Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 134


"Sao lại vậy?" Trâu Mỹ ngạc nhiên: "Anh đừng dọa em."

Tiêu Hạo nhìn cô, dịu dàng nói: "Không lừa em, em để anh vào, anh giải thích cho em."

Lực tay của Trâu Mỹ dần yếu đi, Tiêu Hạo nhân cơ hội đẩy cửa tiến vào. Cửa đóng lại, anh ôm chặt người vào lòng, tựa cằm lên vai cô, môi dán vào cổ cô, giọng nói có vẻ mệt mỏi.


"Anh rất nhớ em."

Trâu Mỹ không nhúc nhích, cánh tay rũ xuống bên hông, để mặc cho anh ôm.

Tiêu Hạo hôn gò má của cô, giống như đang làm nũng: "Anh mơ thấy em."

Trâu Mỹ lấy lại tinh thần, đưa tay đẩy anh: "Ai cho anh ôm, em không thèm anh ôm đâu. Anh buông tay ra, mau buông tay ra."

Không ngờ lực tay của Tiêu Hạo lại khỏe như vậy, cho dù Trâu Mỹ đẩy như thế nào, anh cũng không buông ra. Cuối cùng Trâu Mỹ tức giận, đá anh một cái, lúc này anh mới buông tay ra.

Trên hành lang dài, có một chiếc đèn bị hỏng, chiếc đèn còn lại cũng không sáng lắm, cô không thấy rõ vẻ mặt của Tiêu Hạo. Bây giờ ở trong phòng khách, ánh đèn mới chiếu sáng rõ vẻ mặt của anh.

Tái nhợt.


Quả thật rất giống bị bệnh.

Bị bệnh ư?

Trâu Mỹ mềm lòng, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của anh thì cơn tức giận bay hết sạch, thay vào đó là sự lo lắng: "Anh, anh sao vậy? Không thoải mái sao?"

Tiêu Hạo rất ít khi làm nũng, hoặc phải nói rằng là chưa từng. Khi trẻ bà Tiêu vẫn luôn đi làm ăn với bố Tiêu, vào Nam ra Bắc, đi khắp bốn bể, ra nước ngoài giống như là đi sang thành phố bên cạnh vậy, gần như không có nhiều thời gian ở nhà.

Ngoại trừ những ngày lễ đặc biệt Tiêu Hạo có thể nhìn thấy họ, còn những thời gian khác hầu như không thấy người đâu. Tính cách độc lập của anh được hình thành, đồng thời tính cách trẻ con cũng dần phai mờ.

Anh trông có vẻ rất dễ ở chung, vẻ mặt vẫn có ý cười nhạt, người quen anh mới biết rằng, dáng vẻ tươi cười đó là do anh ngụy trang, là biểu hiện khách sáo, xa cách của anh. Anh chưa từng cười như vậy đối với những người thân thiết.

"Dạ dày." Tiêu Hạo: "Đã ổn hơn nhiều rồi."

Chế độ ăn uống không cân đối dẫn đến xuất huyết dạ dày, nghiêm trọng hơn hai lần trước. Anh ở bệnh viện chín ngày, hôm nay vừa mới xuất viện, không nói với cô chuyện nằm viện là vì sợ cô sẽ lo lắng.

Anh vẫn mang suy nghĩ như lần trước, chỉ muốn cô biết những điều tốt, không muốn để cô biết những điều không tốt.

"Vì sao lại không nói cho em biết?" Trâu Mỹ chất vấn.

"Sợ em lo lắng." Tiêu Hạo thành thật trả lời.

"Sợ em lo lắng nên không nói cho em biết à?" Đây là lần đầu tiên Trâu Mỹ nghe được đạo lý này: "Anh là bạn trai em, anh bị bệnh, việc đầu tiên không phải nói cho em biết mà là trốn tránh em. Tiêu Hạo, anh cảm thấy anh làm vậy là đúng sao?"

Tiêu Hạo kéo người vào lòng, tay ôm vòng eo của cô: "Rất xin lỗi, lần sau anh sẽ không thế nữa."

"Lần sau hả?" Trâu Mỹ nhíu chặt hai hàng lông mày lại: "Anh còn muốn có lần sau à?"

"Không có lần sau." Tiêu Hạo an ủi: "Dáng vẻ khi bị bệnh của anh rất khó coi, anh chỉ sợ-"

"Sợ cái gì?" Trâu Mỹ chọc vào ngực anh, nói: "Anh không tin tưởng em vậy sao?"

Tiêu Hạo: "..."

Trâu Mỹ dừng lại, mím chặt môi: "Nếu đã như vậy, em nghĩ chúng ta nên chia tay đi."

Từ trước đến nay, Tiêu Hạo chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay Trâu Mỹ, anh chỉ đơn giản không muốn để cô lo lắng: "Anh không đồng ý."

"Anh không quyết định chuyện này được." Trâu Mỹ chỉ ra cửa nói: "Mời anh đi cho."

"Trâu Mỹ." Tiêu Hạo khẽ nói: "Lần sau anh thật sự sẽ không làm vậy nữa."

"Mời anh đi cho." Trâu Mỹ giận lâu như vậy, không có chuyện anh nói vài ba câu là dỗ được, cô cũng biết nổi nóng đấy.

Ai mà không có lòng kiêu ngạo chứ.

Cô cũng có.

"Đi đi." Trâu Mỹ đẩy cánh tay anh về phía cửa, khi lướt qua cái tủ, không cẩn thận vướng chân, cô ngã nhào vào lòng anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Hạo nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đôi môi đỏ phơn phớt của cô, yếu hầu trượt lên trượt xuống, giây tiếp theo, không kìm được mà hôn xuống.

Có người từng nói, hôn môi là cách giải quyết mâu thuẫn tốt nhất, anh không nhớ rõ nghe được lời này từ đâu, nhưng bây giờ anh muốn thử.

Anh bóp chặt cằm cô, dùng sức hôn, môi răng va chạm với nhau tạo nên sự khác thường, khiến anh vô thức run rẩy.

Không chỉ anh run rẩy, mà Trâu Mỹ cũng run rẩy. Có người không chỉ đẹp trai, mà kỹ thuật hôn cũng tốt, chỉ một vài chiêu mà cô đã bị trêu ghẹo đến nỗi toàn thân như nhũn ra, chân đã không đứng vững.

Tiêu Hạo ôm lấy cô đặt ngồi lên tủ giày phía sau, từ đầu đến cuối cũng chưa tách ra. Anh thật sự hôn rất mạnh bạo, chưa từng mạnh bạo như thế bao giờ.

Trước kia chỉ lướt qua rồi dừng lại, thỉnh thoảng vui vẻ thì hôn sâu hơn một chút, nhưng chưa từng có lần nào khiến tim người ta đập nhanh như vậy, cơ thể vừa nóng vừa ngứa ngáy, khiến cô không biết làm thế nào.

Anh chưa từng nếm thử cảm giác này, đây là lần đầu tiên.

Trâu Mỹ cũng là lần đầu tiên, tay kéo vạt trước áo của anh, không biết là muốn đẩy ra, hay là muốn kéo người đến gần, cuối cùng... Cô kéo người lại gần.

Cô học cách hôn của anh, nhân lúc anh ý loạn tình mê, cô cắn mạnh vào môi của anh.

Khóe môi của Tiêu Hạo rớm máu, mùi máu tươi tràn vào khoang miệng của hai người. Trâu Mỹ muốn tránh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt gáy kéo trở về.

Bọn họ không giống đang hôn môi, mà có vẻ giống đang "Cắn nhau" hơn, chính là kiểu cắn rất dùng sức, cổ cũng biến thành màu đỏ.

Hôn đến nỗi không biết đêm nay là đêm nào, đèn trong phòng khách bỗng tắt phụt đi, Trâu Mỹ khựng lại, cô bỗng nhớ ra, mấy ngày nay bận tìm anh nên đã quên nộp tiền điện.

Cô đang định lùi về sau thì lại bị anh kéo trở về.

"Mất điện-"

Đôi môi của Trâu Mỹ lại bị lấp kín, về chuyện nộp tiền điện, mãi đến ngày hôm sau cô mới có cơ hội nói ra miệng.

Ngày hôm sau, ngoài trời đang mưa tí tách, cô chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn vị trí bên cạnh, eo người đàn ông đắp một chiếc chăn tơ tằm, chỉ kéo đến hông.

Nửa người trên để trần, nhìn thấy không sót cái gì.

Mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng, nhớ tới từng khoảnh khắc đêm qua, anh hôn cô như thế nào, ôm cô vào phòng ngủ như thế nào, để cô lên giường như thế nào, eo chặt vòng eo cô như thế nào, gọi cô là cục cưng.

Đương nhiên, tiếng cục cưng sau đó là cô bắt anh gọi, anh không gọi, cô sẽ đuổi người ngay lập tức. Cuối cùng, anh không còn cách nào khác nên đành phải gọi.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ tiếng gọi cục cưng của anh lại êm tai đến thế, giọng nói lọt vào tai làm người ta như bay trên mây.

Cô cong môi cười kéo chăn che cằm lại, sau đó che đôi mắt, cuối cùng che cả mặt.

“Không sợ bị ngộp à?” Giọng nói ấm áp vang lên, sau đó chăn của cô bị anh kéo ra, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông cùng hai vết bầm trên cổ anh đập vào mắt.

Trâu Mỹ không thể nhìn nổi, cô nhắm mắt lại.

Tiêu Hạo cúi lại gần hôn lên trán cô rồi hôn lên mặt cô: “Giờ biết ngại rồi hả?”

Tối qua không biết ai cứ nói đừng dừng lại, cố lên, cố lên, chuyện này có thể dùng từ “cố lên” sao.

Trâu Mỹ chậm rãi mở mắt, hất cằm nói: “Ai ngại chứ, em không ngại.”

“Không ngại thì em trốn làm gì?”

“Em sợ anh sẽ mê mẩn vì sắc đẹp của em mà lát nữa không ăn cơm nổi.”

“Vậy em lo cũng có lý đấy.”

“Hả?”

Tiêu Hạo ôm người vào lòng, ghé sát bên tai cô nói: “Đã mê mẩn rồi.”

Trâu Mỹ: “…”

Tiêu Hạo: “Không ăn cơm nổi nữa.”

Trâu Mỹ: “…”

Tiêu Hạo: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Trâu Mỹ: “…”

Trâu Mỹ đỏ mặt nói: “Đâu có ai như anh chứ, được hời mà còn khoe mẽ.”

Tiêu Hạo vuốt sợi tóc mai của cô, vừa chơi đùa vừa nói: “Tối qua có người nói thế.”

“Em nói gì chứ?”

“Sau này sẽ không nhắc chuyện chia tay nữa.”

“… Được rồi, là em nói.” Trâu Mỹ nói thêm: “Nhưng sau này có chuyện gì, không cho anh giấu em.”

“Không giấu em.” Tiêu Hạo ôm người trong lòng, khẽ dỗ dành: “Hôm nay về nhà gặp phụ huynh với anh đi.”

“Về nhà ư?” Trâu Mỹ ngẩng đầu lên đụng trúng cằm Tiêu Hạo, nhíu mày xuýt xoa: “Sao vội thế? Không thể đợi thêm một chút sao.”

Cô vân vê ngón tay nói: “Hình như mẹ anh không thích em lắm, anh chắc là chúng ta về thế này sẽ không bị đuổi ra ngoài chứ?”

Trâu Mỹ vẫn rất lo lắng.

“Không đâu.” Tiêu Hạo nói: “Có anh ở đây.”

“Hay là đợi thêm một chút đi.” Trâu Mỹ vẫn không muốn đi: “Tuần sau nhé?”

Cô lắc đầu: “Hay là tháng sau đi? Hoặc tháng sau nữa cũng được.”

Cuối cùng chuyện gặp phụ huynh bị bỏ qua.



“Văn Văn, lần đầu tiên cậu và tổng giám đốc Lộ về nhà gặp phụ huynh có cảm giác gì? Có sợ không?” Trâu Mỹ hỏi.

Nguyễn Văn Văn khuấy cà phê nghĩ: “Không có cảm giác gì cả.”

“Hả? Sao lại không có cảm giác chứ?”

“Lúc đó tớ không nhớ rõ Lộ Phong là ai, trong mắt tớ anh ấy chỉ là người lạ, mà vì bố tớ mới gặp anh ấy, không có cảm giác gì với anh ấy, đương nhiên càng không có cảm giác gì với người nhà anh ấy rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Cưới xong không sống cùng nhau, một tháng gặp một lần, cũng vẫn ổn.”

Nguyễn Văn Văn nhìn Trâu Mỹ: “Cậu sợ lắm à?”

Trâu Mỹ gật đầu: “Không phải lắm, chỉ… hơi hơi thôi.”

Nguyễn Văn Văn an ủi: “Đừng sợ, có Tiêu Hạo ở đó, anh ta sẽ không để cậu phải tủi thân đâu.”

Trâu Mỹ muốn nói Tiêu Hạo sẽ không để cô phải tủi thân, nhưng mẹ anh thật sự không phải là người bình thường, trước giờ chưa từng làm theo lẽ thường.

Đừng nói chứ, Trâu Mỹ nghĩ rất đúng.

Nửa tháng sau khi bà Tiêu làm loạn, bà lại xuất hiện trước mặt Trâu Mỹ, lần này không phải là tấm chi phiếu mà là một túi tài liệu.

Bên trong có rất nhiều đồ.

Trâu Mỹ: “Dì à, dì, dì làm thế này là sao ạ?”

Bà Tiêu đưa mắt ra hiệu cô đừng nói nữa, sau đó lấy từng món đồ trong túi tài liệu ra, có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, có vốn cổ phần chứng khoán, có cổ phần công ty.

Trâu Mỹ trợn tròn mắt, thế này là lại làm sao đây, có còn để cho người ta sống hay không.

Cô quyết định ra tay trước, đè tay bà Tiêu lại: “Thưa dì, được rồi, dì đừng lấy nữa.”

Cô nuốt nước bọt, trịnh trọng nói: “Tiêu Hạo là người đàn ông dịu dàng nhất, tốt nhất mà cháu từng gặp, dù dì có cho cháu bao nhiêu tiền, cháu cũng không thể chia tay với anh ấy được.”

Trâu Mỹ đứng dậy cúi gập mình: “Cháu biết dì không thích cháu, nhưng cháu sẽ cố gắng làm cô thích cháu, còn về những thứ trong tay dì, mong dì cất đi ạ, tình yêu của cháu đối với Tiêu Hạo rất đơn giản.”

“Cháu không có hứng thú gì với tài sản của anh ấy, nếu dì không yên tâm thì chúng ta có thể làm chứng, cháu sẽ không lấy một xu tiền nào của anh ấy.”

Bàn tay lấy đồ của bà Tiêu dừng lại, ngước đầu nhìn cô: “Cô nói xong chưa?”

Trâu Mỹ ngồi xuống lại: “Vâng, nói xong rồi ạ.”

Bà Tiêu: “Tôi được nói chưa?”

Trâu Mỹ: “Dì nói đi ạ.”

Bà Tiêu đang định nói thì Trâu Mỹ đã ngắt lời: “Cháu nói lại lần nữa, cháu sẽ không chia tay với Tiêu Hạo, dì có cho cháu bao nhiêu tiền cũng không chia tay.”

“Ai bảo tôi bắt cô chia tay với Tiêu Hạo?”

“Không phải dì…”

“Tôi muốn cho cô tiền lúc nào?”

“Vậy những cái này…”

Trâu Mỹ liếc mắt nhìn đống tài liệu: “Những cái này không phải sao?”

Bà Tiêu: “Đây là cái gì?”

Trâu Mỹ: “Tiền chia tay mà dì cho.”

Bà Tiêu: “…”

Bà Tiêu chỉ tài liệu trên bàn: “Cô có biết những thứ này có giá trị chừng nào không?”

Trâu Mỹ đoán thử, bất động sản các thứ chắc phải mấy chục triệu, cổ phiếu cũng phải mấy chục triệu, còn cổ phần công ty nữa, gộp chung lại ít nhất cũng phải mấy trăm triệu.

Cô giơ tay ra: “Năm trăm triệu ạ.”

“Ha ha ha.” Bà Tiêu đẩy đồ đến trước mặt cô: “Năm, trăm, triệu, sao?”

Trâu Mỹ nuốt nước bọt: “Nhiều quá sao, vậy cháu nói bớt đi, ba…”

“Năm mươi tỷ.”

“!!!!!”

“Đô la Mỹ.”

“!!!!!!”

Suy nghĩ đầu tiên của Trâu Mỹ là bà Tiêu điên rồi.

Suy nghĩ thứ hai là để bắt cô chia tay với Tiêu Hạo mà chơi máu quá.

“Cháu không cần.”

“Tôi cũng đâu nói là cho cô.”

… Chiều hướng có vẻ không đúng lắm.

“Mẹ à, được rồi.” Tiêu Hạo đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh Trâu Mỹ, khoác vai cô nói: “Mẹ dọa em ấy sợ mất.”

Bà Tiêu trợn mắt nhìn Tiêu Hạo, sau đó cười nói với Trâu Mỹ: “Đây là sính lễ, cháu thấy đủ chưa?”

Trâu Mỹ: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận