Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 102
Khi cô đang suy nghĩ miên man, eo đã bị Lộ Phong nhấc lên, hai người một người ngồi ghế phó lái, một người ngồi vào ghế lái.
Sau đó Nguyễn Văn Văn mới phản ứng lại, không phải, tại sao cô không ngồi ở ghế sau, mà phải ngồi ghế phó lái.
Câu hỏi đã có đáp án, Lộ Phong cầm ngón tay cô, để lên môi hôn, cô nói: "Tại sao không cho em ngồi ghế sau?"
Lộ Phong nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt có ánh sáng, giọng thản nhiên: "Bởi vì anh phải nắm tay em."
Nguyễn Văn Văn: "..."
Nguyễn Văn Văn lại nhìn anh, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt và vẻ mặt biểu hiện có thể viết được đoạn văn ngắn ba trăm chữ.
Lộ Phong nói: "Không nắm sẽ chạy mất."
"Em đâu có chạy." Nguyễn Văn Văn thốt ra.
"Là ai ra nước ngoài chơi nửa tháng hả?" Lộ Phong bắt đầu tính sổ: "Mỗi ngày chụp ảnh với người đàn ông khác, có vui không?"
Vui quả thật rất vui, nhưng không thể nói lời này.
Nguyễn Văn Văn nhạy bén, dứt khoát bỏ qua chủ đề này.
Lộ Phong nói tiếp: "Về sau đi chơi, chỉ được đi với anh."
Nguyễn Văn Văn bĩu môi: "Tại sao?"
Lộ Phong chậm rãi nói: "Em là cô Lộ."
"Cho nên?"
"Là của anh."
"..."
Lời tuyên bố chủ quyền bỗng ập tới, Nguyễn Văn Văn khựng lại, nháy mắt mấy cái. Cô nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài xe, ngã tư đường có cái gì, cô vốn không chú ý đến, thậm chí không thấy được cả mứt quả cô thích ăn nhất.
Cô liên tục nhắc lại câu nói kia của Lộ Phong: "Là của anh, là của anh, là của anh."
Khóe môi chậm rãi nhếch lên, sau đó nhếch lên càng ngày càng cao. Cửa kính xe phản chiếu khuôn mặt của cô, khuôn mặt đầy ý cười rất thu hút người khác.
Lộ Phong nghiêng người nhìn sang, bắt gặp nụ cười của cô, tâm trạng bỗng tốt lên. Anh cầm lấy tay cô rồi hôn lên mu bàn tay của cô.
Môi anh rất ấm, chỗ được anh hôn lên cũng trở nên nóng bỏng.
Nguyễn Văn Văn muốn rút tay ra, nhưng không rút được, cô nghiêng đầu nhìn anh, nhắc nhở: "Chú ý lái xe."
Lộ Phong thuận miệng đáp: "Yên tâm, kỹ năng lái xe của anh rất tốt."
Lông mi Nguyễn Văn Văn chớp chớp: "Tốt thế nào?"
Lộ Phong bình tĩnh nói: "Không phải em từng thử rồi sao?"
Nguyễn Văn Văn: "..."
Lộ Phong: "Có bằng lái xe."
Nguyễn Văn Văn: "..."
Lộ Phong: "Sẽ không bị vượt qua."
Nguyễn Văn Văn: "..."
Nguyễn Văn Văn cảm thấy bọn họ đang trò chuyện về chủ đề xe, nhưng lại cảm thấy không giống lắm. Biểu cảm của cô quá đáng yêu, khi đến chỗ dừng đèn đỏ, Lộ Phong kéo cánh tay của cô, giữ gáy cô hôn xuống.
Mãi đến lúc này Nguyễn Văn Văn mới nhận ra, chủ đề bọn họ trò chuyện căn bản không phải là về "xe".
Cô đỏ mặt nghĩ: Người nào đó thật sự rất xấu.
Từ câu lạc bộ Thiên Đường về biệt thự Thịnh Gia mất bốn mươi phút, trong bốn mươi phút này, mỗi lần chờ đèn đỏ là một lần Lộ Phong giày vò người.
Không phải giữ gáy cô hôn, thì là bóp eo cô, cắn vành tai của cô, lần cuối cùng thì vuốt ve gáy cô nói: "Anh đói bụng."
Nguyễn Văn Văn nói: "Ừ, về nhà rồi bảo thím Chu làm bữa khuya cho anh."
Trán của Lộ Phong kề sát với trán cô, còn nói: "Rất đói."
Nguyễn Văn Văn chớp mắt mấy cái: "Phía dưới rất nhanh, sau khi trở về bảo thím Chu nấu cho anh ăn."
Lộ Phong giống như chưa nghe thấy gì, chỉ nghe thấy hai chữ đầu tiên, hờ hững lặp lại: "... Phía dưới."
Nguyễn Văn Văn uống rượu xong thì chỉ số thông minh đi ra ngoài chơi luôn, còn lại không nhiều, hùa theo: "Phía dưới."
Sau khi trở lại biệt thự Thịnh Gia, cô mới biết "bữa ăn khuya" mà anh nói thật ra là cô. Nhịn nửa tháng, cuối cùng người nào đó cũng không nhịn được, vươn móng vuốt sói với cô.
À, móng heo.
Cô thấy ánh mắt anh sáng rực, đầu óc quay cuồng, lập tức muốn bỏ chạy, mới chạy từ phòng ngủ đến phòng khách đã bị anh bắt lại.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, cắn vành tai cô, hỏi: "Chạy cái gì?"
Nguyễn Văn Văn run rẩy nói: "Không chạy thì làm gì, chờ bị anh ăn sạch sao?"
Lộ Phong xoay người cô lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, anh đẩy cằm cô lên: "Ừ, đề nghị không tồi."
"Em-" Nguyễn Văn Văn vừa nói được một chữ, môi đã bị chặn lại.
Ngay sau đó, cô được anh ôm vào phòng tắm, không lâu sau, tiếng nước truyền đến và sau đó là tiếng thét chói tai của cô.
“Ôi, sao anh lại xối nước vào người em.”
“Nước lạnh quá.”
Một lúc sau: “Nước nóng quá.”
“Tránh ra.”
“Đừng dựa vào em gần thế.”
“Này, em muốn tắm chung với anh.”
“Cứu…”
Còn chưa kịp nói chữ phía sau, môi cô đã bị chặn lại, dòng nước chảy theo tóc cô xuống dưới, quần áo trên người cũng ướt đẫm.
Cô đẩy anh ra mà không đẩy được.
Giơ chân lên định đá mà bị anh giữ chân lại.
Tay chân không dùng được, cô há miệng ra cắn đầu lưỡi anh thò vào, cắn một lúc lâu sau mới nhả ra.
Lộ Phong cụng trán cô hỏi: “Còn cắn nữa không? Em không cắn nữa thì đến lượt anh.”
Nguyễn Văn Văn chưa kịp nói gì, bả vai đã bị cắn, cô khẽ hít một tiếng.
Nhiệt độ trong phòng tắm liên tục tăng lên, trên gương hiện ra một màn sương mù mờ mịt, chẳng thấy rõ cái gì, chỉ có một góc có thể nhìn rõ.
Là chậu hoa thủy tiên đặt trên bệ cửa sổ.
Gió thổi xuyên qua khe hở chỗ cửa sổ, nhành hoa lay động theo hướng gió, gió càng to thì độ cong của nó càng lớn như đang nhảy theo gió, dáng nhảy vô cùng uyển chuyển.
…
Nguyễn Văn Văn không giãy ra được thì bắt đầu xin tha, đầu tiên là gọi anh ơi, anh ơi không được thì gọi chồng ơi, chồng cũng không được thì bắt đầu gọi: “Daddy.”
Lúc trước gọi ở ngoài là trêu ghẹo, bây giờ gọi là tình thú.
Lộ Phong nghe xong đôi mắt đen sáng rực, nhìn kỹ còn thấy ý cười, ngón tay vuốt ve môi cô, dụ cô gọi mấy tiếng nữa.
Lần cuối cùng, Nguyễn Văn Văn vừa gọi, sau đó không nói nên được câu nào hoàn chỉnh nữa.
Trong phòng tắm chỉ quanh quẩn tiếng ưm a của cô.
Lộ Phong kéo dài lâu thế, định tối nay ăn một bữa thịt phong phú, chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa, cuối cùng vẫn không ăn được.
Điện thoại anh reo lên, đối phương rất cố chấp, gọi mấy lần liền, cuối cùng anh nghe máy, trầm giọng nói với người đầu dây bên kia: “Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng.”
Triệu Can gọi điện thoại tới, Thường Bân bị tai nạn xe nên gọi Lộ Phong cùng đi thăm.
Cùng là bạn bè, lại có mấy chục năm tình nghĩa, Lộ Phong không thể từ chối được, đành phải dừng lại, tắm rửa cho Nguyễn Văn Văn xong rồi mặc áo choàng tắm cho cô, ôm cô vào phòng ngủ.
Nguyễn Văn Văn bị hôn đến mệt, mí mắt sụp xuống, anh đi khi nào cũng không biết, dẫu sao lúc cô ngủ dậy anh vẫn chưa về, cô lại trở mình ngủ tiếp.
Cô ngủ đến khi trời sáng rõ, ánh nắng xuyên qua màn mỏng chiếu sáng khuôn mặt cô, cô chậm rãi mở mắt ra, vừa tỉnh dậy nên mắt không tỉnh táo lắm, dụi mắt rồi mở mới nhận ra mình đang ở trong phòng.
Cô vén chăn lên nhìn, thấy đang mặc áo choàng tắm trên người, ngồi dậy gõ trán nhớ lại chuyện ngày hôm qua, sau đó nhớ Lộ Phong đưa cô về.
Rồi nhớ hai người như này như kia trong phòng tắm, mặt đỏ bừng lên.
Người nào đó…
Quá hư hỏng.
Cô vén chăn xuống giường vào nhà tắm, lúc soi gương rửa mặt suýt nữa thì kêu lên, trên cổ đầy vết đỏ, có mấy chỗ còn chẳng che được.
Không chỉ cổ mà bả vai, trước ngực cũng có, có vết to bằng móng tay, có vết lớn hơn, có vết nhỏ hơn, vừa nhìn đã biết bị mút ra.
Anh là chó à, dùng sức mạnh thế.
Bỏ bàn chải xuống nghiêng đầu nhìn, sau tai cũng có.
Hu hu, nhìn ra rồi, cũng chỉ là con chó đói khát thôi.
Lộ Phong hắt xì một cái, Triệu Can thấy vẻ mặt anh nghiêm túc thì bắt đầu lải nhải: “Đúng rồi, tối qua người đó là em dâu à? Sau đó hai người không sao chứ?”
Lộ Phong quay đầu lại nhìn ra hiệu bảo anh ta ngậm miệng lại.
Triệu Can được kính râm che lại, không quan tâm nói tiếp: “Tôi đệt, không ngờ cậu lái xe đỉnh thế, lúc tôi gửi tin cho cậu cậu bảo mới ra khỏi công ty, công ty của cậu cách câu lạc bộ Thiên Đường ít cũng phải ba mươi phút, tối qua mười lăm phút cậu đã chạy đến rồi, kỹ thuật lái xe của anh trai đỉnh quá.”
Không được nhắc đến lái xe*, nhắc đến tâm trạng sẽ không vui.
*lái xe bên Trung còn có nghĩa 18+
Lộ Phong nhìn anh ta, mãi lâu sau mới nói: “Đây là Thường Bân bị tai nạn xe mà cậu nói đến à?”
Triệu Can nuốt nước bọt: “Không cẩn thận bị nổ lốp, cũng, cũng coi như là tai nạn xe mà.”
Nói xong còn lén nhìn Lộ Phong một cái.
Lộ Phong nhìn anh ta bằng đôi mắt lạnh lùng, đạp phanh dừng xe bên đường: “Xuống xe.”
Triệu Can thò đầu ra nhìn: “Tôi còn chưa tới nơi mà.”
Lộ Phong nói: “Tự mình gọi xe đi đi.”
Triệu Can: “Không phải chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè, cậu đưa tôi đi một đoạn, tôi…”
Lộ Phong ngắt lời: “Xuống xe.”
Triệu Can sờ mũi, cởi dây an toàn ra: “Được rồi, tôi xuống, tôi xuống.”
Chân trước anh ta vừa xuống xe, chân sau Lộ Phong đã đạp ga, chiếc xe lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
Triệu Can: “…” Có tình yêu là không có tình người.
Lúc Lộ Phong về có đi ngang qua một cửa hàng ăn sáng, cháo trong cửa hàng rất ngon, anh dừng lại mua theo khẩu vị của Nguyễn Văn Văn.
Đi ngang qua cửa hàng đồ ngọt lại mua mấy món.
Khi thấy trên đường có bán mứt quả lại dừng lại mua thêm.
Đi dọc con đường này, anh thấy cái gì cũng nhớ đến Nguyễn Văn Văn, vô tình nhìn thấy cái cây bên đường cũng nhớ đến cô được.
Nhớ đến cảnh giữ cô lại hôn môi.
Nhìn thấy hoa cũng nhớ đến cô, dáng vẻ cười rộ lên, vẻ mặt rạng rỡ trông còn đẹp hơn hoa của cô.
Lộ Phong cảm giác mình như trúng độc, trúng loại độc mang tên “cô Lộ”, mỗi lần nghĩ đến trong lòng lại vui vẻ, loại độc này rất khó giải.
Chỉ có thể yêu thích cả đời.
…
Xét thấy thảm trạng trên cổ, hôm nay Nguyễn Văn Văn chỉ có thể mặc áo cao cổ ra ngoài, thực ra thời tiết tháng chín mặc áo cao cổ ra ngoài rất nóng, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Nghĩ lại, việc này chỉ trách Lộ Phong, thấy anh, cô nhất định sẽ không tha cho anh.
Vừa nghĩ thế đã có bóng người bước vào, cô nhìn người đến, mắt hơi híp lại, dáng vẻ như chuẩn bị tính sổ, há miệng ra đang định nói thì có cháo bày trước mặt.
Rất thơm.
Là cháo bí đỏ cô thích ăn nhất.
Cô nín thở đuổi mùi cháo đi, định nói tiếp thì có món ngọt xuất hiện trước mặt, bánh kem vị dâu tây mà cô thích ăn.
Cơn giận cũng giảm bớt.
Nhưng vẫn còn một chút.
“Anh…”
Lộ Phong cầm mứt quả ra: “Cho em này.”
Nguyễn Văn Văn nhìn xâu mứt quả căng tròn, trong lòng không còn tức giận gì, chỉ thấy ấm áp.
Hu hu, anh cũng quá thành thạo rồi.
Có điều cô không tỏ ra quá vui vẻ mà khẽ ho một tiếng: “Anh đừng tưởng như thế là tôi sẽ tha thứ chuyện tối qua anh làm với tôi.”
Lộ Phong biết không thể tha thứ, làm được một nửa đột nhiên đi mất đúng là không thể tha thứ được, thái độ nhận sai của anh rất tốt.
“Ừ, đừng tha thứ cho anh.”
“…” Nguyễn Văn Văn chớp mắt, muốn nhìn ra điều gì đó từ đôi mắt anh.
Không có gì cả, rất đơn thuần.
“Là lỗi của anh.”
“…”
Nguyễn Văn Văn đột nhiên không thể giận nữa, anh đã mua nhiều đồ ăn ngon vậy, lại còn xin lỗi, nếu cô còn tức nữa thì có vẻ hơi hẹp hòi.
Cô xua tay ra vẻ rất rộng lượng: “Thôi, tôi tha cho anh.”
Lộ Phong bỏ đồ xuống bước lên trước một bước, ôm người vào lòng, nhìn thẳng vào cô: “Không thể thôi vậy được, anh phải đền bù.”
Đền bù?
Có ý gì?
Cắn cũng cắn rồi, chuyện này đền bù thế nào.
Nguyễn Văn Văn lắc đầu định nói không cần phải đền bù đâu, lần sau chú ý là được, còn chưa kịp mở lời, cô đã bị anh ôm ngang lên.
“…” Nguyễn Văn Văn ngơ ngác, lông mi run rẩy hỏi: “Làm gì thế?”
Lộ Phong ôm cô đá văng cửa phòng ngủ, bình tĩnh nói.
“Đền bù.”
“!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận