Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 84


Nguyễn Văn Văn gật đầu, thuận theo lời anh trả lời: "Đúng vậy, em đang tìm sách."

Lộ Phong bước đến gần: "Sách ở trên tủ, không phải ở trong ngăn kéo."

Những gì Nguyễn Văn Văn cố gắng che đậy đã bị anh vạch trần, khuôn mặt bối rối dưới mái tóc nhưng miệng vẫn giải thích một cách trôi chảy: "Trên tủ sách không có cuốn nào."


Lộ Phong hạ mi mắt xuống lại đưa lên chậm rãi đánh giá cô: "Em tìm sách gì, anh giúp em."

Được rồi, ngay cả đường lui cũng bị chặn, cô đâu có tìm sách, rõ ràng là đang làm chuyện xấu.

Nguyễn Văn Văn xua tay: "Không cần đâu, chắc không có rồi."

Nói xong, cô nhấc chân đi về phía trước.

Khi cô đi ngang qua anh, cánh tay của cô bị anh nắm lấy, cảm giác nóng truyền qua cổ tay, sau đó xộc vào mũi cô hương bạc hà thơm ngát sảng khoái.

Lộ Phong nắm tay cô, cúi người lại gần: "Trên tủ sách của anh có đầy đủ các loại sách, chỉ cần em nói tên sách, anh sẽ giúp em tìm."

"..." Nguyễn Văn Văn quay đầu nhìn anh, tim đập lỡ nhịp, cũng không rút tay ra, nói đại tên sách: "Từ điển Tân Hoa*, chỗ anh có không?"


*Tân Hoa xã Zidian, hay Từ điển Tân Hoa xã, là một từ điển tiếng Trung được xuất bản bởi Nhà xuất bản Thương mại. Đây là từ điển tiếng Trung bán chạy nhất và là tác phẩm tham khảo phổ biến nhất trên thế giới

Cô chớp chớp mắt chờ đợi câu trả lời của anh.

Lộ Phong vừa định nói gì đó, cô lại nói thêm: “À, là Từ điển Tân Hoa dành cho bậc tiểu học, anh có không?”

Trên tủ sách của anh có sách chuyên ngành và không chuyên ngành, sách tiếng Nga, sách tiếng Nhật, sách tiếng Anh, muốn quyển nào có quyển nấy, nhưng chỉ có một loại không có.

Đó là Từ điển Tân Hoa.

Còn là bản dành cho bậc tiểu học.

Lộ Phong nhìn cô chằm chằm: "Em chắc chắn là tìm Từ điển Tân Hoa?"

Nguyễn Văn Văn quá hiểu anh, nhìn thấy vẻ mặt của anh cô biết anh đang bối rối, vì vậy cô gật đầu: "Vâng, Từ điển Tân Hoa phiên bản tiểu học."

“Em tìm từ điển Tân Hoa làm gì?” Lộ Phong hỏi.

Nguyễn Văn Văn nhón chân tới gần anh, ngẩng đầu nhìn anh nhàn nhạt nói: "Tra bính âm."

Lộ Phong: "..."

Sau vài giây im lặng, cô vội vàng hỏi: "Có không?"

Lộ Phong nhẹ nhàng nói với vẻ mặt khó tả: "Không."

“A, thật đáng tiếc.” Nguyễn Văn Văn vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết, ha ha ha ha ha, cô biết chắc chắn anh không có.

Cơ bản không thể có.

Cô đã thắng vòng này.

Cảm giác của người chiến thắng rất tuyệt, cô cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào cổ tay của hai người: "Anh buông tay ra được không?"

Lộ Phong buông tay, Nguyễn Văn Văn rời đi.

Chìa khóa ngăn kéo phía sau khẽ lắc lư, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy trên mặt chia khóa sáng loáng còn in dấu vân tay lộn xộn.

Lộ Phong suy nghĩ một chút, sau đó xoay người rời khỏi thư phòng.

Lại một ngày làm trợ lý cá nhân, sáng nay Nguyễn Văn Văn có một nhiệm vụ nặng nề, chạy lên chạy xuống giữa mấy tầng lầu, giao hết tài liệu đến tài liệu khác.

Cô nghi ngờ rằng Lộ Phong cố ý làm vậy để trả thù cô chuyện sáng nay, nhưng cô không có bằng chứng.

Trợ lý tổng giám đốc liên tục đi lên đi xuống lầu, cảm giác thế nào không ai biết ngoài cô, nhưng những người khác trong công ty đều cảm thấy hơi luống cuống.

Có cảm giác bị uy hiếp/theo dõi, nhưng mà cô thực sự không làm gì cả, trình độ chuyên môn của cô tốt hơn nhiều so với khi cô mới vào đây, nụ cười của cô cũng rất ấm áp, giọng nói của cô rất ngọt ngào.

Nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta lo ngại.

Khi Nguyễn Văn Văn xuống lầu lần thứ năm, có người vô tình làm đổ nước trà lên bàn: "Trợ lý Nguyễn, cô biết tổng giám đốc Lộ đang tìm gì không?"

Nguyễn Văn Văn nhếch môi cười: "Từ điển Tân Hoa."

Chu Hải tựa hồ không hiểu: "Cái gì?"

Nguyễn Văn Văn kiên nhẫn nói: "Từ điển Tân Hoa, bản dành cho bậc tiểu học."

Chu Hải ho khan một tiếng: " Từ Điển Tân Hoa ư? Bản tiểu học sao?"

Nguyễn Văn Văn trả lời: "Vâng."

Chu Hải nhướng mày hỏi: "Tổng giám đốc Lộ cần à?"

Nguyễn Văn Văn nói: "Ừ, tìm nhanh lên."

Cô thản nhiên xoay người đi lên tầng, bỏ lại Chu Hải còn đang sững sờ, anh ta nhất thời không hiểu tại sao tổng giám đốc Lộ đường đường tốt nghiệp Đại học Cambridge, lại cần đến Từ điển Tân Hoa, còn là phiên bản tiểu học.

Chẳng lẽ đây chính là tư duy trừu tượng của ông chủ, nói một cách đơn giản là: nổi điên gián tiếp

Chu Hải không dám chậm trễ, lấy chìa khóa xe đi hiệu sách mua Từ điển Tân Hoa bản tiểu học. Sau khi trở về gửi ngay đến văn phòng tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc Lộ anh cần cái này sao?” Anh ta đặt từ điển ở trên bàn, tò mò không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Lộ, anh cần Từ điển Tân Hoa làm gì?”

Trên đường đến đây, anh ta đã phân tích rất nhiều, từ vĩ mô đến vi mô, anh ta cũng phân tích sâu sắc vấn đề từ bề nổi, chẳng lẽ đây là đề thi tổng giám đốc Lộ dành cho anh ta sao?

Người ta nói trước khi ông trời giao trọng trách cho người nào, trước tiên người đó phải tận tâm tận lực, khổ tâm suy kiệt thân thể. Chẳng lẽ tổng giám đốc Lộ định giao cho anh ta nhiệm vụ gì ư?

Mang theo mười hai vạn điểm cảnh giác, anh ta yên lặng chờ đợi câu trả lời của Lộ Phong.

Lộ Phong nhướng mi nhàn nhạt nói: "Tra bính âm."

Chu Hải: "..." Đây là phương pháp khảo nghiệm gì mới hả?

Trả lời sai rồi, bởi vì Lộ Phong đuổi người: "Còn có chuyện gì sao?"

Chu Hải lắc đầu: "Không có việc gì."

Khi đi ra ngoài, anh ta ngoái nhìn lại cuốn Từ điển Tân Hoa trên bàn, suy nghĩ đến tối về nghiên cứu đọc thử xem.

Nguyễn Văn Văn chạy cả buổi sáng mệt mỏi lại nũng nịu than vãn, giờ cô đang nằm nghỉ trong phòng, giường không thoải mái lắm, cô nằm rất khó khăn, hai chân vắt vẻo ở bên giường lải nhải không ngớt.

"Đau quá."

"Mệt mỏi quá."

"Giá như ai đó có thể cho mình véo một cái."

"Không mất nhiều thời gian, chỉ cần véo một cái là được."

"Này, tôi có thể đợi đến khi có người bóp chân cho tôi không?"

Vẫn không có ai trả lời cô, cô bĩu môi nói: "Hiểu rồi, tôi không thể chờ được có người bóp chân cho tôi, số tôi khổ quá mà!"

Lộ Phong nhíu mày, đặt bút xuống rồi đứng dậy đi vào phòng.

Mặt Nguyễn Văn Văn lộ ra vẻ hiểu lỏng người: "Em quấy rầy anh sao? Là lỗi của em, tại chân em đau quá."

Vừa nói cô vừa giơ hai chân lên trước mặt anh.

Nâng gần một phút, thấy anh không có ý định đỡ, cô mím môi vừa định đặt chân xuống thì mắt cá chân cô bị nắm chặt, Lộ Phong kéo chiếc ghế bên cạnh cúi người ngồi xuống, sau đó đặt chân của cô trên chân của mình.

"Đau ở đâu?"

"Chỗ này, chỗ này và chỗ này, chỗ nào cũng đau hết."

Những ngón tay trắng nõn và mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa bóp chân cô.

Vẻ mặt Nguyễn Văn Văn như đang hưởng thụ, hàng lông mi run run, im lặng hồi lâu không nói gì.

Hiếm khi thấy cô yên tĩnh như vậy, Lộ Phong nhẹ giọng nói: “Quần áo mới nhất của Tuần lễ thời trang Paris về tới rồi, anh đã cho người mang về nhà.”

"Thật sao?" Không có người phụ nữ nào không thích bất ngờ, Nguyễn Văn Văn cũng thích điều đó, cô ngồi dậy ôm cổ Lộ Phong, hôn thật mạnh lên mặt anh rồi cười nói: "Cảm ơn chồng."

Lộ Phong dường như thích nụ hôn của cô, anh quay đầu sang bên kia, ý muốn nói: còn bên này nữa.

Nguyễn Văn Văn nâng mặt anh lên, hôn một cái thật mạnh, sau khi hôn xong, cô đưa tay lau đi vết son môi trên đó, ôm lấy cổ anh nũng nịu: "Chồng, anh đối xử với em thật tốt, sau này em không thể rời xa anh được.”

Cô định giải thích rằng cô rất thích anh và không bao giờ muốn rời xa anh.

Nhưng khi những lời này rơi vào tai Lộ Phong, lại biến thành một ý khác: "Ý em là sao? Em định rời xa anh sao?"

Nghĩ đến khả năng đó, tâm tình anh bất giác trở nên khó chịu, giống như ngày nắng gặp mây đen, trong nháy mắt thay đổi cả bầu trời.

Nguyễn Văn Văn??? Cô không có ý đó.

Cô lắc đầu phủ nhận: "Em sẽ không bao giờ rời xa anh."

Lộ Phong nghe theo lời của cô tâm trạng cũng thả lỏng hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, anh trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói: "Cho dù em muốn đi, anh cũng sẽ không buông tha cho em."

Câu này không chỉ dành cho Nguyễn Văn Văn, mà còn cho chính anh.

Cô…
Anh sẽ không buông tay.

Nguyễn Văn Văn không vui nhìn dáng vẻ nhíu mày của anh, ôm mặt anh hôn một cái lên trán, sau đó tới mắt anh, sau khi thấy hai hàng lông mày của anh giãn ra, lúc này mới ngừng lại.

Cô gãi yết hầu ở cổ họng anh, nói: “Nếu lần sau anh còn nhíu mày như thế, em sẽ hôn nữa đấy.”

Lời nói vừa dứt, đôi lông mày bằng phẳng của Lộ Phong lại nhíu lại một chỗ.

Nguyễn Văn Văn lại ầm ĩ hôn tiếp, lần này ầm ĩ tương đối dữ, hai người suýt nữa đã bùng nổ, giọng điệu khi nói chuyện cũng run run.

“Anh cố ý cau mày đúng không?” Để cô hôn anh.

Lộ Phong kéo cô ngồi lên đùi mình, bấm eo cô, nói: “Không.”

Anh nói thì nói như thế, nhưng lời này thiệt hay giả cũng chỉ có mình anh biết.

Ánh mắt của Nguyễn Văn Văn ngừng lại ở chỗ môi anh, ai cũng nói hôn môi sẽ dễ nghiện, dường như cô có vẻ nghiện hơn.

Cứ luôn muốn ôm ôm, hôn hôn anh.

Bầu không khí càng lúc càng mập mờ, mặt của hai người lại đến gần lần nữa.

Đột nhiên.

Chuông điện thoại di động reo lên, không phải một tiếng mà là hai tiếng.

Một tiếng là của cô.

Tiếng còn lại là điện thoại di động của Lộ Phong.

Nguyễn Văn Văn quay lại giường lần nữa, liếc nhìn tên người gọi tới, ấn nút nghe.

“Bố.”

Bố Nguyễn cười nói: “Văn Văn à, đã rất lâu rồi con và Phong Phong không về nhà ăn cơm, tối nay về đi, bố làm món ngon cho hai đứa.”

Đúng lúc Nguyễn Văn Văn cũng có chuyện muốn hỏi ông: “Vâng.”

Điện thoại của Lộ Phong là điện thoại công việc, có một số vấn đề đã xảy ra trong phê duyệt dự án chính của thành phố được ký kết cách đây một thời gian, cần cung cấp tài liệu lần nữa.

Người gọi điện thoại tới là bạn học của Lộ Phong.

Lộ Phong và đối phương trò chuyện mấy câu ngắn gọn, đồng ý lập tức xử lý.

Cúp điện thoại, Nguyễn Văn Văn ngoắc ngón tay, Lộ Phong đi tới: “Có chuyện sao?”

Nguyễn Văn Văn nói: “Bố em bảo tối nay chúng ta về nhà ăn cơm.”

Lộ Phong đồng ý: “Được.”

Sau đó anh gửi tin nhắn cho Chu Hải, dặn anh ta mua một vài bức tranh chữ cổ, ngoài ra còn dặn anh ta đi mua mấy hộp trà thượng hạng.

Bố Nguyễn rất thích uống trà, mấy người trong giới đều biết, Lộ Phong cũng biết.

Lúc Lộ Phong dành thời gian làm việc này, Nguyễn Văn Văn đang nói chuyện phiếm với Trâu Mỹ.

R: [Không biết có chuyện gì mà gần đây tớ cứ mơ mấy giấc mơ kỳ lạ?]

Z: [Giấc mơ gì?]

R: [Tớ thường xuyên nằm mơ thấy một nam một nữa, trông quan hệ không được tốt lắm.]

Z: [Một nam một nữ? Dáng vẻ trông thế nào?]

R: [Trách thì trách ở đây này, không thể nhìn thấy tướng mạo của bọn họ.]

Trâu Mỹ không muốn nói cô mất trí nhớ, dù sao hiện giờ cô đang rất hạnh phúc, nói ra chỉ tăng thêm phiền muộn mà thôi.

Z: [Có thể do cậu quá mệt mỏi, sau này trước khi ngủ thì uống chút thứ giúp an thần đi.]

R: [Không phải vấn đề mệt.]

R: [Cậu không cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?]

Z: [Không có, nằm mơ ấy à, ai cũng làm được, tớ còn thường xuyên nằm mơ thấy mình là một nữ hiệp trừ yêu diệt ma nữa cơ.]

R: […]

R: [Chị của tôi ơi, cậu ngạo mạn thật, ôm quyền.jpg.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận