Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 32
?????!!!!!!!!
Nguyễn Văn Văn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt khó có thể diễn tả được của Lộ Phong, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang trắng rồi chuyển sang đỏ, ngón tay dùng lực bấu chặt tấm thảm, suýt chút nữa đào ra Cung điện Potala.
A a a a a a.
Cô muốn tự chôn mình, không cần ai cứu cô nữa.
Thật mất mặt, cô quên luôn phản ứng, giữ nguyên tư thế quỳ ngẩn ngơ trong hai phút.
Lộ Phong hiển nhiên cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho “sợ hãi”, im lặng hồi lâu.
Hai phút sau, Nguyễn Văn Văn cảm thấy đầu gối đau đớn, tất cả suy nghĩ của cô đều bị thu hồi lại, Nguyễn Văn Văn nhìn tư thế quỳ của mình mà đưa tay lên trán, cô đứng dậy giải thích: “Cái đó, em không—“
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, đứng thì không sao, nhưng khi quỳ thì có chút vướng víu, không để ý vội vàng đứng dậy thì đã giẫm lên váy.
Lúc đứng dậy, cô đã nghĩ xong nên giải thích tình huống trước mắt như thế nào, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy lần nữa.
Chân trước đứng lên, chân sau lại khuỵu xuống, lần này cô quỳ một chân, tiếng động khá lớn. Nguyễn Văn Văn lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Lộ Phong.
Nếu những gì vừa xảy ra lúc nãy là một tai nạn, thì lần này là một tai nạn cấp cao hơn.
Nguyễn Văn Văn:……!!!!
Hồ nước ở Nam Thành có lạnh không, để cô nhảy xuống.
Cô lấy tay che mặt, bày ra vẻ mặt không dám gặp ai nữa.
Lộ Phong trước khi đi vào đã nghe điện thoại trên xe nên điện thoại để ở ghế sau, thấy có người gọi tới, Chu Hải cầm điện thoại đi vào: "Tổng giám đốc Lộ, anh có điện thoại...”
Vừa tới cửa liền nhìn thấy Nguyễn Văn Văn đang quỳ với tư thế thành kính, trong đầu chợt lóe lên gì đó.
Đệt! Thế này là thế nào? Có thể xem miễn phí sao ?
A a a a, không ngờ rằng gia giáo nhà tổng giám đốc Lộ nghiêm khắc như vậy, thế mà đối với cô Lộ ……thật không thể diễn tả được.
Ôi! Đúng là một cuộc sống thật đặc biệt.
Khi Nguyễn Văn Văn nghe thấy tiếng của Chu Hải thì lập tức muốn chết, đứng dậy theo phản xạ, lần này không có gì ngoài ý muốn, Lộ Phong vươn tay đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng.
Trong lúc đó, Nguyễn Văn Văn nghĩ mình sẽ hưởng dương 24 tuổi.
Ánh mắt có chút buồn bã, lén nhéo một cái vào eo Lộ Phong.
Cô Lộ rất tức giận, đánh thật mạnh, Lộ Phong đỡ lấy gáy cô, ôm chặt vào lòng, phong cách đột nhiên thăng cấp từ “quỳ lễ ” thành “ân ái”.
Điện thoại còn đang đổ chuông, Chu Hải hoàn hồn lại, do dự bước tới trước: "À, tổng giám đốc Lộ, điện thoại của anh."
Lộ Phong quay đầu nhìn anh ta.
Chu Hải bị dọa cho sợ hãi rùng mình một cái, ánh mắt của anh, thật là, thôi bỏ đi.
“Có, có người tìm anh.” Chu Hải giơ điện thoại lên trước mặt anh.
Lộ Phong vươn tay cầm lấy.
Chu Hải không dám ở lại một giây nào, nhanh chóng xoay người bước đi, nhìn đường cũng không rõ ràng, bất cẩn đụng phải một chậu hoa ngoài cửa.
Hoa trong chậu là loại cây mọng nước lớn, có gai, lúc Chu Hải đụng phải, theo bản năng đưa tay ra đỡ, tuy người không ngã xuống, nhưng tay thì thảm rồi.
Rất nhiều gai nhọn đâm vào cùng lúc.
Anh ta nhảy cẫng lên vì đau.
Thím Chu đi ra đúng lúc nhìn thấy, vừa đi vừa nói: "Cậu Chu, sao lại ôm nó thế, đau lắm đấy."
Chu Hải một lời khó nói hết, rút tay ra không nói được lời nào.
Nguyễn Văn Văn cũng nhìn thấy cảnh này, khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạt một tiếng, được rồi, có người mất mặt cùng cô rồi.
Đang cười, cô bắt gặp ánh mắt của Lộ Phong, Lộ Phong nhéo mặt cô rồi quay đi nghe điện thoại.
Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Nguyễn Văn Văn chớp mắt, quên luôn sự xấu hổ vừa nãy, huhu, chồng cô thật sự rất đẹp trai.
Một giây sau, cô lại nhớ tới chuyện mất mặt vừa xảy ra, cô sợ hãi xoay người đi lên tầng, bộ váy này không mặc được nữa rồi, cô muốn đổi váy khác.
Thím Chu nhân lúc Nguyễn Văn Văn đang thay quần áo, lấy hết gai trên tay Chu Hải, nghiêm túc nói: “Lần sau trợ lý Chu muốn ôm thì ôm cái kia đi.”
Chu Hải nhìn theo ánh mắt của thím Chu, thấy dưới hành lang có một cây cột rất to, lát đá hoa cương bóng loáng, sạch sẽ.
Thím Chu nói: "Ôm nó, không có nguy hiểm."
Chu Hải: "..."
Lộ Phong nghe điện thoại xong, Nguyễn Văn Văn cũng từ trên tầng đi xuống, cô thay một chiếc váy màu vàng, lần này váy ngắn hơn 1 chút , chỉ cách đầu gối một đoạn, lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài.
Nước da của cô rất trắng, tỏa ra ánh sáng quyến rũ dưới ánh đèn, đó là cảm giác người khác cảm nhận được lúc này.
Lúc không có ai chú ý, ngón tay cầm điện thoại của Lộ Phong hơi co lại, một lúc sau, anh nhấc chân bước về phía trước, chậm rãi đưa tay ra.
Nguyễn Văn Văn bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, đặt tay vào lòng bàn tay anh, mọi thứ hoàn hảo như tưởng tượng ban đầu.
Nếu --
Nếu chân cô không loạng choạng.
Lần này Lộ Phong kịp phản ứng trước, ôm cô vào lòng, cúi đầu, áp môi vào tai cô, trầm giọng ngọt ngào nói: “Cẩn thận.”
Tai của Nguyễn Văn Văn giống như bị thứ gì làm bỏng, vừa tê vừa ngứa, cô không nhịn được mà rụt cổ lại, ngón tay vô ý chạm vào mu bàn tay anh.
Hành động của cô là phản ứng có điều kiện, không có ý gì khác. Nhưng trong mắt Lộ Phong không phải như vậy, anh nhướng mắt, thấp giọng nói: "Muốn ôm sao?"
Trước đây, khi Nguyễn Văn Văn muốn anh ôm thì sẽ vuốt ve mu bàn tay anh.
"Hả?" Nguyễn Văn Văn sửng sốt.
“Nào, vòng tay qua cổ anh.” Lộ Phong bỏ điện thoại vào túi, giây tiếp theo cúi xuống ôm ngang người cô, động tác liền mạch.
"..." Nguyễn Văn Văn không ngờ rằng anh sẽ ôm mình, lông mi khẽ run, tay buông xuống.
Lộ Phong cúi đầu nhìn cô: “Cánh tay.”
“Ồ!” Nguyễn Văn Văn vòng tay ôm cổ anh, mặt áp vào ngực anh.
Không thể không nói cái ôm của anh rất ấm áp, cô rất thích, khóe môi bất giác nhếch lên, sợ anh nhìn thấy nên lại đè xuống.
Nhưng phải làm sao?
Quá hạnh phúc rồi.
Không kiềm chế được nữa.
Một lúc sau, khóe môi cô lại chậm rãi nhếch lên, vừa ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy Lộ Phong đang nhìn mình, cô mím môi, ánh mắt lóe sáng: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Lộ Phong ôm cô nói: “Em.”
Nguyễn Văn Văn vui mừng trong lòng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Em có gì đẹp mà nhìn?”
Lộ Phong dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm: “Ừm, rất đẹp.”
Những lời ngọt ngào không hẹn mà đến, con nai nhỏ trong ngực Nguyễn Văn Văn bắt đầu nhảy nhót điên cuồng, tim đập mạnh không ngừng.
Mắt thường cũng có thể thấy được hai má cô đang đỏ lên, lông mi run rẩy, cắn môi: “Anh, anh vừa mới nói cái gì?”
Sợ mình nghe lầm, cô hỏi lại.
Cúi đầu xấu hổ nên cô không chú ý đến khóe môi nhếch lên của anh và nụ cười ẩn ý trên khuôn mặt anh.
Lộ Phong lại cúi đầu, cọ cằm ở trên đỉnh đầu cô, trêu chọc nói: “Hả? Anh vừa nói gì sao? Không có thì phải.”
“Anh nói em rất đẹp.” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhắc nhở anh.
“Ạnh đã nói vậy sao? Không có mà.” Lộ Phong ôm cô tiếp tục bước đi.
Tâm trạng tốt của Nguyễn Văn Văn đột nhiên biến mất, con nai nhỏ trong lồng ngực ngừng động đậy, trong lòng cô đã mắng anh một lúc lâu: “Lộ Phong xấu xa, vừa mới nói cô rất đẹp, lại còn không thừa nhận, hừ, đáng ghét.”
Thật đáng ghét !
Lộ Phong thoáng thấy dáng vẻ thở hồng hộc như một chú cá heo đáng yêu của cô thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nguyễn Văn Văn giận nên không thèm vòng tay qua cổ anh, cánh tay buông thõng, không thèm nhìn anh, cũng không để ý thấy anh vừa nở nụ cười.
Dáng vẻ tức giận của cô thật sự rất đáng yêu, nhưng cuối cùng Lộ Phong vẫn không nỡ, khi bước đến cầu thang, anh chầm chậm nói: “Em đẹp lắm.”
Rồi sợ cô không nghe rõ, anh lại nói thêm: “Đẹp nhất.”
Tốc độ nói chuyện của anh rất chậm, mỗi từ đều rơi vào trong tai Nguyễn Văn Văn, khiến lỗ tai cô nhột đến tê dại, đưa tay lên gãi: “Đừng… đứng nói chuyện gần như thế, nhột lắm.”
Khi nói chuyện, cánh tay cô lại ôm lấy cổ anh, lần này còn chặt hơn lần trước.
Cô ôm chặt khiến anh hơi khó thở, Lộ Phong nói: “Thả lỏng một chút.”
Nguyễn Văn Văn cười, cọ mặt vào cằm anh: “Không.”
Cô phải ôm anh thế này, cả đời không buông.
Thím Chu nhìn thấy cảnh tượng này thì cười tươi như hoa.
Chu Hải lại không ổn lắm, bị thồn một đống thức ăn cho chó, anh ta “ổn” lắm đấy!
Hôm nay tài xế có việc bận nên Chu Hải lái xe, khi khom lưng ngồi vào xe, anh ta bị đập đầu vào cửa xe, Nguyễn Văn Văn ở sau lưng trêu chọc: “Trợ lý Chu, anh có thù với cái cửa à?”
Chu Hải: “…” Chắc do ăn cơm chó nhiều quá nên bị mù!
Về đến nhà chính nhà họ Lộ cũng đã là 7 giờ tối, không quá muộn. Người giúp việc đứng ở cửa đón khách từ sớm, thấy Lộ Phong và Nguyễn Văn Văn nắm tay nhau đi đến thì vui vẻ nghênh đón: “Cậu chủ, mợ chủ.”
Lộ Phong khẽ gật đầu, nắm chặt tay Nguyễn Văn Văn đi vào cửa, trong phòng khách rất nhiều người, tiếng cười vang lên không ngớt. Cô hơi căng thẳng kéo cánh tay anh.
Lộ Phong dừng lại: “Sao vậy?”
Nguyễn Văn Văn ngập ngừng: “Trang phục của em có ổn không? Mẹ sẽ thích chứ?”
Câu hỏi này cô đã hỏi lúc đi trên đường, Lộ Phong vẫn trả lời như cũ: “Ừm, mẹ sẽ rất thích.”
Để cô an tâm, anh buông tay cô ra, vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lồng ngực, dịu dàng nói: “Anh cũng rất thích.”
Nguyễn Văn Văn liếc anh, tim không kìm được mà nhanh một nhịp, e thẹn nói: “Đáng ghét.”
Lộ Phong nhếch môi cười nhẹ, ôm lấy eo cô bước vào phòng khách. Mọi người đang trò chuyện nhìn thấy họ thì đồng loạt nhìn sang, ban đầu là hơi sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng.
Bà Lộ phản ứng đầu tiên, đứng lên bước lại gần: “Văn Văn, nào, đến đây cho mẹ nhìn xem.”
Sau đó là thím hai của Lộ Phong, bà ta đến đứng cạnh bà Lộ, kéo cánh tay còn lại của Nguyễn Văn Văn: “Chị dâu cả, chị thật may mắn mới có đứa con dâu ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Văn Văn. Chị xem những món quà này đều là thứ người lớn thích, đặc biệt là bố, đến miệng cũng chưa khép lại kìa.”
Quà sao?
Cô khẽ liếc nhìn anh qua khoé mắt, không cần nghĩ cũng biết là do anh chuẩn bị.
“Thím hai, mọi người thích là tốt rồi.”
“Thích, đương nhiên là thích rồi.” Người lên tiếng lần này chính là chú hai, đứng thứ hai của nhà họ Lộ: “Văn Văn thật có lòng.”
“Được rồi, đừng đứng nữa, mau để hai đứa ngồi xuống đi.” Ông cụ Lộ vui vẻ nói: “Văn Văn, đến đây cho ông nhìn cái nào.”
Lộ Phong buông tay Nguyễn Văn Văn khẽ gật đầu với cô, cô đi sang đó, ngọt ngào gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông cụ Lộ cười híp mắt.
Bầu không khí rất hài hoà, tiếng cười vang lên không ngớt. Nguyễn Văn Văn được cả nhà họ Lộ cưng chiều, lúc ăn cơm mọi người không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
Bố Lộ có việc nên về nhà cuối cùng, ông còn mang theo chút đồ tráng miệng, trong đó có vài thứ có vị dâu.
Sau khi ăn xong, người giúp việc bưng đồ tráng miệng lên, cố tình đặt món vị dâu ở trước mặt Nguyễn Văn Văn. Cô chợt thấy cảm động lạ kỳ, cất giọng: “Cảm ơn bố.”
Bố Lộ cười nói: “Đều là người nhà mà cảm ơn gì chứ. Con nếm thử xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận