Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 141


Trâu Mỹ có thể tỉnh lại là chuyện vô cùng vui mừng đối với nhà họ Tiêu, cả nhà đắm chìm trong sự vui mừng, hôm đó vốn là ngày vui nhất của mọi người, nhưng buổi chiều có kết quả kiểm tra của đứa bé, nụ cười trên mặt mọi người đều biến mất.

Thính giác của đứa bé có vấn đề, về mức độ nghiêm trọng như thế nào thì cần phải tiếp tục theo dõi và điều trị sau này, có rất nhiều khả năng.

Tiêu Hạo vốn định giấu Trâu Mỹ, cô vừa mới tỉnh lại không thể chịu kích thích, nhưng không giấu được, cuối cùng cô vẫn biết.


Trâu Mỹ đứng ngoài phòng bệnh rất lâu, cách cửa kính thủy tinh nhìn rất lâu, cô nhìn bé con đang khua tay múa chân, rõ ràng rất có sức sống, sao thính giác lại có vấn đề chứ?

Nước mắt không thể kiềm chế mà chảy xuống, nếu có thể, cô tình nguyện chịu đựng tất cả thay cho bé con, cho dù có nghiêm trọng thế nào chăng nữa cô cũng muốn gánh vác, chỉ cần bé con không sao.

Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, có người bên cạnh đi đến, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô: “Ở đây gió lớn, nào, về phòng với anh.”

Trâu Mỹ dựa vào Tiêu Hạo, lẩm bẩm nói: “Bé con đáng yêu như vậy, sao lại bị bệnh chứ?”

Tiêu Hạo ngồi xổm xuống trước Trâu Mỹ, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt phản chiếu bóng dáng của cô, anh đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cô: “Không sao đâu, bé con có chúng ta yêu thương, nhất định sẽ hạnh phúc.”

Đối với việc thính giác của bé con có vấn đề, Tiêu Hạo đã tìm bác sĩ nước ngoài, bên đó khuyên ba tháng sau khám lại, nếu thính lực khó có khả năng hồi phục thì có thể làm phẫu thuật, trước mắt chỉ có con đường này là tốt nhất.

Tiêu Hạo tạm thời không nói với Trâu Mỹ, thời gian chưa thích hợp, anh không muốn cô hi vọng rồi lại thất vọng.


Trâu Mỹ ôm lấy Tiêu Hạo, hít mũi nói: “Làm sao bây giờ? Sau này em sẽ thiên vị, dành hết tình yêu thương cho bé con, anh có để ý không?”

Tiêu Hạo ôm cô, xoa đầu cô dịu dàng nói: “Anh sẽ cùng yêu thương con với em.”

Nuôi một đứa trẻ thính giác có vấn đề rất cực khổ, người không có kinh nghiệm sẽ không biết, bé sẽ không có một chút phản ứng nào với thế giới, sẽ sống trong thế giới của riêng mình suốt đời.

Ba tháng sau có kết quả kiểm tra, phải làm phẫu thuật, bác sĩ kiến nghị làm càng sớm càng tốt, tuy đã dự đoán được kết quả này nhưng lúc xác nhận, Trâu Mỹ vẫn khóc dữ dội, cô cảm giác như mình là người đã hại bé con, không thể cho bé con một cơ thể khỏe mạnh.

Cô cảm thấy cực kỳ áp lực, cả đêm ngủ không yên, không lâu sau đã gầy đi trông thấy, Tiêu Hạo thấy vậy vô cùng đau lòng, không ngừng an ủi cô: “Ngoan, đừng nghĩ lung tung, không phải lỗi của em.”

Có một khoảng thời gian, cứ đến đêm, Tiêu Hạo không dám ngủ, sợ Trâu Mỹ làm gì đó.

Cuộc sống là vậy, không ai biết sự bất hạnh lúc nào sẽ ập đến, chỉ có thể chuẩn bị sẵn tâm lý.

Trâu Mỹ buồn bã đau khổ một thời gian rồi dần dần hồi phục lại, bé con cần cô chăm sóc, cô không thể tiếp tục thế này.

Làm mẹ thì phải mạnh mẽ, cô phải trở nên kiên cường hơn trước.

Bé con không may, nhưng cũng may mắn, may mắn lớn nhất là sinh ra ở gia đình này, tất cả mọi người đều rất yêu thương bé.

Mẹ Tiêu còn tự tay giúp đỡ chăm sóc bé con.

Mẹ Trâu thỉnh thoảng lại đến một lần, hai bà mẹ rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, phối hợp rất ăn ý.

Chiều hôm đó, ánh nắng chiếu vào, hình ảnh hai người bế bé con chơi đùa in sâu vào tâm trí Trâu Mỹ.

Thay vì cứ đau khổ vì quá khứ, con người càng nên nhìn về tương lai.

Bé con của cô, rất may mắn.

Lúc bé con được mười tháng tuổi thì làm phẫu thuật cấy ghép ốc tai nhân tạo. Phẫu thuật thành công, lúc nghe được âm thanh, bé con đã khóc, khóc rất to.

Hôm đó là ngày bé con như được sinh ra lần nữa, đối với Trâu Mỹ và Tiêu hạo cũng vậy.

Bé con mười tháng đã rất xinh xắn, mắt to tròn, lông mi cong, da trắng nõn, lúc cười còn có má lúm đồng tiền, lúc khóc miệng bĩu ra rất đáng thương.

Lần đầu nghe thấy âm thanh, chắc là bé con rất sợ, hoặc là do mới lạ quá, hôm đó phải dỗ rất lâu bé con mới chịu ngủ.

Trâu Mỹ hôn lên trán con, dịu dàng nói: “Bé cưng, mẹ yêu con.”

“Bé cưng, bố cũng yêu con.” Tiêu Hạo ôm vai Trâu Mỹ.

Tình yêu của bố mẹ là chỗ dựa vững chắc nhất, bé con lớn lên trong tình yêu, từ lúc ê a học nói đến khi lên mẫu giáo.

Tiêu Hạo chọn trường mẫu giáo vô cùng kỹ lưỡng, gần nhà, còn là trường đắt nhất Nam Thành. Ở đây có đội ngũ giáo viên và nhân viên rất giỏi, chú trọng phát triển toàn diện về trí tuệ, thể chất, đạo đức, thẩm mỹ cho con, tiếng Anh cũng là sở trường của trường mẫu giáo này.

Tuy bé con có vấn đề về tai, nhưng vì đã được chữa kịp thời nên giao tiếp bằng ngôn ngữ không chịu ảnh hưởng gì, ngược lại, bé con còn rất có năng khiếu.

Bé con nói tiếng Anh rất giỏi.

Tất nhiên, phần lớn nguyên nhân là do gia sư mà Tiêu Hạo mời đến rất tốt.

Bé con đi học, người lo lắng nhất là Trâu Mỹ, cô lo bé con không uống nước, không ăn cơm đàng hoàng, không ngủ ngon, lo bé con không thích ứng được với cuộc sống tập thể, lo bé con bị bắt nạt.

Người làm mẹ lúc nào cũng có “bệnh” chung này, muốn buông tay để con tự đi nhưng cũng sợ buông tay con, Trâu Mỹ là một trong số đó.

Cả ngày nhìn bé con qua camera, sau khi xác nhận con vẫn ổn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, đi làm việc của mình, lát sau nhớ đến lại phải nhìn một lần.

Trợ lý cười cô sắp nghiện con gái rồi.

Trâu Mỹ lắc đầu cảm thán: “Cô còn trẻ, đợi lúc làm mẹ rồi sẽ biết, con cái là tất cả của người mẹ.”

Trong lúc nói chuyện, có người gõ cửa đi vào: "Tổng giám đốc Trâu, văn kiện này cần ký."

Sau khi bé con chào đời, Trâu Mỹ nghỉ việc để ở nhà chăm sóc đứa nhỏ. Khi bé con tròn một tuổi, Tiêu Hạo đã tặng cho Trâu Mỹ một món quà lớn, đó là mua một công ty truyền thông và để cô làm người phụ trách.

Lúc đầu Trâu Mỹ hơi do dự sợ mình làm không tốt, Tiêu Hạo nói: "Không sao, cứ làm đi, còn có anh ở đây."

Chính câu này đã khiến Trâu Mỹ không có áp lực để làm điều đó, thành tích lúc đầu cũng không quá ổn, đến bây giờ thì vô cùng tốt.

Trâu Mỹ đã trở thành bạch mã trong giới truyền thông, ai cũng biết điều đó. Nhưng dù bận rộn đến đâu, cô cũng sẽ tìm thời gian để tương tác và chơi với con mỗi ngày.

Cô cũng sẽ có mặt mỗi khi bé con được kiểm tra.

Những người phụ nữ mạnh mẽ khác suốt ngày bay lượn khắp nơi, khi rảnh rỗi sẽ cùng bạn bè đi uống rượu, ăn tối. Trâu Mỹ không như vậy, cô sẽ cố ý giảm bớt số lần ra nước ngoài, tập trung bồi dưỡng những người có năng lực và dành một phần thời gian của mình để điều hành gia đình.

Mỗi cuối tuần Trâu Mỹ và Tiêu Hạo sẽ đưa bé con ra ngoài chơi, để bé cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên.

Bé con lớn lên càng ngày càng xinh đẹp. Trâu Mỹ nghĩ, cô không có yêu cầu gì, miễn là bé con luôn trong tình trạng tốt.

Nhưng mọi thứ luôn có chuyện ngoài ý muốn.

Khi bé con mới năm tuổi đã bị thất lạc. Ngày hôm đó quả thật giống như sống không bằng chết đối với Trâu Mỹ, cô điên cuồng tìm kiếm khắp nơi. Tiêu Hạo sợ cô không chịu nổi nên đã nhờ bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô.

Đối với Tiêu Hạo mà nói, mười hai giờ ngày hôm đó cũng vô cùng đau lòng, bọn họ không bỏ sót chỗ nào, không ngừng tìm kiếm.

Ngày hôm đó là ngày anh đi nhiều con đường nhất trong đời, đôi giày trên chân rơi ra lúc nào cũng không để ý, Tiêu Hạo chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải tìm được bé con.

Ngày hôm đó ông trời dường như cũng bị bệnh, mưa to như trút nước, Nam Thành chìm trong bóng tối, tiếng sấm không ngừng vang lên.

Bé con sợ sấm sét nhất, trái tim của Tiêu Hạo như bị dao đâm vào, mấy tiếng đồng hồ này thật sự sống không bằng chết.

Trâu Mỹ tỉnh dậy sau giấc ngủ say, đẩy vệ sĩ ra rồi hùng hổ chạy ra ngoài, không ngừng hét lên: "Bé cưng, bé cưng, bé cưng."

Tia chớp đánh xuống, mọi thứ xung quanh hiện lên một cách rõ ràng. Trâu Mỹ dường như nhìn thấy mọi thứ trước mắt, nhưng dường như cô không nhìn thấy rõ ràng bất cứ thứ gì, rốt cuộc đứa con của cô ở đâu?

Mưa lớn như vậy, sấm sét lớn như vậy, bé cưng có khóc không?

Bé cưng…

Trâu Mỹ nhìn thấy Tiêu Hạo từ xa, nhào vào trong lòng anh, kéo áo anh hỏi: "Bé cưng đâu? Đứa nhỏ ở đâu?"

Tiêu Hạo ôm đầu cô an ủi: "Yên tâm đi, bé cưng chắc chắn không sao."

Thời gian trôi đi từ một tiếng đến hai tiếng, ba tiếng... Sau mười hai tiếng đồng hồ thì có tin vui, đã tìm thấy bé con rồi.

Người đang ở đồn cảnh sát.

Trâu Mỹ và Tiêu Hạo đến đồn cảnh sát, vừa nhìn thấy bé con, Trâu Mỹ liền nhào tới ôm chặt lấy bé: “Bé cưng, bé cưng.”

Bé con ôm lấy mẹ, giọng nũng nịu như sữa nói: "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?"

Trâu Mỹ nghẹn ngào nói: "Mẹ không khóc, mẹ rất vui."

Tiêu Hạo đi tới, ôm chặt lấy hai người, hình ảnh một gia đình ba người hạnh phúc đến nỗi ông trời cũng cảm động.

Khi mưa tạnh, Tiêu Hạo nắm tay đứa bé đi ra khỏi đồn cảnh sát: "Bé cưng, anh trai nhỏ mà con nói đâu rồi?"

Đứa bé chỉ vào góc phía trước, một cậu bé nhỏ nhắn đứng ở đó, thân hình gầy gò, quần áo ướt sũng.

Đứa bé vẫy tay: "Anh ơi, em ở đây."

Cậu bé không di chuyển.

Tiêu Hạo và Trâu Mỹ nhìn nhau, cùng dắt đứa bé về phía cậu bé, sau khi lại gần mới phát hiện cậu bé không đi giày, quần áo rách nát, có vài chỗ hở.

Tiêu Hạo hỏi: "Nhà cháu ở đâu?"

Cậu bé trả lời không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: "Cháu không có nhà."

Hóa ra cậu bé chạy trốn khỏi cô nhi viện, bị bắt nạt nhưng không đánh lại. Cuối cậu lẻn ra ngoài thì gặp bé con bị lạc.

Trong mười hai tiếng đồng hồ này, cậu là người bảo vệ bé con. Cả người bé con khô ráo nhưng quần áo trên người cậu thì ướt sũng.

Đêm nay, Tiêu Hạo đã đưa ra quyết định.

Anh muốn nhận nuôi cậu bé.

Thủ tục nhận con nuôi nhanh chóng được hoàn tất, cậu vẫn lấy tên trước đây là Tần Mặc. Kể từ đó, cậu trở thành thành viên của gia đình họ Tiêu và là anh trai trên danh nghĩa của bé con.

Bé rất vui khi có anh trai, hàng ngày bé con sẽ kể cho cậu nghe chuyện xảy ra ở trường, kể cho các bạn nghe bé con có một người anh trai rất mạnh mẽ.

Một ngày nọ, khi không có ai trong gia đình họ Tiêu, Tiêu Hạo gọi Tần Mặc vào phòng làm việc, hỏi liệu cậu có đồng ý bảo vệ bé con không.

Ánh mắt của cậu hiện lên vẻ kiên định: "Đồng ý."

Khi bé con học tiểu học, Tần Mặc học cùng lớp với bé, từ đó hai người cùng nhau đi học, cùng nhau hoàn thành bài tập về nhà.

Khả năng hiểu của Tần Mặc rất mạnh, trong một học kỳ, điểm của cậu đã tăng từ cuối lớp lên dẫn đầu lớp, sau đó luôn đứng đầu.

Bé con học không tốt lắm nhưng cũng không tệ lắm. Tiêu Hạo và Trâu Mỹ không có yêu cầu cao đối với bé, quan trọng nhất là học vui vẻ.

Bé con đã trải qua giai đoạn tiểu học và trung học một cách an toàn mà không gặp bất kỳ áp lực nào.

Năm nay cấp ba, cô lại được xếp vào cùng lớp với Tần Mạc, cùng lớp cùng bàn, ai cũng biết bé con có một người anh rất lợi hại.

Thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 không chỉ đẹp trai mà còn đa tài về mọi mặt, là “học sinh ngoan” trong mắt thầy cô.

Học sinh giỏi cũng mắc lỗi, lần đầu mắc lỗi là do bé con.

Hôm nay bé con được bạn cùng lớp gọi điện nói có người tìm bé con, bé con đến địa điểm người đó nói nhưng đợi rất lâu cũng không thấy ai. Khi bé con quay lại thì đã bị ai đó chặn lại.

Người ngăn cô lại là một cô bạn cùng lớp hay bắt nạt bạn cùng lớp, cô ta đã chờ đợi rất lâu ngày bé con đi một mình.

"Tiêu Hi, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết tôi lợi hại cỡ nào."

Bạn cần đăng nhập để bình luận