Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 142
Dương Thuần đã không vừa mắt với Tiêu Hi từ lâu rồi. Dáng vẻ dịu dàng mềm yếu trông rất dễ bị bắt nạt, cô ta muốn nhìn thấy Tiêu Hi khóc.
Tiêu Hi là cục cưng của nhà họ Tiêu, cho tới nay nhà họ Tiêu đều bao bọc cô rất tốt. Trong nhà có người lớn yêu chiều, ở trường thì có Tần Mặc bảo vệ, thế giới trong mắt cô rất đơn giản, tất cả mọi người đều là người tốt.
Dương Thuần chặn cô vào trong góc, giơ tay lên định đánh cô. Tiêu Hi theo bản năng hét tên Tần Mặc lên: "Tần Mặc... cứu tớ."
"Đừng hét nữa." Dương Thuần khịt mũi tỏ vẻ khinh thường: "Tần Mặc không nghe thấy đâu."
Vì muốn tách Tần Mặc ra mà Dương Thuần đã tốn công sức rất lớn. Đầu tiên là nhờ người gọi cậu đi ra ngoài, sau đó cố ý va phải cậu rồi giả vờ bị thương, kéo dài thời gian không cho cậu rời đi.
Lúc này cô ta mới có cơ hội lừa Tiêu Hi ra ngoài.
Nguyên nhân Dương Thuần nhìn Tiêu Hi không vừa mắt vẫn còn một nguyên nhân nữa, dựa vào cái gì mà cô có thể có được toàn bộ sự chú ý của Tần Mặc, chỉ bằng sự mềm yếu thôi sao?
Vớ vẩn, lúc bà đây yếu đuối mỏng manh thì Tiêu Hi còn đang không biết ở tận đâu đấy.
Dương Thuần vỗ vào mặt Tiêu Hi: "Mày nói xem tao nên rạch một đường lên mặt mày hay là cánh tay của mày đây?"
Tiêu Hi chưa từng phải trải qua trường hợp như vậy, sợ đến mức cả người run lên, môi cũng trắng bệch, run rẩy lẩm bẩm: "Tần Mặc, Tần Mặc, Tần Mặc cậu ở đâu, mau tới cứu tớ đi."
Cô khóc trong sự bất lực.
"Khóc cái gì mà khóc?" Dương Thuần không kiên nhẫn: "Bố mày còn chưa chết đâu."
Cô ta ghét nhất là nhìn thấy người khác khóc, nghe thấy tiếng khóc lại càng cảm thấy phiền hơn. Một bạn học nữ bên cạnh nói với cô ta: "Chị đại, đừng do dự nữa, ra tay đi."
Bạn học nữ kia dường như còn hăng hái hơn cả Dương Thuần, bẻ ngón tay cạch cạch hai tiếng: "Chị đại, chị nói đánh ở đâu, để em làm!"
Tiêu Hi càng run rẩy hơn: "Cậu, các cậu đừng làm bậy, giáo viên mà biết thì sẽ gọi phụ huynh đó."
"Ha ha" Dương Thuần ngửa đầu cười to: "Gọi phụ huynh á? Gọi đi, tao sợ chắc."
Mấy bạn học nữ khác cũng chống nạnh bật cười.
Lưng Tiêu Hi dính sát vào tường, trên trán đều là mồ hôi, trong lòng âm thầm hét lên: "Tần Mặc, rốt cuộc khi nào cậu mới đến, tớ bị bắt nạt rồi."
"Tần Mặc tên thối tha nhà cậu, không phải cậu đã nói là sẽ bảo vệ tớ cả đời sao?"
"Tần Mặc, tớ sợ."
Ở một nơi khác, Tần Mặc đẩy bạn học nữ đang ôm mình ra, lạnh lùng nói: "Không thoải mái thì đến phòng y tế."
"Bạn học ơi, chân tớ đau, không đi nổi." Bạn học nữ kia bấu vào cánh tay của cậu nói: "Cậu có thể đưa tớ qua đó được không?"
Tất cả sự kiên nhẫn của Tần Mặc đều đã dành cho Tiêu Hi, những bạn học nữ khác ở trong mắt cậu không được coi là gì cả: "Không thể."
Cậu nói xong thì xoay người định đi. Bạn học nữ kia ôm chặt lấy tay áo của cậu ấy: "Đều là bạn học với nhau, chẳng lẽ cậu thấy chết không cứu sao?"
"Ừ, không cứu." Tần Mặc đẩy bạn học nữ kia ra, xoay người bước về phía trước, bạn học nữ kia đứng dậy, chạy đuổi theo: "Tại sao cậu lại có thể làm như vậy chứ? Là cậu đụng phải tớ mà, tại sao lại có thể..."
Có một bạn học đi ra từ trong lớp học, sau khi nhìn thấy Tần Mặc thì ngạc nhiên hỏi: "Tần Mặc, sao lại có mỗi mình cậu thế? Tiêu Hi đâu?"
Tần Mặc dừng lại: "Tiêu Hi không ở trong lớp hả?"
Bạn học nam kia lắc đầu: "Có người nói với Tiêu Hi là cậu chờ cậu ấy ở con đường nhỏ đằng sau sân thể dục, cho nên cậu ấy đi tìm cậu rồi."
"Đi bao lâu rồi?" Tần Mặc nhíu mày hỏi.
"Chắc khoảng mười phút rồi." Bạn học nam kia trả lời.
Tần Mặc nhấc chân chạy đi, bạn học nữ vừa mới đụng phải kia vội vàng vươn tay kéo lấy cậu, nhưng không bắt được: "Đệt, nhanh thế."
...
"Tiêu Hi, mày thử nói xem nếu mày mà bị huỷ dung thì Tần Mặc còn thích mày nữa không nhỉ?" Dương Thuần cầm con dao nhỏ gọt hoa quả trong tay, khóe miệng cong lên: "Tao đoán cậu ấy chắc chắn sẽ ghét mày thôi."
Dao nhỏ sắc bén, đặc biệt chói mắt dưới ánh mặt trời. Tiêu Hi nuốt nước bọt: "Bạn học à, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu cất dao đi trước đã."
"Sao hả? Sợ à?" Dương Thuần lấy dao kề sát mặt Tiêu Hi: "Nào, chúng ta thử một chút xem, rốt cuộc Tần Mặc để ý mày đến mức nào nào."
Khi nói chuyện, lực trên tay cô ta nặng hơn vài phần. Tiêu Hi cảm thấy được sự đau đớn truyền đến từ trên mắt, cô nhạy cảm với cảm giác đau hơn so với người bình thường.
"Không phải mày thích khóc hả? Khóc nhanh lên." Dương Thuần cười nói: "Thật ra tao cũng rất thích nghe mày khóc đấy, nào..."
Còn chưa nói dứt câu, cô ta đã trúng một cước, có người đã đá vào chân cô ta.
Dương Thuần không đứng vững ngã xuống đất. Tiêu Hi mở mắt ra, nhìn thấy chàng trai đang đứng trước mặt mình thì lớn tiếng khóc lên: "Tần Mặc, tại sao bây giờ cậu mới đến?"
Tần Mặc bước tới đỡ cô dậy, cẩn thận kiểm tra: "Có bị thương không?"
Tiêu Hi nhào vào lòng Tần Mặc: "Tần Mặc, tớ sợ lắm."
Lần thất lạc năm đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tiêu Hi không sao cả, vẫn cho rằng cô rất ổn, thật ra chỉ có mỗi Tần Mặc biết rõ tình huống thật sự. Tiêu Hi bị dọa sợ, một thời gian rất dài sau đó cô đều bị bừng tỉnh vào giữa đêm. Sau khi tỉnh lại lại không thể ngủ tiếp được nữa.
Sau đó Tần Mặc đồng hành với cô, cô mới có thể vượt qua được quãng thời gian khó khăn ấy.
Người mà Tần Mặc bảo vệ nâng niu trong lòng bị người khác bắt nạt, có thể tưởng tượng ra được là cậu tức giận đến mức nào. Cậu ấy nhẹ nhàng vỗ vào lưng Tiêu Hi, dịu dàng nói: "Xin lỗi, là do tớ đến chậm. Ngoan nào, đừng khóc."
Cậu đưa tay lau đi nước mắt trên khoé mắt cô, lại kéo cô đi đến một góc: "Cậu ở đây chờ tớ, một lát nữa tớ sẽ quay lại."
Sau đó, cậu ấy tháo chiếc cài tóc trên tóc của cô xuống, đó là chiếc băng đô thắt nơ bướm màu tím nhạt, nói là trang sức nhưng thật ra đó là nguồn phát ra âm thanh của Tiêu Hi. Sau khi cởi ra thì cô sẽ không nghe thấy gì nữa.
Tần Mặc cười khẽ sờ đầu cô. sau khi xoay người thì ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, người diễn tuồng đổi mặt cũng không lật mặt nhanh như cậu.
Dương Thuần bị dọa sợ chết khiếp: "Tần Mặc, cậu muốn làm gì? Cậu, cậu đừng có làm bậy."
Tần Mặc liếc cô ta, lạnh lùng hỏi: "Tay nào?"
"Cái gì tay nào?"
"Tay nào bắt nạt Tiêu Hi."
"Để làm gì? Mày dám làm tao tàn phế, bà đây sẽ..."
Giây tiếp theo cô ta đã thét lên chói tai. Sức lực của chàng trai đang trong cơn tức giận lớn đến khác thường, dùng sức bẻ một cái, cánh tay Dương Thuần đã bị trật khớp. Cô ta gào lên: "Tần Mặc, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
"Tốt lắm." Tần Mặc nói: "Tôi cũng không tính tha cho cô."
Mấy đứa lâu la theo sau Dương Thuần không dám tiến lên: "Chị đại, chúng ta vẫn nên đi thôi."
Dương Thuần đạp cho một người trong số đó một cú: "Lảm nhảm cái gì!"
Sau đó nói với Tần Mặc: "Được, mày chờ đó cho tao!"
Lúc chạy đi còn bị vấp ngã một cái.
Tần Mặc không có tâm trạng để ý tới cô ta, cậu trở lại, tìm được Tiêu Hi đang gục đầu ngồi xổm chỗ khúc cua, cậu đeo cài tóc cho cô, thế giới tĩnh lặng của Tiêu Hi lại xuất hiện âm thanh, cô ngẩng đầu nhìn cậu, run rẩy gọi: “Tần Mặc.”
Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt ướt át, vương lên cả lông mi, khoé mắt đỏ ửng, vừa nhìn đã biết là mới bị bắt nạt. Tần Mặc vô cùng đau lòng, vươn tay kéo cô dậy, nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô, kéo cô vào lòng: “Xin lỗi, tớ đến muộn.”
Tiêu Hi áp sát mặt vào ngực cậu, nghẹn ngào nói: “Tớ còn tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.”
“…” Tần Mặc càng thêm tự trách, cậu chợt nhớ tới khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hi, cô gái nhỏ nhẹ bước đôi chân trần trên đường, trong mắt hiện rõ vẻ đáng thương và bất lực, hai mắt sưng húp vì khóc lâu. Cô đi đến trước mặt cậu, giật nhẹ tay áo nói: “Anh ơi, em khát.”
Tần Mặc sờ túi quần, rồi mua cho cô một chai nước.
Cô nín khóc, mỉm cười: “Anh đúng là người tốt.”
Thật ra Tần Mặc không phải loại người tốt đẹp gì, bởi vì luôn bị đám nhóc trong cô nhi viện bắt nạt nên cậu không kiềm được mà tẩn chúng nó một trận, lần này thì cậu đã lén trốn ra ngoài.
Cậu chưa từng nghĩ tới hậu quả, có lẽ là không còn nơi để về, cũng có thể là trở về đó chịu cảnh bị đánh tiếp. Đương nhiên, cậu cũng từng nghĩ tới chuyện trốn đi, nhưng lại chẳng có nơi nào để đi cả.
Cậu không hề thấy mình là người tốt, nhưng khi nghe cô nói vậy, lần đầu tiên cậu cảm thấy cuộc đời này không quá tệ.
Cậu vốn định mua nước xong thì bỏ đi, nhưng cô lại rất dính người. Đúng vậy, cậu không thừa nhận cô đáng yêu, mà là dính người, cứ thích quấn lấy cậu không buông.
Và cứ thế, hai người họ ở chung một chỗ hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu đành dẫn cô tới đồn cảnh sát.
Cậu không vào, bảo cô tự mình vào đi, nhưng cô lại lắc đầu sợ hãi: “Anh ơi, em không dám.”
Cậu lạnh lùng đẩy cô vào: “Phải vào.”
Hình như cô rất sợ cậu đi mất, cứ đi được một bước là lại quay đầu nhìn cậu một lần, trong mắt hiện rõ vẻ không nỡ. điều này khiến lòng Tần Mặc có một cảm giác khác lạ.
Thì ra…
Vẫn có người cần cậu…
“Tần Mặc, tớ đau.” Tiêu Hi che mặt nói.
Dòng suy nghĩ của Tần Mặc bị cắt đứt, cậu cúi đầu nhìn, trên mặt cô có một vết đỏ ửng. Cậu ghé sát lại gần, nhẹ nhàng thổi cho cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đây nữa.” Tiêu Hi giơ tay lên, trên cổ tay hiện rõ vết hằn như bị ai bóp chặt.
Sắc mặt Tần Mặc tối lại, nhưng ngay giây sau đã trở về bình thường, vì sợ dọa đến cô. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve vết hằn: “Không sao hết, lát nữa là khỏi ngay thôi.”
Tiêu Hi chưa từng nghi ngờ những lời Tần Mặc nói, cậu nói lát nữa khỏi là lát nữa sẽ khỏi. Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô lau nước mắt, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tần Mặc gật đầu, nắm lấy tay cô: “Đi nào.”
Tiêu Hi không thấy hai người nắm tay có gì lạ cả, bởi vì từ nhỏ đến lớn đều như vậy hết, cô quen rồi, chỉ là những người khác lại không cảm thấy vậy.
Có người nhìn thấy Tần Mặc tay trong tay với cô nên sau khi tan học, bạn học đó lén lút lại gần, cười hỏi: “Tiêu Hi, quan hệ giữa cậu với Tần Mặc là gì vậy?”
“Tần Mặc là anh trai tớ.”
“Nhưng hai người đâu cùng họ.”
“Anh nuôi cũng là anh mà.”
“Ánh mắt Tần Mặc nhìn cậu không giống đang nhìn em gái chút nào.”
Tiêu Hi ngập ngừng: “Không giống em gái, thế thì giống gì?”
“Người trong lòng.” Bạn học nữ kia đáp: “Quá âu yếm, làm gì có người anh nào lại nhìn em gái mình với ánh mắt đó chứ.”
“Cậu nhìn nhầm rồi đó.” Tiêu Hi mỉm cười: “Tần Mặc chỉ xem tớ như em gái thôi.”
Bạn nữ kia tặc lưỡi hai tiếng: “Tớ thấy cậu á hả, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
Tiêu Hi chớp mắt, thật không vậy? Ánh mắt Tần Mặc nhìn cô khác tới thế ư?
-
Lúc nghỉ trưa, Tiêu Hi nằm nhoài trên bàn ngủ, nơi cổ tay bỗng truyền tới cảm giác man mát. Cô mở bừng mắt nhìn, thì ra Tần Mặc đang bôi thuốc cho cô, thuốc mỡ lành lạnh khiến cảm giác đau đớn biến mất đi rất nhiều.
Cô híp nửa mắt nói: “Cảm ơn.”
Tần Mặc căn dặn: “Hai hôm nay đừng để tay dính nước.”
“Ừm.” Tiêu Hi gật đầu: “Biết rồi.”
Tối qua thức đêm làm bài nên giờ cô mệt lắm, vừa nói xong, thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ say. Ánh mặt trời rọi vào lớp hơi chói, cô cầm vở che mặt lại, lúc này mới đỡ hơn một chút.
Tần Mặc cưng chiều lắc đầu, sau khi bôi thuốc xong, cậu cầm vở bài tập toán tới trước cửa sổ, dáng người cao ráo của chàng thiếu niên vừa hay che khuất nửa khung cửa sổ.
Không có ánh sáng quấy rầy, Tiêu Hi ngủ càng ngon.
Tần Mặc vốn đang tập trung làm bài, không hiểu sao lại đột ngột ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đỏ ửng của ai đó, đôi môi nhợt nhạt mím chặt hơi nhếch lên.
Tần Mặc hiếm khi cười, ít nhất thì cậu chưa bao giờ mỉm cười với những người khác. Tóm lại, được nhìn thấy nụ cười của cậu chính là kỳ tích. Bạn nữ nào đó trong một thoáng lơ đãng đã vô tình bắt gặp kỳ quan, hai mắt trợn trừng, miệng há rộng, khẽ hét thầm một tiếng trong lòng, có biến.
Tròng mắt cô ta xoay một vòng, trong đầu tự động hiện ra đoản văn dài tám trăm chữ về chuyện tình ngọt ngào giữa hai người. Đúng là chua ê cả răng mà. Cô ta rón rén lại gần, nhỏ tiếng hỏi: “Tần Mặc, hỏi cậu chuyện này được không?”
Tâm trạng Tần Mặc hôm nay rất tốt, ai hỏi gì cũng trả lời: “Chuyện gì?”
Bạn nữ tỏ vẻ bí ẩn hỏi: “Cậu thích Tiêu Hi đúng không?”
“Bộp!” Vở bài tập trong tay Tần Mặc rơi xuống đất, sau vài giây im lặng, cậu cúi người nhặt lên, nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Ừm.”
?!
Cô gái kia còn tưởng cậu sẽ không đáp lại, nên khi nghe thấy câu trả lời, cô ta trợn trừng hai mắt, cả người đờ ra như bị sét đánh giống nhau, cậu thừa nhận rồi ư?
“Cần tớ giúp một tay không?” Hai người dính sát vào nhau, sắp vai kề vai luôn rồi.
Tần Mặc: “Không cần. “
Cậu nói xong, hàng mi khẽ chớp, chạm vào ánh mắt của Tiêu Hi. Tiêu Hi vừa mới tỉnh, phản ứng chậm nửa nhịp, cô nhìn Tần Mặc lại quay sang nhìn Cao Tuyết, một loại cảm xúc đến cả bản thân cũng không biết là gì bỗng trào dâng nơi đáy mắt.
Không hiểu sao trong lòng thấy hơi nặng nề.
Tần Mặc bước tới: “Tỉnh rồi à.”
Cậu dứt lời bèn đưa ly nước tới bên miệng cô: “Nào, uống nước.”
Hành động này đã gần như trở thành phản xạ của cậu trong suốt mười năm, vừa thấy cô tỉnh là lập tức đút nước cho cô trước.
Tiêu Hi không há miệng uống như bình thường mà cầm lấy ly nói: “Tớ tự uống được.”
Tay Tần Mặc trống không, hàng lông mi dài cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
Tiêu Hi thấy cậu không nhúc nhích thì hất cằm, hỏi: “Còn việc gì nữa hả? “
“Không có.” Tần Mặc nhấc chân kéo ghế lại gần, ngồi xuống, mặt mày âm u không nhìn rõ biểu cảm.
Tiêu Hi nhớ tới những lời Cao Tuyết nói lúc trước, mím môi, lén lút liếc mắt nhìn trộm Tần Mặc, cậu… thích cô thật sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận