Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 79


Không lâu sau, nhóm nhỏ của công ty bùng nổ.

[Á á á, mọi người đoán xem tôi đã nhìn thấy gì nào.]

[Có rắm thì mau thả, có chuyện gì thì mau nói đi.]


[Được rồi, đừng úp úp mở mở nữa.]

[Nói hay không, không nói tôi out đấy.]

[Tôi, tôi, tôi, tôi nhìn thấy tổng giám đốc Lộ lại lau nước mắt cho thư ký Nguyễn!]

Đã gần một tháng kể từ tin đồn lần trước rồi.

Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của những người hóng chuyện.

[Đệt, thật hay giả đấy.]

[Hoàn toàn là sự thật.]


[Không lẽ bọn họ thật sự có gì sao?]

[Tôi nhớ có người nói tổng giám đốc Lộ có thể là thân thích của thư ký Nguyễn.]

[Thân thích nào mà có thể khiến tổng giám đốc Lộ đích thân làm như thế được, mối quan hệ này chắc chắn không đơn giản.]

Một cuộc thảo luận mới lại phát triển nhắm tới vấn đề “không đơn giản”.

Khi kết thúc cuộc thảo luận, có một hàng dấu chấm than kinh ngạc.

Còn người phát ngôn đầu tiên của vụ việc này, hiện đang nhận được sự “dạy dỗ, giáo huấn” của Chu Hải: “Còn đang làm gì đấy? Không muốn làm thì mau đi đi!”

“Dám bàn tán chuyện của tổng giám đốc Lộ, tôi thấy cậu nói quá lâu rồi đấy.”

“Tôi khuyên cậu sau này nên nói ít lại và làm nhiều hơn.”

Thư ký nam cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, trợ lý Chu, là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ không dám nữa.”

Chu Hải nhíu mày: “Lần sau à? Cậu còn muốn có lần sau nữa à?”

Nam thư ký lắc đầu: “Không có, chỉ một lần này thôi.”

Một lúc sau, nhóm nhỏ tan rã.

Nhân viên công ty Lộ Thị: ???!!!! Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề.

Hai nhân vật trung tâm của sự “có vấn đề” đó, điều Lộ Phong quan tâm nhất là đôi chân của cô, sợ sẽ để lại di chứng gì đó, anh đã dặn Chu Hải đi mua tan máu bầm và giày thể thao.

Về phần anh, anh ở trong phòng nghỉ ngơi mát-xa cho cô.

Nguyễn Văn Văn thỉnh thoảng nhíu mày: “A, đau.”

“Hít, đau quá.”

“Hu hu, đau quá.”
Lúc này Lộ Phong cũng không dám dùng sức nữa, nhẹ giọng cẩn thận dỗ dành: “Được, anh sẽ nhẹ một chút.”

Chu Hải đi mua thuốc trở về, vừa mới đi vào văn phòng, liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói.

“Anh nhẹ một chút được không?”

“Đã rất nhẹ rồi.”

“Này, không phải bên ngoài, mà là bên trong, bên trong.”

“Sâu quá, để anh thử xem.”

“Là do anh ngắn quá đó.”

“Anh ngắn à?”

“Ồ, không phải ngắn, mà là không đủ dài.”

Chu Hải nghe đến đây, bờ vai run lên, anh ta có thể nghe được những lời này sao?

Sức mạnh của sự tưởng tượng của anh ta ngang tầm với Nguyễn Văn Văn, cả hai đều có năng lực có thể viết một bài văn ngắn mười nghìn từ thông qua đoạn đối thoại, kết hợp với nội dung anh ta vừa mới nghe được, lập tức phác thảo ra một bức tranh ướt át.

Sau khi nhập với những lời bọn họ nói vào thì rõ ràng là cay mù mắt người ta.

Không thể sống được nữa.

Yết hầu của Chu Hải chuyển động, khó khăn nuốt nước bọt xuống, do dự giữa đi vào và rời đi, sau đó tiếng nói chuyện lại truyền đến.

“Rốt cuộc anh có được hay không vậy?”

“Anh có được hay không em không biết sao.”

“Làm sao mà em biết được, có thể lần này được, lần sau không được thì sao.”

“Năng lực của anh thì em cứ yên tâm, nhất định sẽ khiến em thoải mái.”

“Thoải mái thì em không dám mong, chỉ cần không đau là được.”
“Anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà chắc là sẽ đau đấy.”

“…”

Nghe tới đây, không chỉ bờ vai của Chu Hải run rẩy mà hai chân anh ta cũng bắt đầu run theo, má ơi, thật sự không dám nhìn.

À cũng chẳng dám nghe nữa.

Lại nuốt nước miếng, anh ta bước về phía trước gõ cửa phòng: “Tổng giám đốc Lộ.”

Lộ Phong mở cửa bước ra ngoài.

Trước khi Chu Hải rời đi, Lộ Phong còn mặc vest đi giày da, anh ta vừa ra ngoài được hai mươi phút, quay về thì Lộ Phong đã thay một bộ khác.

Anh đã cởi áo khoác ngoài, cổ tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, trên tay anh còn có vết răng, áo trong thì mở bung ba cúc.

Một bên tà áo buông ra ngoài, bên còn lại thì gài vào thắt lưng.

Trông như vừa làm xong chuyện.

Chu Hải: …

Lộ Phong không để ý tới Chu Hải, nhận cái túi trong tay anh ta rồi dặn dò: “Hoãn cuộc họp thêm năm phút nữa.”

Chu Hải: “Vâng thưa tổng giám đốc.”

Lúc ra ngoài anh ta lại va vào cánh cửa, lần này không phải va vào đầu mà là mũi, khoảnh khắc đó, cảm giác chua xót ập tới.

Anh che mũi than thầm.

Lộ Phong liếc anh ta, ánh mắt không có chút độ ấm nào.

Chu Hải che mũi cười gượng gạo: “Tổng giám đốc Lộ, tôi, tôi xin phép đi trước.”

Anh ta nói rồi nghiêng người bước ra ngoài.

Lộ Phong quay vào phòng nghỉ, anh kéo ghế ngồi xuống, đặt chân Nguyễn Văn Văn lên đùi mình, sau đó chậm rãi bôi thuốc cho cô.

Vừa rồi, Nguyễn Văn Văn đau quá nên tức giận vừa cắn vừa cào lên tay anh, hiện tại tâm trạng đã tốt hơn, cũng ngoan hơn, cô mím môi.

“Anh giận rồi à?” Cô đang ám chỉ chuyện vừa rồi.

Lộ Phong cũng không ngẩng đầu, anh nói: “Không có.”

Nguyễn Văn Văn vẫn không yên tâm, cô tiếp tục nhận lỗi: “Xin lỗi, lần sau em sẽ không thế nữa.”

Lộ Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng anh dịu dàng: “Nếu lần sau không thoải mái thì em vẫn có thể làm như vậy.”

Giày vò anh như vậy, anh cũng không ngại.

Có người nuông chiều vợ tới mức không nhìn nổi, bị chà đạp như thế rồi mà ánh mắt vẫn còn dịu dàng như vậy.

Nguyễn Văn Văn cắn cắn môi: “Không cần đâu.” Cô sẽ đau lòng đó.

Lộ Phong rất có kinh nghiệm bôi thuốc, tốc độ cực kỳ nhanh, bôi thuốc xong, anh đỡ cô nằm xuống: “Em nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì thì nhắn wechat cho anh.”

Nguyễn Văn Văn gật đầu: “Vâng.”

Anh chỉnh sửa lại quần áo, mặc vest vào rồi bước về phía cửa. Vừa đi tới cửa, Nguyễn Văn Văn đã ngẩng đầu lên nói: “Lộ Phong.”

Lộ Phong dừng bước, anh xoay người lại: “Sao thế?”

Nguyễn Văn Văn chớp hàng mi dài, nói: “Em không sao.”

Cô chỉ muốn xem thử, liệu anh có dừng ngay lập tức hay không.

Thử rồi.

Anh dừng bước rất nhanh.

Lộ Phong xoay người định đi, Nguyễn Văn Văn lại gọi anh một tiếng nữa: “Lộ Phong.”

Lộ Phong xoay lại nhìn chằm chằm vào cô, ánh nắng chiếu lên gương mặt cô càng làm gương mặt thêm trắng nõn, lông mi cong vút, đôi mắt kia giống như viên đá quý sáng ngời.

Chỉ nhìn một cái sẽ không nhịn được mà nhìn thêm lần hai rồi tới lần ba.

Trái tim anh dường như đập nhanh một cách mất kiểm soát.

Hóa ra…

Đây chính là cảm giác thích một người.

Rất tuyệt vời.

Cũng rất đáng mong đợi.

Vẻ mặt Lộ Phong hơi thay đổi, đôi lông mày cong lên quyến rũ hơn bao giờ hết.

Anh lẳng lặng nhìn cô.

Cô ngước đầu đáp lại ánh mắt của anh.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như có gì đó khác lạ.

Nguyễn Văn Văn vẫn là Nguyễn Văn Văn, người có gì khác là Lộ Phong.

Lúc rời đi, anh đã để lại cho cô một nụ cười khó hiểu, Nguyễn Văn Văn chớp mắt, ánh mắt kia của anh là có ý gì vậy???

Cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, Lộ Phong vừa đi được mười phút thì Nguyễn Văn Văn đã lăn ra ngủ.

Trong mơ, cô lại nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ kia, lần này không phải là hiện trường đám cưới, mà là trong một phòng hát.

Người phụ nữ kia đang vui vẻ hết mình với hội chị em, nâng ly rượu lắc lư điên cuồng, có người tới mời rượu, cô ấy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Khi sắp uống ly thứ hai, cánh cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra, có một người đàn ông bước vào, khí chất của anh quá mạnh mẽ, giống như còn mang theo cả gió lạnh.

Sau khi anh bước vào, những người khác cũng ngừng lắc lư, chỉ có người phụ nữ kia là vẫn giữ nguyên động tác, khóe miệng cong lên: “Anh tới rồi à?”

Người đàn ông không nói gì, cầm ly rượu trên tay cô ấy rồi đặt xuống bàn, sau đó bước tới trước mặt cô ấy, ôm ngang cô ấy lên trước vẻ mặt ngơ ngác của tất cả mọi người.

Cô ấy giãy dụa: “Anh bỏ tôi ra, bỏ ra.”

Người đàn ông không hề động đậy, mím chặt môi, không nói tiếng nào.

Người phụ nữ không làm gì được, cô ấy há miệng cắn lên vai anh, một lúc lâu sau mới buông ra: “Tôi ghét anh.”

Sau khi vào thang máy, đây là câu đầu tiên mà người đàn ông nói từ khi đến nơi này: “Tốt lắm.”

Chỉ duy nhất hai chữ.

Người phụ nữ càng tức giận hơn, cô ấy đưa tay kéo áo anh.

Người đàn ông mặc cho cô ấy kéo, vẻ mặt không sao cả.

Đột nhiên có ánh sáng chiếu tới lên người họ, thấp thoáng phản chiếu hai gương mặt, Nguyễn Văn Văn nhìn kỹ lại thì ánh đèn đã vụt tắt, hai người họ chìm vào trong bóng tối.

Lần này cô vẫn không thể nhìn rõ gương mặt của họ.
-
Nghỉ ngơi cả một ngày, đến tối chân của Nguyễn Văn Văn đã tốt hơn nhiều, cơ thể tràn đầy sinh lực và sức sống, cô vừa đắp mặt nạ vừa buôn dưa với Trâu Mỹ.

Tiện thể lên án “Điều khoản bá quyền” của Lộ Phong.

Đợi cô nói xong, Trâu Mỹ lại than vãn: “Này chị em, tớ cũng bị hạn chế rồi.”

“Gì?” Nguyễn Văn Văn hỏi: “Tiêu Hạo sao?”

Trâu Mỹ đáp: “Đúng thế.”

Nguyễn Văn Văn thở dài: “Người như Tiêu Hạo ấy à, là kiểu ngay cả khi tức giận thì cũng rất dịu dàng, cậu nhất định là tốt hơn tớ.”

Trâu Mỹ càng than thở hơn: “Quên đi, anh ấy chỉ đang giả dối mà thôi.”

Nguyễn Văn Văn: “Nói rõ hơn xem nào.”

Trâu Mỹ vừa cắt móng tay vừa nói: “…Tổng cộng có mười một điều không thể vi phạm.”

Nguyễn Văn Văn nghe xong bèn tặc lưỡi, quyết định không tranh cãi với bạn mình nữa: “Vậy thì cậu thảm hơn tớ rồi.”

Thật ra Trâu Mỹ còn chưa nói, ví dụ như vi phạm điều ước thì hình phạt là gì, cô ấy xấu hổ không nói ra vì nó thật khiến người ta đỏ mặt.

Cô ấy không nói không có nghĩa là Nguyễn Văn Văn không hỏi.

“Nếu không thực hiện được thì làm sao?”

Trâu Mỹ nuốt nước miếng: “Thì trừng phạt nghiêm khắc.”

Nguyễn Văn Văn: “Ví dụ như.”

Hai má Trâu Mỹ đỏ bừng, một lúc lâu sau mới nói: “Vận động khoang miệng.”

Vận động khoang miệng???!!!!

Một giây sau Nguyễn Văn Văn liền hiểu, bái phục nói: “Tiêu Hạo biết chơi thật đấy.”

Trâu Mỹ nói tiếp: “Đúng là anh ấy rất biết chơi.”

Nguyễn Văn Văn nhận xét: “Không chỉ chơi loại bình thường mà là thuộc loại phóng khoáng ấy.”

“Phóng khoáng ư?” Trâu Mỹ cảm thấy dùng từ này cũng không đúng lắm, rất khó giải thích, những thứ khác thì vẫn bình thường: “Cũng không tính là phóng khoáng.”

Vẻ mặt Nguyễn Văn Văn đầy ngạc nhiên: “Vậy mà còn không phóng khoáng à?”

Trâu Mỹ chớp mắt: “Chỉ biết cách chơi, không phóng khoáng.”

Tầm hiểu biết của Nguyễn Văn Văn lại được bổ sung thêm cái mới: “Xem ra cậu cũng là người phóng khoáng.” Tớ đây xin được bái phục.

Trâu Mỹ càng nghe càng mông lung: “Gọi một trăm tiếng anh Tiêu, rất phóng khoáng sao?”

“Gọi hả? Gọi anh à?” Nguyễn Văn Văn trợn mắt: “Ý cậu nói vận động khoang miệng là gọi tên anh ta sao?”

“Dùng miệng nói liên tục không phải là vận động khoang miệng sao?” Trâu Mỹ hỏi lại.

“…” Nguyễn Văn Văn không thể cãi được: “Ừ, cũng đúng.”

Đột nhiên, Trâu Mỹ có một cuộc gọi khác nên cúp máy trước.

Nguyễn Văn Văn nhìn bản thân trong gương, tự lẩm bẩm: “Xem mày đi, nghĩ đi đâu vậy, vận động khoang miệng, mày nghĩ ai cũng như Lộ Phong sao.”

“Em sao thế?” Không biết Lộ Phong đã vào phòng ngủ từ bao giờ, anh khoanh tay đứng phía sau nhìn cô chằm chằm.

Nguyễn Văn Văn nuốt nước bọt, cô không ngừng động não, sau đó hỏi.

“Vận động khoang miệng, làm không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận