Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 73
Khi Lộ Phong trở lại phòng ngủ một lần nữa, Nguyễn Văn Văn đã ngủ, lông mi của cô phủ bóng mờ, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Sau khi ngủ cảm thấy nóng, sắc môi trở nên đậm hơn, hồng hào, dịu dàng như nụ hoa.
Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô một hồi, cầm lấy điều khiển điều hòa điều chỉnh lại nhiệt độ, sau đó vén chăn chui vào trong.
Nguyễn Văn Văn tự mang hệ thống radar, anh vừa bước vào thì cô đã nhào tới, dùng tay và chân ôm chặt lấy anh.
Lộ Phong không thở nổi nên kéo cánh tay của cô ra, một lúc sau cô lại ôm lấy anh, hai chân cũng động đậy, càng ôm chặt hơn.
Cô gái xinh đẹp mềm mại trong lòng, tên nào là đàn ông cũng không chịu được.
Một lúc sau, Lộ Phong khẽ thở dài, vén chăn xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Khi anh bước ra lần nữa, cả người mát lạnh. Anh tắm nước lạnh mười lăm phút trong phòng tắm, trên tóc anh vẫn còn những giọt nước.
Sau khi lau sạch sẽ lại nằm xuống, trời đã sáng sớm, nhìn Nguyễn Văn Văn một cái rồi ngủ thiếp đi.
Anh ngủ như thế nào thì không biết, dù sao Nguyễn Văn Văn ngủ không ngon, cô lại nằm mơ rồi.
Trong giấc mơ, vào ngày cưới của một người phụ nữ. Cô ấy nhận được một lá thư, chính xác là một bức thư tình. Bức thư tình không phải dành cho người phụ nữ đó mà là cho người đàn ông đã cưới cô ấy.
Đối phương có thể muốn làm cho người phụ nữ tức giận và làm gián đoạn đám cưới.
Đáng tiếc đã tính toán sai, người phụ nữ không hề quan tâm, thậm chí còn nhét bức thư tình vào túi áo vest của người đàn ông.
Cô ấy nghiêng người đến gần, dán mặt vào mặt anh, lạnh nhạt nói: “Lần sau làm chuyện này sạch sẽ hơn một chút.”
Người đàn ông mở miệng biện hộ, nhưng người phụ nữ đã cắt ngang: "Không cần giải thích, tôi hiểu."
Cô ấy nói rồi cầm vạt áo cưới đi về phía trước.
Người đàn ông ngăn cô lại: "Em hiểu cái gì? Tôi không biết người đó."
“Không biết à?” Người phụ nữ mỉm cười, lộ ra vẻ không tin: “Anh như vậy thật không biết tốt xấu, không thừa nhận chuyện mình đã làm, như vậy sẽ chỉ khiến tôi xem thường anh.”
“Tôi chưa làm gì cả.” Người đàn ông lạnh lùng nói.
Người phụ nữ tặc lưỡi: "Thật sao?"
Nguyễn Văn Văn muốn nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ và người đàn ông, nhưng cô vẫn không thể nhìn rõ, nhưng cô có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Người đàn ông nhắc nhở một người phụ nữ: "Kết hôn là do em đồng ý, đám cưới vẫn phải tiếp tục."
Người phụ nữ bĩu môi: "Yên tâm, tôi sẽ không bỏ chạy nửa chừng."
Đám cưới diễn ra suôn sẻ nhưng ngay trong đêm tân hôn đầu tiên, họ đã xảy ra xích mích.
Nói chính xác thì chính người phụ nữ đã cấm người đàn ông vào phòng tân hôn, còn ném chăn gối ra ngoài.
Người đàn ông nắm tay cô, đè cô vào cửa, áp môi lên môi cô, trầm giọng nói: "Tôi là người đàn ông của em."
Câu nói kia như mang theo giọng nói ma thuật, Nguyễn Văn Văn giật mình tỉnh dậy, đột nhiên ngồi dậy, trong đầu vang lên ong ong.
Lộ Phong mở đôi mắt ngái ngủ, nhíu mày ngồi dậy: “Sao vậy?”
Nguyễn Văn Văn trán đầy mồ hôi, chóp mũi cũng vậy, cô thở gấp nói: "Em gặp ác mộng."
Lộ Phong vòng tay ôm lấy cô, xoa đầu an ủi: "Không sao, có anh ở đây."
Câu nói này tựa hồ có một loại ma lực nào đó, trái tim đang đập của Nguyễn Văn Văn đột nhiên ngừng đập, cảm giác bối rối khó hiểu biến mất.
"Nào, để anh ôm em ngủ."
Lộ Phong dỗ cô nằm xuống.
Nguyễn Văn Văn nép vào lòng anh, cô cũng không còn mơ nữa cho đến khi trời sáng.
-
Ngày hôm sau lại náo loạn, cũng không có lý do gì, Nguyễn Văn Văn nằm trên giường không chịu dậy, không dậy cũng không sao, nhưng cô không cho Lộ Phong dậy.
Lộ Phong kéo tay cô ra: “Anh phải dậy rồi.”
Nguyễn Văn Văn nhìn anh, đôi mắt ngấn nước của cô đầy ánh sáng: "Anh mà đứng dậy thì em lập tức hôn anh."
Dù sao cũng chỉ muốn hai người nằm cùng nhau trên giường mà thôi.
Bàn tay vén chăn của Lộ Phong khựng lại, anh im lặng vài giây, khóe miệng khẽ giật một cái, sau đó tiếp tục vén chăn lên.
Nguyễn Văn Văn thấy vậy bèn quấn lấy anh giống như một con bạch tuộc, ôm mặt anh, hôn anh. Nụ hôn như không đủ, thậm chí còn tùy tiện cắn vài cái.
Mệt mỏi lăn lộn một hồi, cô dựa vào trên người Lộ Phong.
Không biết Lộ Phong xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô nằm ở đó không nhúc nhích, anh sẽ làm động tác vén chăn lên, Nguyễn Văn Văn không đồng ý, lại ghé sát vào.
Cô cắn lên yết hầu nheo mắt nói: "Đây là của em."
Lộ Phong không nói.
Cô lại chỉ vào môi anh: "Cái này cũng là của em."
Cô cúi đầu hôn lên một cái.
"Oa, cái này cũng là của em." Sau đó cô hôn lên khuôn mặt anh đến mấy lần liền.
"Đây cũng thế." Lại hôn đôi mắt anh.
Mỗi nơi đều có dấu vết đánh dấu làm lòng người cảm thấy vui sướng.
Lúc Chu Hải gọi điện tới hai người vẫn đang nằm trên giường: "Tổng giám đốc Lộ, chín giờ sáng anh có cuộc họp, không đi bây giờ sẽ trễ thật đấy."
Hiện tại, đồng hồ trên tường đang chỉ thời gian là: Tám giờ rưỡi.
Còn nửa tiếng nữa sẽ tới chín giờ.
Ngay cả cơm Lộ Phong cũng không ăn, ngồi thẳng lên xe. Chu Hải quay đầu định nói gì đó nhưng nhìn dấu đỏ trên mặt anh lại im lặng.
Lộ Phong nhướn mày: "Nói."
Chu Hải cân nhắc lời nói khá lâu rồi ho nhẹ một tiếng: " Tổng giám đốc Lộ, mặt của anh."
Lộ Phong liếc nhìn gương, mơ hồ nhìn thấy dấu hôn trên mặt.
Chu Hải lặng lẽ quan sát, nói thầm trong lòng: Xong rồi, Lộ Phong yêu sạch sẽ, ghét nhất trên người xuất hiện những dấu vết này, trên mặt càng không được có.
Giữa lúc tâm trạng anh ta đang thấp thỏm không yên thì Lộ Phong lại lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình gửi cho Nguyễn Văn Văn.
Bây giờ Nguyễn Văn Văn đang cầm kịch bản của một đứa diễn sâu.
[Nói, là con hồ ly tinh nào để lại. Lộ Phong anh được lắm, vậy mà anh lại dám lăng nhăng ở sau lưng tôi.]
Lộ Phong: [Là Nguyễn Văn Văn.]
Nguyễn Văn Văn: [Nguyễn Văn Văn là ai?]
Lộ Phong: [Cô Lộ xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.]
Nguyễn Văn Văn nhìn tin nhắn trả lời của anh, cô ôm điện thoại di động lăn qua lăn lại trên giường. Aa, Lộ Phong đáng yêu thật.
Nguyễn Văn Văn: [Là cô Lộ mặn mà ngọt ngào kia sao?]
Lộ Phong: [Đúng vậy.]
Nguyễn Văn Văn: [Được rồi, tha thứ cho anh.] Aaaaa, trẻ nhỏ biết ý, thật đáng khen.
Nguyễn Văn Văn kích động gõ suy nghĩ trong lòng ra ngoài.
[Trẻ nhỏ ngoan quá.]
Lộ Phong: [Trẻ nhỏ à?]
Lộ Phong: [Có thể suy nghĩ tới chuyện này rồi.]
"Uỳnh." Nguyễn Văn Văn lăn qua lăn lại hơi quá nên ngã từ trên giường xuống.
Lộ Phong không nhận được tin nhắn trả lời của cô, lại hỏi: [Em đang làm gì vậy?]
Nguyễn Văn Văn: [Đang nghiên cứu thai sinh đôi.]
Bây giờ Lộ Phong đã có thể bắt kịp sóng "hài hước" của người khác.
[Tốt nhất cũng tính cả sinh ba đi.]
Nguyễn Văn Văn: […]
Hoá ra là bậc cao thủ ở nhân gian.
Hai người anh một câu em một câu nói chuyện khá lâu, cuối cùng vẫn là Nguyễn Văn Văn thua cuộc. Hiện tại cô mới phát hiện tuy ai đó nhìn thì có vẻ cô đơn lạnh lẽo nhưng công phu mồm mép cũng rất lợi hại.
Cô rửa mặt chải đầu xong thì đi xuống tầng, nhìn bàn ăn rồi đăng bài viết trong vòng bạn bè, nội dung rất rõ ràng.
Tiểu tiên nữ: Ôm ôm hôn hôn đâu rồi?
Tiểu tiên nữ: Lại ôm một cái bỏ tớ ở nhà một ngày.
Tiểu tiên nữ: Muốn ngày hôm sau cũng được ôm.
Lộ Phong bận công tác, một ngày rồi vẫn chưa xem vòng bạn bè. Anh cũng không biết cô Lộ đã bày tỏ rất nhiều cảm xúc của mình.
-
Người khác đi làm đều đang bận, có mỗi Nguyễn Văn Văn là rất buồn chán. Cô chăm chăm nhìn màn hình điện thoại di động rồi bấm gọi điện thoại cho Trâu Mỹ.
Cô kết nối được: "Alo."
Trâu Mỹ: "Chị em, tối qua cậu đi khi nào thế? Lúc tớ tới tìm cậu không thấy người đâu cả."
Nguyễn Văn Văn: "Tạm thời bận chút việc."
Trâu mỹ: "Hôm qua rầm rộ thế cậu có thấy không? Có phải rất đông người, rất sôi động cũng rất kích thích không?"
Không đề cập tới chuyện này còn đỡ, nói ra lại khiến Nguyễn Văn Văn có một đống lời muốn nói.
"Buổi tối các cậu không tìm quán bar hay club nào đấy mà rủ nhau ra bờ sông câu cá cho muỗi cắn, bây giờ cậu còn hỏi mình có kích thích không, kích thích ở chỗ nào hả?"
"Là mùi của quán bar hay điều hòa ở KTV không đủ, hay là quang cảnh ở câu lạc bộ không tốt? Em gái à, cậu thông minh một tí được không? Cậu thế này thì phải yêu đương đến lúc nào đây?"
Trâu Mỹ không ngờ cô có nhiều lời cảm khái như vậy, bỗng chốc cứng họng: "Tở không phải –"
"Cậu không phải cái gì?" Nguyễn Văn Văn cắt lời: "Theo đuổi đàn ông cần ba bước hiểu không?"
Trâu Mỹ không hiểu thật: "Ba bước gì?"
"Một nắm tay."
"Hai hôn môi."
"Ba lên giường."
Nguyễn Văn Văn cầm cốc, ngửa đầu uống một hớp lớn, uống xong cô hỏi: "Nói, hai cậu tiến hành tới đâu rồi?"
Đợi một lúc lâu sau Trâu Mỹ mới trả lời: "Bước một."
"Nắm tay à?" Nguyễn Văn Văn nhíu mày: "Quen nhau bao lâu mà vẫn quanh quẩn ở bước đầu, đây là tinh thần yêu đương của cậu à?"
"Không phải, tớ muốn tiến tới thể xác." Trâu Mỹ nói: "Tớ rất thô tục đấy."
Nguyễn Văn Văn: "Vậy tiến hành nhanh lên."
Trâu Mỹ: "Xin chỉ bảo."
Nguyễn Văn Văn nhìn chị em tốt của mình quyết định dốc sức chỉ bảo, đưa những thứ mình biết dạy hết cho cô ấy: "Cậu nghe nhé."
Tiếp đó cô nói liên tục.
Trâu Mỹ nghe tới sững sờ, không ngờ gật đầu tán thưởng: "Mạnh quá, trâu bò, lợi hại!"
Nguyễn Văn Văn được khen nên lâng lâng: "Bình thường thôi!"
Trâu Mỹ: "Không phải, tài nghệ của cậu tuyệt đối phải ở bậc đại học."
Còn cô ấy thuộc về trình tiểu học.
"Buổi tối gặp nhau đi." Gặp mặt dễ chỉ dạy, cũng có thể bàn bạc sâu hơn.
"Có thể." Nguyễn Văn Văn nghĩ nghĩ: "Tới câu lạc bộ Tinh Thần đi."
Trâu Mỹ: "Đi, chín giờ, không gặp không về."
Nguyễn Văn Văn: "Ok."
Hai người ước định xong "Địa điểm học tập và thời gian", Trâu Mỹ cúp điện thoại trước, chủ biên tìm cô ấy muốn tài liệu thực tế cho kỳ này.
Nửa tiếng sau, Trâu Mỹ bước ra từ phòng làm việc của chủ biên.
Tiêu Hạo gửi wechat cho cô.
[Đêm nay rảnh không?]
Trâu Mỹ cảm thấy mình phải rụt rè, năm mươi giây sau mới trả lời: [Có chuyện gì sao?]
Tiêu Hạo: [Tối qua câu được cá, tôi tính tối nay nấu canh cá, cô tới ăn không?]
Trọng điểm của Trâu Mỹ đặt ở chỗ khác.
[Anh tự mình xuống bếp à?]
Tiêu Hạo: [Ừ, tới không?]
Trâu Mỹ vui vẻ, vừa định trả lời mới nhớ Nguyễn Văn Văn bảo mình phải lạnh lùng, lại lạnh thêm bốn mươi giây.
[Chỉ có mình tôi sao?]
Tiêu Hạo: [Không phải.]
Tâm trạng Trâu Mỹ lập tức chìm xuống, cô vốn tưởng mình là người đặc biệt nhưng thì ra đều là hy vọng xa vời của cô, cô vẫn luôn tự mình đa tình
[Tôi…]
Tiêu Hạo: [Còn có tôi.]
Trâu Mỹ lập tức xóa chữ "Tôi" đang gõ đi, lạnh lùng thêm ba mươi giây rồi vội trả lời: [Được.]
Cô ấy thông báo tin tức tốt này cho Nguyễn Văn Văn song lại nhận được một tràng phỉ nhổ.
"Cậu không thể dè dặt được à? Dè dặt hiểu chứ? Phải để Tiêu Hạo cảm thấy cậu không phải người dễ cưa như thế."
Nguyễn Văn Văn: "Quên đi, nếu đồng ý rồi thì phải giữ lời, trừ chấp nhận cho cậu thì còn làm gì khác chứ! Chưa nói còn phải chủ động mua thức ăn, chủ động mang thức ăn cho thú cưng nhà anh ta, sau khi ăn xong khéo cậu còn phải rửa bát đũa nữa!"
"…" Trâu Mỹ hạ giọng: "Nói rồi."
Nguyễn Văn Văn: "Nói cái gì?"
Trâu Mỹ: "Trừ mấy lời ở trên của cậu, tớ bỏ thêm một câu."
Nguyễn Văn Văn: "Thêm câu gì?"
Trâu Mỹ: "Đêm nay tôi ngủ lại được không?"
Nguyễn Văn Văn: "…"
-
Buổi tối, Trâu Mỹ đến như lời hẹn và rời khỏi nhà Tiêu Hạo lúc tám giờ, cô gọi điện thoại cho Nguyễn Văn Văn,:"Anh Tiêu Hạo này tệ thật."
Nguyễn Văn Văn: "Anh ta làm sao?"
Trâu Mỹ: "Rõ ràng nhà anh ấy có nhiều phòng ngủ vậy mà tớ nói đi cũng không giữ tớ ở lại."
Nguyễn Văn Văn: "Có khả năng anh ta nghĩ cậu phải đi thật."
Trâu Mỹ: "Thế anh ấy không hiểu ý tớ gì cả."
Sau đó cô ấy nói tiếp: "Để so sánh thì cũng là tổng giám đốc Lộ nhà cậu tốt hơn."
Nguyễn Văn Văn khiêm tốn đáp lại: "Lộ Phong cũng vậy thôi, không khác Tiêu Hạo ấy. Anh ấy lạnh lùng, không hay cười, không thú vị, kể cả công khai ám chỉ cũng không hiểu, chính là –"
Cô vừa quay người đã đứng đối diện với Lộ Phong đang tựa lưng vào cửa.
Tay cô run lên, điện thoại di động rơi xuống đất.
????!!!
Anh đến từ lúc nào!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận