Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 88
Bởi vì cô còn phải lái xe cho nên hai người không tám chuyện lâu lắm, cô chủ động kết thúc cuộc tán phét. Không bao lâu sau, cô nhận được tin nhắn wechat của Trâu Mỹ gửi tới.
Z: [Không nên cứ miên man suy nghĩ mãi thế, dùng trái tim cảm nhận đi, tổng giám đốc Lộ đối xử với cậu rất tốt. ]
Nguyễn Văn Văn chỉ nhìn thấy mỗi đoạn giữa, dùng trái tim cảm nhận cẩn thận. Cảm nhận xong, cô lại càng thêm chắc chắn ý nghĩ nào đó.
Lộ Phong, có vấn đề.
Còn là ánh trăng sáng hay là bạn gái cũ thì bây giờ cô còn chưa biết.
Nghĩ đến khả năng này, không hiểu sao trái tim cô lại nặng trĩu.
Đau lòng quá.
Cô mang theo mười hai vạn phần tâm trạng nặng nề vào công ty.
Sau đó.
Mọi người nhận thấy, trợ lý Nguyễn trước nay nhìn thấy mọi người đều là cười vui vẻ, vậy mà hôm nay lại hơi chút khang khác, mây đen che kín mặt, cũng chẳng có chút dáng vẻ tươi cười nào cả.
Sau đó mọi người lại phát hiện, chẳng những không cười, đôi mắt còn đỏ hoe.
Sau đó nữa mọi người lại phát hiện, không chỉ mỗi mắt đỏ, mà lớp trang điểm cũng lem nhem. Tiếp theo trong nhóm chat nhỏ của công ty bắt đầu có người lắm mồm nói trợ lý Nguyễn bị ai phê bình, lại còn bị mắng đến khóc.
Sau khi đồng nghiệp nam có ý với cô biết chuyện, thì nhiệt tình đưa sự ấm áp vào trong nhóm chat, nhưng vẫn luôn không thấy đương sự ra mặt nói câu gì.
Loại chuyện như lời đồn này chính là như vậy, truyền ra với sự thật cách xa nhau cả vạn dặm. Lúc truyền tới tai Chu Hải đã trở thành một phiên bản khác rồi.
Trợ lý Nguyễn bởi vì nói sai chuyện gì đó nên bị tổng giám đốc Lộ mắng một trận ra trò. Cô gái nhỏ còn chạy trên sân thượng tự kỷ, làm không tốt thì có khi còn xảy ra chuyện gì không hay nữa.
Sau khi Chu Hải nghe vậy thì dở khóc dở cười, tổng giám đốc Lộ mới ra ngoài gặp mặt đối tác, cả buổi sáng còn chưa đặt chân đến công ty.
Nguyễn Văn Văn từ thang bộ đi xuống, Chu Hải nhìn thoáng qua cô: “Cô chủ, cô không có chuyện gì đó chứ?”
Nguyễn Văn Văn vừa muốn nói không sao, lời nói đến bên miệng lại sửa lại: “Chuyện đó, trợ lý Chu…”
Chu Hải đứng đến thẳng tắp: “Cô chủ cứ hỏi.”
Nguyễn Văn Văn nhìn quanh một vòng, ngoắc ngoắc ngón tay.
Chu Hải cúi đầu ghé sát vào.
Nguyễn Văn Văn nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lộ có một thứ đồ không thấy đâu nữa rồi.”
Chu Hải kinh ngạc: “Thứ gì?”
Nguyễn Văn Văn khoa tay múa chân một hồi: “Món đồ dài, màu vàng ấy.”
Chu Hải suy nghĩ vài giây mới hiểu được: “Cô nói là chìa khóa hả?”
Nguyễn Văn Văn gật đầu: “Đúng vậy.”
Chu Hải nói: “Đâu có không thấy, ở trong ngăn kéo trong văn phòng tổng giám đốc Lộ ấy.”
Nguyễn Văn Văn dựa vào tiếng ho khan để che dấu tâm trạng kích động: “Thật hả? Anh có nhìn nhầm không đấy?”
Chu Hải: “Đương nhiên là thật rồi.”
Dứt lời, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Mấy người đang làm cái gì vậy?"
Hai người nghe tiếng, đồng thời xoay lại cùng nhau, nhìn Lộ Phong đang đứng ở phía sau.
Tầm mắt Lộ Phong di chuyển từ trên mặt Nguyễn Văn Văn sang mặt Chu Hải, rồi lại quan sát tư thế đứng của bọn họ, lạnh giọng nói: "Trợ lý Chu, xem ra cậu rất rảnh rỗi nhỉ?"
Giọng nói của anh ngoài âm u ra thì chỉ còn lạnh lẽo khiến mọi người run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Chu Hải biết ánh mắt giết người như thế nào.
Quả thật nếu lúc này ánh mắt có thể giết người thì đoán chừng anh ta đã chết, đến xương cũng không còn.
"Không rảnh chút nào, tôi vẫn còn công việc."
Anh ta vừa trả lời vừa đi vào thang máy, dường như còn sợ cửa thang máy đóng chậm nên hoảng loạn ấn liên tiếp vài cái.
Cửa thang máy đóng lại đi xuống.
Nguyễn Văn Văn đi đến đón anh, nắm lấy cánh tay anh, tươi cười ngọt ngào nói: "Chồng, sáng nay anh đi đâu, em nhớ anh nhiều lắm."
Miệng của cô Lộ dẻo không ai bằng, chỉ cần cô muốn là có thể phát ra những lời êm tai nhất trên thế giới.
Lộ Phong nhìn cô: "Nhớ anh à?"
Nguyễn Văn Văn gật đầu không ngừng: "Đúng vậy, nhớ lắm, cực kỳ nhớ." Cũng rất muốn biết anh để chìa khoá ở đâu.
"Anh thấy em và trợ lý Chu đang trò chuyện rất vui vẻ đấy chứ!" Những lời này của Lộ Phong là dùng giọng mũi, chua không chịu được.
Vì sợ anh phát hiện ra cái gì bất thường nên Nguyễn Văn Văn khẽ chớp mắt trả lời: "Tụi em đúng là đang trò chuyện rất vui."
"..." Trong lòng Lộ Phong hơi tức giận, muốn rút cánh tay ra thì lại nghe giọng nói của cô truyền đến: "Chân em mỏi quá!"
Dứt lời, cơn thịnh nộ giống như bị gió thổi tan đi biến mất ngay lập tức, có muốn giữ lại cũng không được. Anh bế cô vào văn phòng, rồi đặt cô lên trên ghế sô pha.
Lần này anh không hỏi gì mà chỉ quỳ gối ngồi xổm trước mặt cô, nâng chân cô lên rồi cởi giày trên chân ra, đầu ngón tay trắng trẻo lạnh lẽo chạm nhẹ vào bàn chân cô, nhẹ nhàng nhào nặn từng chút một.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy động tác rất thuần thục, chắc là luyện tập thường xuyên.
Xoa bóp được một lát, cô bĩu môi đòi hỏi: "Em khát nước."
Lộ Phong dừng hoạt động trên tay lại, đứng dậy đi về phía phòng làm việc, ngón tay vừa định nhấn điện thoại nội bộ bảo người mang nước vào thì cô bổ sung tiếp một câu: "Em muốn uống nước anh rót cơ."
Ngụ ý: Anh đi lấy nước đi.
"Được." Lộ Phong cởi bộ âu phục trên người treo trên móc áo, mang cốc ra khỏi văn phòng.
Cửa văn phòng mở ra đóng lại, Nguyễn Văn Văn nghe tiếng bước chân đang đi xa dần, cơ thể cô linh hoạt như một con cá chép lập tức búng dậy từ trên ghế sô pha, mang giày vào rồi chạy đến bàn làm việc.
Cô mở lần lượt từng ngăn kéo một tìm chìa khóa.
Ngăn đầu tiên, không có.
Ngăn thứ hai, không có.
Chỉ còn lại ngăn thứ ba, trái tim đập hoảng loạn, cô mím môi vươn tay kéo mạnh nó ra.
Hả?
Không kéo ra được.
Ngăn kéo này bị khóa rồi.
! ! ! ! ! !
Nguyễn Văn Văn tức giận, nhấc chân đá một cái, đến cả ngăn kéo anh còn khoá lại, rốt cuộc anh có bao nhiêu bí mật chứ?
Cô không khống chế được lực nên lúc đá vào thì ngón chân truyền đến cảm giác đau đớn, cô ngồi xổm xuống một lần nữa.
Ôi, đau quá.
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, cô nghe thấy âm thanh nên đột ngột đứng lên, nhanh trí đi nhanh hai bước, dùng sức đá thêm một cái nữa.
-Giày bay ra ngoài.
Cửa văn phòng mở ra, ai đó đang đi vào, ồ, ai đó đã bị đập trúng.
"Xoảng" một tiếng, chiếc giày vừa khéo đập vào cái cốc trong tay Lộ Phong, cái cốc rơi xuống vỡ vụn trên mặt đất.
Lộ Phong nhấc mí mắt lên nhìn cô.
"..." Nguyễn Văn Văn trưng ra một biểu cảm áy náy, cô thật sự không ngờ mình lại... giỏi đến vậy.
Nguyễn Văn Văn mím môi: "Em khát!"
Lộ Phong khẽ thở dài một tiếng, anh xoay người đi ra ngoài lần nữa.
Nguyễn Văn Văn nắm bắt thời cơ chạy lại chỗ cũ, cô kéo ngăn kéo thứ ba ra, may sao kéo ra được thật.
Cô nhìn thấy ba chiếc chìa khóa, vừa định cầm chúng lên thì nghe tiếng Lộ Phong từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"Em đang làm gì vậy?"
"..." Em đang tập bài tập nâng mông, anh có tin không?
Nguyễn Văn Văn nuốt nước bọt: "Anh, sao anh đi lại không phát ra tiếng động vậy?"
Lộ Phong nghiêng người về phía trước, hàng lông mày nhíu lại: "Nếu anh phát ra tiếng động thì còn có thể nhìn thấy cô Lộ chỉ dùng sức của một tay mà đã kéo gãy tay cầm ngăn kéo hay sao?"
Nguyễn Văn Văn nhìn tay cầm bị gãy, lúng túng cười nhẹ: "Không phải do sức của em mạnh đâu, là do chất lượng của nó kém quá."
"Vậy em nhìn xem anh có được không?"
"Được, rất được."
"Chỉ số thông minh thì sao?"
"Cao nhất luôn."
"Tóm lại, lừa anh đi lấy nước để trộm đồ của anh, vui không?"
"..."
Chủ đề đến đây, tình cảnh trở nên gượng gạo.
Trong mắt của Nguyễn Văn Văn chợt lóe lên, muốn giải thích: "Em…"
Lời còn chưa dứt, cô đã bị Lộ Phong nhấc lên, tiếp đó ôm ngồi xuống bàn làm việc, ánh mắt người đàn ông thay đổi, đáy mắt còn vương vấn ánh sáng: "Có biết anh trừng phạt người phạm lỗi như thế nào không?"
Nguyễn Văn Văn nháy mắt mấy cái, mặt hơi nóng hổi, mang theo sự sợ hãi bị trừng phạt, ấp úng mở miệng: "Như thế nào, trừng phạt như thế nào?"
Lộ Phong bóp eo cô, lấn người tiến lại gần, ánh mắt sáng rực nói: "Không có sức đi lại nữa."
Nguyễn Văn Văn: "..." Thật kinh khủng.
Không biết là lời nói của Lộ Phong có tác dụng uy hiếp hay là có ý khác, tóm lại sau đó cô rất thành thật, cũng không nhìn trộm ngăn kéo thêm lần nào nữa.
Cho nên, cả ngày hôm nay coi như bình yên vượt qua.
Trước khi tan làm, cô nhận được một món quà, Lộ Phong gọi cô vào bên trong và hỏi: "Tối nay anh đi dự một buổi tiệc, mặc cái nào mới phù hợp đây?"
Nguyễn Văn Văn đi theo vào, nhìn tủ đầy âu phục của anh nghiêm túc lựa chọn, đuôi lông mày khi thì nhướng lên, khi thì nhíu khẽ, khi thì bình thường, cuối cùng cũng tìm được cái hài lòng mới vươn tay cầm lấy, xoay người đáp: "Cái này…"
Chưa dứt lời, môi bị chặn lại.
Nụ hôn này không dịu dàng một chút nào cả, nó mang theo sự khó hiểu khiến người ta muốn động tâm. Cơ thể Nguyễn Văn Văn chầm chậm lui về phía sau tựa vào cửa tủ.
Lô Phong lùi lại, véo cằm cô buộc cô phải ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng dụ dỗ: "Lần này em chủ động đi."
Nguyễn Văn Văn đùa giỡn thì được, còn lúc lm thật thì thật sự không ổn lắm. Lúc cô nhón chân hôn tới đã đụng phải răng của anh, trong đầu chỉ có một cảm giác: đau, rất đau
Giây phút cô muốn rút lui thì bị anh giữ chặt vòng eo, chủ động đổi khách thành chủ, Lộ Phong ôm cô hôn sâu.
Không biết có phải anh cố ý hay không, nụ hôn hôm nay mệt nhọc lạ thường, thỉnh thoảng anh cắn môi cô vài cái, sau đó bàn tay di chuyển đến gáy cô.
Cô sợ ngứa nên cả người co rúm lại.
Anh dường như không biết, đầu ngón tay di chuyển, lần này rơi xuống vành tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve khiến cô phát ra tiếng yêu kiều.
Giọng nói uyển chuyển dễ nghe khiến người đàn ông nhếch môi cười khẽ.
Nụ hôn này kéo dài khoảng năm phút, Nguyễn Văn Văn đẩy anh, nghiêng đầu né tránh, run rẩy nói: "Em không thở được."
Lộ Phong chạm vào khuôn mặt của cô, ôm cô vào lòng mình.
Những tia sáng chiếu xuống phủ cả sắc đỏ dưới mặt đất, ánh đỏ lay động thấp thoáng phủ lên như đã bọc một tấm vải đỏ trên người bọn họ
Mờ mịt.
Khi Nguyễn Văn Văn rời khỏi văn phòng, cả người choáng váng, đi bộ bước tới cầu thang, không chú ý, tiếp tục đi.
Nguy hiểm xảy ra trong tích tắc này.
Cô đạp hụt chân, hoảng loạn nắm lấy tay vịn cầu thang, đáng tiếc không bắt được, cơ thể nghiêng về phía trước, lăn thẳng xuống.
Trong đầu hiện ra một cái gì đó khi bị đập vào cầu thang.
"Có ký thỏa thuận trước hôn nhân hay không? Nếu không ký thì tôi sẽ không đồng ý kết hôn."
"Về vấn đề phòng the, tần suất một lần không thể nhiều hơn một lần."
"Giấu cả bên phía bố mẹ đi."
"... Tôi cảm thấy chúng ta không sống chung hòa hợp."
Hàng loạt cảnh tượng ùn ùn kéo đến tràn vào não cô.
Nguyễn Văn Văn đột nhiên nhớ tới, cô và Lộ Phong hình như... Chia phòng???!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận