm sai, nhưng đằng này cô vốn chưa từng xem mà.
Lộ Phong dừng chân lại, một tay đút túi quần, liếc nhìn cô: "Nghe giọng điệu này của em hình như còn hơi thất vọng nhỉ?"
Mỗi lần Nguyễn Văn Văn đối diện với Lộ Phong đều rất luống cuống, một khi luống cuống thì sẽ nói chuyện không suy nghĩ.
"Anh nhìn ra rồi à?" Woa, ánh mắt thật tốt.
Biểu cảm cạn lời lại xuất hiện trên khuôn mặt của Lộ Phong.
Nguyễn Văn Văn nhận ra mình đã nói cái gì, lại híp mắt ngậm miệng, lắc đầu, xua tay.
Em không phải, em không có, em rất đơn thuần, mới không có thất vọng đâu.
Biểu cảm của cô rất khoa trương, Lộ Phong nhìn một lát thì khóe môi khẽ cong lên, muốn cười nhưng phải nhịn lại.
Nguyễn Văn Văn thích nhất là thuận theo bậc thang để leo lên, thấy vẻ mặt của anh đã dịu lại, cô lại lên tiếng lần nữa: "Có phải anh không giận em nữa không?"
Lộ Phong ho nhẹ, nụ cười trên mặt biến mất.
Nguyễn Văn Văn cô mới không để ý điều đó, anh cười chính là không tức giận nữa, cô khoác lên cánh tay của anh bắt đầu làm nũng: "Chồng ơi, em đói."
"Em muốn ăn mỳ Ý."
"Bít tết cũng được."
"Pizza cũng không tệ lắm."
"Ôi, em đói quá." Cô dùng sức lắc cánh tay của anh, ý đồ lắc hết sự xấu hổ ở trong rạp chiếu phim ra ngoài: "Người ta đói rồi mà."
Cô Lộ làm nũng rất bài bản, Lộ Phong bị cô lắc đến tức giận cũng biến mất, giơ tay lên quẹt chóp mũi của cô: "Đi ăn mỳ Ý."
Nguyễn Văn Văn dán đầu lên trên cánh tay của anh, đôi mắt cong cong nói: "Chồng ơi, anh tốt quá!"
"Thật đáng yêu!"
Bên cạnh có người đi ngang qua nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì truyền đến ánh nhìn trêu ghẹo, Lộ Phong sợ cô lại nói thêm gì đó, vội ôm lấy bả vai cô, đưa cô ra khỏi rạp chiếu phim.
Nguyễn Văn Văn chỉ lo làm Lộ Phong yên lòng nên đã sớm quên mục đích tới rạp chiếu phim, quên luôn Trâu Mỹ và Tiêu Hạo còn đang ở phía sau.
Sau khi hai người ăn xong mỳ Ý thì đi xe về nhà, cô lại bắt đầu giở trò, không chịu ngồi trên ghế, cứ nhất thiết phải ngồi trên đùi Lộ Phong, ôm lấy cổ anh làm nũng.
"Chồng ơi, tối nay có tiết mục gì thế?"
Lộ Phong nhìn cô, hỏi: "Em muốn có tiết mục gì?"
Bàn tay của Nguyễn Văn Văn lén lút vươn về một phía, nơi đó để "Ống nhòm" mà cô cầm nhầm, lúc nãy ở trong rạp chiếu phim cô chưa nhìn kỹ, bây giờ muốn nhìn một chút.
Cách xa quá, cô không thể với đến, cô nghiêng người về phía sau một chút.
Đôi mắt của Lộ Phong tối sầm lại, bóp eo cô nhắc nhở: "Đừng làm loạn."
Cô không làm loạn mà, cô chỉ nhẹ nhàng di chuyển.
Cô giơ tay với mãi vẫn không được, cô làm lơ cảnh cáo của Lộ Phong lại di chuyển một chút.
Cằm của Lộ Phong căng chặt, nhỏ tiếng nói: "Kéo tấm ngăn cách lên."
Lời này là nói với tài xế, tài xế nghe xong thì gật đầu rồi kéo tấm ngăn cách lên, không gian bên trong xe bị chia thành hai phần, phía sau muốn làm cái gì thì phía trước cũng không nghe được.
Toàn bộ tấm trí của Nguyễn Văn Văn đang dành cho “Ống nhòm” ở trong góc, cô không hỏi anh nâng tấm ngăn cách lên làm gì, nhưng lại sợ bị anh phát hiện gì đó, nở nụ cười mê người hơn bất cứ lúc nào.
Đôi mắt của cô cong thành hình trăng lưỡi liềm, đôi môi nhếch lên, cười dịu dàng.
Ánh đèn neon bên ngoài hắt vào trong xe qua cửa kính, ánh đèn thỉnh thoảng thay đổi màu sắc, lúc sáng lúc tối làm tôn lên vẻ đẹp của cô.
Ánh mắt của Lộ Phong thay đổi.
Nguyễn Văn Văn không chú ý tới điều đó, khóe mắt của cô nhìn lướt qua phía sau, a a a, sắp lấy được rồi.
Đầu ngón tay của cô run rẩy, đã chạm đến rồi.
Cô dùng sức cầm lấy…
Trong tay trống rỗng.
Nguyễn Văn Văn nhíu mày nhìn, thấy món đồ đã vào trong tay Lộ Phong, cô bĩu môi, ơ, sao anh lại cướp đồ của em.
Mi mắt của Lộ Phong hơi rũ xuống, trong tròng mắt đen có ánh sáng lập lờ: "Em muốn xem à?"
Nguyễn Văn Văn cảm giác được có cơn gió lạnh ập tới, sau lưng chợt lạnh, cô thu lại ánh mắt thăm dò: "Không, không xem, ai muốn xem chứ, em chưa nói muốn xem."
Cô vừa nói vừa giơ tay nhẹ nhàng vén sợi tóc bên vai lên, nhân lúc sửa lại mái tóc thì liếc mắt nhìn trộm một cái.
Huhu, cô rất muốn xem.
"Không muốn xem thì lúc nãy em đang làm cái gì thế?" Khuôn mặt của Lộ Phong nhích lại gần hỏi.
Nguyễn Văn Văn mở rộng cánh tay, di chuyển trước sau trái phải: "Em, em đang giãn cơ đó."
Ngồi trên đùi đàn ông giãn cơ, cũng chỉ có cô mới nghĩ được lý do sứt sẹo như thế.
"Giãn như thế nào?" Trong đôi mắt đen láy của Lộ Phong ngập tràn ánh sáng, đuôi mắt nhếch lên đang nói cho đối phương biết, anh không tin.
Người nào đó đang suy nghĩ phải làm sao để thuyết phục anh, chỉ nói qua loa: "Rất tốt, hiệu quả khá tốt."
Sau đó cô lại nghiêng về một phía để cong eo.
Cái gọi là diễn trò phải diễn toàn bộ chính là đang nói tình huống này.
Lúc cô cong eo lại liếc trộm một cái, cô rất muốn nhìn một chút.
"À." Đầu lưỡi của Lộ Phong chống lấy hàm trên: "Giãn xong rồi à?"
"Ừ, giãn xong."
"Nếu vận động thì..."
"Hoàn toàn OK."
Vận động trong miệng của Nguyễn Văn Văn là chỉ vận động thật sự, như chạy nè nhảy nè vân vân.
Hiển nhiên vận động mà Lộ Phong nghĩ khác với cô.
"Có thể làm sao?"
" Ừ, có thể làm."
"Em rất muốn à?" Lộ Phong hỏi.
"Rất muốn." Cô muốn máy quay phim kia.
"Vậy nếu anh không cho em thì sao?" Anh nói.
"Em sẽ rất thất vọng." Nguyễn Văn Văn tha thiết nhìn anh, trong ánh mắt là sự cầu xin anh cho em.
"Vậy ý của em là, anh nhất định phải cho em à?"
"Đúng, nhất định." Mau cho em đi.
"Được, thỏa mãn em."
"Thật à?!"
Nguyễn Văn Văn sợ anh sẽ đổi ý, giơ tay ra nhận, cô còn chưa chạm đến thì người đã nằm trên ghế ngồi, cú đảo ngược này quá khó hiểu, lông mi của cô run rẩy, vô cùng khó hiểu.
"Làm, làm gì thế?" Cô hỏi.
Lộ Phong: "Không phải em muốn à?"
Cô muốn cái gì hả?!
Đợi chút, thứ anh nói là máy quay phim phải không?
Chắc thế.
"Nếu anh cho em thì tại sao lại đẩy ngã em, hơn nữa, tư thế này cũng quá..."
Lộ Phong cắt ngang lời cô: "Em không muốn à?"
Nguyễn Văn Văn vội vàng gật đầu: "Muốn muốn muốn."
Giây tiếp theo, môi cô bị chặn lại.
Nguyễn Văn Văn: ... Tình huống này không đúng lắm.
Cô mở to mắt ra, lông mi cong dài run rẩy, không phải, đây là có ý gì, không phải anh muốn cho cô à?
Một lúc lâu sau cô mới hiểu rõ, thứ anh nói và thứ cô nói không phải một thứ.
Nguyễn Văn Văn: ... Cô đây là đào hố chôn mình rồi!
Cuối cùng cũng không chôn thành, tiến hành xong bước đầu tiên thì điện thoại của Lộ Phong reo lên, hạng mục xảy ra chút vấn đề, anh phải đến công ty xử lý.
Tài xế dừng xe trước cửa nhà, Nguyễn Văn Văn mở cửa xuống xe, cô vốn định nhân lúc anh không chú ý thì cầm lấy món đồ đó đi, nào ngờ lại bị anh chặn lại.
"Sau này em không được xem cái này."
Nguyễn Văn Văn: "..." Bá đạo.
Lộ Phong: "Xem một lần thì anh sẽ khiến em một ngày không xuống khỏi giường được."
Nguyễn Văn Văn: "..." Cũng quá ác rồi đó.
Uy hiếp rất có hiệu quả, cô tươi cười: "Không xem không xem, em cũng không muốn xem chút nào."
Hu hu, ông chủ cũng nói là hàng ngon rồi, cô rất muốn xem đó.
"Chắc không?"
"Chắc mà."
Sau đó.
Nguyễn Văn Văn trơ mắt nhìn anh cầm món đồ đó đi.
Tối hôm đó Lộ Phong không về nhà, lần đầu tiên Nguyễn Văn Văn dậy sớm, nhìn thấy bên cạnh không có dấu vết của người từng ngủ, cô cũng không ngủ được nữa.
Thím Chu thấy cô xuống thì nhẹ nhàng nói: "Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Nguyễn Văn Văn nói: “Vâng.”
Trước đây hai người luôn ăn sáng cùng nhau còn ôm ấp và đút cho nhau, hôm nay chỉ có mình cô nên đột nhiên thấy không quen, vì vậy ăn cái gì cũng cảm thấy không ngon.
Cô ăn qua loa vài miếng rồi đi lên tầng.
Hôm nay cuối tuần nên không cần phải đến công ty làm việc, không thể nhìn thấy Lộ Phong trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, làm cái gì cũng không có hứng thú, sau khi thở dài nửa tiếng thì cô đột ngột vỗ mạnh đùi.
Cô muốn đưa bữa ăn trưa yêu thương cho chồng mình.
Nguyễn Văn Văn vẫn còn hơi phiến diện đối với nhận thức của mình, nhất là về phương diện nấu cơm, cô nghĩ rằng cô có thể làm một bữa tiệc thịnh soạn dựa trên các hướng dẫn mà cô đã tìm kiếm, trên thực tế thì cô đã làm một đống khét lẹt.
Trứng chiên bị khét, nấu cháo bị nhão, cháo trắng nấu với hột vịt bắc thảo và thịt nạc thì không nhìn thấy trứng cũng không nhìn thấy thịt.
Rõ ràng là cá hấp cuối cùng lại trở thành cá chiên, hơn nữa mùi vị còn rất kỳ lạ vừa tanh lại vừa khó ngửi.
Tôm kho trở thành tôm luộc mà khi ăn vào miệng chỉ thấy có vị đắng.
Cua lông ngược lại không nát mà màu sắc cũng xem như là bình thường, cô vui vẻ ăn thử thì phát hiện bên trong vẫn còn sống.
Cô thực sự không thể nấu đồ ăn Trung Quốc sau đó đổi thành đồ ăn phương tây.
Vốn dĩ tưởng rằng chiên bít tết rất đơn giản nhưng sự thật chứng minh cô thật sự không giỏi nấu cơm, suýt chút nữa còn đốt cháy cả nhà bếp.
Bít tết vẫn chưa được chiên xong.
Ngay cả thím Chu cũng không thể nhìn nổi nữa vỗ ngực nhắc nhở: “Đã muộn rồi, hay là chúng ta tới nhà hàng đặt đồ ăn mang đến cho cậu chủ đi.”
Nguyễn Văn Văn nhìn nhà bếp lộn xộn mà cam chịu gật đầu: “Vâng ạ.”
Mười một giờ rưỡi cô đem theo đồ ăn ngon đến Lộ Thị.
Để không bị phát hiện trước khi đi lên cô gọi điện thoại cho Chu Hải, sau khi Chu Hải nhận được điện thoại thì chạy xuống.
Anh ta đưa cô vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đến tầng sáu mươi sáu, vì vậy anh ta bắt đầu nịnh nọt, đầu tiên là khen Nguyễn Văn Văn có làn da đẹp tiếp theo lại khen cô mặc chiếc váy dài màu tím này rất đẹp, tiện thể còn khen Lộ Phong.
Thực ra thì không phải là thuận tiện mà do anh ta đã quen với việc trình bày điểm quan trọng ở phía sau, cái gọi là xuất hiện cuối cùng chính là ý tứ này.
“Cô chủ, tổng giám đốc Lộ lại bảo tôi đặt đá quý nên lúc về tôi sẽ gửi sau.”
“Ngoài ra còn có quần áo từ buổi trình diễn thời trang ở Paris, tổng giám đốc Lộ cũng chọn mỗi kiểu một bộ nên tôi cũng sẽ đưa tới cùng.”
“Nghe nói cô thích xem phim nên tổng giám đốc Lộ đã cử người đi trang trí lại rồi.”
“Đúng rồi, gần đây cô Hồ Lệ kia không tới đây nữa.”
Câu nói cuối cùng thật tuyệt vời, mấy câu đầu khen ngợi Lộ Phong mà câu cuối cùng lại thầm khen ngợi anh ta, giải thích ngắn gọn là: Tổng giám đốc Lộ của chúng tôi rất tốt với cô, tổng giám đốc Lộ của chúng tôi thật sự rất thích cô.
Nguyễn Văn Văn tháo chiếc kính râm ở trên mặt nhếch môi nói: “Trợ lý Chu làm việc rất tốt.”
Chu Hải cung kính nói: “Đây là điều tôi nên làm.”
Thang máy vang lên tiếng ting rồi dừng ở tầng sáu mươi sáu, cửa thang máy mở, Nguyễn Văn Văn bước ra trước sau đó Chu Hải đuổi theo sau.
“Cô chủ, tổng giám đốc Lộ đang họp.”
“Vậy tôi đến phòng làm việc của anh ấy chờ.”
Sau khi Nguyễn Văn Văn vào phòng làm việc thì đặt hộp thức ăn xuống, bởi vì quá nhàm chán nên cô mở tài liệu ở trên bàn của anh ra xem. Lúc xoay người rời đi không cẩn thận đụng phải cây bút ở trên bàn, cô cúi xuống nhặt lên, lúc đứng dậy không chú ý nên đầu đụng vào mép bàn.
Cảm giác đau đớn ập đến làm cho đầu óc cô trở nên trống rỗng, bên tai vang lên tiếng ong ong rất lâu, huyệt thái dương cũng nhói lên mấy lần.
Ngay khi cô muốn đứng dậy thì đột nhiên trong đầu dường như có hình ảnh gì đó chợt lóe lên.
Một nam một nữ gặp nhau trong quán cà phê, bầu không khí hơi lạnh lẽo, cô chỉ có thể nhìn thấy tay của người phụ nữ: “Nếu như đồng ý thì ký tên đi.”
Người đàn ông cầm tài liệu xem rồi lấy ra một cây bút viết tên của mình.
Nguyễn Văn Văn muốn nhìn xem đó là tên của ai nhưng đầu cô lại đau như búa bổ, sương trắng trước mắt càng nặng hơn, đợi đến khi cô nhìn lần nữa thì tài liệu đã được ký xong đặt vào trong túi hồ sơ.
Vù vù ——
Bên tai lại lần nữa vang lên.
Dường như cô lại nhìn thấy thứ gì đó, đó là hiện trường hôn lễ nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng lần này đã tốt hơn một chút là có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ dưới chóp mũi cô gái.
Đám cưới rất vui vẻ nhưng dường như cô gái không vui.
Hình như người đàn ông cũng vậy bởi vì người đàn ông đang cắn chặt hàm dưới.
Nguyễn Văn Văn ôm đầu không ngừng suy nghĩ đây là gì? Có phải là...Cảnh tượng ở trong giấc mơ??!!
Gần đây quả thật cô mơ vài giấc mơ rời rạc mà giấc mơ nào cũng mơ hồ, sau khi tỉnh dậy thì cô lại không nhớ gì cả.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói đột ngột cắt đứt suy nghĩ của Nguyễn Văn Văn, ngay sau đó cô bị kéo dậy lưng áp vào lồng ngực ấm áp.
Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu lên với gương mặt tái nhợt.
Lộ Phong lo lắng nói: “Em làm sao vậy?”
Nguyễn Văn Văn xoa đầu khẽ nói: “Vừa rồi em không cẩn thận đụng vào bàn.”
“Để anh xem nào.” Lộ Phong nắm tay cô vén từng sợi tóc lên cẩn thận kiểm tra, ngoại trừ một mảng màu đỏ ra những chỗ khác đều không có vấn đề gì.
“Em có muốn đến bệnh viện khám không?” Anh hỏi.
Nguyễn Văn Văn nói: “Không cần đâu.” Cô ghét mùi thuốc khử trùng ở trong bệnh viện.
Lộ Phong không còn cách nào khác chỉ có thể nghe theo cô, anh đỡ cô ngồi xuống sô pha, dịu dàng nhắc nhở: “Lần sau cẩn thận một chút đừng để đụng vào nữa.”
Nguyễn Văn Văn: “Vâng.”
Cô chu miệng: “Em đem cơm cho anh đấy, anh mau nếm thử đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận