Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 76


Nguyễn Văn Văn đã có một giấc mơ, trong giấc mơ, cô giở trò với một anh chàng đẹp trai, cô bóp eo anh chàng đẹp trai đó đòi hôn, có thể là vì hôn quá mãnh liệt, anh chàng đẹp trai đã đẩy cô ra, cảnh báo cô rằng nếu còn làm bừa như vậy nữa anh sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

Cô híp mắt cười chọc vào ngực anh đẹp trai: “Được thôi, tôi muốn xem anh sẽ không bỏ qua cho tôi như thế nào.”

Lời qua tiếng lại, sau khi tranh cãi lại hôn tiếp.


Sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông, sau đó cô còn bị anh đẹp trai xoay người lại quăng lên sô pha, sau đó hai người cứ như vậy rất lâu.

Nguyễn Văn Văn luôn muốn nhìn rõ khuôn mặt của anh chàng đẹp trai đó, nhưng anh ta cứ lấy chăn che chắn lại, cuối cùng cô tức giận nhảy phốc lên người anh ta một cái.

Nhóc con, tôi không tin rằng tôi không thể nhìn thấy được.

Sau khi cười hì hì và lao tới, cô đã không kiểm soát được lực của mình, bay quá cao.

Nguyễn Văn Văn vội vàng đưa tay kéo thứ gì đó lại, sơ ý kéo chăn trên người anh ra, cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng lại nhìn thấy chỗ khác, kinh ngạc đến quên cả phản ứng.

Sau đó.

Cô lại rơi tự do.


Trong giấc mơ bị té rất thảm.

Thực tế không tốt hơn là bao.

“Bịch.” Nguyễn Văn Văn đang ngủ nằm sấp mặt đất với tư thế hình chữ “đại”*, tư thế khi đáp đất thật sự không tốt lắm, hàm của cô bị đụng vào thảm trải sàn, đau đến mức cô tỉnh dậy luôn.

*Chữ “đại” trong tiếng Trung là 大, ý chỉ dang cả hai tay hai chân ra.

Cô từ từ nâng mi mắt lên, ngái ngủ nhìn xung quanh.

Những tấm rèm nặng nề của cửa sổ kính từ trần đến sát sàn bị mở tung, để lộ tấm màn che màu trắng bên trong, gió luồn qua cửa sổ thủy tinh đang mở vào bên trong, cuốn một góc tấm màn che lên, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Mặt trời bên ngoài nóng như thiêu đốt, khi xuyên vào trong, quét qua góc giường, mơ hồ chạm vào mặt Nguyễn Văn Văn, cô hơi nheo mắt lại, sau khi đã thích ứng dần với ánh sáng thì mới từ từ mở to ra.

Nhìn thì cũng không sao, nhưng suýt chút nữa đã sợ đến mất nửa cái mạng luôn rồi.

Bài trí trong phòng xa lạ với cô, trên tường cũng không treo chiếc đồng hồ cô thích nhất, tranh treo tường cũng rất xa lạ.

Cô ra sức dụi mắt, nhìn kỹ lại lần nữa.

Một giây sau, cô rũ đầu xuống, cằm lại đập xuống thảm, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi.

Đây là đâu?

Tại sao cô ở đây?

Và nhiều câu khác.

Không phải tối hôm qua cô uống rượu cùng với Trâu Mỹ sao?

Sau đó nhóm người đi hát karaoke.

Sau đó nữa, dường như có một người đàn ông bước vào.

Đàn ông???!!!!

Nguyễn Văn Văn sợ chết khiếp.

Làm thế nào mà lại có đàn ông?

Còn nữa người đàn ông đó là ai?

Cô lập tức tỉnh dậy, vỗ đầu suy nghĩ cẩn thận, cố gắng nhớ lại điều gì đó.

Ông trời rũ lòng thương, cuối cùng cô cũng đã nhớ ra chút ít.

Nhưng... cô càng muốn chết hơn nữa.

Cô, hình như cô đã ôm người đàn ông đó?!

Cô còn khen anh ta đẹp trai nữa.

Còn chạm vào anh ta.

!!!!!!!!!!

Nghĩ đến đây, trái tim của Nguyễn Văn Văn đập “thình thịch” không ngừng, cô không ngừng tự an ủi mình: Đừng lo lắng, đừng hoảng loạn, hãy bình tĩnh.

Có lẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Có lẽ, có lẽ đó chỉ là một giấc mơ.

Nghĩ đến chỉ có thể là một giấc mơ, trong lòng cô hơi bình tĩnh lại, đúng vậy, là một giấc mơ.

Củng cố lại tinh thần chưa được ba giây, lại sụp đổ.

Bởi vì cô đã nhìn thấy—

Bản, thân, cô, không, mặc, cái, gì, cả!

Điều gì khiến người ta muốn chết hơn là “những gì bạn nghĩ là một giấc mơ thực ra lại chính là sự thật”.

Hu hu.

Lần này cô thật sự không thể sống nổi nữa rồi.

Sau khi Lộ Phong biết chuyện tối qua cô làm, anh nhất định sẽ không cần cô nữa.

Tình yêu thầm kín của cô, thanh xuân của cô, mối tình mà cô chờ đợi bấy lâu.

Bây giờ đã không còn gì nữa.

Lúc này không chỉ có trái tim của Nguyễn Văn Văn là đang run rẩy mà cả cơ thể cô cũng vô thức run lên với tần suất rất cao, cô vô tình chạm vào góc giường, ngón chân truyền đến cơn đau nhức, cô tỉnh táo lại ngay lập tức.

Còn ở đây làm gì, mau chuồn thôi.

Vừa đứng dậy lại ngã xuống.

Đêm qua bị giày vò, chân cô vừa đau vừa run.

Sau khi đứng vững, ánh mắt đột ngột đảo qua giường, sau khi nhìn thấy khuôn mặt người trên giường, cô liền mừng rỡ.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Không có người khác.

Không phải tình một đêm.

Là, Lộ, Phong.

Niềm vui của cô đến quá bất ngờ, cũng không vội rời đi nữa, nhẹ nhàng bò trở lại giường, lại chui vào chăn, giả vờ nhắm mắt ngủ tiếp.

Giả vờ không bao lâu, cô đột nhiên mở mắt ra, quay đầu sang một bên, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

Một lúc sau, tay từ dưới chăn thò ra, chuyển đến trước mặt anh, miêu tả tỉ mỉ các đường nét trên khuôn mặt anh. Lông mày, mắt, sống mũi, môi, cằm, cuối cùng cố định trước yết hầu của anh, nhẹ nhàng chạm vào nó một cái.

Sau khi chạm vào nó, cô vội vàng đẩy ra, che miệng và cười khúc khích.

Nắng chiếu vào, mơ hồ lướt qua mặt anh, như phủ một lớp sương mờ lên mặt anh.

Đột nhiên.

Nguyễn Văn Văn nổi hứng nghịch ngợm, vén chăn xuống giường, tìm túi xách của mình, lục lọi trong đó tìm thỏi son rồi đóng lại.

Lẳng lặng bò lại trên giường, tô vẽ lên mặt Lộ Phong.

Đầu tiên vẽ môi cho anh, sau đó lại vẽ lên mặt anh, hoa văn hình tròn đối xứng mỗi bên má trái và má phải một cái.

Như vậy chẳng thấm thía vào đâu, cô còn mạnh tay điểm thêm vòng to lớn trên chóp mũi anh.

Sau khi vẽ xong, cô rút tay lại, cẩn thận quan sát, vừa xem vừa im lặng cười điên cuồng, ha ha ha ha ha ha ha, buồn cười quá.

Lộ Phong đang trong giấc ngủ không biết cô Lộ đã làm ra chuyện gì, anh đã bị cô giày vò đến ba giờ sáng mới ngủ, và bây giờ mí mắt anh nặng trĩu, hoàn toàn không thể mở ra được.

Vẫn không nhúc nhích tiếp tục ngủ.

Khi thấy anh vẫn chưa tỉnh, Nguyễn Văn Văn càng phấn khích, tìm bút kẻ lông mày và mascara, vẽ nguệch ngoạc lên mặt anh, khi còn đi học, cô học rất giỏi môn vẽ, cô giáo còn nhiều lần khen ngợi cô.

Hiện tại, cô đang dùng khuôn mặt tuấn tú có thể khiến người ta không ngừng la hét của Lộ Phong làm bảng vẽ, mặc sức vẽ vời.

Lông mày vốn đã rậm, sau khi được bàn tay của cô biến hóa lại càng rậm hơn, nhưng đuôi lông mày lại không đẹp lắm, quá dài, như bị kéo ra ngoài vậy.

Cô nhìn kỹ hơn và mím môi, thứ cô muốn chính là kiểu “vẻ đẹp độc lạ” này.

Sau khi kẻ lông mày xong, phía dưới là đôi mắt, đầu tiên là vẽ một vòng tròn lớn xung quanh mắt, lập tức đạt tới tiêu chuẩn tối thiểu của bảo vật quốc gia.

Chỉ là quầng thâm dưới mắt gấu trúc* nghiêm trọng hơn mà thôi.

* Bảo vật quốc gia của Trung Quốc là gấu trúc.

Nín cười, vẽ một bên mắt trước rồi mới vẽ đến mắt bên kia.

Vẽ đến mức tay hơi tê, cô ngồi dậy, chống cằm nhìn chăm chú, một lát sau gật gật đầu: “Không tệ, Không tệ, thật sự rất đẹp.”

Trải qua hơn mười phút “làm đẹp” của cô, một anh chàng đẹp trai kiểu khác đã xuất hiện trước mắt, cơ hội này quá hiếm, không thể lãng phí được.

Cô lấy điện thoại ra, nhấn nút tắt tiếng, chụp một loạt ảnh của người đang ngủ say trên giường, vị trí khác nhau, góc độ khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau.

Nguyễn Văn Văn thật sự rất hài lòng với “tác phẩm” của mình. Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí còn nảy sinh ý định tổ chức một buổi triển lãm ảnh, nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ rất “kinh ngạc”.

Đặc biệt là người bạn thân từ nhỏ đến lớn của Lộ Phong, nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đoán chừng chắc một tuần cũng không ăn cơm nổi.

Bởi vì sẽ không thể ngừng cười được.

Sau khi vẽ mặt xong, ánh mắt của Nguyễn Văn Văn lại cố định vào nơi khác.

Đợi đã, làm việc gì cũng phải có đầu có cuối, cô nhất định phải tiếp tục hoàn thiện nó.

Tiếp theo là một công trình cực kỳ lớn, nhờ có ý chí kiên cường của cô, cô đã hoàn thành nó trong nửa giờ.

“Kiệt tác sáng chói” của cô Lộ được tung ra, không chỉ khuôn mặt của người đàn ông trên giường bị bôi bẩn chẳng đâu vào đâu, mà cả cơ thể của anh cũng vậy.

Nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó nhận ra anh là người, còn tưởng rằng là động vật quý hiếm trong sở thú chạy trốn không chừng.

Nguyễn Văn Văn lại chụp một loạt ảnh nữa, mãi cho đến khi pin của điện thoại không đủ, phát ra tiếng báo hiệu, cô mới dừng lại, nhưng dáng vẻ trông vẫn rất lấy làm tiếc.

Nếu sớm biết như thế, cô đã mang theo máy ảnh tồi.

Tính sai rồi.

Đúng là một sai lầm.

Cô vừa lật xem album ảnh trong điện thoại, vừa tặc lưỡi vài cái, đẹp tuyệt vời, thật sự quá đẹp.

Tâm trạng cô đang phấn khích, không thể khống chế được, cuối cùng cô cũng không nhịn được điên cuồng cười to, cười mãi, cười mãi, mí mắt chậm rãi nâng lên, ánh mắt đột nhiên đụng phải người đang ở trên giường.

Bối mắt nhìn nhau.

Đùng đùng đùng đùng.

Tia lửa bắn tung tóe.

Nguyễn Văn Văn cứng rắn không dám nhúc nhích, mí mắt chớp vài cái, vẻ mặt tràn đầy cảm giác lúng túng khi "Làm bậy bị bắt ngay tại chỗ".

Cô thích mím môi khi cô căng thẳng, mím môi rất nhiều lần trong vài giây.

Lộ Phong lẳng lặng nhìn cô, không bỏ qua biểu cảm nào trên mặt cô, anh cho rằng cô vì nhận ra sai lầm chuyện tối hôm qua cho nên mới yên tĩnh như vậy, những lời vốn muốn trách cứ kia đột nhiên nói không thành lời.

Anh dịu dàng mở rộng cánh tay của mình về phía cô.

Tiếng tim đập của Nguyễn Văn Văn mạnh đến mức lỗ tai ong ong lên, do dự giữa chủ động nhận sai và bị động phát hiện, một lát sau vẫn lựa chọn cái sau.

Dù vậy, miễn là anh không bắt quả tang cô ngay tại chỗ, cô sẽ không thừa nhận.

Sau khi có ý tưởng, làm việc cũng tự tin hơn một chút, cô ho nhẹ một cái: "Làm, làm gì?"

Lộ Phong vừa tỉnh ngủ, ánh mắt đều mơ hồ, giọng nói cũng trầm thấp lại êm tai, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.

"Ôm một cái."

Những lời này đều là Nguyễn Văn Văn thường nói, mỗi lần làm nũng cô đều nói chồng ôm một cái, mỗi lần như vậy Lộ Phong đều trúng chiêu.

Hôm nay lời này lại nói ra từ miệng anh, thêm vài cảm giác khác biệt, dường như cưng chiều cũng như dung túng.

Nguyễn Văn Văn bị cảm động trước ba tiếng "ôm một cái" này nên đã nhào vào lòng Lộ Phong, mặt dán lên ngực anh: "Chồng ơi~"

Giọng nói vừa mềm mại vừa trêu chọc.

Lộ Phong ôm chặt người, cằm chống lên đỉnh đầu cô, anh dịu dàng nói: "Đầu có đau không?"

Nguyễn Văn Văn rất biết trèo lên trên theo bậc thang, cô bĩu môi: "Đau."

Ngón tay thon dài lạnh lẽo của Lộ Phong đè lên thái dương của cô, từng chút một, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Như vậy thì sao? Có tốt hơn không?"

Nguyễn Văn Văn lắc đầu một cái, làm nũng: "Vẫn chưa được."

Lộ Phong tăng thêm một phần lực: "Thế này thì sao?"

Nguyễn Văn Văn đặt cằm vào ngực anh, run rẩy nhìn về phía anh: "Tốt hơn nhiều rồi."

Lộ Phong dịu dàng nói: "Nhắm mắt lại."

Nguyễn Văn Văn nghe lời nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ sự ấm áp của ngón tay truyền đến từ thái dương.

Rất ấm áp.

Rất thoải mái.

Nguyễn Văn Văn phát ra tiếng thổn thức hài lòng.

Gương mặt của Lộ Phong hiện ra vài phần ý cười, ánh mắt nhìn người mang theo tình ý nhẹ nhàng, thật ngoan.

Anh tự nhủ với trái tim của mình.

Không biết đã xoa bóp bao lâu, bụng Nguyễn Văn Văn truyền đến tiếng ùng ục. Lộ Phong dừng lại, cầm điện thoại di động nhìn, thời gian là tám giờ rưỡi sáng, đã qua thời gian dùng cơm bình thường.

Anh hỏi: "Bữa sáng muốn ăn gì?"

Nguyễn Văn Văn được vây quanh bởi tình cảm dịu dàng của anh, đầu óc đều choáng váng, mắt híp lại: "Gì cũng được."

Lộ Phong sờ đầu cô: "Được rồi, anh đi gọi đồ ăn."

Nguyễn Văn Văn phản ứng mấy giây mới lấy lại tinh thần, gọi đồ ăn ư?

Anh sẽ gọi đồ ăn đến à?

Anh muốn trưng gương mặt không ra ngô ra khoai này để gọi đồ ăn?

! ! ! ! ! !

Giữa bữa ăn và mạng sống, cô sẽ chọn mạng sống: "À, sao anh không tắm rửa trước?"

Lộ Phong vuốt ve hai má cô và nói: "Có thể gọi cơm trước, gọi xong rồi mới tắm rửa."

Nguyễn Văn Văn xua tay: "Không vội gọi đồ ăn đâu, anh nên đi tắm trước đi."

Sau đó, cô nói thêm: "Thối hoắc."

Thật ra là không thối chút nào cả, cô chỉ nói dối thôi.

Lộ Phong tắm rửa trước khi đi ngủ, nhưng không chừng buổi tối sẽ đổ mồ hôi. Anh nhấc cánh tay lên và ngửi một chút, cũng không ngửi thấy mùi gì, nhưng vẫn phối hợp với cô: "Được rồi."

Nguyễn Văn Văn thở phào một hơi, nhỏ giọng lầm bầm: "Cũng may, cũng may."

Lộ Phong không nghe rõ cô nói gì nên hỏi lại: "Em vừa nói gì thế?"

Nguyễn Văn Văn nhướng mày: "Em vừa nói gì sao?"

Lộ Phong đáp lại: "Ừ, có nói."

"À," Nguyễn Văn Văn tiếp lời: "Em quên mất."

Lộ Phong: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận