Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 33
Nói rồi, ông lại bảo Lộ Phong: “Đừng có lo mỗi công việc, phải chăm sóc cho Văn Văn thật tốt đấy.”
Hiếm khi anh không phản bác, chỉ gật đầu: “Con biết rồi.”
Nói xong, anh đưa cho cô một cái thìa, cất tiếng dịu dàng: “Em ăn thử xem.”
Cảnh tượng này trong mắt người nhà họ Lộ chính là rất tình cảm, bà Lộ chớp mắt với bố Lộ. Bố Lộ hiểu ý, khẽ gật đầu.
Ông cụ Lộ nháy mắt ra hiệu với người giúp việc, không lâu sau, người giúp việc cầm ra một cái hộp, đặt trước mặt Nguyễn Văn Văn.
Vẻ mặt cô đầy bất ngờ: “Đây là gì vậy ạ?”
Ông cụ Lộ đáp: “ Là quà ông nội tặng cháu.”
“Ông nội, cháu không nhận được đâu.” Cô cười đáp.
“Ông nội tặng thì cứ nhận đi.” Ông cụ Lộ vờ tức giận: “Cháu không nhận, ông nội sẽ rất buồn.”
Buồn à?
Nghiêm trọng vậy sao?
Nguyễn Văn Văn không nỡ làm bất cứ ai trong nhà họ Lộ buồn, cô mím môi liếc mắt nhìn Lộ Phong một cái, anh đưa tay ra nhận: “Nếu là ông nội tặng thì em cứ nhận đi.”
Ai cũng nói vậy rồi, cô không từ chối được nên mỉm cười, nói: “Cảm ơn ông nội.”
Sau đó, mọi người mỗi người một câu càng lúc càng vui, cũng không biết là ai hỏi: “Lộ Phong, hai cháu định khi nào sinh em bé?”
Sau đó, đề tài xoay quanh việc ‘sinh em bé’. Dù là nằm dọc hay nằm ngang, chuyện gì cũng bàn luận sâu sát, thậm chí đến tên của đứa bé thứ ba cũng đã đặt xong.
Thím hai của Lộ Phong còn dự định, lúc em bé sinh ra sẽ tặng bất động sản.
Nguyễn Văn Văn: …
Chú hai nhà họ Lộ chưa kịp tặng bất động sản thì Nguyễn Văn Văn đã được người khác tặng cho rồi.
Trên đường về nhà, khi nhắc đến quà của ông nội Lộ, cô hơi ngượng ngùng, tựa đầu lên vai anh, chậm rãi nói: “Sao khi nãy anh lại nhận quà của ông nội?”
Lộ Phong kéo tay cô, khẽ nhéo: “Đó là tấm lòng của ông nội.”
Nguyễn Văn Văn: “Nhưng mà em thấy nó có vẻ rất quý.”
Lộ Phong: “Về nhà mở ra xem thì biết.”
Anh không phủ nhận, cho thấy vật đó thật sự rất quý.
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Văn Văn tắm xong, nhớ đến món quà của ông nội Lộ thì đặt điện thoại xuống, ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng mở nắp hộp.
Đôi mày nhíu lại dần thẳng ra, bên trong không phải là trang sức, châu báu, chỉ có một chiếc chìa khoá.
Cô bất ngờ cầm lấy, giơ cao lên nhìn cho rõ, nhất thời không đoán ra là chìa khoá của cái gì.
Lộ Phong bước ra từ một phòng tắm khác, trên người khoác áo choàng tắm dài, vạt trước mở rộng, chỉ có một cái đai lưng buộc hờ hững ở hông.
Cặp đùi thẳng tắp dài miên man.
Anh vừa lau tóc vừa đến gần, đầu tóc còn ướt rũ xuống tùy ý, ướt đẫm dán lên trán. Có lẽ vì anh ở trong phòng tắm khá lâu nên mặt hơi đỏ, không chỉ có mặt mà cổ và sau tai cũng hơi đỏ.
Hiếm khi thấy được dáng vẻ này của anh nên khi Nguyễn Văn Văn vừa nhìn thấy, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại nuốt nước miếng cái ực, môi mím lại, nhìn dáng vẻ này có thể thấy cô rất có ham muốn ăn sạch anh.
Lộ Phong lại dường như không phát hiện ra mình đã gây nên ‘kích động nhỏ’, anh ném khăn lông lên bàn trang điểm, cơ thể nghiêng về phía trước, một tay đặt trên lưng ghế, tay còn lại phủ lên mu bàn tay cô, cầm tay cô giơ chìa khoá lên cao.
Động tác này như thể ôm Nguyễn Văn Văn vào lồng ngực, cô tự dưng hơi căng thẳng, lưng lặng lẽ dán sát vào lưng ghế, hoảng quá nên quên mất cánh tay anh đặt bên trên, trong lúc vô tình, ngón tay trắng trẻo, lạnh lẽo của anh quệt qua sau cổ cô.
Nơi đó truyền đến cảm giác tê dại như bị nướng trên lửa.
Thật là muốn mạng cô mà.
Mỗi lần như thế, cô đều sẽ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Lộ Phong nghe thấy tiếng ho, tay đặt lên lưng cô, cả người cũng sát lại, vỗ nhẹ nhàng: “Không thoải mái sao?”
Nửa người trên của anh hướng về phía trước, phong cảnh dưới áo choàng tắm lộ ra rõ mồn một, đường nét kéo dài mê hồn người, trêu chọc ruột gan cô nhộn nhạo.
Trái tim dường như không thuộc về bản thân nữa, đập thình thịch điên cuồng không có quy luật, giống như xe đi đường núi.
Nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì lớn, thấy cô ho không ngừng, tần suất vỗ lưng cũng nhanh hơn một chút. Nguyễn Văn Văn muốn nói với anh, đừng vỗ nữa, càng vỗ càng ho dữ hơn.
Nhưng.
Không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cô đã từng chờ đợi cảnh tượng mập mờ trước mắt, từ rất lâu trước đây cô đã hi vọng anh có thể nhìn cô như thế này, trong mắt chỉ có cô.
Khó khăn lắm mới thực hiện được nguyện vọng, trở thành người duy nhất trong mắt anh, sao cô có thể nỡ đẩy anh ra.
Được thôi, vậy cứ để anh vỗ đi.
Lúc tay Lộ Phong vỗ lần thứ mười, cuối cùng Nguyễn Văn Văn cũng không nhịn được nữa, vội vàng đứng lên: “Em, em đi uống nước.”
Quá quyến rũ rồi, thật sự không thể kiên trì được nữa.
Lộ Phong đứng thẳng người, ấn vai cô: “Em ngồi đi, anh đi rót nước cho em.”
Trên vai truyền đến cảm giác nóng rực, chỗ bị chạm vào như bị bỏng, cô âm thầm nuốt nước bọt: “Thôi để em tự đi.”
“Anh đi.” Lộ Phong không cho cô động đậy: “Lập tức có ngay.”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Nguyễn Văn Văn nghiêng người nhìn về hướng anh đang đi, anh đi thật rồi, cô ôm mặt hét lên trong lòng.
Aaaaaaaaaaaa.
Đây không phải phạm quy, đây rõ ràng là muốn lấy mạng cô.
Huhu.
Đến cả quà của ông cụ Lộ cô cũng không để ý nữa, dựa vào ghế, bàn chân giẫm lên giẫm xuống vài lần.
Lộ Phong quay lại rất nhanh, cầm theo một cốc nước ấm, Nguyễn Văn Văn nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức bỏ tay xuống, điều chỉnh lại tư thế ngồi, thấy anh lại gần, cô lập tức đưa tay muốn nhận lấy.
Lộ Phong: “Anh đút cho em.”
Nguyễn Văn Văn: “...” Thôi không cần đâu.
Cô ngoan ngoãn mở miệng, vừa lơ đãng một chút đã sặc nước, lại ho khan.
Ở đây không có khăn giấy, Lộ Phong không thèm nghĩ ngợi, đưa tay lau môi cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước đọng lại trên khóe môi.
Nguyễn Văn Văn ngẩng cổ nhìn anh, bất động, trong đầu bật ra hai giọng nói.
Giọng nói đầu tiên: “Huhu, mắt anh thật đẹp, môi cũng đẹp, muốn hôn quá!”
Một giọng nói khác vang lên: “Chú ý hình tượng thục nữ, đừng làm loạn.”
Giọng nói đầu tiên: “Cái gì gọi là làm loạn, đây là người tôi thích rất nhiều năm. Đừng do dự, hôn anh ấy nhanh đi.”
Giọng nói còn lại: “Phải dịu dàng thục nữ hiền lành.”
Cuối cùng giọng nói đầu tiên chiến thắng lý trí, tất cả những gì gọi là xấu hổ đều bị vứt ra sau đầu, không thèm để ý đến. Nguyễn Văn Văn lập tức nhào vào lòng Lộ Phong, uốn éo nói: “Chồng ơi, em mệt rồi!”
Lộ Phong ôm lấy lưng cô: “Cần anh xoa bóp cho em không?”
Gần đây mỗi lần cô nói mệt, anh đều xoa bóp cho cô, không những xoa bóp vai mà còn xoa bóp chân, tất nhiên, thỉnh thoảng còn xoa bóp những chỗ khác, nên anh tưởng lần này cũng vậy.
“Không muốn xoa bóp.” Nguyễn Văn Văn ôm lấy cổ anh.
“Vậy muốn gì?” Lộ Phong hỏi.
Nguyễn Văn Văn nâng cằm lên, cắn vành tai anh, xấu hổ nói: “Muốn hôn.”
Mệt rồi còn muốn hôn, sợ là chỉ có cô Lộ mới có thể nói ra lời này.
Lộ Phong hơi nhếch môi, một giây sau anh ôm ngang cô lên, trên thảm trải sàn vương hai vệt nước từ dép của anh, kéo dài đến tận giường.
Anh thả cô xuống.
Nguyễn Văn Văn nhìn anh chăm chú, ánh mắt gợn sóng lấp lánh ánh sáng, là loại ánh mắt rất quyến rũ.
Không để ý nữa, tối nay cô sẽ không làm gái ngoan, cô muốn làm gái hư.
Dưới lớp áo choàng tắm là cặp đùi thon dài trắng nõn, chân cô thực sự rất trắng, da thịt mịn màng như thể chỉ cần chạm là vỡ, dưới ánh đèn càng khiến người ta hoa mắt.
Không chỉ đùi cô lóa mắt, người cũng lóa mắt, mắt Lộ Phong hơi híp lại, anh nhớ cô nói mệt, nhớ đến việc tối qua nên lịch sự cất giọng hỏi: “Không muốn ngủ sao?”
Ý anh là ngủ một cách rất bình thường.
Trong đầu Nguyễn Văn Văn toàn là hình ảnh không thể miêu tả, cô nhướng đuôi lông mày, cười cười: “Ừm, muốn ngủ.”
Chữ “ngủ” ở đây phải có dấu ngoặc kép, cô muốn “ngủ” với anh thật.
Tất nhiên là hai người ngủ chứ không phải là một người ngủ, Lộ Phong không phải là người có quá nhiều ham muốn, rất nhiều lúc anh cũng thông cảm cho thân thể của cô, thấy cô gấp gáp nóng lòng như vậy, tám phần là muốn ngủ, vì vậy anh phải đè dục vọng của mình xuống.
Anh chu đáo lấy điều khiển trên tủ đầu giường, chỉnh đèn tối đi, sau đó chỉnh điều hòa về nhiệt độ phù hợp.
Làm xong tất cả, anh bỏ điều khiển xuống, dịu dàng nói: “Anh ra ngoài một lát.”
Trong suy nghĩ của Nguyễn Văn Văn, anh ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại, vì vậy cô chớp mắt: “Được.”
Nói xong, Lộ Phong đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn một mình Nguyễn Văn Văn, cô nằm trên giường lật qua lật lại không ngừng, bày ra các loại tư thế, áo ngủ bị vén càng cao hơn.
Nơi bí ẩn mê người cũng lộ ra.
Mấy phút sau, người vẫn chưa quay lại, cánh tay cô đã tê rần, đùi cũng tê, cô điều chỉnh lại tư thế, lại tiếp tục tạo dáng khác.
Lần này kiên trì được ba phút, anh vẫn chưa quay lại, Nguyễn Văn Văn thấy có chút kì lạ, anh đi làm gì vậy?
Lộ Phong đi đâu rồi?
Trước khi tắm anh nghe điện thoại, là chuyện công việc, anh mở một cuộc họp trực tuyến, bây giờ đang họp.
Nguyễn Văn Văn nghĩ thầm, lẽ nào không đủ “cái đó” nên anh đi mua?
Có khả năng.
Dù sao tần suất của họ cũng khá nhiều, chắc chắn không đủ dùng.
Cửa hàng tiện lợi dưới nhà hơi xa, cô nghĩ, thôi cứ đợi vậy.
Cứ thế, cô nằm nghiêng rồi lại nằm thẳng, nằm thẳng lại chuyển sang nằm sấp, vật vã hai mươi phút, đến cả những suy nghĩ lung tung cũng bay sạch.
Cô tựa cằm lên gối, mí mắt đánh nhau.
Rốt cuộc bao giờ anh mới quay lại?
Nếu anh còn chưa về, cô thực sự sẽ ngủ mất.
A…
Cô ngáp một cái, buồn ngủ quá.
Kim phút trên đồng hồ treo tường lại quay, cô lấy tay chống mí mắt dần nặng nề lên, chống được một lúc, cuối cùng không thể chống được nữa.
Nguyễn Văn Văn gục đầu xuống, lát sau lại tỉnh dậy, vỗ mặt, cô híp mắt nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng rồi.
Cô đang định bò dậy, lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cô lập tức nghiêng người nằm xuống, chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó chỗ bên người hơi lún xuống.
Tiếp theo, đèn lại được chỉnh tối đi.
Trước đây mỗi lúc làm, anh cũng tắt đèn, Nguyễn Văn Văn nghĩ thầm, phần đặc sắc nhất sắp đến rồi.
Nghĩ vậy, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, cô cắn ngón tay đợi hành động kế tiếp sẽ xảy ra.
Chăn được kéo lên.
Cô căng thẳng nuốt nước bọt.
Hình như tóc bị người đó cuốn lấy.
Cô không dám động đậy.
Có bàn tay đặt lên eo cô.
Cô không dám thở mạnh.
Đai eo trên áo ngủ bị chạm vào.
Cô cắn chặt môi dưới, tim đập bình bịch.
Cô đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần anh tiến thêm một bước, cô sẽ ôm lấy anh.
Trong lòng thầm đếm, một, hai, ba, bốn, năm…
Trước đó sau người vẫn còn động tĩnh nhưng ngay sau đó…lại im lặng.
Nguyễn Văn Văn vểnh tai lên nghe, không có tiếng gì hết.
Thôi vậy, cứ đợi tiếp thôi.
Đợi mãi, đợi mãi.
Cô ngáp mấy lần, người kia vẫn không có động tĩnh gì.
Cô đột nhiên không muốn đợi nữa, vén chăn xoay người, dựa vào ánh đèn mờ mịt bên ngoài cửa sổ nhìn Lộ Phong.
Cô chau mày hỏi: “Rốt cuộc anh đang lề mề cái gì hả, có làm hay không thì nói một câu.”
Lúc này Lộ Phong đang định đưa tay đắp chăn cho cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt là một chuỗi dấu chấm hỏi.
Lộ Phong: ?????
Bạn cần đăng nhập để bình luận