Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 126


Trâu Mỹ chưa từng yêu đương, khi còn đi học thì cô bận rộn với việc học, sau khi tốt nghiệp lại bận rộn tìm việc làm, khó khăn lắm mới tìm được việc làm nên mỗi ngày cô đều tăng ca.

Đi thì sớm về thì trễ, thậm chí cô gần như không thể nhớ nổi mặt trời buổi sáng trông như thế nào.

Như vậy mà tổng biên tập vẫn cảm thấy không hài lòng cho lắm, mấy lần từ chối bản thảo của cô, đúng là đến chỗ để khóc cũng không có.


Cô là người báo điều tốt chứ không báo chuyện xấu nên trong nhà cũng không biết tình hình của cô, họ đều cho rằng cô đến tòa soạn lớn làm việc thì sẽ ổn định và đãi ngộ lại tốt nên bắt đầu tìm đối tượng xem mắt cho cô.

Ban đầu sau khi Trâu Mỹ nghe được tin tức này thì phản đối, cô ngủ còn không đủ giấc thì xem mắt cái gì chứ, muốn để cho đối phương thấy quầng thâm của cô hay là để cho đối phương thấy cô sứt đầu mẻ trán.

Sau đó cô thật sự không thể lay chuyển được nên chỉ có thể đồng ý.

Lần xem mắt đầu tiên chưa có kinh nghiệm nên rất căng thẳng, cô gọi điện thoại cho Nguyễn Văn Văn để đi với cô, đêm đó cô đi ngủ rất muộn còn mơ thấy có một con chó đuổi theo cô, cô sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi kịp.

Khi con chó lao về phía cô thì cô tỉnh dậy, cô ngồi dậy lấy điện thoại di động của mình xem thì thấy là bảy giờ sáng. Trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, là người nhà gửi tới.

[Mỹ Mỹ quên nói cho con biết, người đàn ông mà hôm nay con xem mắt tuổi chó, tuổi của hai người rất hợp nhau.]

Chó sao?


Bị chó rượt sao??

Bả vai Trâu Mỹ không hiểu sao run lên, luôn có cảm giác như con chó ở trong giấc mơ của cô chạy đến hiện thực.

Thật là đáng sợ.

Trâu Mỹ hoàn toàn mất hứng thú nhưng vẫn đến đúng giờ hẹn, trước khi đi còn xảy ra một chuyện nhỏ là xe của cô tông vào đuôi xe của người ta, cô là người mới biết lái nên kỹ thuật lái xe không được tốt cho lắm, xe phía trước dừng quá nhanh nên cô không kịp phản ứng vì vậy tông vào đuôi xe người ta.

Xe của cô tông vào một chiếc Mercedes-Benz đắt hơn nhiều so với chiếc Volkswagen của cô, khi nhìn thấy vết trầy xước trên xe Mercedes-Benz, trong lòng cô cảm thấy muốn chết.

Nhưng không chết được bởi vì cô đã gặp thiên thần, một thiên thần rất đẹp trai không xem xe của mình mà hỏi cô như thế nào trước?

Không biết là bởi vì ánh mặt trời quá chói mắt hay là do người đàn ông quá đẹp trai, không hiểu sao tim Trâu Mỹ lại đập nhanh một nhịp, cô ấp úng nói: “Tôi không sao.”

Người đàn ông ra hiệu cho trợ lý nói chuyện với cô, sau đó lên một chiếc xe khác, cô nhìn về phía chiếc xe biến mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Trâu Mỹ đẩy cửa quán cà phê ra nói với Nguyễn Văn Văn ở bên cạnh: “Tớ rất hối hận, tớ nên xin thông tin liên lạc của đối phương, như vậy sau này còn có thể liên lạc.”

“Aaaa.” Cô gõ đầu thật mạnh.

Nguyễn Văn Văn Không kịp ngăn cản vừa định nói gì đó thì bị ánh mắt Trâu Mỹ làm cho hoảng sợ, cũng không nhúc nhích nhìn thẳng về phía trước.

“Cậu quen sao?”

“Người xem mắt.”

“A, dáng vẻ cũng không tệ cho lắm.”

“Người đó cũng là chủ của chiếc xe Mercedes-Benz mà mình đã va chạm.”

“......”

Duyên phận kỳ diệu như vậy đấy, Trâu Mỹ gặp được người mà mình muốn gặp vậy mà còn là đối tượng xem mắt của cô, đây có lẽ chính là vận may mà người ta thường hay nói.

Quá trình gặp mặt nói chuyện hơi dè dặt, Trâu Mỹ không cẩn thận làm đổ ly nước nên Tiêu Hạo đưa khăn giấy cho cô, khi cô đưa tay nhận thì tay của hai người chạm vào nhau.

Khoảnh khắc đó dường như có dòng điện chạy qua làm người ta tê dại.

Cảm giác này của cô kéo dài rất lâu, cho đến một ngày đột nhiên có một người lạ gọi cho cô, mở đầu rất thẳng thắn.

“Cô có bằng lòng thử hẹn hò với tôi không?”

Đó là giọng nói của Tiêu Hạo.

Cuộc gọi này là do Tiêu Hạo gọi.

Giờ phút này tim Trâu Mỹ đập nhanh hơn: “Tôi...”

“Không vội, cô có thể suy nghĩ thử xem.”

“Không cần phải suy nghĩ.” Trâu Mỹ sợ anh đổi ý: “Tôi đồng ý.”

Tiêu Hạo nói: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại Trâu Mỹ nhào thẳng lên giường, aaaa, anh đồng ý rồi, họ sẽ hẹn hò.

Về phương diện yêu đương thì cô là một người mới nên cô lấy điện thoại ra tìm kiếm các đề tài liên quan đến tình yêu, sau khi tìm kiếm xong mặt của cô ửng đỏ nhắn tin cho Tiêu Hạo.

[Có thể kết bạn wechat không?]

Giây tiếp theo có tin nhắn kết bạn, tên wechat là: Tiêu.

Trâu Mỹ sửng sốt vài giây, sau đó hung hăng nhéo mình một cái, khi cảm thấy đau mới xác định đây không phải là nằm mơ.

Đầu ngón tay run rẩy nhấn đồng ý, cô và Tiêu Hạo trở thành bạn bè

Có lẽ là do quá hưng phấn nên cô nói chuyện mà không suy nghĩ kỹ: “Tối nay anh có muốn đến nhà tôi chơi không?”

Cô nói xong cũng không nhận ra có gì đó không đúng, cô chỉ muốn liếc mắt nhìn anh nhiều thêm, nhìn thiếu một lần thì quá thiệt thòi.

Tiêu Hạo trả lời: “Lần sau nhé.”

Trâu Mỹ: “Nhà anh có cà phê không?”

Tiêu Hạo: “Sao vậy?”

Trâu Mỹ: “Tôi muốn uống cà phê, anh có muốn mời tôi không?”

Trâu Mỹ không quá dè dặt, cô cảm thấy thích thì phải chủ động và cố gắng.

Tiêu Hạo: “Có.”

Trâu Mỹ thay quần áo xong thì bắt taxi đến chỗ ở của Tiêu Hạo, cô chỉ nhớ vị trí đại khái chứ cũng không biết cụ thể là ở đâu nên gửi tin nhắn cho Tiêu Hạo.

“Anh có thể đến đón tôi không?”

“Bây giờ sao?”

“Tôi đang ở gần nhà anh.”

“......”

Trâu Mỹ thuộc phe hành động đánh cho Tiêu Hạo trở tay không kịp, Tiêu Hạo đi ra tìm được người nhìn dép lê trên chân cô lắc đầu: “Muộn như vậy còn muốn uống cà phê, cô không muốn ngủ sao?”

Trâu Mỹ: “A, tôi mất ngủ.”

Tiêu Hạo: “Vì sao?”

Trâu Mỹ thốt lên: “Tôi nhớ anh nên không buồn ngủ.”

Cô nói xong mới nhận ra chỉ mới hơn nửa tiếng kể từ khi anh hỏi có thể hẹn hò hay không, điều này có vẻ hơi khiếm nhã.

Vì vậy cô bổ sung thêm: “Tôi nhớ giường… của nhà anh.”

Cô dứt lời cảm thấy càng không ổn lại nói: “... Chăn ga.”

Chăn ga gối đệm.

Trâu Mỹ nói như vậy ngay cả mặt mình cũng ửng đỏ nhưng Tiêu Hạo ngược lại không sao cả: “Lúc đi cô có thể mang theo một ít.”

Trâu Mỹ: “...” Tôi nói muốn rời đi rồi sao?

Không thể ở lại qua đêm sao?

Người đàn ông này.

Trâu Mỹ đi theo phía sau Tiêu Hạo lên lầu, bởi vì đi quá vội nên đụng vào lưng anh vì vậy xoa mũi, Tiêu Hạo dừng lại xoay người nâng cằm cô lên xem.

Anh nói một cách rất vô tình: “Không sao.”

“...” Trâu Mỹ tức rồi đấy.

Tức xong lại chìm đắm vào nhan sắc của anh, thôi bỏ đi, đàn ông đẹp có thể mài thành cơm, cũng làm thuốc chữa bệnh được luôn.

Nhìn một cái là hết bệnh ngay lập tức.

Trâu Mỹ chớp mắt nhìn, đôi mắt sáng ngời đầy ánh sáng, Tiêu Hạo cứ đứng như vậy, hai người cách nhau càng ngày càng gần, đột nhiên...

Có gì đó va vào Trâu Mỹ, cô cúi đầu, là một chú chó Pomeranian nhỏ.

Tiêu Hạo khẽ gọi:” “Tiểu Mỹ.”

Trâu Mỹ: “...” Anh gọi tôi à? Hay gọi nó vậy?

Tiêu Hạo giải thích: “Nó tên là Tiểu Mỹ.”

Giọng nói của anh rất êm tai, trái tim Trâu Mỹ đập điên cuồng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

Chưa dịu dàng được mấy phút, cô hắt xì một cái: “Hắt xì.”

Cô nghĩ, thường những lúc thế này người đàn ông sẽ cởi áo đưa cho người phụ nữ, cô liếc nhìn người anh.

Tiêu Hạo dường như hiểu ý cô: “Tôi chỉ có một chiếc áo này thôi.”

Ý là: Cởi ra là không còn manh áo che thân đâu.

Trâu Mỹ dường như rất hứng thú với chữ “Không còn manh áo che thân.” của anh, trong đầu xuất hiện hình ảnh.

______

Trâu Mỹ đến uống cà phê, ít nhất Tiêu Hạo thấy vậy, anh rót đầy cốc thức năm, vẻ mặt kì lạ: “Uống nhiều như vậy không mất ngủ sao?”

Trâu Mỹ lắc đầu: “Nhiều hơn cũng không sao.”

Tiêu Hạo: “...”

Mặt anh không những ngon mà còn ngọt, dù sao Trâu Mỹ cứ nhìn anh một cái là cổ họng lại khô, thấy khô thì muốn uống cà phê, cứ như thế, không bao lâu cô lại uống hết một ly.

Tiêu Hạo hình như không muốn rót cho cô nữa, mãi không động đậy.

Trâu Mỹ chớp mắt, thắm thiết ra hiệu với anh, nhưng tiếc là không hiệu quả, người nào đó vẫn không thèm động đậy.

Cô bỏ ly cà phê xuống, nhìn xung quanh: “Chỗ này của anh trang trí đẹp thật, tôi thích.”

Thật ra cô muốn nói, anh rất đẹp, tôi thích.

Văn Văn nói rồi, phải kiềm chế, đúng, cô phải kiềm chế.

“Cũng tạm.” Tiêu Hạo khiêm tốn đáp.

Kẻ giết chết mọi cuộc nói chuyện.

Trâu Mỹ lại quay lại chủ đề cà phê, trêu đùa hỏi: “Cà phê nhà anh số lượng có hạn à?”

Tiêu Hạo trả lời rất nhanh: “Không giới hạn.”

“Vậy tôi...”

“Nhưng cô uống nhiều rồi, tối nay không được uống nữa.”

“...” Trâu Mỹ bĩu môi, keo kiệt, lần sau cô sẽ mang cả máy pha cà phê đến.

Như vậy có thể muốn uống bao nhiêu thì uống.

Trâu Mỹ cảm thấy mình quá thông minh.

Sau mười mấy phút gượng gạo, cô cảm thấy không thể ngồi thêm nữa, nhưng cũng không hẳn là thế, là ngại không dám ngồi thêm.

“À, muộn quá rồi, tôi...”

“Được, tôi tiễn cô.”

Trâu Mỹ hắng giọng, mím môi: “Tôi muốn hỏi, liệu tôi có thể mượn nhà vệ sinh nhà anh dùng một chút không?”

Tiêu Hạo: “...”

Cửa nhà vệ sinh không đóng, điện thoại của Tiêu Hạo vang lên, người bạn nước ngoài gửi tin nhắn hỏi anh sao đột nhiên lại offline.

Anh trả lời:[ Nhà có khách.]

Người bạn nước ngoài: [??? Giờ này hả? Nam hay nữ vậy?]

Tiêu Hạo:[ Nữ.]

Người bạn nước ngoài dường như ngửi được mùi gì đó: [Cô gái đó là người thế nào?]

Tiêu Hạo chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cánh cửa thủy tinh mấy giây.

Sau đó trả lời: [Là người rất thú vị.]

Người bạn nước ngoài gửi đến một chuỗi mặt cười: [Tiêu, bạn gái cậu sao?]

Tiêu Hạo từng sống ở Mỹ mấy năm, ở đó có rất nhiều cô gái thích anh, tranh nhau muốn làm bạn gái anh nhưng anh không hứng thú.

Tiêu Hạo:[Ừ.]

Người bạn nước ngoài:[!!!]

Lúc Trâu Mỹ ra khỏi nhà vệ sinh, còn giả vờ yếu ớt, đứng không vững, người nghiêng về một bên, Tiêu Hạo nhanh chóng kéo người vào trong lòng.

Theo kịch bản thông thường, lúc này họ nhất định sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt bắn tia lửa tình.

Lại thêm ánh đèn lấp lánh phản chiếu, họ sẽ tiến lại gần nhau...

Sau đó, anh sẽ nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn.

Tất nhiên, đây chỉ là kịch bản bình thường, còn có kịch bản kịch liệt hơn, anh sẽ bế cô lên, đá tung cửa phòng ngủ sau đó đặt cô lên giường, sau đó… thế này… thế kia.

Nhưng kịch bản bình thường với kịch bản kịch liệt đều không có, lại có một kịch bản bất ngờ.

Tiêu Hạo buông tay, lùi lại một bước, nhìn cô: “Cô vẫn ổn chứ?”

Không ổn, rất không ổn, vô cùng không ổn.

“... Ổn.”Trâu Mỹ đáp.

Tiêu Hạo: “Không còn sớm nữa, tôi tiễn cô về.”

Trâu Mỹ đỡ cửa: “Có thể không về không?”

Tiêu Hạo: “...”

“Haiz, cậu nói anh ấy làm sao vậy, tớ đã chủ động vậy rồi còn đòi tiễn tớ ra ngoài, mà cậu biết điều đáng tức giận nhất là gì không?” Trâu Mỹ uống một ngụm nước lạnh, nói với Nguyễn Văn Văn qua điện thoại: “Tức nhất là anh ấy giống như sợ tớ tìm cớ ở lại, thậm chí còn mang chăn ga gối đệm cho tớ.”

Nói thật thì lúc đó Trâu Mỹ đúng là là muốn tìm cớ ở lại, nhưng vừa mở miệng: “Chăn ga gối đệm…”

Tiêu Hạo: “Ở cốp xe.”

Trâu Mỹ: “...”

Hay thật, đi vào ngõ cụt rồi.

Nhưng cô nhớ đến một câu nói: “Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.”

Cô quyết định sẽ mở con đường mới.

“Cà phê nhà anh rất ngon.”

“Tôi cũng để hạt cà phê ở cốp xe cho cô rồi.’

Trâu Mỹ: “...”

Trâu Mỹ thăm dò: “Để rồi cũng chẳng có tác dụng, tôi không có máy pha cà phê.”

“À, đồng hồ của tôi rơi ở nhà anh rồi.”

Cô vừa dứt lời, Tiêu Hạo đã đưa một chiếc đồng hồ ra: “Cái này sao?”

Trâu Mỹ nhận lấy, hậm hực nói: “Có ai khen anh chưa?”

Tiêu Hạo: “Cái gì cơ?”

Trâu Mỹ: “IQ khá cao đấy!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận