Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 69


Bốn mắt nhìn nhau.

Thời gian như bị tạm dừng ở đó.

Không chết lặng trong sự yên ắng thì cũng bùng nổ trong đó.


Nguyễn Văn chọn loại thứ ba, híp mắt cười nhẹ lấy lòng: "Xin lỗi, em không biết lúc mình ngủ sẽ... năng động đến như vậy."

Lộ Phong vì phối hợp với cô với sự năng động của cô mà nhấc tay áo kia lên, trên cánh tay cũng có một dấu răng, dấu vết cũng rất nặng.

Có thể thấy tối qua cô "gặm móng giò" với sức lực lớn như thế nào.

Nguyễn Văn Văn giơ tay đỡ trán, vẻ mặt ngượng ngùng.

Lộ Phong còn không có ý định buông tha cho cô, nghiêng người vén vạt áo lên, bên hông cũng có, nhưng lần này thì dấu vết phạm tội mang màu sắc nhạt hơn một chút.

Nguyễn Văn Văn: ... Không có mặt mũi ở đây nữa rồi.

Cô thấy Lộ Phong tiếp tục vén cổ áo lên thì vội vàng đè lại, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi mà."


Lộ Phong hỏi cô: "Không muốn chiêm ngưỡng sự năng động trong mơ của em nữa à?"

"..." Nguyễn Văn Văn đỏ mặt nói không nên lời, ánh mắt né tránh, dáng vẻ không nhìn nổi nữa.

Một lát sau, cô mới gượng cười nói: "Không muốn xem nữa."

Sau khi tính toán xong việc này, Lộ Phong nhớ tới một việc khác khiến anh chú ý: "Em vừa nói mình mơ thấy ai?"

Nói đến chuyện này, Nguyễn Văn Văn trở nên hùng hổ, giọng nói tràn đầy khí phách: "Đàn ông cặn bã."

"Tên đó làm gì em?"

"Anh ta hôn em."

"Em để yên cho anh ta hôn à?" Giọng nói của anh trầm xuống, khuôn mặt dần thu lại nụ cười.

"Dĩ nhiên em không cho hôn rồi." Nguyễn Văn Văn giải thích: "Nhưng mà tên đó nhất định phải hôn em."

Sau đó, hai người thảo luận về chủ đề "hôn".

"Tên đó muốn hôn thì em cho hôn sao?" Lúc trước anh muốn hôn sao không thấy cô đồng ý.

"Em không cho hôn cũng không có cách nào khác mà." Nguyễn Văn Văn hoàn toàn không có nhận ra điểm chú ý của Lộ Phong, cô còn ngồi ở đó luyên thuyên không ngừng: "Em có phản kháng, nhưng muộn rồi, vẫn bị anh ta hôn."

Bị hôn trong mơ cũng khiến cô tức giận muốn nổ tung lắm đấy chứ, chưa dừng lại ở đó, điều khiến cô tức giận nhất là cô còn không nhìn thấy khuôn mặt cưỡng hôn mình nữa.

Anh nói xem có phải đáng tức giận lắm không?

"Vậy sao?" Lộ Phong nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của cô, thật sự không cảm giác được sự "từ chối" của cô, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua lòm.

"Anh đừng có tỏ vẻ bình tĩnh có được không?" Nguyễn Văn Văn nghiêm túc nói: "Đây là một chuyện rất quan trọng đấy."

Rất quan trọng.

Đầu ngón tay của Lộ Phong móc lấy dây áo trên vai cô: "Người đó trông như thế nào?"

Nghe kỹ còn có vài phần nghiến răng nghiến lợi, anh đang ghen, ghen với người đàn ông xuất hiện trong mộng của Nguyễn Văn Văn.

"Hả? Ai?"

"Tên trong giấc mơ của em."

Nguyễn Văn Văn muốn làm rõ nên cũng thật sự cẩn thận suy nghĩ một lát mới trả lời anh: "Dáng người anh ta cũng cao lắm."

Gương mặt của Lộ Phong đen lại.

Nguyễn Văn Văn: "Dáng người cao lắm."

Mặt Lộ Phong lại tối thêm một chút.

Nguyễn Văn Văn khoa tay múa chân: "Cao hơn em một cái đầu."

Lộ Phong mím môi.

"Khuôn cằm rất đẹp." Ký ức của cô không hiểu sao nhớ nhất chính là cái này, góc cạnh sắc nét tôn lên vòng cung mạnh mẽ.

Tâm trạng của Lộ Phong càng khó chịu.

"Đôi mắt rất lớn." Cái này hơi mơ hồ.

Bàn tay của Lộ Phong đặt trên thắt lưng cô từ từ siết chặt lại.

"Còn nữa không?" Anh hỏi.

"Để em nhớ lại." Nguyễn Văn Văn mím môi suy nghĩ, đột nhiên phát hiện ra chỗ bất bình thường, người trong giấc mơ sao lại giống Lộ Phong như vậy.

Đôi mắt của cô rơi vào khuôn mặt của anh, ngửa đầu tập trung nhìn vào anh, thật sự rất giống.

Lộ Phong nhìn lại cô, vẻ mặt thật sự không tính là tốt, trước giờ anh không nghĩ tới một ngày nào đó sẽ ghen tuông với một tên đàn ông trong mơ.

Trong lòng chua lòm, anh lạnh lùng thốt ra một câu: "Vậy mà em chưa lần nào mơ thấy anh cả."

Anh dứt lời, hai người đồng thời im lặng.

Nguyễn Văn Văn sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại, ghen rồi phải không, hẳn là anh đang ghen đúng không, nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn.

Lúc đi học đều là cô đang ghen, không để cho anh nhìn thấy, lúc này đến lượt anh, tâm trạng không hiểu sao lại tốt hơn.

Ha ha, sông có khúc người có lúc, cuối cùng cô cũng chờ được rồi.

Oh yeah!

Sau khi Lộ Phong nói ra câu đó, cả người anh cũng sửng sốt, ngay cả chính anh cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ thốt ra những lời như vậy.

Nguyễn Văn Văn cười rộ lên, kề sát vào chọc vào cằm anh, trêu chọc hỏi: "Sao vậy? Anh ghen rồi đúng không?"

Dĩ nhiên Lộ Phong không thể thừa nhận, anh ho nhẹ một tiếng lảng sang chuyện khác: "Thời gian không còn sớm nữa, dậy thôi."

Anh nói xong bèn xốc chăn lên làm bộ muốn đứng dậy.

Nguyễn Văn Văn ôm lấy cổ anh rồi kéo xuống, cắn yết hầu của anh: "Không cho anh chạy, trả lời câu hỏi của em trước."

Lộ Phong lại nằm xuống, tay đưa ra phía sau vỗ nhẹ lưng cô: "Muốn uống sữa không? Anh bảo thím Chu chuẩn bị cho em."

Cánh tay không dùng đủ, vì thế cô dứt khoát đặt hai chân lên bám chặt vào anh: “Anh vẫn chưa trả lời em, có phải ghen rồi không, hửm?”

Hai người ở quá gần nhau, cảm giác nóng bỏng ập đến, đối với đàn ông mà nói, buổi sáng thức dậy đã nguy hiểm, dày vò như vậy sẽ tăng thêm hệ số rủi ro.

Lộ Phong khịt mũi, giọng nói hơi khàn đặc: “Còn làm nữa à?”

Lúc đầu Nguyễn Văn Văn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh, cho đến khi vô tình chạm vào thứ gì đó cô mới sực nhận ra, vội buông tay, kéo khoảng cách giữa hai người, vô thức tự bịt miệng lại.

“Không, không làm nữa.”

Lộ Phong đứng dậy, nhướng mày hỏi: “Cùng đi tắm rửa không?”

Nguyễn Văn Văn lại lắc đầu: “Nhường anh, anh trước đi.”

Lộ Phong đi thẳng vào phòng tắm, tấm lưng thẳng tắp của cô thả lỏng, thật nguy hiểm.

Ngay giây sau.

Đợi đã.

Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô mà.

Cuối cùng là có ghen không?

Trả lời một câu thì chết à.

Cô đi dép lê vào phòng tắm, một lúc lâu sau, bên trong không truyền ra âm thanh gì cả.

Trong ánh đèn chập chờn, có hai bóng người chạm vào nhau, người đàn ông nhéo cằm người phụ nữ, tùy ý hôn lên.

-

Vào buổi trưa, Nguyễn Văn Văn nhận được một cuộc gọi từ Trâu Mỹ, tổng biên tập của tạp chí đã giao cho cô ấy nhiệm vụ thuyết phục Lộ Phong nhận một cuộc phỏng vấn, một số đồng nghiệp đã thử trước, nhưng kết quả đều không được đồng ý.

Trâu Mỹ đưa kế hoạch thăm dò của mình cho Nguyễn Văn Văn, muốn cô giúp hỏi thử.

Nguyễn Văn Văn nghe thấy giọng nói mệt nhọc của cô ấy, liền vỗ ngực bảo đảm: “Không thành vấn đề.”

Mười phút sau cô gửi tin nhắn, nói Lộ Phong đã đồng ý rồi.

Trâu Mỹ suýt chút nữa đã hét lên thành tiếng: “Chị em, cậu dùng cách gì thế?”

Phải biết rằng đồng nghiệp của cô ấy đã nhiều lần cố gắng nhưng không được, còn suýt nữa đã tự kỷ rồi.

Quá trình à, hơi khó thuật lại,

Nguyễn Văn Văn khẽ ho một tiếng: “Dù sao vì sự nghiệp của cậu mà tớ liều mình rồi đấy.”

Điều này nghe có vẻ không ổn.

Trâu Mỹ hiểu ra ngay lập tức, vô cùng cảm kích cô đã hy sinh thân mình.

Nguyễn Văn Văn rất khí phách nói: “Có thể giúp được cậu là được rồi.”

Trâu Mỹ cảm kích nói: “Bạn yêu à, yêu cậu chết mất.”

Nói xong chuyện liên quan đến công việc, Nguyễn Văn Văn thuận miệng hỏi: “Cậu với Tiêu Hạo thế nào rồi? Tối qua không phải ăn cơm rồi sao? Sau khi ăn cơm thì làm gì? Tiến độ đến đâu rồi?”

Trâu Mỹ nói: “Sau khi ăn xong thì về nhà cùng anh ấy.”

“Khụ khụ khụ.” Nguyễn Văn Văn nhếch môi: “Tiến triển nhanh thế.”

Trong đầu cô đã tưởng tượng ra truyện người lớn một ngàn chữ rồi.

“Sau đó thì sao? Ở nhà anh ta làm gì? Có phải rất nóng bỏng không?”

“Ừm, quả thật rất…nóng bỏng.”

“Nói nghe xem nào.”

Trâu Mỹ nhẹ giọng thở dài: “Đừng nhắc nữa.”

Ba chữ mở đầu dẫn đến câu chuyện phía sau.

Tối qua sau khi gặp cảnh tượng xấu hổ không trả được tiền, cô ấy lại gặp phải cảnh tượng lật xe, mà địa điểm lật xe là ở nhà Tiêu Hạo.

Nguyên nhân cụ thể là: Tiêu Hạo có nuôi một chú chó giống chó săn vịt, tối qua sau khi đến nhà anh ta, cô ấy đã chủ động tắm cho chú chó đó.

Vấn đề xuất hiện trong lúc tắm rửa, cũng trách cô quá bồng bột, lúc tắm cho chú chó, vừa tắm vừa nói: “Tiêu Hạo là ba của nhóc, vậy chị đây là mẹ nhóc nhé, được không?”

“Nào, gọi mẹ đi.”

“Mau nào, gọi mẹ đi.”

“Gâu gâu, gọi mẹ nào.”

“Gâu gâu gâu.”

Không biết có phải cô ấy nói quá nhiều hay không, ban đầu vẫn ổn, Teddy vẫn phối hợp, nhưng sau đó thì không được nữa, không để cô tắm.

Cô ấy vươn tay muốn chộp lấy, nó giật nảy mình nhảy ra khỏi bồn tắm, bởi vì cô ấy cúi người quá xa không chú ý, liền nhảy thẳng về phía trước.

Trước khi bổ nhào xuống cô nghĩ, đây là lúc Tiêu Hạo anh hùng cứu mỹ nhân, anh ta ôm lại, cô ấy nhào vào, hai người lại hôn nhau, chuyện này sẽ thành rồi.

Nghĩ quá high, quên mất trạng thái trước mắt.

Mấy giây sau, cô ấy ngã nhào xuống.

Anh hùng vẫn chưa đến.

Cô ấy cố gắng đứng dậy, ai biết được trơn quá, vừa đứng dậy lại ngã về phía sau.

Không ngờ lại trùng hợp rơi vào chậu tắm.

Càng trùng hợp hơn, anh hùng tới rồi.

Trâu Mỹ:...

Anh có thể tạm thời mù được không?

Cầu xin anh đó.

Đáp án là không thể.

Cô ấy rơi vào bồn tắm cho chó bị ướt như chuột lột.

Ngay cả rơi xuống còn nghe tiếng phịch.

Tiêu Hạo sửng sốt vài giây.

Trong vài giây này, nước trong bồn tắm làm quần áo cô ấy ướt sũng, lộ ra những chỗ không nên lộ.

Che cái này, thì cái kia che không được.

Che chỗ khác thì chỗ này không che được.

Dù sao trong vài giây này, cô ấy đã mất mặt chết rồi.

Cuối cùng thành thật che mắt lại: “Anh đừng nhìn tôi, xoay người lại đi.”

Nguyễn Văn Văn nghe đến mức phá lên cười, hỏi theo: “Sau đó thì sao? Sau đó Tiêu Hạo làm gì?”

Trâu Mỹ hậm hực nói: “Anh ấy đi ra ngoài.”

“Cái gì?” Nguyễn Văn Văn nói: “Anh ta đi ra thật à?”

“Ra ngoài lấy khăn lau sạch.” Trâu Mỹ trả lời.

“Vậy thì còn được.” Nguyễn Văn Văn tự do phát huy: “Tiếp đó có phải anh ta trùm khăn lau lên người cậu không? Có phải sẽ lau cho cậu không? Hai người các cậu có gì chưa?”

Trâu Mỹ cắt lời cô: “Cậu nói xem có phải tớ không hấp dẫn không?”

“Sao lại nói thế?”

“Vậy mà anh ấy không động chạm gì hết.”

“Anh ta không có phản ứng à?”

“Còn đáng sợ hơn không phản ứng.”

“Không hiểu lắm.”

“Anh ta đè nén phản ứng lại rồi.”

Một lúc lâu sau.

Nguyễn Văn Văn nói như chắc nịch: “Quả là một người lợi hại.”

Nguyễn Văn Văn: “Vậy cuối cùng sao? Có bảo cậu ở lại không?”

Trâu Mỹ nói với giọng điệu đầy tiếc nuối: “Anh ấy đưa tớ về nhà, trước khi đi còn nhắc nhở tớ nhớ khoá cửa nẻo cẩn thận.”

Nguyễn Văn Văn đánh giá: “Là một người dịu dàng.”

Trong lúc Trâu Mỹ đang nói chuyện với Nguyễn Văn Văn, thông báo wechat vang lên, cô ấy kinh ngạc nói: “Tiêu Hạo gửi tin nhắn cho tớ này.”

Nguyễn Văn Văn: “Nói gì thế?”

Trâu Mỹ: “Cảm ơn cô đã thay tôi tắm cho Teddy, cuối tuần này tôi mời cô đi xem phim.”

Nguyễn Văn Văn: “Đừng trả lời vội, phải dè dặt, phải cho anh ta biết cậu cũng khó theo đuổi lắm.”

Trong thoáng chốc.

Trâu Mỹ: “Cục cưng, cậu nói muộn rồi.”

“Hả?”

“Tớ trả lời mất rồi.”

“……”

-

Cuối tuần cũng nhanh chóng đến, Trâu Mỹ diện quần áo đẹp để nhanh chóng đi hẹn hò, Nguyễn Văn Văn cũng không rảnh rỗi, cô đã hẹn Lộ Phong rồi, không để Lộ Phong bao cả rạp, cố tình ngồi ở hàng ghế phía sau.

Còn chuẩn bị cả công cụ.

Lộ Phong trông thấy kính viễn vọng trong tay cô, liền bảy ra vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Cầm cái này làm gì thế?”

Tất nhiên Nguyễn Văn Văn không thể nói nhìn Tiêu Hạo và Trâu Mỹ được, nên tìm đại một lí do: “Một số người nói rằng xem phim bằng ống nhòm có cảm giác đặc biệt”

Sau đó còn bổ sung thêm: “Em muốn thử.”

Đây là lần đầu tiên Lộ Phong nghe thấy chuyện này, lông mày nhướng lên, hình như có hơi tò mò: “Vậy để anh dùng thử.”

“Anh thì thôi đi.” Nguyễn Văn Văn nhỏ tiếng nói: “Cái này là mới đó, em còn chưa được dùng, hay là đợi em dùng xong nhé.”

Khi cô ấy đi mua đã nói với ông chủ muốn mua cái tốt nhất, sau đó chủ tiệm nhìn cô cười bí ẩn: “Quý khách, cô đợi một lát nhé.”

Khi giao đến tay cô, ông chủ liên tục nhấn mạnh đây là hàng mới, chưa ai dùng qua, cô là người may mắn lắm đó.

Nguyễn Văn Văn không có thời gian để nghe ông ta nói, vì vậy cô đã trả tiền và lấy đồ của mình rời đi, cho đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn thẳng mặt ông ta.

Trong rạp ánh sáng lờ mờ, khó có thể nhìn rõ ràng, Lộ Phong cầm lấy nhìn màn hình lớn, sau đó liền có một loại biểu cảm khó tả.

“Đưa em này.”

Nguyễn Văn Văn nhận lấy, bởi vì chỉ chú ý nhìn anh, cũng không quá để ý đến thứ cầm trên tay, khi nhìn kĩ lại thì như sét đánh ngang tai. Có những hình ảnh được tạo thành trong "kính viễn vọng", được phát ở độ phân giải cao và các chi tiết được diễn giải vừa phải

????

Cô sửng sốt, vài giây sau mới cúi đầu nhìn dưới ánh đèn mờ nhạt, chiếc hộp thì đúng, nhưng đồ bên trong lại sai, ông chủ đưa nhầm cho cô rồi.

Sau đó, Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong nhìn nhau, cô nghe thấy anh nói.

“Đây là hàng tốt mà em nói à?”

Nguyễn Văn Văn: !!!!! Em không phải! Đừng có hiểu lầm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận