Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 82


Nguyễn Văn Văn thấy Lộ Phong không nói gì, bả vai run rẩy, nói: "Lần sau em không dám nữa."

"Lần sau à?" Đầu ngón tay của Lộ Phong ma sát cổ tay cô, phía trên có vết đỏ nhạt giống như hoa mai đỏ nở rộ vào mùa đông. Giọng anh cũng nhẹ nhàng: "Lần sau, hửm?"

Vẻ mặt kia dường như muốn nói: Còn có lần sau à?


Nguyễn Văn Văn đón nhận tầm mắt của anh, cười lấy lòng: "Cái gì mà lần sau chứ, căn bản không có lần sau."

Vẻ mặt cô rạng rỡ, môi cong lên, thỉnh thoảng mắt còn chớp vài cái, cười rất thu hút người khác.

Lộ Phong nhìn cô, khóe môi thản nhiên nhếch lên: "Anh nói, còn có lần sau thì anh sẽ đi với em."

Nguyễn Văn Văn chợt cảm thấy lạnh gáy, như có gió mạnh lùa đến, trời tháng tám mà suýt nữa bị đông lạnh, cô lắc đầu nói: "Không cần, không cần."

Lộ Phong bổ sung một câu: "Nhưng mà chắc dạo này em không có thời gian xem đâu."

Nguyễn Văn Văn nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên, sao cô không biết dạo này mình không có thời gian nhỉ?

Lộ Phong vén sợi tóc vướng trên mặt cô, cười nhạt nói: "Trợ lý của anh xin nghỉ phép, em phải làm trợ lý cá nhân của anh vài ngày."


Lần trước là thư ký, bây giờ là trợ lý cá nhân, trong mắt Nguyễn Văn Văn hai công việc này không khác biệt gì nhau, cô hỏi: "Không biết trợ lý cá nhân là phải làm gì?"

Lộ Phong đáp: "Chuyện cá nhân."

Nguyễn Văn Văn hỏi: "Ví dụ như?"

Lộ Phong: "Đi làm, tan làm với anh, chính là kiểu ở cùng nhau hai bốn trên hai bốn."

Nguyễn Văn Văn ngạc nhiên, hỏi một câu từ sâu trong linh hồn: "Vậy chẳng phải là hai chúng ta dán lại với nhau sao?"

Lộ Phong đẩy cằm cô lên, tầm mắt dừng ở mặt cô, khóa chặt ánh mắt của cô, nói: "Sao, không muốn dán à?"

Nguyễn Văn Văn cười tủm tỉm nói: "Muốn."

Chỉ cần được ở cùng anh, dán thế nào cũng được.

Thế nhưng cô tò mò một điều là, trước kia chưa từng thấy trợ lý cá nhân của anh.

Lộ Phong nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô, đánh giá cô một lượt, bình tĩnh giải thích: "Vị trí này vừa mới có không lâu."

Nguyễn Văn Văn nghĩ không lâu, vậy cũng phải được một thời gian rồi, thuận miệng hỏi: "Có từ lúc nào?"

Lộ Phong: "Vừa xong."

Nguyễn Văn Văn: "..."

Về chuyện trợ lý cá nhân, mãi đến khi Nguyễn Văn Văn đến làm việc, mới biết hiểu biết trước đó của mình nông cạn thế nào.

Thật sự rất nông cạn.

Không phải cá nhân, mà gần như là phải kề kề với nhau.

Cụ thể là, cho dù Lộ Phong đi đâu cũng đều dẫn cô đi theo, họp cũng dẫn theo, gặp khách hàng cũng dẫn theo, đi tuần tra công ty chi nhánh cũng dẫn theo.

Gần như không lâu sau, nhân viên tập đoàn Lộ thị đều biết tổng giám đốc Lộ không muốn nhân viên nữ, nhưng cây vạn tuế đã ra hoa, vậy mà lại tuyển một trợ lý nữ.

Trợ lý nữ xinh đẹp, chân dài, gặp ai cũng cười dịu dàng, hơn nữa tính tình cũng hiền lành, hở ra là tặng quà cho người ta.

Về chuyện tặng quà, là Trâu Mỹ nói với Nguyễn Văn Văn. Trâu Mỹ là một nhân viên văn phòng, biết rõ cách thức ở chung trong công ty. Cô ấy nói với cô, đưa tay không đánh mặt cười, cười nhiều chút là không lỗ, nếu có tặng quà được thì càng tốt.

Nguyễn Văn Văn nhớ kỹ từng điều một, dù sao cô cũng có nhiều quà, tặng họ là được rồi.

Người khác tặng quà thì là một ít đồ ăn vặt, còn Nguyễn Văn Văn vung tay hào phóng, tùy tiện chọn một món đều có ít nhất bốn chữ số. Nhân viên tập đoàn Lộ thị nhận được quà thì càng ngày càng thích trợ lý mới này hơn, còn cố ý thêm cô vào nhóm chat nhỏ của công ty.

Thời gian nghỉ trưa, một đám người đang nói chuyện phiếm.

Tần suất chọc cười của Nguyễn Văn Văn ngày càng nhiều khiến mọi người rất vui vẻ.

Từ đó về sau, cô có thêm một cách giết thời gian, đó chính là lướt tin trong nhóm, à không phải, phải là trò chuyện vui vẻ với nhân viên trong nhóm chat.

Chu Hải là trợ lý lâu năm, anh ta biết rất rõ mọi chuyện ở công ty, anh ta lén lút nói với Lộ Phong chuyện Nguyễn Văn Văn tặng quà cho người khác.

Lộ Phong không có ý kiến gì, cô muốn kết bè kết phái gì thì tùy cô, chỉ cần đừng theo đuổi thần tượng dưới mí mắt anh là được.

Người theo đuổi thần tượng sao có thể nói không theo đuổi thì sẽ không theo đuổi chứ, Nguyễn Văn Văn chỉ theo đuổi thần tượng một cách khiêm tốn hơn thôi, nói thẳng ra thì là bí mật theo đuổi thần tượng. Cô vẫn tương tác với Trâu Mỹ trong nhóm theo đuổi thần tượng, mua sản phẩm đại diện của thần tượng.

À, những quà mà cô tặng, rất nhiều đều là sản phẩm F đại diện, tiện tay mua tặng mọi người.

Hôm nay, khi cô và Trâu Mỹ đang trò chuyện khí thế ngất trời thì phía sau có tiếng bước chân, cô cũng không để ý tới, tiếp tục gửi wechat với Trâu Mỹ.

"A a a, cậu xem hình ảnh bộ phim mới nhất của F chưa, trời ơi rất quyến rũ."

Z: "Xem rồi, hu hu, tớ đã lưu rồi."

R: "Khi nào chiếu phim này?"

Z: "Hình như là tháng sau, còn chưa ấn định thời gian cụ thể."

R: "Hu hu, thật là đẹp trai, đẹp trai số một thế giới."

Lộ Phong đi vào, đúng lúc nghe thấy câu này, anh đút tay trong túi quần, nói: "Đẹp trai số một thế giới à?"

Nguyễn Văn Văn đang trò chuyện hăng say, cũng không chú ý đó là giọng ai, đầu cũng không thèm ngoảnh lại nói: "Đúng, đẹp trai số một thế giới, đẹp trai nhất nhất."

Trước kia Lộ Phong không quá để ý chuyện Nguyễn Văn Văn nói về người đàn ông khác, anh cảm thấy không có gì cả. Nhưng sau khi anh chắc chắn tình cảm của mình, nghe được cô khen người đàn ông khác, trong lòng không thoải mái một cách vô cớ.

Giống như bình dấm chua bị đổ, cả người có mùi chua.

"Có đẹp hơn anh không?" Anh nhướng mày hỏi.

Nguyễn Văn Văn thật sự bị thần tượng làm cho mụ mị, không hề nghĩ ngợi mà thốt ra: "Đẹp hơn anh."

Cô nói xong, ống nghe điện thoại truyền đến giọng nói của Trâu Mỹ: "Cậu nói chuyện với ai thế?"

"Tớ-" Nguyễn Văn Văn sững sờ, đúng đó, cô đang nói chuyện với ai thế? Cô thẳng lưng chậm rãi xoay người lại, khi thấy người trước mắt thì hoảng sợ: "Anh anh anh-"

"Sao, không phải là người đẹp trai nhất thế giới nên dọa em rồi à?"

"..." Đúng là bị dọa rồi.

"Nếu không thì anh đi phẫu thuật thẩm mỹ nhé."

"..." Ha ha, hài hước quá.

Lộ Phong đến gần, tay chống ở hai tay vịn của ghế, cơ thể đổ về phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cũng không biết anh nên sửa từ chỗ nào, nếu không em cho ý kiến đi, hửm?"

"..." Lông mi Nguyễn Văn Văn chuyển động, không nói được một câu đầy đủ.

Hay là anh chỉnh chết em đi.

Một lát sau, cô lấy lại tinh thần, môi cong lên cười, muốn đứng dậy: "Chồng, anh đến rồi, người ta rất nhớ anh đó."

Lộ Phong nhìn cô, rồi lại nhìn điện thoại trong tay cô, vừa cười nhạt vừa nói: "Anh thấy em nhớ người đẹp trai nhất thế giới thì có."

Nguyễn Văn Văn: "..."

Động tác ném điện thoại của Nguyễn Văn Văn rất dứt khoát, cô ném về phía sau, cũng không quan tâm rằng có bị ném hỏng không, dù sao hỏng thì vẫn có thể mua cái mới được.

Điều cô quan tâm hơn là, anh nghe được bao nhiêu rồi.

"Cái gì mà đẹp trai nhất thế giới." Nguyễn Văn Văn ba phải: "Trong mắt em anh chính là người đẹp trai nhất thế giới, những người khác không thể sánh được."

"Vậy F thì sao?"

"F là ai, em quen sao? Sẽ mua túi cho em sao? Sẽ mua quần áo cho em sao? Sẽ dẫn em đi ăn ngon sao?" Nguyễn Văn Văn nửa đứng nửa ngồi, đưa tay kéo cổ tay áo của anh, nháy mắt mấy cái: "Em chỉ biết một người tên là Lộ Phong."

"Anh ấy là chồng thân yêu tốt tốt nhất của em."

Cách nịnh nọt dùng được vào đại đa số trường hợp, nó còn có thể hóa giải xấu hổ.

Lộ Phong nghe xong, tâm trạng tốt hơn. Anh chậm rãi đứng dậy, Nguyễn Văn Văn cũng đứng thẳng theo, cánh tay vòng qua eo anh, tiếp tục dỗ người.

“Chồng em tốt nhất, em yêu chồng nhất.”

Đôi mắt đen của Lộ Phong sáng lấp lánh, có thể nhìn ra cô dỗ được anh rồi, anh cong môi hỏi cô: “Tài liệu bảo em sắp xếp đã ổn chưa?”

Nguyễn Văn Văn chỉ lo đu thần tượng sao lại có thời gian rảnh sắp xếp tài liệu, nhưng…

Cô không làm thì có người làm giúp cô.

Cô chớp mắt: “Đã sắp xếp xong lâu rồi.”

Cô quay người lại cầm tài liệu lên: “Chỗ này đây.”

Tài liệu đã phân loại xong, viết rõ tên từng loại một.

Lộ Phong nhận lấy liếc mắt nhìn, vừa nhìn đã biết trò mèo này nhưng không vạch trần cô.

Nguyễn Văn Văn nghĩ là kế hoạch đã thành công nên đã chuyển cho Chu Hải một bao lì xì thật to trước giờ tan làm ngày hôm đó, tiện thể khen anh ta.

Chu Hải không trả lời, chắc là đang bận.

Đúng là Chu Hải bận thật, bận nghe Lộ Phong trách mắng: “Chỗ này do cậu làm hết sao?”

Chu Hải gật đầu: “Vâng.”

Lộ Phong: “Cậu rảnh lắm à?”

Chu Hải: “…”

Chu Hải cúi đầu nhận sai: “Tổng giám đốc Lộ, lần sau tôi không dám nữa, cô chủ có tìm tôi thì tôi cũng không…”

Lộ Phong gõ ngón tay lên bàn, trầm giọng nói: “Cô chủ có tìm cậu thì nhớ giúp cô ấy tiếp.”

Chu Hải: “…” Không phải anh vừa nói tôi rất rảnh sao?

Lộ Phong: “Cuối năm thưởng gấp đôi.”

Chu Hải: “…” Rảnh chết tôi đi.

Nguyễn Văn Văn trong phòng vệ sinh không nghe thấy hai người nói chuyện, lúc cô quay lại thì Lộ Phong đã bàn giao tài liệu mai phải chuẩn bị.

Cô làm ra vẻ ghi lại vào sổ ghi chú, trong lòng thầm nghĩ hình như lượng công việc lớn hơn, lần sau phải tăng lương cho trợ lý Chu mới được.

Tuyển thủ toàn năng Chu Hải tiến gần hơn đến giấc mơ giàu có sau một đêm.

Ban ngày dính nhau là vì công việc, buổi tối dính nhau là để giải tỏa áp lực công việc, Nguyễn Văn Văn bị Lộ Phong giày vò mệt mỏi, liên tục kêu dừng.

Một khi chuyện này đã bắt đầu, chưa đến lúc kết thúc thì làm sao ngừng được, anh bóp eo cô dỗ dành: “Ngoan nào, đừng quậy.”

Nguyễn Văn Văn định nói gì đó nhưng môi bị chặn lại lần nữa, môi dưới nhói đau làm cô khẽ xuýt xoa, mơ hồ nói: “Đừng cắn.”

Muộn rồi, Lộ Phong muốn để lại dấu vết trên người cô, để người ta biết cô là người đã có chồng.

Suy nghĩ này bắt nguồn từ việc thỉnh thoảng nghe thấy tin đồn có người duỗi tay đến tận tổng công ty, thăm dò xem liệu trợ lý tổng giám đốc có độc thân hay không.

Lúc trước chuyện ngầm kết hôn đã được liệt kê trong thỏa thuận trước hôn nhân, không thể nuốt lời được, thế nên anh chỉ có thể dùng cách này để tuyên bố chủ quyền.

Nguyễn Văn Văn không biết suy nghĩ của anh, tưởng là đột nhiên anh có đam mê gì đó nên dùng sức bấu lưng anh, đầu ngón tay trượt xuống để lại mấy dấu dài.

Được thôi, cùng đau đi.

Chỉ là đàn ông cảm giác đau khác với phụ nữ, Nguyễn Văn Văn lại rên nhẹ, lúc ý thức cô đang mơ hồ thì bị ôm đến trước cửa sổ, rèm cửa mở rộng, cảnh tượng bên ngoài nhìn không sót cái gì.

Phía xa là ánh đèn những ngôi nhà, bóng cây đung đưa, từng tia sáng hợp chung với cái bóng tạo thành những hình thù kéo dài đến cuối phố.

Ánh sáng lắc lư phản chiếu cảnh vật xung quanh như tranh vẽ, tùy ý lay động như đang đặt mình vào trong bức tranh.

Nguyễn Văn Văn muốn kéo rèm lại, thế này ngượng quá, Lộ Phong lại ngăn lại, ném điều khiển từ xa lên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tai cô.

“Đừng đóng.” Anh muốn nhìn.

Đôi mắt đen của người đàn ông sáng rực, ánh mắt nổi lửa, vừa nhìn đã khiến trái tim người ta đập nhanh hơn.

Nguyễn Văn Văn có thể từ chối bất kỳ ai, chỉ không thể từ chối Lộ Phong, thích anh đã quá lâu nên không nỡ làm anh không vui.

Cô cắn môi rồi khoác cổ anh, đôi mắt mông lung, nói: “… Được.” Anh thích làm thế nào cũng tùy anh.

Trong thời gian này, cô luôn dùng hành động để nói với anh rằng cô thích anh, cực kỳ thích anh.

Lúc đầu anh nghĩ sự yêu thích này là trò đùa ác ý, hoặc là mánh khóe lừa người của cô, dẫu sao cô cũng từng lừa anh.

Nhưng bây giờ, nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, anh chắc chắn cô thích anh thật.

Trái tim Lộ Phong đập nhanh không chịu nổi, cúi đầu hôn cô.

Ánh đèn mọi nhà đang chứng kiến sự vui sướng của bọn họ.

Cuối cùng Nguyễn Văn Văn chẳng còn sức mở mắt, nhướng mắt lên rồi lại cụp xuống.

Lộ Phong vùi mặt vào hõm cổ cô, ổn định lại trái tim xao động, cọ quanh cổ cô rồi nhẹ nhàng phát ra tiếng mang theo sự thỏa mãn.

“Không được nữa đâu.”

Lộ Phong khẽ cười, đứng dậy bế cô lên. Nguyễn Văn Văn không biết anh định làm gì, mở to mắt túm chặt lấy tay anh, giọng nói vừa khàn vừa run.

“Em mệt thật mà.”

Lộ Phong ôm người vào lòng, nhếch môi nói: “Đưa em đi tắm.”

“À, đi tắm sao.” Nguyễn Văn Văn lập tức mở to mắt, định nhảy ra khỏi lòng anh, để anh tắm cùng e là tối nay không ngủ được: “Không cần, tự em tắm.”

Lộ Phong nhìn dáng vẻ tỉnh táo của cô, hơi cúi đầu xuống: “Em còn sức à?”

“Đương nhiên là em còn sức rồi.” Nguyễn Văn Văn nói với đôi mắt run rẩy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận