Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 55
Nghe giọng điệu Trâu Mỹ hơi ủ rũ, Nguyễn Văn Văn nói: "Thích thì theo đuổi đi, không ai quy định chỉ có đàn ông theo đuổi phụ nữ, phụ nữ không được theo đuổi đàn ông. Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, đương nhiên phải cố gắng tranh thủ."
Trâu Mỹ hơi do dự: "Tớ..."
Không thể nói rõ ràng qua điện thoại, Nguyễn Văn Văn nói: "Thôi chúng ta gặp nhau đi."
Trâu Mỹ: "Cậu có thể đi ra ngoài sao?"
Nguyễn Văn Văn: "Được chứ."
Trên nguyên tắc là không thể, cô còn đang "Dưỡng thương", nhưng mà cô đã ở trong nhà cả tháng rồi, nếu không ra ngoài đi dạo thì người sẽ mốc meo mất.
"Tổng giám đốc Lộ cho cậu đi à?"
"Tối nay anh ấy có buổi tiệc xã giao nên không ở nhà."
Trâu Mỹ cười cười: "Thảo nào."
Hai người hẹn giờ, địa điểm gặp mặt xong, Nguyễn Văn Văn nhắn tin wechat cho Lộ Phong. Đầu tiên là hỏi han anh, sau đó nói nhớ anh.
Cuối cùng cô hỏi anh ở đâu, ở với ai, mấy giờ về.
Lộ Phong trả lời từng câu.
Cuối cùng Nguyễn Văn Văn gửi icon ôm chặt, sau khi nhắn xong thì đến phòng để quần áo, thay đồ rồi ra ngoài. Đúng lúc hôm nay thím Chu có việc phải về nhà, không cần lo có người mách lẻo cô.
Trên đường có rất nhiều người, xung quanh là các đôi tình nhân hẹn hò, bên sông Tân Hải còn đốt pháo hoa, nhìn qua thấy vô cùng nhộn nhịp.
Nguyễn Văn Văn nhân lúc đèn đỏ tùy ý nhìn thoáng qua, nhướng mày, tâm trạng đang rất vui vẻ. Cô hạ cửa kính xe xuống, gió biển thổi vào kéo theo không khí nhẹ nhàng thoải mái.
Không bao lâu sau, đèn đỏ đổi đèn xanh, xe chậm rãi lái đi.
Trâu Mỹ đến sớm đã chờ ở cửa được một lát, sau khi thấy xe của Nguyễn Văn Văn thì vẫy tay.
Nguyễn Văn Văn dừng xe lại, hai người cùng đi vào câu lạc bộ. Câu lạc bộ này vừa mở không lâu, áp dụng chế độ hội viên,chỉ hội viên mới có thể đi vào.
Gương mặt của cô là giấy thông hành, đi thẳng đến phòng riêng. Trên bàn bày rất nhiều rượu, rượu vang, Champagne vân vân.
Nhân viên phục vụ khui ra muốn rót cho cô, cô đưa tay ngăn lại: "Không cần."
Trâu Mỹ cười nói: "Đêm nay không uống sao?"
Nguyễn Văn Văn lắc đầu: "Không uống."
Lén đi đã sai rồi, nếu còn uống rượu thì là sai càng thêm sai, cô không muốn khiến Lộ Phong không vui.
"Cho hai cốc nước trái cây." Nguyễn Văn Văn nói.
"Vâng." Nhân viên phục vụ gật đầu, đi ra ngoài, không bao lâu sau bưng hai cốc nước trái cây vào.
Trâu Mỹ chọn bài hát rất nhẹ nhàng, hai người vừa nghe hát vừa nói chuyện phiếm.
Nguyễn Văn Văn đưa ra rất nhiều chủ ý: "Có lúc đàn ông suy nghĩ rất đơn giản, có lẽ anh ta không hiểu ám chỉ của phụ nữ. Vào thời điểm này phụ nữ nên chủ động."
"Nếu cậu thích Tiêu Hạo thật thì mau theo đuổi đi, đừng để anh ta bị người khác cướp lấy."
"Đừng để ý thân phận hay xứng đôi hay không, đứng trước tình yêu những thứ kia đều không quan trọng."
"Haiz, tớ nói lâu như thế cậu có nghe không."
"Nghe rồi." Trâu Mỹ đáp, nghe thì nghe nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Dù sao bọn họ chênh lệch như thế, anh là phó tổng giám đốc công ty, sau này sẽ kế thừa công ty, còn cô ấy chỉ là biên tập nhỏ bé.
Trước kia Trâu Mỹ chưa từng nghĩ về chuyện môn đăng hộ đối, thậm chí cô ấy không nghĩ mình sẽ thích ai đó, gặp Tiêu Hạo xem như kiếp nạn của cô ấy vậy.
Ai biết cuối cùng độ kiếp thành công hay tan thành mây khói.
"Nghe xong rồi thì hành động đi." Nguyễn Văn Văn bưng nước trái cây cụng ly với Trâu Mỹ: "Tớ chờ tặng quà kết hôn cho cậu."
Có lẽ Nguyễn Văn Văn đã cho Trâu Mỹ sức mạnh, đột nhiên Trâu Mỹ không còn kiêng dè nữa, cười nói: "Ừm, theo đuổi."
Nói theo đuổi thì theo đuổi ngay, Trâu Mỹ lấy di động ra nhắn tin wechat cho Tiêu Hạo.
[Anh đang làm gì đó?]
Có lẽ Tiêu Hạo đang bận, một lúc lâu sau vẫn chưa trả lời.
Nguyễn Văn Văn thuyết phục: "Đừng nản chí, chắc là đang bận."
Trâu Mỹ gật đầu, bưng cốc nước lên uống một hớp.
Đột nhiên.
Điện thoại của Nguyễn Văn Văn vang lên, Lộ Phong gửi wechat cho cô, cô để cốc xuống, ngồi nghiêm chỉnh mở wechat ra.
Lộ Phong: [Đang làm gì vậy?]
Nguyễn Văn Văn suy nghĩ một lát rồi đáp: [Đang nhớ anh, đôi mắt long lanh. jpg]
Nói về việc trêu người thì Nguyễn Văn Văn đúng là ông tổ, nói lời tâm tình cũng không đỏ mặt.
Cô chủ Lộ: [Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh]
Cô chủ Lộ: [Nhớ anh đến mức cơm cũng ăn không vô.]
Lộ Phong bắt lấy trọng điểm: [Chưa ăn cơm chiều à?]
Cô chủ Lộ: [Ăn rồi, em nói là bữa trưa, đáng yêu.jpg]
Lộ Phong: [Nghịch ngợm.]
Lúc đó Lộ Phong đang liên hoan với bạn thân, năm người đàn ông vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, còn có một người đang hát.
Anh ngồi trong cùng của ghế sô pha, hai chân bắt chéo, dáng người hơi cúi xuống, ngọn đèn hơi tối, cả người anh chôn trong bóng tối, trên mặt dường như lất phất một tầng ánh sáng u ám, càng trở nên bí ẩn không thể với tới.
Người khác ở đây nói chuyện phiếm câu được câu không, chỉ có anh cúi đầu nhắn tin wechat, khóe miệng khẽ cong lên, đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo chậm rãi lướt trên màn hình.
Không biết nhìn thấy gì, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, đuôi lông mày cũng hơi nhướng lên.
Người đàn ông đầu đinh ngồi đối diện anh lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: “A Phong, cậu đang nhắn tin với ai vậy, khóe môi sắp vểnh lên trời rồi kìa.”
“Đệt, đúng rồi. A Phong cũng biết cười, tôi còn tưởng cậu không biết cười.”
“Tôi đoán chắc chắn là phụ nữ.”
“Phụ nữ ư? Phụ nữ gì? Không lẽ là em dâu.”
“Không thể nào, tôi thấy em dâu rồi, không phải là loại người biết cầm điện thoại nhắn tin wechat.”
Người nói cuối cùng là Triệu Can, sau khi Lộ Phong và Nguyễn Văn Văn kết hôn, có một lần tình cờ gặp gỡ, trong mắt anh ta Nguyễn Văn Văn chính là nhân vật thần tiên, như không dính khói lửa nhân gian, dáng vẻ cười lên rất đẹp, nhưng… cho người ta cảm giác rất lạnh lẽo.
Cũng không có tương tác gì với Lộ Phong, người biết chuyện thì nghĩ bọn họ là vợ chồng, người không biết còn tưởng là người qua đường ấy chứ.
Đương nhiên chuyện vợ chồng nhà người ta, anh ta cũng không tiện hỏi, trò chuyện ngắn ngủi vài câu đã đi rồi.
Trên thực tế, không chỉ có Triệu Can là có suy nghĩ này, những người khác cũng vậy. Lộ Phong và Nguyễn Văn Văn kết hôn hơn ba năm, làm bạn thân, bọn họ cũng từng gặp cô hai lần, một lần là hôn lễ, một lần là vô tình gặp được.
Có lúc, cô Lộ này giống như bốc hơi khỏi thế gian.
Triệu Can nhíu mày, làm bộ muốn vỗ vai Lộ Phong nhưng bị anh né ra trước: “Ôi bạn thân, cậu thành thật khai báo, có phải cậu có chuyện gì rồi không?”
Lộ Phong nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu mang theo sự khinh thường: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu à?”
Lời oán hận này khiến người ta không thể nói tiếp, nhưng Triệu Can không ngại, nhún vai: “Tôi làm sao chứ? Một người đàn ông chưa kết hôn như tôi kết giao với mấy cô bạn gái thì có sao, nhưng mà cậu thì đừng đùa với lửa, lỡ đâu để cô tiên nhỏ nhà cậu biết thì không dễ giải quyết đâu.”
Cô tiên nhỏ ở một nơi khác đang trông mong chờ Lộ Phong trả lời, dáng vẻ kia giống như đã trông mòn con mắt.
Trâu Mỹ pha trò với cô: “Thích anh ấy đến vậy à?”
Nguyễn Văn Văn hất mái tóc dài trên vai: “Đương nhiên.”
“Vậy lỡ như anh ấy làm gì thì sao? Cậu tính sao giờ?”
“Có ý gì?”
“Đàn ông mà, đối với tình cảm chắc chắn không bằng phụ nữ, lỡ như mà anh ấy thích người phụ nữ khác thì sao?”
“Anh ấy dám à?”
Nguyễn Văn Văn trừng mắt: “Nếu anh ấy dám thích người phụ nữ khác, tớ sẽ không để anh ấy yên ổn.”
Nhưng do kích động quá, vô thức cầm ly rượu lên, không để ý nhiều uống cạn ly rượu đỏ đã được rót trước đó.
Trâu Mỹ: “Không phải cậu không uống rượu sao?”
Nguyễn Văn Văn: “Hạ hỏa.”
Trâu Mỹ cũng uống một ly, uống xong thì rời khỏi đi tới phòng vệ sinh.
Nguyễn Văn Văn nghiêng người dựa vào sô pha, lướt xem lịch sử trò chuyện với Lộ Phong, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng nụ cười chưa duy trì được bao lâu, Trâu Mỹ đã quay trở lại hù dọa biến mất, Trâu Mỹ nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt trắng bệnh nói: “Chị em ơi, không xong rồi!”
Nguyễn Văn Văn ngừng một chút: “Làm sao vậy?”
Trâu Mỹ muốn nói lại thôi: “Cái đó…”
“Tiêu Hạo ở chung với người phụ nữ khác à?” Nguyễn Văn Văn hỏi lại.
“Cũng không phải là Tiêu Hạo.” Trâu Mỹ mím môi: “Là tổng giám đốc Lộ nhà cậu.”
“!!” Nguyễn Văn Văn chớp mắt: “Cậu nói ai cơ?”
“Tổng giám đốc Lộ, Lộ Phong.” Trâu Mỹ nói.
“????” Nguyễn Văn Văn hỏi: “Ở đâu?”
Trâu Mỹ: “Phòng riêng sát vách, Thiên Đường Nhất Phẩm Cư.”
Thiên Đường Nhất Phẩm Cư là tên phòng riêng. Lúc Trâu Mỹ đi qua, đúng lúc cửa không khóa, trong lúc vô tình cô ấy nhìn sang, giống như nhìn thấy bóng người quen thuộc, đi qua rồi lại lùi về nhìn cho kỹ, thì ra là Lộ Phong.
Điều càng khiến người ta kinh ngạc nhất là bên trong ngoại trừ mấy tên đàn ông thì còn có một người phụ nữ mặc sườn xám hồng nhạt, ngồi đối diện Lộ Phong, nhẹ nhàng nói: “Bạn học cũ, đã lâu không gặp.”
Trâu Mỹ khiếp sợ, vội vàng chạy về.
Trâu Mỹ lắc tay Nguyễn Văn Văn nói: “Bên trong ngoại trừ mấy tên đàn ông, còn có một người phụ nữ, hình như là bạn học của tổng giám đốc Lộ nhà cậu, nhìn cách nói chuyện thấy rất thân mật, lúc tổng giám đốc Lộ đi học từng qua lại với bạn gái nào sao? Có phải từng thích ai không?”
Theo Nguyễn Văn Văn biết thì không có, nhưng khó tránh khỏi có cá lọt lưới, cô cắn môi, chìm trong suy tư. Suy nghĩ rất nhiều chuyện thời đi học.
Lộ Phong là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, ai cũng không để vào mắt, cô đau khổ theo đuổi nửa năm cũng chưa làm nên trò trống, dường như ngoại trừ cô, cũng có mấy nữ sinh theo đuổi anh.
Có điều cô có đãi ngộ tốt hơn những cô gái kia, ít ra bọn họ từng có lúc giao nhau ngắn ngủi, mấy cô gái kia có người còn chưa mở miệng đã bị từ chối.
Còn sau này có còn hay không cô không nhớ lắm.
Trâu Mỹ thấy cô nãy giờ không nói gì, thúc giục: “Được rồi, khoan hãy suy nghĩ đã, bây giờ là cơ hội cậu bày ra thân phận cô chủ, cậu phải ngăn chặn người phụ nữ kia lại.”
“Đúng, phải ngăn lại.” Nguyễn Văn Văn đứng lên, đi hai bước rồi ngừng, quay đầu hỏi: “Dáng vẻ người phụ nữ kia thế nào?”
Trâu Mỹ khách quan đánh giá: “Gương mặt rất đẹp, vóc người cũng tốt, ngực to hơn cậu tí, thắt lưng nhỏ hơn cậu tí, ăn nói giống như cô chủ nhà giàu, giọng còn rất dịu dàng.”
Mỗi câu cô ấy nói, lòng Nguyễn Văn Văn lạnh đi một ít, kẻ thù này không dễ giải quyết.
Trâu Mỹ bước tới an ủi: “Không sao, cậu cũng có điểm mạnh của mình.”
Nguyễn Văn Văn nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên: “Điểm mạnh gì?”
Trâu Mỹ: “Cậu trắng hơn cô ta.”
Đây đúng là một điểm mạnh rất lớn, Nguyễn Văn Văn mang theo “điểm mạnh lớn” của mình gõ cửa Thiên Đường Nhất Phẩm Cư.
Cửa mở ra, Triệu Can nhìn thấy người tới thì sửng sốt, miệng há to rất lâu không nói gì, ngoại trừ đôi mắt có thể cử động, người giống như bị đóng băng.
Trong mắt Nguyễn Văn Văn chỉ có người đàn ông Lộ Phong giống như điêu khắc, cô cũng không thèm nhìn Triệu Càn mà đi thẳng vào.
Đừng thấy mấy bước ngắn ngủi nhưng cô đã suy nghĩ rất nhiều, làm sao để tuyên bố chủ quyền của cô chủ Lộ, làm sao để ai cũng biết vợ chồng bọn họ rất ân ái, làm sao để bình tĩnh tống cổ bạn học nữ có “vóc dáng, ngực, eo và giọng nói dịu dàng hơn cô” đi.
Có rất nhiều cách, nhưng lúc nhìn thấy Lộ Phong thì đầu bỗng trở nên trống rỗng, lỗ tai ong lên một tiếng, không nghe được gì.
Sau đó cô làm ra phản ứng tự nhiên nhất.
Cô đặt mông ngồi trên đùi Lộ Phong, khoác lên cổ anh làm nũng nói: “Chồng ơi, người ta rất nhớ anh.”
Triệu Can ngã quỵ không hề báo trước.
Những người khác trong phòng riêng: “Mẹ nó, tình huống gì đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận