Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 118


Nguyễn Văn Văn thường mơ một giấc mơ, trong mơ mẹ cô đột nhiên xuất hiện, cúi người ôm cô lên, hỏi cô có nghe lời không, có nhớ bà không.

Cô sẽ thỏ thẻ nói: “Nhớ ạ, nhớ lắm.”

Cô sẽ nâng mặt mẹ lên hôn, trẻ con không biết kiểm soát, luôn để lại nước miếng trên mặt mẹ. Mẹ không ngại chút nào mà còn xoa đầu cô, khen cô: “Cục cưng ngoan quá.”


Cô còn mơ thấy mẹ đi ngủ cùng cô, kể chuyện trước khi ngủ cho cô nghe, nói với cô công chúa sẽ có hoàng tử thích, sau này cô cũng sẽ gặp được chàng hoàng tử thích cô.

Buổi sáng mẹ sẽ ôm cô vào phòng vệ sinh, tự mình rửa mặt, đánh răng cho cô, còn thắt bím tóc xinh xắn cho cô nữa.

Mẹ sẽ nói với cô phải chơi với các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo như thế nào, cũng sẽ tham gia hoạt động của người thân.

Mẹ là người đẹp nhất trong tất cả các người mẹ, cũng là người thích cười nhất.

Sau khi học tiểu học, dù thành tích của cô không tốt, mẹ cũng không tức giận, bà sẽ nói với cô bằng giọng nói dịu dàng nhất: “Đời người không chỉ có một con đường học tập, không sao cả, chúng ta có thể thử những con đường khác.”

Khi cô bị bạn bắt nạt đến khóc, mẹ sẽ đứng ra cảnh cáo bạn học của cô, không cho bất kỳ ai bắt nạt cô.

Không còn đứa bạn nào dám cười nhạo cô là đứa trẻ không có mẹ nữa.


Nhà của cô cũng sẽ không lạnh như băng.

Cô có thể ăn món tự tay mẹ làm, mặc bộ váy xinh đẹp tự tay mẹ mua.

Đến tuổi dậy thì, cô sẽ không khó xử vì lần đầu tiên nào nữa, mẹ sẽ nói với cô không phải sợ, không phải ngượng ngùng…

Khi lên đại học, lúc cô dẫn bạn trai về nhà, mẹ sẽ nhiệt tình chiêu đãi anh ấy, trịnh trọng nói với anh ấy: “Không ai được bắt nạt cục cưng của dì.”



Cô từng mơ rất nhiều giấc mơ về mẹ, nhưng lần nào tỉnh dậy cũng phiền muộn hơn, thời gian dài, thậm chí cô còn không nhớ rõ vẻ mặt mẹ nữa.

Chỉ có ấn tượng duy nhất là bà rất dịu dàng.

Mẹ rất thương cô, thương đến tận xương tủy.

Sự yêu thương này hoàn toàn khác với cảm giác Lộ Phong dành cho cô, người trước coi cô như sinh mệnh, người sau khắc ghi cô trong lòng.

Không thể không nói, câu nói “Anh sẽ đau lòng” của Lộ Phong làm Nguyễn Văn Văn rất cảm động, cảm động đến mức cô từ bỏ dự định để anh ăn thử tiếp.

Thôi, tay nghề của cô cô cũng biết, không nên hạ độc dạ dày anh nữa.



Ngày hôm đó, sau khi Lộ Phong nghe điện thoại của Nguyễn Văn Văn, huyệt thái dương cứ đau nhức co giật không ngừng, anh không khỏi nghĩ niềm vui cô nói không phải là…

Món ăn đen tối nào chứ.

Nhớ đến món ăn lần trước, dạ dày lại bắt đầu khó chịu, anh bảo Chu Hải mua thuốc đau dạ dày, định dự phòng trước.

Chu Hải không biết cụ thể là mua cái gì nên mua rất nhiều, mua mấy hộp thuốc tiêu hóa của các hãng khác nhau, lô hàng khác nhau, liều lượng khác nhau, giá cả có cao có thấp.

Anh ta đặt túi xuống: “Tổng giám đốc Lộ, có đủ ở trong này.”

Lộ Phong mở túi lấy một hộp thuốc tiêu hóa ra, uống trước hai viên.

Vẻ mặt Chu Hải lo lắng: “Tổng giám đốc Lộ, anh khó chịu lắm sao?”

Lộ Phong bình tĩnh nói: “Không.”

“Vậy những thứ này…”

“Dự phòng trước thôi.”

Anh nói rồi uống thêm viên nữa.

Chu Hải: “…”

Di chứng của Lộ Phong hơi mạnh, buổi chiều uống thêm hai viên nữa dạ dày mới thoải mái hơn, dù Nguyễn Văn Văn có làm gì ăn cũng ăn, thế nên đến lúc tan làm, anh không dừng lại mà tan làm đúng giờ.

Nguyễn Văn Văn mua vé xem phim cho thím Chu và mấy người làm, bảo bọn họ xem phim xong có thể đi dạo xung quanh.

Thím Chu không yên lòng hỏi: “Cô chủ có chuyện gì sao?”

Nguyễn Văn Văn tỏ vẻ bí ẩn nói: “Bí mật.”

Trái tim của thím Chu giật thót: “Cô chủ, nồi trong bếp vừa mới mua.”

Nguyễn Văn Văn không biết sao thím Chu lại nhắc đến nồi, gật đầu: “Vâng, tôi biết.”

“Thìa cũng mới mua.”

“À.”

“Dao cũng thế.”

“…”

“Bát trong tủ cũng mới.”

“…”

Nguyễn Văn Văn càng nghe càng mơ hồ: “Thím Chu sao thế?”

Thím Chu khẽ ho một tiếng: “Nghĩ cho sự an toàn, cô chủ đừng nên xuống bếp nấu cơm nữa.”

Nguyễn Văn Văn: “…”

Nguyễn Văn Văn phì cười, gật đầu: “Thím Chu lo lắng cho dạ dày của cậu chủ sao?”

Thím Chu sờ mặt, không nói đúng cũng chẳng nói sai.

Nguyễn Văn Văn đưa vé xem phim cho thím Chu: “Yên tâm, tối nay sẽ không để anh ấy ăn đồ dở nữa.”

Có câu đảm bảo của Nguyễn Văn Văn, cuối cùng thím Chu cũng thả lỏng, dẫn mấy người làm ra khỏi nhà.

Trong biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình Nguyễn Văn Văn, cô bắt đầu mân mê đồ, lúc đang bày biện phòng ăn thì điện thoại reo lên, Trâu Mỹ gọi đến, nói với giọng điệu mệt mỏi.

Nguyễn Văn Văn hỏi: “Vẫn chưa làm hòa với Tiêu Hạo sao?”

Trâu Mỹ than thở: “Chắc không làm lành được.”

“Tại sao?”

“Mẹ anh ấy gọi anh ấy và bạn gái cũ đi ăn cơm rồi.”

“Hả? Anh ta đi thật à?”

Trâu Mỹ cũng không biết anh ta có đi hay không, dẫu sao lúc Tiêu Hạo gọi điện nói chuyện này cho cô ấy, nói thật thì cô ấy hơi khó chịu.

Không phải, cực kỳ khó chịu.

Trước khi cúp máy cô ấy còn nói: “Anh thích gặp ai thì gặp đi, sau này đừng liên lạc với em nữa.”

Không đợi Tiêu Hạo nói gì đã cúp máy, tức không chịu được, cô ấy chặn luôn số điện thoại và wechat của anh ta.

Nguyễn Văn Văn khuyên: “Không phải cậu lầm rồi chứ, trông Tiêu Hạo không giống loại đàn ông ác ý bắt cá hai tay đâu.”

Trâu Mỹ nói: “Chắc chúng ta đã bị hình tượng của anh ấy lừa rồi.”

Giống như cô ấy từ ánh mắt đầu tiên trông thấy anh ta, trong đầu đã xuất hiện một từ, trêu ong ghẹo bướm, sự thật chứng mình sau này có rất nhiều tính từ có thể tả anh.

Ví dụ như bây giờ là đồ cặn bã.

Ví dụ như trước đó là tên xấu xa.

Trâu Mỹ tức đến không ăn cơm, nói với Nguyễn Văn Văn đầu bên kia điện thoại: “Muốn uống rượu.”

"Tối nay hả?"

"Ừ."

Nguyễn Văn Văn trải được một nửa khăn trải bài, hỏi: "Hay là ngày mai uống nhé?"

Trây Mỹ càng thấy phiền muộn vì không có ai ở bên cạnh cô ấy: "Không sao, cậu còn đang bận việc, không cần lo lắng cho tớ."

Chỉ em tốt khổ sở vì tình, sao cô có thể bỏ mặc lập tức để đồ trong tay xuống: "Vậy đi, nửa tiếng nữa gặp ở câu lạc bộ Tinh Thần."

Trâu Mỹ: "Cậu đi thì tổng giám đốc Lộ làm sao bây giờ?"

Nguyễn Văn Văn mím môi: "Không có việc gì, tớ nói với anh ấy biết một tiếng."

Lộ Phong đang vội vã về nhà, anh đi qua một cửa hàng bánh ngọt, bảo tài xế dừng xe lại, anh xuống xe đi mua đồ tráng miệng ngọt, bên cạnh cửa hàng tráng miệng là cửa hàng hoa, anh lại đi vào cửa hàng hoa, lúc đi ra một tay cầm hộp tráng miệng, một tay ôm hoa.

Xa xa còn bán kẹo đường, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, không do dự đi thẳng đến.

Người mua kẹo đường có hơi nhiều, đều là trẻ con, đội hình xếp hàng chỉnh tề, anh đứng cuối hàng, lập tức kéo dài độ cao.

Đứa bé phía trước xoay người, chớp mắt hỏi: "Chú, chú cũng thích ăn kẹo đường ạ?"

Lộ Phong hơi nghiêng người xuống đáp: "Là người yêu chú muốn ăn."

"Mẹ cháu nói, những đứa bé thích ăn kẹo đường lớn lên đều rất xinh đẹp, dì có xinh không ạ?"

"Xinh."

"Xinh đẹp thế nào? Có xinh hơn cháu không?"

Không lâu sau, trong hàng truyền đến tiếng khóc của trẻ con: "Hu hu hu."

Mẹ của cô bé đi tới, hỏi: "Làm sao vậy, Nữu Nữu?"

Cô bé khóc thút thít nói: "Chú, chú nói dì xinh hơn con."

Mẹ cô bé cho Lộ Phong một ánh mắt không quá thân thiện, giống như muốn nói: so với đứa bé làm gì.

Cho đến lúc này Lộ Phong cũng không nhận ra có cái gì đó sai sai, trong mắt anh, cô chủ Lộ là đẹp nhất, không ai bằng.

Sự việc xen giữa này trôi qua rất nhanh, Lộ Phong cần nhiều thứ quay về, kẹo đường hình con thỏ rất khiến người khác chú ý.

Tài xế thấy thế, cười hỏi: "Tổng giám đốc Lộ, anh mua cho bạn nhỏ sao?"

Lộ Phong nhớ tới bộ dáng lúc làm nũng của Nguyễn Văn Văn, cười nói: "Đúng, bạn nhỏ.”

Sau đó lại bổ sung thêm: "Bạn nhỏ đáng yêu xinh đẹp nhất."

"..." Tài xế sững sờ, đột nhiên cảm thấy tối nay ông chủ mình không giống với bình thường, nói nhiều hơn.

Nửa tiếng sau xe đến biệt thự Thịnh Gia, Lộ Phong ồm đồ xuống xe, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.

Trước khi vào cửa anh để đồ xuống, muốn tạo bất ngờ cho Nguyễn Văn Văn nhưng không nghĩ tới cuối cùng người bất ngờ là anh.

Anh ấn chuông mấy lấy cũng không thấy có người ra mở cửa, anh nhập mật mã, ôm đồ đi vào bên trong. Tầng một đèn đuốc sáng trưng, nhưng cảm thấy không giống bình thường sau đó anh mới phát hiện, không có một ai.

Thím Chu với mấy người khác đều không có ở đây.

"Văn Văn, Văn Văn." Lộ Phong gọi vài lần, lên tầng. Đèn tầng hai cũng bật, anh đi vào phòng ngủ nhưng không tìm được người.

Sau đó đi nhà tắm cũng không thấy người, cuối cùng đi đến phòng quần áo, vẫn như trước không thấy ai.

Lúc này là tám giờ, đáng lẽ phải có người ở đây. Anh lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Nguyễn Văn Văn sau đó gọi đi.

Tiếng chuông vang mãi nhưng không ai nhận máy.

Lộ Phong cau mày, gọi lại lần nữa nhưng vẫn không ai nhận máy.

Đầu bên kia, Nguyễn Văn Văn đang cụng rượu với Trâu Mỹ.

"Oẳn tù tì, oẳn tù tì."

"Cậu thua cậu uống."

Trâu Mỹ cầm chén rượu lên uống nữa chén sau đó để xuống, đôi mắt đỏ hồng nói: "Lại, lại tới."

Nguyễn Văn Văn phụ họa: "Được, tới thì tới."

"Oẳn tù tì, oẳn tù tì..."

"Lần này cậu uống." Trâu Mỹ rót đầy chén cho Nguyễn Văn Văn, Nguyễn Văn Văn cầm chén lên uống một hơi cạn sạch.

Hai người uống rượu như uống nước, một ly lại một ly.

Trâu Mỹ vừa uống vừa mắng Tiêu Hạo, nói anh ta đáng giận, nói anh ta xấu xa, nói chán ghét anh ta.

Nguyễn Văn Văn cũng học theo mắng một câu: "Tiêu Hạo, xấu xa."

Trâu Mỹ nghiêng người, ánh mắt đỏ hồng mờ mịt nói: "Không, không cho cậu mắng."

Nguyễn Văn Văn nấc một tiếng: "Cậu, cậu vừa mắng."

Trâu Mỹ phất phất tay: "Tớ có thể mắng. Cậu, cậu không thể. Cậu có thể chửi, chửi Lộ Phong."

Nguyễn Văn Văn cười ha ha: "Không, không được."

Trâu Mỹ híp mắt hỏi: "Vì sao?"

Nguyễn Văn Văn cười nói: "Không, không nỡ."

Trâu Mỹ nói: "Keo kiệt."

Nguyễn Văn Văn cười trượt xuống ghế sô pha: "Thì không thể chửi."

Người của cô không, không thể chửi.

Trâu Mỹ cũng không tranh giành, cái gì cũng không ăn mà trực tiếp uống rượu. Lúc này đầu Nguyễn Văn Văn có hơi choáng váng, dạ dày cũng hơi khó chịu, quang trọng nhất là, cô sinh ra áo giáo rồi, nhìn một bóng dáng mơ hồ cũng cảm thấy đấy là Lộ Phong.

Cô lắc lắc đầu, hình như bóng dáng tiến lại gần. Một lát sau, bóng dáng nắm chặt tay cô hỏi: "Ai bảo em đến đây uống rượu?"

Khuôn mặt mơ hồ nhưng giọng nói rõ ràng, Nguyễn Văn Văn mỉm cười: "Không, không cần anh quan tâm."

Lộ Phong tức giận đến nhìn mày: "Đi."

Nguyễn Văn Văn nghĩ thầm, cái bóng này thật bá đạo, còn có lực cũng rất lớn: "Ấy, làm gì mà kéo em, đừng kéo em."

Cô đưa tay đẩy ra nhưng không đẩy ra được.

Lộ Phong cắn răng kéo cô, nói với người đàn ông bên cạnh: "Đây là chuyện tốt anh làm sao?"

Sắc mặt Tiêu Hạo cũng không quá tốt giống như là bị phủ một lớp băng, anh ta xoay người ôm lấy Trâu Mỹ, nói với Lộ Phong: "Xin lỗi, sẽ không có lần sau."

Lộ Phong nói: "Quản tốt người phụ nữ của anh."

Tiêu Hạo nói: "Tôi sẽ."

Lộ Phong ôm Nguyễn Văn Văn đi ra ngoài, cô vươn tay với Trâu Mỹ ở đằng sau, la lớn: "Trâu Mỹ, tớ, tớ nói cho cậu một bí mật. Cậu, cậu với Lộ Phong mà cùng rơi xuống sống tớ, tớ nhất định sẽ cứu cậu."

Lộ Phong: "..."


Bạn cần đăng nhập để bình luận