Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 61


Nguyễn Văn Văn cắn môi chứ không nhìn anh.

Lộ Phong suy nghĩ một chút, nghiêng đầu lại hỏi: "Không thích sao?"

Nguyễn Văn Văn không phải không thích, chỉ là nghĩ đến hình ảnh anh cũng làm vậy với các cô gái khác thì trong lòng cảm thấy chua xót, cô không khống chế được cảm xúc.


"Đừng tức giận, không thích thì có thể mua lại mà." Lộ Phong dịu dàng nói.

Giọng nói của anh càng nhẹ nhàng, Nguyễn Văn Văn càng khổ sở, cô xem như đã cảm nhận được cảm giác lo được lo mất là thế nào, người rõ ràng ở bên cạnh nhưng luôn lo lắng anh sẽ chạy.

Có lẽ là do từng thầm mến quá hao tổn tinh thần.

Loại tình yêu khắc trong lòng làm cho cô cảm thấy bất an, sợ có được, càng sợ hơn là mất đi sau khi có được.

Lộ Phong vòng qua trước người cô, nâng cằm cô lên và khẽ dỗ dành: "Không thích có thể mua cái mới, em tự chọn, cái gì cũng được."

"Ngoan, đừng tức giận."

Cô bước vào để xin lỗi anh, nhưng cuối cùng trở thành anh xin lỗi cô, vị trí đổi cho nhau một cách rất tự nhiên, có thể thấy rằng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.


Nguyễn Văn Văn bĩu môi, liếc anh rồi chọc vào ngực anh: "Có phải anh đã mua quà cho rất nhiều cô gái không?"

Lộ Phong: "..."

"Còn mua khuyên tai cho bọn họ đúng không?"

"..."

"Không thì vì sao một người đàn ông như anh lại có thể đeo được chứ?"

"..."

"Đừng giấu em, nếu không thì sau này em sẽ không để ý đến anh nữa."

"..." Lộ Phong ôm lấy eo cô, kéo người cô vào lòng: "Vì chuyện này mà em tức giận sao?"

"Chuyện này rất quan trọng." Nguyễn Văn Văn nghiêm túc nói: "Tốt nhất anh nên thành thật khai báo."

"Được, anh nói hết." Lộ Phong đáp lại.

Nguyễn Văn Văn trợn tròn mắt, nhìn đi nhìn đi, nhìn bộ dạng này đi, "tình huống" anh cần phải khai báo cũng nhiều thật đấy.

Lửa giận bừng lên.

Cô đẩy anh một cái: "Nói."

Lộ Phong không nói ngay lập tức, giống như là sắp xếp lại từ ngữ, cũng có thể là đang suy nghĩ lý do, im lặng hơn mười giây sau mới mở miệng.

"Chưa từng tặng quà cho ai."

"Chỉ tặng cho em."

Nguyễn Văn Văn quan sát anh, muốn thấy rõ trong lời nói của anh là thật hay giả.

Lộ Phong lại nói: "Nhưng mà, quả thật không phải là lần đầu tiên đeo."

"..." Được rồi, đã phá được án, chưa từng gửi quà, nhưng thật sự đã đeo cho một cô gái.

Trong lòng Nguyễn Văn Văn lại bắt đầu tỏa ra giấm chua, lần này giãy dụa càng mạnh hơn một chút: "Buông tay."

"Em nghe anh nói xong trước đã." Lộ Phong không buông lỏng, ôm cô càng chặt hơn.

Anh còn chưa nói xong, cô đã rất tức giận, nghe xong chỉ sợ sẽ nổ tung vì tức giận, nghiêm trọng hơn là sẽ cắn người, Nguyễn Văn Văn nhíu mày: "Em không muốn nghe."

Trước là cô nhất định phải nghe, bây giờ cô lại sống chết không muốn nghe.

Lộ Phong sợ cô giãy dụa quá mạnh làm bản thân cô bị thương, cánh tay di chuyển từ eo của cô đến trước người cô, ôm chặt lấy bả vai cô.

Cánh tay cách môi cô quá gần, chỉ cần cúi đầu là có thể cắn được, hàm răng của Nguyễn Văn Văn nghiến răng rắc.

Lộ Phong thấy thế không những không giận mà còn bật cười, môi anh dán lên tai cô: "Em đã quên rồi sao?"

"Chuyện gì?" Nguyễn Văn Văn tức giận nói.

"Vào ngày chúng ta kết hôn, em bị rơi khuyên tai, là anh tìm thấy và đeo lại cho em." Cảnh tượng lúc đó vẫn còn rất đẹp.

Cô đi ở phía trước, một người nào đó ở phía sau nhấc váy cưới của cô lên, cô vô tình chạm vào vành tai của mình thì phát hiện khuyên tai đã biến mất.

Lộ Phong dừng lại nói để anh đi tìm, bảo cô đi lên trước đợi.

Không lâu sau, anh quay lại tìm cô, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, anh đền gần, nhẹ nhàng nói: "Tìm thấy rồi."

Cô đưa tay nhận lấy nhưng anh không đưa cho, trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên sự dịu dàng đến chính anh còn không biết: "Để tôi."

Ánh đèn dây tóc trên đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu vào mặt hai người, ánh sáng rất chói làm nổi bật ánh mắt trở nên lấp lánh hơn, anh chậm rãi đi về phía trước, đầu ngón tay lạnh lẽo vén vài sợi tóc của cô lên, nghiêng đầu tiến sát gần.

Xung quanh đột nhiên mờ đi nhưng sau đó tối sầm lại, chỉ có hai người bọn họ đứng dưới ngọn đèn, bị bao vây chặt chẽ.

Cô sững sờ còn chưa kịp phản ứng.

Anh nhếch môi cười nhẹ: "Là lần đầu tiên tôi đeo, tôi sẽ cẩn thận."

Có muốn tránh đi nhưng anh kéo cô về, đầu ngón tay chạm vào vành tai cô, màu mắt cô mơ hồ thay đổi.

Dường như ánh đèn trở nên sáng hơn, bọn họ trở thành người được chú ý nhất, trong cơn hoảng loạn cô muốn đứng lên, nào ngờ chân bị vấp một cái, cả người không hề báo trước ngã về đằng sau.

Đột nhiên.

Cô ngã vào trong khuỷu tay của anh, một tay anh kéo cô, một tay ôm lấy vòng eo của cô.

Hình ảnh ngắt quãng ở đây.

Khung cảnh lại hiện ra lần nữa, trong phòng nghỉ bày hoa tươi nhập khẩu từ Pháp, cơn gió thổi vào, cánh hoa lay động theo gió.

Cánh hoa rơi trên người bọn họ, từng cánh từng cánh.

Hôm đấy còn có một khúc nhạc dạo ngắn, sau khi Nguyễn Văn Văn lùi ra khỏi cái ôm của anh thì xoay người đi ra ngoài, sau đó anh đuổi theo, kéo tay cô đưa người về.

Anh vốn muốn nói cho cô, vòng tay cô rơi mất. Nhưng anh không khống chế được sức lực khiến cô nhào thẳng vào lồng ngực của anh, môi hai người tình cờ dán vào nhau.

Trong lúc bàng hoàng, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, bên ngoài đứng rất nhiều người, có thân thích, cũng có bạn bè, ai nấy đều há mồm kinh ngạc.

Hết lần này đến lần khác.

Sau đó, Nguyễn Văn Văn không để ý đến Lộ Phong mấy ngày liền.

Lộ Phong cũng không ngại, trái lại mỗi lần nhìn thấy cô đều có thêm nụ cười.

Nguyễn Văn Văn đã quên mất chuyện này nhưng Lộ Phong vẫn còn nhớ, ký ức chưa phai.

Dù sao đây cũng là nụ hôn đầu tiên của bọn họ.

Mí mắt của Nguyễn Văn Văn run lên, cẩn thận suy nghĩ rất lâu nhưng không nhớ được: "Ngoại trừ hôm kết hôn, anh còn giúp em đeo khuyên tai lần nào nữa không?"

Lộ Phong cắt ngang cô, bĩnh tĩnh nói: "Không có."

Nguyễn Văn Văn hỏi với nghi ngờ: "Thật sao?"

Lộ Phong hỏi: "Anh phải làm thế nào em mới tin đây?"

Nguyễn Văn Văn suy nghĩ chuyện gần đây nhất một chút, thật ra cô biết Lộ Phong là người như thế nào, rụt rè lạnh lùng không gần phụ nữ, ngay cả thư ký cũng toàn là nam, làm sao anh có thể đeo khuyên tai cho cô gái khác đây.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng cô thoải mái hơn chút.

Thoải mái thì thoải mái, cô cũng không định tha thứ cho anh nhanh như vậy, gãi lòng bàn tay anh nói: "Anh thề đi."

"Anh thề em sẽ tin à?"

"Ừm, tin chứ."

Lộ Phong mở miệng nói: "Tôi, Lộ Phong nếu nói dối, ra…"

Nguyễn Văn Văn giơ tay chặn miệng anh, nói với vẻ mặt ai oán: "Ai cần anh thề độc chứ."

Có người cứ thích nói một đằng làm một nẻo.

Lộ Phong nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn lòng bàn tay cô: "Em không tức giận sao?"

"Vốn dĩ em cũng không tức giận." Nguyễn Văn Văn lần nào tức giận cũng không thừa nhận.

Lộ Phong nhướng mày: "Ừm, là anh nói sai, cô Lộ là người xinh đẹp tốt bụng làm sao có thể tức giận chứ, tức giận rất xấu."

Nguyễn Văn Văn: "..."

Đây là dỗ người ta hay là làm người ta tức giận đây.

Lúc cô nhíu mày, anh bước trước một bước giữ gáy cô hôn lên, Nguyễn Văn Văn không biết anh muốn hôn mình, không một chút chuẩn bị, vì vậy cô không đứng vững lùi hai bước về phía sau.

Bên cạnh cánh cửa có bồn hoa, cô không để ý đụng phải, âm thanh đồ vật rơi xuống đất truyền đến, Nguyễn Văn Văn vừa muốn đẩy Lộ Phong thì cánh cửa phía sau bất thình lình mở ra.

Chu Hải cầm tài liệu đến tìm Lộ Phong ký tên, nghe được âm thanh sau cửa thì không kịp gõ cửa chạy vào: "Tổng giám đốc Lộ, anh…"

Sau đó giọng nói anh ta biến mất, giơ tay lên che mắt, khi xoay người đi ra ngoài thì lại va vào cửa.

"Đùng" âm thanh rất to, anh ta không dám dừng lại, bước nhanh ra ngoài.

Nguyễn Văn Văn phản ứng chậm vài giây, để Chu Hải nhìn thấy, cô vùi mặt vào trong lồng ngực Lộ Phong, run rẩy nói: "Đều do anh."

Lộ Phong an ủi xoa nhẹ đầu cô: "Không sao, trợ lý Chu không nhìn thấy gì."

Dưới chân Chu Hải lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã, được thôi, là anh ta mù.

Nguyễn Văn Văn mới không tin, Lộ Phong gọi Chu Hải lại: "Trợ lý Chu, vừa này cậu có thấy cái gì không?"

Chu Hải không ngốc, cho dù thấy cũng phải nói không thấy.

"Tổng giám đốc Lộ, vừa nãy xảy ra chuyện gì sao? Tôi không biết."

Đuôi lông mày Lộ Phong nhướng thật cao tựa như nói: Em nghe xem.

Nguyễn Văn Văn lần đầu thấy "bức cung" như thế, càng vùi mặt vào sâu hơn.

Chu Hải sợ Nguyễn Văn Văn lại hỏi cái gì khác, giữ mạng quan trọng, anh ta vội vàng rời đi.

Sau đó, Nguyễn Văn Văn vào phòng tắm để hạ nhiệt, so với thời gian trước còn dài hơn, dài hơn năm phút.

Khi đi ra, cô vừa đi vừa nghĩ, đời người đúng là như hài kịch, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Người không thể dễ xúc động, dễ xảy ra chuyện.

-

Buổi tối, sau khi tắm xong, cô cầm điện thoại chụp vài bức hình về đôi khuyên tai, chọn một tấm đẹp nhất đăng lên.

Cô có rất nhiều bạn bè, còn đều là người trong vòng kết nối, chân trước vừa mới đăng lên chân sau mọi người đã vào khen ngợi.

Chuỗi lượt thích còn khá nể mặt.

Ngoại trừ lượt thích, những lời nịnh nọt trong giới thượng lưu cũng không thể thiếu, lại có một ngày để khoe khoang cuộc sống hôn nhân hoàn hảo.

Lần này là từ nhiều nơi, từ nhà nội đến nhà ngoại, khen ngợi đến mức trôi chảy.

Có một số người còn không biết chỉnh sửa, chỉ sao chép bình luận của những người trước, không biết chỉnh sửa bình luận của người trước thành của mình.

Lần này có mặt mũi hơn, còn chỉnh tề như một.

Thế nhưng luôn có người yêu thích phá hoại vẻ đẹp chỉnh tề như một này.

Người này không phải là ai khác chính là Lộ Tiểu Tiểu.

-Là anh tôi tặng đúng không? Có cái gì mà khoe khoang chứ, chính mình kiếm được mới xem là giỏi.

-Tiền của anh tôi không phải gió thổi tới, lúc tiêu tiền không biết run tay à?

-Chị cẩn thận đấy! Nhỡ đâu ngày nào đó anh tôi nhận ra được bộ mặt thật của chị, cẩn thận đến chỗ khóc chị cũng không có.

...

Kẻ độc thân không có bạn trai đúng là nhàn rỗi, không thể nhìn nổi người khác sống tốt, phải gửi một ít bình luận chua lòm.

Hai người có rất nhiều bạn chung, sau khi mấy bình luận này được đăng lên thì bên dưới không có bình luận mới nữa, từng người một đều mở to mắt chờ động thái tiếp theo của Nguyễn Văn Văn.

Có người suy đoán, có lẽ cô sẽ bỏ qua, dù sao cũng là em chồng, không trêu chọc nổi.

Có người lại có ý kiến phản đối, nhất định Nguyễn Văn Văn sẽ chọc giận người ta, không tin thì chờ xem.

Hai ý kiến đều có người ủng hộ, bọn họ còn bí mật đánh cược, bên thua mời khách vào lần sau.

Nguyễn Văn Văn đang bận "luận bàn" với Lộ Phong nên không thể đọc bình luận ngay lập tức, chờ sau khi cuộc luận bàn kết thúc, cô vô tình lướt vòng bạn bè mới nhìn thấy.

Lộ Tiểu Tiểu người nhỏ mà nói nhiều, viết cả đoạn lải nhải dong dài, nhìn thôi cũng làm người ta đau đầu.

Nguyễn Văn Văn im lặng vài giây sau đó gửi tin nhắn riêng cho cô ta, viết rất nhiều, đếm khoảng chừng hơn mười tin nhắn, tin nhắn cuối cùng là khó chịu nhất.

-Nhớ kỹ, sau này đừng tiêu tiền của chồng chị, đi tìm chồng cô mà xin.

Lộ Tiểu Tiểu còn chưa có bạn trai thì đi đâu tìm chồng, cô ta nhìn mười tin nhắn WeChat mà cô gửi tới mà cảm thấy tức giận.

Cô ta lập tức trả lời một cái, vừa gửi đi thì nhận được một dấu chấm than.

Cô ta đã bị chặn.

Cả đống lời đáp trả không nói ra được, thật sự làm người ta tức chết, cô ta quay lại gọi điện thoại cho Nguyễn Văn Văn, điện thoại đổ chuông rất lâu mới bắt máy.

Cô ta còn chưa mở miệng thì đã truyền đến giọng nói mất hồn của phụ nữ.

"Chồng ơi, anh thật tuyệt, em muốn nhiều hơn nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận