Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 24
Nguyễn Văn Văn trợn tròn mắt, hàng mi dài khẽ chớp, đột nhiên nghĩ đến một cảnh tượng.
Trong quán cà phê, có người ném một xấp tài liệu lên bàn, sau đó người đó chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn: “Ký tên đi.”
Trên tài liệu viết chữ “thỏa thuận trước hôn nhân”.
Có vẻ người đối diện không ngờ phải ký cả cái này nên hơi chần chừ.
Người đó không gõ bàn nữa, thong thả nói: “Không ký sao, không ký thì không cần cuộc hôn nhân này nữa.”
Nói rồi đứng dậy định đi.
Người đối diện giữ tay cô lại, do dự mấy giây rồi nói: “Được, tôi ký.”
Trước giờ Nguyễn Văn Văn không biết kết hôn còn phải ký thỏa thuận trước hôn nhân, chẳng lẽ giờ đang thịnh hành kiểu ở chung như vậy à?
Nhưng kết hôn theo hợp đồng sẽ vui vẻ thật sao?
Chắc hẳn hai người này bị lừa đá vào đầu rồi.
Cô rất muốn nhìn rõ xem rốt cuộc đôi nam nữ bị lừa đá hỏng đầu đó trông như thế nào, lúc cô đang cố gắng “nhìn” thì đầu ong lên một tiếng.
Cô định nhìn tiếp thì lại ong ong tiếng nữa.
Đột nhiên đầu đau như bị kim châm.
Cô đưa tay xoa huyệt thái dương, dùng sức lắc đầu, gò má đỏ ửng cũng tái đi vì lắc đầu, dần trở nên trắng bệch.
Lông mày nhíu lại, tay còn lại của cô bám vào Lộ Phong, cơ thể cũng dựa sát lại gần.
Lộ Phong thấy cô nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi thì lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Nguyễn Văn Văn xoa huyệt thái dương nhìn anh, giọng nói cũng run rẩy: “Đau, đau đầu.”
Lộ Phong vội vàng đỡ lấy cô, đưa cô đến sô pha bảo cô ngồi xuống, sau đó quay người đi rót một cốc nước ấm cho cô.
Nguyễn Văn Văn giơ tay ra cầm.
Lộ Phong nói: “Đừng nhúc nhích, anh đút cho em uống.”
Ánh mắt lo lắng rất đỗi tự nhiên của anh làm Nguyễn Văn Văn cảm động, chắc ban nãy cô hiểu lầm rồi, anh không nỡ ly hôn với cô đâu.
Cô nhấp môi, chậm rãi uống một ngụm, khóe môi còn dính nước phản chiếu ánh sáng, cô còn chưa kịp làm gì, ngón tay thon dài lành lạnh đã dán sát lên môi cô.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, lau phần nước đọng lại trên môi.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhận ra động tác này thân mật nhường nào.
Trái tim Nguyễn Văn Văn đập thình thịch.
Không biết do nhịp tim tăng nhanh hay vì lý do gì khác mà cô cảm thấy đầu không còn quá đau nữa, không lâu sau thì hoàn toàn hết đau.
Khuôn mặt tái nhợt cũng dần hồng hào trở lại.
Lộ Phong không rõ tình hình, vẫn còn lo lắng, nắm lấy tay cô: “Đi, đến bệnh viện.”
Nguyễn Văn Văn ghét nhất là đi bệnh viện, nắm lại tay anh làm nũng: “Em ổn rồi, không đau đầu nữa, không muốn đi.”
Lộ Phong vẫn không yên tâm: “Vẫn phải kiểm tra lại.”
Nguyễn Văn Văn bỏ tay anh ra, tiện tay ôm cái gối ôm bên cạnh tỏ vẻ cực kỳ đáng thương: “Em không muốn đi thật mà, xin anh đấy, đừng bắt em đi, có được không?”
Lộ Phong không thể chịu nổi ánh mắt nhìn cầu xin của cô, đôi mắt trong veo sáng ngời mờ hơi nước, cứ như nhóc con đáng thương lạc giữa nhân gian làm anh không đành lòng ép cô.
Sau khi đấu tranh một lúc, anh nói: “Không đi cũng được, nhưng em phải nói cho anh biết vừa nãy xảy ra chuyện gì.”
Rõ ràng lúc nãy vẫn còn ổn, sao tự dưng lại đau đầu.
Nguyễn Văn Văn chớp đôi mắt long lanh nói rõ hết tất cả cảnh tượng mình thấy, sau đó ôm gối gác cằm lên hỏi: “Anh nói xem, bây giờ còn có người kết hôn cũng phải ký thỏa thuận trước hôn nhân, không phải hài hước lắm sao?”
“…” Lộ Phong muốn nói là có, chính là bọn họ, nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để nói chuyện này.
“Không muốn kết hôn thì có thể không kết hôn mà.” Nguyễn Văn Văn lầm bầm: “Dẫu sao em cũng sẽ không ký thỏa thuận kiểu này.”
“…” Yết hầu Lộ Phong khẽ nhúc nhích, muốn nói với cô thỏa thuận trước hôn nhân của hai người là do cô chuẩn bị.
“Trong mắt em, người đàn ông như thế còn khó ưa hơn cả người phụ nữ.” Nguyễn Văn Văn nhíu mày nói.
Lộ Phong chau mày hỏi: “Tại sao?”
Sao anh lại khó ưa?
“Rõ ràng là không muốn chịu trách nhiệm ,à còn muốn chiếm hời của phụ nữ, không khó ưa thì còn sao nữa?” Gối tựa trong tay Nguyễn Văn Văn bị bóp dẹp, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em mà biết xung quanh em có người đàn ông như vậy thì em sẽ…”
Gối tựa rơi xuống đất, cô dùng sức đạp một cái.
“…” Lộ Phong nói không nên lời.
Nguyễn Văn Văn thấy anh biến sắc thì vội cười an ủi: “Chồng ơi, anh đừng hiểu lầm, em không nói anh đâu, anh đâu phải người thiếu phẩm chất thế, đúng không?” Nói xong còn chớp mắt.
Trong sự kích động, Lộ Phong muốn nói cho cô biết cuộc hôn nhân của bọn họ chính là như thế, dù thỏa thuận trước hôn nhân là do cô muốn ký nhưng anh cũng không phản đối.
Vậy nên anh chính là người không có phẩm chất đó.
Im lặng mấy giây, Lộ Phong nói: “Em đừng chắc chắn quá thì tốt hơn.”
Câu này nghe như thể không đồng ý với lời cô nói nhưng cũng không giống phản đối, có hàm ý khác.
Nhưng Nguyễn Văn Văn không nghĩ nhiều, vứt lời anh khuyên ra sau đầu, vừa định đứng dậy dính lấy anh thì vô tình nhìn thấy gối dựa dưới chân.
Mí mắt giật mấy lần.
Cô vẫn luôn cố gắng xây dựng hình tượng tiểu tiên nữ xinh đẹp yêu kiều đáng yêu trước mặt Lộ Phong, nhưng trước mặt có vẻ hơi lỗi rồi.
Cô phải cứu vãn.
Cô cười hi hi với Lộ Phong, bỏ chân ra, quay người nhặt gối ôm dưới đất lên: “Chồng ơi, anh đừng hiểu lầm, em không cố tình ném đâu, chỉ trượt tay thôi.”
Để chứng mình là mình trượt tay, cô nhặt lên rồi nhẹ nhàng phủi bụi trên đó, phủi sạch rồi cẩn thận đặt lại chỗ ban đầu.
Sau đó đột ngột nhìn Lộ Phong như đang nói: Em không lừa anh mà, em là thục nữ thật đấy.
Còn chớp mắt.
Lộ Phong: “…”
Nguyễn Văn Văn đứng dậy bước lại gần, nhào vào lòng Lộ Phong: “Chồng ơi, tay em đau.”
Lúc trước cô không cẩn thận làm tay bị bỏng, ban nãy vừa mới bôi thuốc, chắc giờ thuốc đã hết tác dụng nên tay lại đau.
Lộ Phong cụp mắt hỏi: “Muốn đi bệnh viện sao?”
“…” Sao lần nào có chuyện cũng muốn đi bệnh viện thế, mùi thuốc khử trùng ở đó thơm lắm à?!
Nguyễn Văn Văn quàng tay qua eo anh làm nũng: “Không đến bệnh viện, anh thổi cho em nhé?”
“Được.” Lộ Phong cầm tay cô lên, cúi đầu kề sát gần, dịu dàng thổi.
Hơi thở mát mẻ phả lên mu bàn tay làm dịu cơn đau, Nguyễn Văn Văn mở to mắt nhìn anh chăm chú, ánh mắt tràn đầy hình bóng anh, chan chứa tình yêu.
Chồng cô tốt thật đấy!
Cô muốn yêu anh cả đời.
Chu Hải bị đụng gãy mũi giờ đang rửa sạch trong phòng vệ sinh, có tài liệu cần phải ký gấp, không tìm thấy Chu Hải, thư ký Tiểu Mã đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Cốc cốc cốc.” Gõ cửa.
Cửa mở ra.
Cậu ta bước vào trong: “Tổng giám đốc Lộ, tổng giám đốc Lộ.”
Tiểu Mã mới vào làm tập đoàn Lộ thị chưa lâu, ấn tượng với ông chủ chỉ có một chữ: Lạnh.
Nếu phải thêm từ bổ nghĩa thì là: lạnh lùng.
Cậu ta vào công ty được gần hai tháng rồi mà chưa từng thấy ông chủ cười, sau khi vào, cậu ta nhẹ nhàng gọi mấy tiếng: “Tổng giám đốc Lộ, tổng giám đốc Lộ, tổng giám đốc Lộ.”
Thấy không ai trả lời, cậu ta đặt tài liệu lên bàn làm việc, lúc quay người đi thì vô tình liếc thấy cánh cửa bên trong.
Cửa hé ra một khe không lớn cũng không nhỏ.
Trùng hợp là đằng sau cánh cửa có đặt một chiếc gương dựa tường, hình ảnh trong gương soi thẳng vào mắt Tiểu Mã, Tiểu Mã liền quay đầu nhìn lại trong vô thức.
Sau khi thu hồi tầm mắt, phát hiện hai bóng người phản chiếu trong gương.
Một cao một thấp.
Người cao là tổng giám đốc Lộ.
Người thấp là thư ký mới tới ngày hôm nay, cậu ta còn chưa biết tên của thư ký.
Sau đó cậu ta thấy được một cảnh tượng đầy ngỡ ngàng.
Ông, chủ, thổi, lên, mu, bàn, tay, thư, ký, mới.
Sợ bản thân nhìn lầm, cậu ta còn lau mắt rồi mới nhìn lại.
Không sai.
Ông chủ thực sự thổi tay cho thư ký mới, đã vậy ánh mắt còn rất dịu dàng, động tác nhẹ nhàng khiến ai nhìn cũng đều cảm thấy giữa bọn họ có gì đó.
???!!!
Tiểu Mã từ một con ngựa bình tĩnh biến thành con ngựa bị khiếp sợ.
(Chơi chữ: Mã là con ngựa)
Cậu ta nín thở lặng lẽ đi ra khỏi văn phòng, từ từ đóng cửa lại.
Sau đó.
Chạy như điên vào phòng thư ký.
Tiếng tông cửa “rầm” một cái vang lên.
Cậu ta chẳng thèm để ý, thở hổn hển nói: “Có, có chuyện rồi.”
Tiếp sau đó.
Nhóm chat nhỏ của công ty điên cuồng thảo luận cùng một chủ đề.
[Aaaaaa, tổng giám đốc Lộ thổi tay cho thư ký mới.]
[Đệt, thật hay giả vậy.]
[Người như tổng giám đốc Lộ sao có thể làm chuyện ấu trĩ như thế chứ, đừng có nói nhảm.]
[Này này, có người tận mắt nhìn thấy đấy, sao có thể là nói nhảm được.]
[Đệt, có người nhìn thấy tận mắt thì chuyện này chắc chắn là thật rồi.]
[Không phải tổng giám đốc Lộ đã kết hôn rồi à, nếu để cô Lộ biết được chẳng phải là xong đời sao?]
[Đúng rồi, mọi người có ai từng thấy cô Lộ trông như thế nào không?]
Phía dưới là một loạt câu trả lời: [Chưa từng.]
Không bao lâu sau, chủ đề lại chuyển về mấy chuyện kiểu như “tổng giám đốc Lộ đối xử với thư ký mới thật tốt”, “giữa tổng giám đốc Lộ và thư ký mới nhất định là có gì đó”, “mười chuyện không thể nói rõ của hôn nhân nhà giàu”.
Còn mở một cuộc thảo luận chuyên sâu.
Chu Hải đi từ phòng vệ sinh ra, thấy cửa phòng thư ký cứ chốc chốc lại có người thò đầu vào thăm dò, anh ta đi tới, lạnh giọng hỏi: “Làm xong việc rồi à?”
Mấy cái đầu vèo cái rụt lại.
Chu Hải vừa mới trở lại chỗ ngồi, một vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lộ thị đi tới cười hỏi: “Trợ lý Chu, tổng giám đốc Lộ với thư ký mới có quan hệ gì thế?”
Chu Hải theo nguyên tắc việc công xử theo phép công mà trả lời: “Hay là giám đốc Tôn cứ hỏi thẳng tổng giám đốc Lộ đi.”
Hỏi thẳng hả?
Thế có mà còn khó coi hơn cả chết nữa.
Giám đốc Tôn ho nhẹ một tiếng, nhìn Chu Hải với vẻ mặt đầy xem thường sau đó thong thả rời đi.
Hai người trong văn phòng lại không hề hay biết tình hình bên ngoài, vẫn đang “nhìn nhau trìu mến”.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Nguyễn Văn Văn, Lộ Phong đúng là đang nhìn cô, chẳng qua anh đang nghĩ có nên nói cho cô biết chuyện bọn họ có thỏa thuận trước hôn nhân hay không. Nếu không nói chuyện này, về sau cô biết được liệu có phải sẽ vô cùng tức giận không?
Nhưng nếu nói ra, có phải bây giờ cô cũng sẽ rất tức giận hay không?
Suy tư một lúc, anh do dự hỏi: “Em rất ghét thỏa thuận trước hôn nhân à?”
Vấn đề này trong mắt Nguyễn Văn Văn vô cùng quan trọng: “Phải, rất ghét.”
Lộ Phong nói: “Vậy nếu chúng ta…”
Nguyễn Văn Văn ngắt lời anh, mi mắt cong lên cười rạng rỡ: “Chồng, em biết chúng ta chắc chắn sẽ không làm vậy, anh cũng sẽ không làm chuyện như vậy, chúng ta kết hôn là vì tình yêu mà phải không?”
“…” Được rồi, chủ đề này kết thúc.
Nguyễn Văn Văn không chú ý tới vẻ do dự trong đáy mắt Lộ Phong, cô đang đắm chìm trong niềm vui khi cô thích anh mà anh cũng thích cô, âm thầm cảm thán: mình thật hạnh phúc!
Ngày đầu đi làm khá phong phú vui vẻ, sau khi tan làm Nguyễn Văn Văn còn cố ý chờ tất cả mọi người về hết mới rời đi.
Không còn cách nào, cô muốn về nhà cùng Lộ Phong, nhưng anh lại nói không thể để người trong công ty biết quan hệ của bọn họ.
Thế nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi, chờ tới lúc không còn ai khác mới ngồi vào xe anh.
Có lẽ Lộ Phong ý thức được rằng để cô phải chờ đợi là không tốt, cho nên đã chuẩn bị sẵn quà tặng. Nguyễn Văn Văn vừa mới ngồi vào trong xe, một bó hoa hồng lớn đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô để lộ vẻ mặt kinh ngạc, đuôi mắt cong cong, tay che miệng. Không bao lâu nước mắt dâng lên đọng lại trên hàng mi dài, vô cùng cảm động: “Chồng ơi, cảm ơn anh.”
Cảnh tượng này đã xuất hiện quá nhiều lần trong giấc mơ của cô, nhất là những năm tháng cô thích thầm anh. Cô đã chờ đợi sẽ có một ngày anh ôm hoa tươi đứng trước mặt cô như vậy.
Cho dù chẳng nói gì, cô cũng vô cùng vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận