Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 71
Lộ Phong đưa tay lấy đũa nhưng bị Nguyễn Văn Văn ngăn lại, cô gãi mu bàn tay anh và nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Để em đút cho anh ăn.”
Cô Lộ muốn biểu hiện nên cho dù như thế nào thì anh cũng phải phối hợp với cô.
Lộ Phong khẽ nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn, anh vuốt ngón tay cô nói: “Được.”
Trong mắt dường như có một ngọn lửa nóng bỏng, khi nhìn làm cho người ta bất giác run rẩy.
Đút cơm thì đút cơm, người nào đó hết lần này tới lần khác cứ phóng điện.
Hô hấp của Nguyễn Văn Văn trở nên dồn dập, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Phạm quy, quá phạm quy rồi.
Lớn lên đẹp trai như vậy chính là phạm quy lớn nhất.
Vù, cô phải làm sao bây giờ?
Cô lại thích như vậy.
Bỏ đi, cô cho phép anh phạm quy một lần.
Ồ, không phải một lần mà là vô số lần.
Bình thường là người khác phục vụ Nguyễn Văn Văn nhưng hôm nay đổi lại là cô phục vụ người ta nên có thể tưởng tượng được là không quá thuận lợi.
Trong lúc đút thức ăn, ánh mắt của hai người giao nhau.
Nguyễn Văn Văn cảm thấy xấu hổ khi bị anh nhìn, cô run rẩy che mắt anh: “Không được, anh không được phép nhìn em nữa.”
“Anh không nhìn thì làm sao ăn được, hửm?” Giọng nói của Lộ Phong trầm thấp êm tai, khóe miệng cong lên làm cho lòng người run rẩy.
“Vậy cũng không được.” Nếu như nhìn nữa thì không phải là ăn cơm mà là muốn ăn thịt người.
“Được, anh không nhìn nữa.” Giọng điệu của Lộ Phong nuông chiều: “Nghe theo em hết.”
Có vẻ cũng biết dỗ dành người khác quá.
Nguyễn Văn Văn nhìn anh ở trước mắt thì nhớ tới khi anh còn đi học giống như một tảng băng biết đi, nhìn thấy ai cũng lạnh lùng không có biểu cảm gì cả.
Có một lần cô cố tình va vào anh để tiếp cận anh, sau khi sự việc xảy ra lại xin lỗi anh.
Nếu đặt vấn đề này lên người những học sinh nam khác thì sẽ tiến triển ở mức độ bình thường và họ sẽ nói: “Không sao.”
Sau đó mọi thứ được lật lại giống như một tập phim.
Loại có tiến triển kia sẽ biểu lộ ánh mắt hứng thú khi họ nhìn nhau và bước tiếp theo là thêm wechat của nhau.
Ý định ban đầu của cô là để tạo ra loại thứ hai.
Hết lần này tới lần khác…
Thứ mà cô chờ đợi được là loại thứ ba.
Sau khi cô xin lỗi và ngẩng đầu lên thì người đó đã rời đi ngay cả một câu trả lời cũng không có, chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Sau đó cô kể chuyện này cho những người ở trong ký túc xá nghe, mọi người cùng thổn thức nói thẳng: “Anh Lộ khóa trên thật là khó giải quyết.”
Thực sự là khó giải quyết.
Không đúng, phải là thật sự rất khó giải quyết.
Nhưng mà Nguyễn Văn Văn cũng rất may mắn, vì anh khó tính nên bọn họ mới có cơ hội ở bên nhau, nếu không thì bạn gái của anh đã vây ba vòng quanh sân tập của đại học T từ lâu rồi.
Sau đó cô lại sắp đặt vài lần gặp mặt ngẫu nhiên, kết quả đều như nhau, dường như anh hoàn toàn không nhìn thấy cô.
Cô càng nghĩ càng thất vọng, không kìm lòng nổi nên hỏi: “Trước khi kết hôn chúng ta có từng gặp nhau không?”
Vốn dĩ cô muốn hỏi anh có nhớ cô hay không, nhưng lại sợ anh thật sự không nhớ ra thì rất mất mặt nên mới sửa lại câu hỏi.
“Trước khi kết hôn sao?” Lộ Phong suy nghĩ: “Hình như là không.”
“Anh chắc chứ?” Nguyễn Văn Văn nheo mắt hỏi lại.
Gần đây Lộ Phong đã bị cô lây bệnh, miệng như có mật ong, biết dỗ dành người, anh vuốt ve môi cô nói: “Cô Lộ đẹp như vậy, nếu gặp được anh nhất định sẽ nhớ rõ.”
Ý nghĩa của câu trêu chọc này là không nhớ.
Nguyễn Văn Văn đánh một cái vào bông. Hừ, thật đáng giận mà. Cô nhớ anh
lâu như vậy mà anh không hề nhớ cô.
Trừ tức giận ra thì cô càng thất vọng nhiều hơn.
Nhưng mà năng lực tự an ủi của cô rất cao, nghĩ trong trường có nhiều cô gái theo đuổi anh như vậy, anh không nhớ cũng là bình thường. Việc này cứ thế mà trôi qua.
Cô gắp một miếng cá đút cho anh: “Há miệng ra nào.”
Lộ Phong há miệng ăn vào rồi ngậm luôn đũa.
Nguyễn Văn Văn rút không ra, biết anh cố tình nên vươn tay đẩy anh. Lộ Phong cầm tay lại, nhẹ nhàng ôm vai cô kéo cả người cô vào lòng.
Ăn cơm biến thành ăn người. Anh tách môi cô ra, tỉ mỉ nhấm nháp.
Ánh mặt trời tràn vào, chiếu lên gương mặt Nguyễn Văn Văn như mạ một lớp ánh sáng mơ hồ, khiến cho đường nét của cô càng thêm sắc bén quyến rũ.
Lộ Phong hé mắt nhìn lướt qua, ánh mắt tràn ngập yêu thương, khi mí mắt rũ xuống cũng là lúc anh khiến nụ hôn thêm sâu.
Tiếng răng môi giao hoà từ từ lan ra, tưởng chừng mê người hơn tất cả mọi âm thanh trên đời này.
Một lúc sau.
Họ chậm rãi tách ra.
Kéo ra một sợi chỉ bạc.
Hơi thở gấp gáp, sợi chỉ bị cắt đứt, chỉ để lại màu đỏ ửng quyến rũ trên cánh môi.
Gương mặt của Nguyễn Văn Văn càng đỏ hơn, phía sau tai cũng vậy.
Lộ Phong rất thích ngắm dáng vẻ ý loạn tình mê của cô, nắm lấy gáy cô tiếp tục hôn.
Hai lần này đều do anh chủ động.
Nụ hôn không chút dịu dàng mà như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Chu Hải gõ cửa, sau khi đợi vài giây mới mở cửa bước vào: “Tổng giám đốc Lộ, tài liệu này…“
Anh ta vừa nhìn lên đã thấy cảnh hai người đang hôn nhau mãnh liệt.
Tiếng nói bất chợt im bặt.
Thầy bói phán rất đúng, năm nay não anh ta chạy trốn, thường xuyên mắc lỗi, chỉ cần lơ đãng sẽ chết không toàn thây.
Anh ta xoay người, vội vàng đi ra ngoài, rồi còn tiện tay đóng cửa lại.
Nhân viên cấp cao đến tìm Lộ Phong bị anh ta cản lại: “Giám đốc Lưu, tổng giám đốc Lộ đang bận. Lát nữa anh hẵng quay lại.”
Giám đốc Lưu: “Là tổng giám đốc Lộ bảo tôi đến giờ này.”
Chu Hải: “Tôi khuyên anh bây giờ tốt nhất là đừng vào. Nếu không…“
Giám đốc Lưu hiểu ngay: “Được được được, tôi không vào.”
Chu Hải mời người đi xong, vừa muốn hít một hơi thì từ trong văn phòng truyền ra giọng của Lộ Phong: “Chu Hải.”
Anh ta cúi thấp đi vào, không dám ngẩng đầu lên.
Lộ Phong: “Về châu Phi…“
Chu Hải cắt lời anh: “Tôi xin anh mà tổng giám đốc Lộ, hồi nãy tôi thật sự không thấy gì hết, anh đừng điều tôi đến châu Phi.”
Nhìn dáng vẻ của anh ta trông như giây tiếp theo sẽ quỳ xuống đất.
Lộ Phong: “Tôi muốn điều cậu đi châu Phi hồi nào?”
Chu Hải ngẩng đầu: “Bây giờ không phải anh đang nói đến chuyện đó sao?”
Lộ Phong nới lỏng cà vạt, hai chân vắt chéo: “Tôi hỏi anh hồ sơ dự án ở châu Phi đâu?”
Chu Hải: “…” Là do trí tưởng tượng của anh ta quá phong phú.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Ở đâu?”
Đôi vai Chu Hải run lên: “Tôi đi lấy ngay.”
Khi đang suy nghĩ là lúc con người ta bay bổng nhất. Anh ta bay, lần này không đâm vào cửa, cũng không đâm vào tường mà là—
Lơ đãng lăn luôn xuống cầu thang.
Chờ đến khi anh ta quay lại rồi, Nguyễn Văn Văn nhìn thấy vết thương trên mặt anh ta thì đầy ngạc nhiên: “Trợ lý Chu hóa trang không tệ nha, trông giống thật quá.”
Chu Hải bụm khoé môi, rầu rĩ nói: “Cô chủ, không phải hóa trang đâu, là thật đó.”
Nguyễn Văn Văn: “…Anh bay à?”
Chu Hải: “Bị ngã.”
Trâu Mỹ gọi điện thoại đến để quyết định thời gian phỏng vấn, tiện thể nói với Nguyễn Văn Văn là có vài câu hỏi để cô nhắc tổng giám đốc Lộ xem sớm có chỗ nào không đúng thì báo để bọn họ sửa lại.
Nguyễn Văn Văn đồng ý, thuận miệng hỏi cô ấy: “Hôm qua sau khi hết phim hai người làm gì?”
Câu hỏi này khiến Trâu Mỹ đỏ mặt, ấp úng: “Cũng, cũng không làm gì cả.”
Giọng điệu của cô ấy nghe không giống không làm gì, Nguyễn Văn Văn lại hỏi: “Thật không?”
Trâu Mỹ bĩu môi: “Có làm.”
“Làm gì?”
“Làm chuyện kia.”
“……”
Nguyễn Văn Văn vô cùng kinh ngạc: “Hai người tiến triển nhanh quá. Kể tớ nghe cảm giác ra sao? Làm bao lâu? Có đau không?”
Sau khi yêu đương, chỉ số IQ của Trâu Mỹ bằng không: “Bao lâu hả? Cả đêm đó.”
Nguyễn Văn Văn: “Đệt, dũng mãnh quá!”
Trâu Mỹ thẹn thùng: “Cũng, cũng được.”
“Không đau sao?” Nguyễn Văn Văn vẫn khá quan tâm đến việc này, dù sao thì lần đầu đều rất đau.
“Lúc bắt đầu thì đau, sau đó không đau nữa.” Trâu Mỹ thành thật trả lời.
Nguyễn Văn Văn tặc lưỡi hai tiếng: “Năng lực thích ứng cũng rất mạnh ha.”
Trâu Mỹ khiêm tốn: “Như cậu thôi.”
Nguyễn Văn Văn lại hào hứng hỏi: “Vậy hai người làm ở đâu? Nhà cậu hay nhà anh ta?”
Trâu Mỹ cười khẽ: “Ở ngoài.”
???!!!
Ở ngoài á?
Ngoài trời sao?
Dã chiến!!!!
“Không sợ bị người ta nhìn thấy à?”
“Muốn nhìn thì cứ nhìn.”
“…” Chị em à, cậu thật trâu bò.
Trâu Mỹ nói: “Cũng có phải mỗi chúng tớ đâu, còn có người khác mà.”
Nguyễn Văn Văn càng giật mình hơn: “Việc này mà cũng chơi chung sao?”
Tam quan của cô vỡ nát rồi.
“Đúng vậy.” Trâu Mỹ thành thật khai báo: “Tối nay chúng tớ đi tiếp nè. Cậu có muốn đi không? Đúng rồi, gọi tổng giám đốc Lộ nhà cậu luôn đi, một mình không hoàn thành được đâu.”
“…” Một câu cuối cùng xác định trọng điểm, việc này đúng là không thể hoàn thành một mình được.
Lộ Phong luôn bận rộn, cho đến khi tan làm mới được rảnh tay. Nguyễn Văn Văn bảo những người khác ra ngoài, rồi khoá trái cửa văn phòng, cầm điều khiển từ xa đóng rèm cửa. Sau khi làm xong mọi việc, cô kéo cổ áo Lộ Phong bàn bạc với anh.
“À, tối nay em muốn đến chỗ này với anh, anh đi với em được không?”
“Chỗ nào?”
“Bí mật.”
Nguyễn Văn Văn cào ngực anh: “Ai da, anh trả lời thẳng đi. Anh có đi với em hay không?”
Lộ Phong ôm eo cô, nghiêng đầu hôn lên má cô, vuốt mặt cô nói: “Đi.”
Ăn cơm tối xong, Nguyễn Văn Văn dẫn Lộ Phong đến chỗ hẹn dựa theo địa chỉ Trâu Mỹ đã gửi. Trên đường đi cô còn khá hoang mang, việc này mà có nhiều người xem như vậy có phải không tốt không?
Có khi nào sẽ nổi hột lẹo không?
Nhưng mà cô thật sự rất muốn đến xem thử. Sau đó cô an ủi bản thân, không sao không sao, chỉ, chỉ đến xem thử thôi. Xem xong rồi đi là được, bảo đảm không ảnh hưởng đến tiến trình của người khác.
Cô củng cố niềm tin xong thì nhìn lên đối mắt với Lộ Phong. Người có tật giật mình thường có hai biểu hiện. Thứ nhất là ánh mắt láo liên, hai là luôn nói ngược.
Đôi mắt đen láy của Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô, thấy trên trán cô chảy mồ hôi thì hỏi: “Em nóng sao?”
“Không, không nóng chút nào.” Để chứng minh mình không nóng, cô còn vờ run vai, ôm cánh tay nói: “Em lạnh.”
Lộ Phong liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nếu anh nhớ không lầm thì nhiệt độ tối nay là 38 độ, cô Lộ lúc nào cũng sợ nóng mà lại bảo là lạnh.
“Khai mau, rốt cuộc tối nay em muốn đi làm gì?”
Bả vai của Nguyễn Văn Văn run lên, buột miệng thốt ra:
“Đánh dã chiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận