Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 68
Lúc Lộ Phong bất đắc dĩ cười khẽ, lại nghe thấy cô lẩm bẩm một câu: “Móng heo lớn.”
Lộ Phong: "…"
Cảm giác đau đớn truyền đến từ vành tai, anh nghiêng đầu muốn tránh ra, nhưng cô lại cắn rất chặt. Anh không rút ra được, ngược lại còn bị cô cắn chặt hơn.
“Còn chạy hả? Chạy nữa thì mang mày đi nướng.”
Biểu tình trên mặt Lộ Phong càng thêm khó tả. Anh dịu dàng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, đừng ngủ.”
Nguyễn Văn Văn thì thầm ra tiếng: “Muốn - ngủ.”
Lúc này vừa hay có gió thổi qua, mang theo từng cơn lạnh lẽo. Cô bống chốc co rúm lại, Lộ Phong thấy thế thì đi về phòng, còn chưa vào đến cửa, người ở trên lưng đã nói.
“Em không muốn vào nhà, em muốn ở bên ngoài.”
Lộ Phong nhẹ nhàng dỗ dành: “Có gió, sẽ bị cảm đấy.”
Nguyễn Văn Văn cọ ở sau cổ anh, ôm cổ anh nói: “Dù vậy em cũng không về.”
Cô nói xong còn hôn vào cổ anh.
Lộ Phong không còn cách nào khác, đành phải quay ngược trở lại, tiếp tục cõng cô đi. Dạo hết một vòng thì cô lại nảy ra ý xấu, mơ hồ không rõ nói: “Em muốn nghe anh hát.”
Lộ Phong: “Anh không biết hát.”
Nguyễn Văn Văn hé mắt liếc anh, khẽ nhếch khóe môi: “Anh không hát cho em nghe thì đêm nay em sẽ ngủ ở bên ngoài.”
Người nào đó ỷ vào việc được chiều mà uy hiếp trắng trợn.
Lộ Phong xốc cô lên, trong ánh mắt tràn đầy nuông chiều: “Ừ, hát.”
Lộ Phong rất hiếm khi hát, lúc tụ tập với bạn bè cũng chưa bao giờ hát, tính kỹ ra thì đây là lần đầu tiên. Giọng hát của anh trầm thấp, tiếng hát lọt vào tai khiến cho người ta càng đắm chìm trong đó.
Không phải là một bài hát nổi tiếng nào đó, hình như Nguyễn Văn Văn chưa bao giờ nghe qua, nhưng đúng là rất êm tai.
Chờ sau khi anh hát xong, cô hỏi: “Tên bài hát là gì?”
Lộ Phong ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói: “《 Mê Luyến 》”
Nguyễn Văn Văn lại hỏi: “Người sáng tác là ai?”
Lần này thời gian Lộ Phong im lặng lâu hơn một chút, vào lúc Nguyễn Văn Văn cho rằng anh sẽ không trả lời thì anh lại từ từ nói: “Anh.”
Cơn buồn ngủ của Nguyễn Văn Văn lập tức bay mất: “Ai?”
Lộ Phong: “Anh.”
“Còn viết lời thì sao?”
“Anh.”
“…”
Sự sùng bái mà Nguyễn Văn Văn dành cho Lộ Phong lại lần nữa nâng cao. Trước kia cô chỉ biết anh đàn guitar rất giỏi, không ngờ anh còn biết viết lời và soạn nhạc.
Ây gu, đây là người đàn ông quý giá đến nhường nào cơ chứ.
Yêu rồi, yêu rồi.
Tâm trạng của cô rất kích động, quấn lấy anh muốn anh hát tiếp.
Lộ Phong có thể từ chối bất kỳ kẻ nào, nhưng không nỡ từ chối Nguyễn Văn Văn, miễn là cô bảo thì anh đều sẽ làm theo.
Sau khi kết thúc lần thứ hai, Nguyễn Văn Văn hôn lên mặt của anh một lúc lâu, còn nắm vuốt vành tai anh, dụ dỗ: “Anh hát thêm một lần nữa, em sẽ để anh muốn làm gì thì làm. Sao hả?”
Không cần phải nói, điều kiện này mê người vô cùng.
Lộ Phong nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt ngậm ý cười của cô. Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Văn Văn nghe thấy anh nói.
“Như thế nào là muốn làm gì thì làm, hửm?”
Nguyễn Văn Văn lúc này chỉ muốn nghe hát, cho nên vẽ ra chiếc bánh rất rất to: “Anh muốn làm như thế nào cũng được.”
Đôi mắt đen của Lộ Phong sáng ngời, nhướng mày hỏi: “Thật sao?”
Nguyễn Văn Văn gật đầu: “Thật.”
“Nếu anh muốn như thế thì sao.”
Giọng nói của Lộ Phong nhỏ lại, cô không nghe rõ lắm nên ló đầu ra: “Thế nào?”
Mặt cô dường như sắp dán lên mặt anh, Lộ Phong nghiêng đầu dán vào bên tai cô, khẽ khàng nói một câu.
Tiếng nói vừa dứt, mặt Nguyễn Văn Văn không thể kiềm được mà trở nên đỏ bừng, nhỏ tiếng nói: “Lưu manh.”
Còn tiện tay đấm vào bờ vai của anh.
Trên mặt Lộ Phong nở nụ cười đầy ẩn ý, ôm cô đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa hỏi: “Quyết định nhanh lên một chút, sau khi vào cửa anh sẽ không cõng em ra ngoài nữa đâu.”
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Bốn bước.
Trong lòng Nguyễn Văn Văn ngổn ngang, run lông mi nói: “Nghe anh hết, còn không được hả?”
Đáy mắt Lộ Phong hiện lên một tia sáng khác thường, ý cười ngày càng khiến người ta khó hiểu.
Vì điều kiện trao đổi, Nguyễn Văn Văn quấn lấy anh hát bốn lần. À, không phải, là năm lần, hát đến cổ họng anh hơi khàn.
Cô cong khóe môi hỏi: “Anh Lộ có cần đến em làm dịu cổ họng cho không?”
Đôi mắt ngấn nước hơi phát ra ánh sáng, ánh mắt vừa quyến rũ lại vừa chọc ghẹo người.
Lộ Phong nghiêng mắt nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu: “Được thôi.”
Sự thật chứng minh, làm người vẫn không nên nói mạnh miệng thì tốt hơn, không chắc được đến cuối cùng là ai làm dịu họng cho ai đâu.
Trước khi vào phòng, trên mặt Nguyễn Văn Văn toàn ý cười. Chờ sau khi kết thúc mọi chuyện, cô cũng không cười nổi nữa, khóe miệng co rút đến phát đau.
Lộ Phong bưng nước đến đưa cho cô uống, cô lắc đầu tránh đi, khàn giọng nói: “Không muốn.”
Anh chầm chậm xoay mặt cô lại, ánh mắt hơi quyến rũ: “Ngoan, uống đi.”
Nguyễn Văn Văn lập tức rơi thẳng vào tận sâu trong đáy mắt anh, quên luôn giãy giụa và phản bác, làm theo lời anh nói.
Uống nước xong, cổ họng cô mới đỡ một chút.
Lộ Phong ôm bả vai cô hỏi: “Còn nghe hát nữa không?”
Chú chim nhỏ của Nguyễn Văn Văn mới vừa vươn ra đã lập tức rụt lại. Hình ảnh vừa xong thoáng hiện lên trong đầu cô, đầu cô lắc như trống bỏi.
“Không nghe, không nghe nữa.” Sắp tới cô cũng không muốn nghe nữa.
“Hửm? Vì sao lại không nghe nữa?” Lộ Phong biết rõ còn cố hỏi.
“…” Sợ nghe nhiều, miệng cô sẽ phế luôn.
Nguyễn Văn Văn mỉm cười: “Em tích góp trước đã, có cơ hội lại nghe tiếp.”
Bàn tay của Lộ Phong rơi xuống môi cô, chậm rãi vuốt ve: “Được, anh cũng tích góp trước.”
Nguyễn Văn Văn: “…”
Cô tỏ vẻ kinh ngạc liếc anh, giống như đang nói: “Anh điên rồi sao?”
Đầu ngón tay Lộ Phong di chuyển đến sau tai cô, gãi nhẹ một cái: “Sao hả? Bây giờ em còn muốn à?”
Miệng Nguyễn Văn Văn lại đau, răng cắn vào môi, kéo chăn qua nằm xuống, kéo góc chăn lặng lẽ thét chói tai.
A a a a a, người nào đó kia đúng là không biết xấu hổ!
Lộ Phong mỉm cười, nằm xuống phía sau cô, cánh tay thuận thế đặt lên eo cô, hơi thở lướt nhẹ qua sau tai cô: “Ngày mai đến công ty đi làm nhé?”
Cả người Nguyễn Văn Văn run lên, cảm thấy lời này của anh có ẩn ý, nhưng không dám hỏi, bởi vì miệng cô đang đau.
Ban đêm cô mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ hình như cô đang cãi nhau với một ai đó, còn ném đôi đũa đi, người nọ kéo cô lại, nhưng cô lại dùng sức vùng ra.
“Đừng chạm vào tôi.”
Người nọ lại kéo cô tiếp, lần này ôm chặt cô vào trong lòng, cô vẫn không nhìn rõ mặt của người kia, nhưng hơi thở lại lộ ra một cảm giác quen thuộc.
Mùi hương bạc hà mát lạnh.
Người ấy lạnh lùng nói: “Em đừng có quá đáng.”
Cô nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi quá đáng đó, anh có thể làm gì tôi? Ly hôn à? Anh dám không?”
Sắc mặt của người nọ đột nhiên tối sầm lại: “Đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.”
“Giới hạn à?” Cô nói: “Tôi muốn khiêu chiến đấy.”
Sau đó, cô bị người nọ ghìm ở trong lòng hôn môi, trong lúc giãy giụa cô cắn người nọ, khóe môi anh chảy máu, trong ánh mắt nhìn cô của anh trừ sự lạnh lùng còn có thêm thứ gì đó.
Cô không nhìn kỹ, chỉ dùng sức đẩy anh một cái, bàn tay cũng theo đó giơ lên.
“Chát!”
Cô đánh vào mặt người ở trong mơ kia, người nọ sầm mặt nhìn qua. Vừa định nói gì đó, Nguyễn Văn Văn đã bị đánh thức, lọt vào trong tầm mắt chính là một khuôn mặt sạch sẽ.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, con ngươi đen láy, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi mỏng, là Lộ Phong.
Đầu óc Nguyễn Văn Văn đờ đẫn trong vài giây.
Lộ Phong nắm tay cô, hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
Lông mi Nguyễn Văn Văn nhanh chóng run lên: “Sao, sao thế?”
Khi nói chuyện, ánh mắt của cô nhìn vào khuôn mặt anh, cô ngồi dậy, động tác ngồi dậy của cô quá nhanh, còn đụng vào trán anh, cơn đau truyền đến, trước mắt cô dường như có một tia sáng trắng loé lên.
Sau khi lùi về phía sau, cô nhíu mày hỏi: “Mặt anh sao thế? Bị đánh hả?”
Tình huống trước mắt chính là vừa ăn cướp vừa la làng.
Lộ Phong hỏi: “Em không biết à?”
Nguyễn Văn Văn nói với vẻ mặt vô tội: “Em nên biết hả?”
Cô vẫn đang ngủ, làm sao mà biết được.
Lộ Phong đưa tay lên nhéo mi tâm, khi Nguyễn Văn Văn nhìn đến vết răng trên cánh tay anh thì càng kinh ngạc hơn, cô kéo lại rồi hỏi anh: "Xảy ra chuyện gì vậy? Cái vết này là của ai cắn vậy?"
Nhìn vào hình dạng của răng và vị trí cắn, không giống như là vết cắn của đàn ông. Không phải đàn ông, vậy thì chỉ còn khả năng là ...
Phụ nữ???!!!
Nguyễn Văn Văn không ngờ mình vừa tỉnh lại sẽ phải đón chào một cú sốc tàn khốc như vậy, tối hôm qua Lộ Phong giấu cô ra ngoài tìm phụ nữ.
Hô hấp của cô đột nhiên dừng lại, dường như không thể thở nổi, tay chân trở nên run rẩy, cả người cũng theo đó mà xụi lơ. Dòng máu trong cơ thể lập tức chảy ngược, trên người dường như phủ một lớp băng.
Cực kỳ lạnh lẽo.
Cô bắt đầu nghĩ ngợi, tối qua anh rời đi khi nào? Anh đã gặp ai vậy? Nhìn tình trạng vết thương này, chắc hẳn anh rất không nỡ buông bỏ người kia. Họ còn làm gì nữa?
Có phải là...
Đã làm tới bước cuối cùng luôn rồi không?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng anh cùng người phụ nữ khác một giây thôi, trái tim của Nguyễn Văn Văn đã không thể kiềm chế cơn co rút đau đớn, sắc mặt cô cũng trở nên trắng bệch, đôi vai sụp xuống giống như ngay sau đó sẽ lập tức ngã quỵ.
"Anh nói đi, cuối cùng là con hồ ly tinh nào cắn?" Khi cô mở miệng hỏi câu này, trái tim còn đang nhỏ máu.
"Con hồ ly tinh à?" Lộ Phong hừ nhẹ: "Đúng là một con hồ ly tinh không có lương tâm."
Trong giọng nói mang theo sự dịu dàng ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Nguyễn Văn Văn càng thêm khẳng định anh ngoại tình, cô tức giận đến mức môi đều run rẩy nhưng phải kiềm chế hỏi tiếp: "Nói đi, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào?"
"Sao vậy? Em muốn tìm cô ấy sao?"
"..." Cô không chỉ tìm cô ta, cô còn sẽ xé nát mặt cô ta luôn.
Anh ngoắc ngón tay của mình ra hiệu cho cô đến gần hơn nữa: "Lại gần một chút, anh nói cho em nghe."
Nguyễn Văn Văn nghiêng người đến gần: "Nói đi."
Lộ Phong: "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
"..." Nguyễn Văn Văn không kịp phản ứng, còn lặp lại những lời anh nói: "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
Cô nói xong thì dừng lại: "Lộ Phong, anh muốn ám chỉ cái gì, ở trước mắt anh chỉ có em thôi."
Lộ Phong giơ tay nhéo mặt cô: "Còn không tính là ngốc."
Nguyễn Văn Văn trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt không thể tin được, chỉ vào chính mình rồi lắp bắp: "Là em cắn hả?"
Lộ Phong nhướng mày: "Nếu không thì sao?"
Nguyễn Văn Văn: "..."
Không, cô không có cắn, lúc đó cô đang ngủ mà. Nghĩ đến đây cô bất chợt ngừng lại, đêm qua dường như cô mơ thấy mình gặm móng giò, nhưng lại không biết vì sao mà móng giò lại trở nên khó gặm đến vậy nên cô chỉ có thể dùng hai tay nắm nó lại rồi gặm mạnh, suýt chút nữa thì gãy răng
Bỗng dưng.
Cô ngẩng đầu lên: "Đừng nói anh là móng giò trong giấc mơ của em đấy?"
Lộ Phong: "..."
Sau khi mắt của Nguyễn Văn Văn nhìn thấy biểu cảm của anh, thì đã hiểu ra, anh chính là móng giò trong giấc mơ.
Cô vợ mím môi, lại nhìn về phía mặt anh: "Cái này... Cũng là em đánh ư?"
Lộ Phong dửng dưng đáp: "Em nghĩ sao?"
Nguyễn Văn Văn: "..." Cô không nghĩ giống anh đâu.
Nhưng bây giờ giấc mơ lóe lên trong tâm trí, cô bị tên cặn bã kéo đi, lại còn cưỡng hôn cô nên cô tiện tay cho anh ta một cái tát.
Nguyễn Văn Văn giơ tay che miệng lại, hai hàng lông mày nhướng lên cao: "Anh là tên cặn bã kia hả?!"
Lộ Phong nhíu mày: "Tên cặn bã nào?"
Nguyễn Văn Văn buồn bực trả lời: "Cặn bã trong giấc mơ của em."
Lộ Phong: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận