Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 87


Người khác sau khi thỏa mãn thì sẽ mệt mỏi và không muốn hoạt động, vừa gục đầu xuống là lập tức ngủ thiếp đi. Trước đó Nguyễn Văn Văn cũng có loại tình trạng này nhưng dạo gần đây thì không như vậy, người mệt mỏi và buồn ngủ nhưng mà ngủ không ngon lắm vì lúc nào cũng nằm mơ.

Người đàn ông và người phụ nữ lại xuất hiện, lần này xem như là lần hoà bình nhất do không có cãi vã. Người đàn ông mua cho người phụ nữ rất nhiều quà, trang sức, đá quý, quần áo, giày dép và mỹ phẩm, túi lớn túi bé chất đầy bàn và ghế sô pha.

Người phụ nữ nhìn những món quà này, môi hơi nhếch lên, đầu ngón tay lướt qua một đống gói quà.


Người đàn ông hỏi: “Thích sao?”

Người phụ nữ đáp: “Cũng được.”

Người đàn ông dịu dàng nói: “Vẫn còn vài thứ nữa đang trên đường tới.”

Người phụ nữ cong môi: “Vâng.”

Đêm nay đã định trước là sẽ khác biệt, hiếm khi thấy người phụ nữ chủ động ôm cổ người đàn ông. Âm nhạc nổi lên và bọn họ ôm nhau khiêu vũ.

Lúc đầu giữa hai người vẫn còn một ít khoảng cách, sau đó người phụ nữ dựa vào trong lòng ngực người đàn ông, tiếng nhạc du dương và uyển chuyển, bầu không khí tốt đẹp hiếm thấy.

Hình như người đàn ông rất quý trọng cảnh tượng trước mắt này, cánh tay thả lỏng vòng qua eo cô ấy, khóe miệng nhếch lên nụ cười mờ nhạt.


Khi Nguyễn Văn Văn nhìn thấy tươi cười trên mặt anh thì không khỏi có cảm giác khá quen thuộc, cô cố gắng nhìn đến khuôn mặt của anh nhưng vẫn không thấy được.

Cả khuôn mặt anh giấu kín ở bóng tối, chỉ lộ ra môi cùng cằm.

Cô di chuyển để cố gắng nhìn mặt người phụ nữ, khuôn mặt người phụ nữ vùi vào trước người anh, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn và vành tai nhỏ xinh.

Cảm giác thất bại tràn ngập ở trong tim khiến Nguyễn Văn Văn hơi bất lực, tại sao không nhìn thấy được chứ.

Đột nhiên.

Có âm thanh vang lên.

Người đàn ông và người phụ nữ bị hoảng sợ, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn lại, là trên bức tranh trên tường rơi xuống dưới.

Nguyễn Văn Văn nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Lúc trước cô không có chú ý tới chỗ có bức tranh, nhấc chân tới gần thì bức tranh đã bị cầm lên.

Người phụ nữ đi tới, khom lưng nhặt lên bức tranh trên mặt đất, người đàn ông ngăn lại cô: “Đừng động vào.”

Nói xong thì cầm lấy bức tranh rồi xoay ngược lại, phản chiếu hình ảnh trên đó. Rất trùng hợp là khuôn mặt trên đó cũng nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn đến môi và cằm.

Nguyễn Văn Văn:…… Đúng là một sự trùng hợp chết tiệt.

Cô khẽ thở dài một tiếng, đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên dừng lại, tiếp đó mở to hai mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa sổ thủy tinh.

Có hai bóng người phản chiếu ở đó, một cao một thấp, cao là người đàn ông, thấp là người phụ nữ.

Nhưng mà, điều khiến Nguyễn Văn Văn giật mình nhất là khuôn mặt của bọn họ được phản chiếu trên đó. Tuy rằng rất mơ hồ nhưng cô liếc mắt một cái thì nhận ra được.

Đường nét trên khuôn mặt người phụ nữ đẹp đẽ như tranh vẽ, đôi mắt hẹp dài, là cô.

Khuôn mặt người đàn ông khắc sâu, đường nét khuôn mặt ba chiều rõ ràng, môi mỏng, là Lộ Phong.

!!!!!!!

Nguyễn Văn Văn giơ tay che miệng, biểu cảm không thể tưởng tượng được.

Chốc lát sau, cô dụi mắt và nhìn lần nữa.

Đúng là cô và Lộ Phong.

???!!!!

Cô vẫn không tin được, xoay người lại thì nhìn thấy một nam một nữ cách một gang tấc bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt cũng không còn mơ hồ.

Cô nhìn những đường nét quen thuộc trước mắt mình và sững sờ, đúng là... cô và anh.

“Cốp” Nguyễn Văn Văn rớt từ trên giường xuống dưới, đầu đập vào góc giường, cô ôm đầu kêu rên: “A, đau quá.”

Đôi mắt cô từ từ mở ra và lọt vào tầm mắt là cách bày biện trang trí quen thuộc. Giường, cái tủ, ghế dựa, dép lê, đây là phòng ngủ của cô và Lộ Phong.

Cô lặng lẽ đứng dậy từ dưới sàn, xốc lên chăn rồi nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.

Bỗng dưng, cô lại mở bừng mắt, từ từ, cô mới vừa mơ thấy cái gì??!!

Người đàn ông ư?

Người phụ nữ ư?

Lộ Phong sao!

Cô sao!!

Tim của Nguyễn Văn Văn đập bùm bùm loạn xạ, nhìn chằm chằm trần nhà đến quên phản ứng lại.

Không đúng, tại sao lại có thể là Lộ Phong và cô được chứ?

Cô lắc đầu, không đúng, không thể nào là cô và Lộ Phong được. Lại nhắm mắt lại thêm lần nữa, trong đầu cô hiện lên tất cả cảnh ở trong mơ một cách rõ ràng.

Chân dung, khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt của người phụ nữ…

Chân dung!!

Nguyễn Văn Văn xốc chăn lên, bước xuống giường, chạy nhanh tới phòng khách, tìm một vòng trên vách tường, đúng là có mấy bức tranh, nhưng trong bức tranh lại không có cô.

Cô lại đi đến phòng khách, trong phòng khách cũng không có, cô tìm kỹ ở ở hành lang dài, cũng không có. Ngay sau đó cô lại đi xuống tầng, vẫn như vậy là không có.

Thím Chu thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô thì ngạc nhiên hỏi: “Mợ chủ, mợ đang làm cái gì đó?”

Nguyễn Văn Văn đi tới, kéo thím Chu hỏi: “Cháu có bức chân dung nào không?”

Thím Chu sửng sốt: “Chân dung gì?”

Nguyễn Văn Văn nói: “Chân dung cháu ấy.”

Thím Chu lắc đầu: “Tôi chưa từng nhìn thấy.”

Nguyễn Văn Văn không nói được là thất vọng hay là thứ gì khác, chậm rãi buông lỏng tay: “Vậy thì không có chuyện gì nữa đâu.”

Nói xong, cô xoay người đi lên trên lầu.

Thím Chu nhớ tới cái gì, vỗ nhẹ vào đầu mình: “Đúng rồi mợ chủ ơi, hình như ở trong phòng đọc sách của cậu chủ có đó.”

Nguyễn Văn Văn dừng lại, xoay người nhìn bà ấy: “Thím chắc không?”

Thím Chu nói: “Tôi cũng không chắc lắm, hình như …”

Nói còn chưa dứt lời, Nguyễn Văn Văn đã chạy một mạch lên tầng, lập tức đi về phía phòng sách. Nhìn tay nắm trước phòng, cô hít sâu một hơi.

Trong lòng thầm nói: “Chắc là không có, chắc là không có, đó chỉ là một giấc mơ thôi.”

Cô run rẩy vươn tay ra, từng chút từng chút tới gần, đầu ngón tay cô rơi xuống tay nắm cửa. Cô nuốt nước miếng, trái tim run lên, mắt nhắm lại, dùng sức đẩy…

Không thấy cánh cửa xê dịch.

???!!!!

Nguyễn Văn Văn mở mắt ra, lại xoay xoay, vẫn không mở được.

Không phải, tại sao còn khoá cửa lại chứ?

Cô lại đi xuống tầng một lần nữa, hỏi: “Thím Chu, chìa khóa phòng đọc sách trên tầng đâu?”

Thím Chu đi ra từ trong phòng bếp: “Mợ chủ, chìa khóa là do cậu chủ cầm mà.”

“Anh ấy đâu?”

“Sáng nay cậu chủ có cuộc họp, cho nên đi trước rồi.”

“…” Lúc đi còn rất vội.

“Chìa khóa dự phòng đâu?”

“Đều ở trong tay cậu chủ hết rồi.”

“Cả ba chiếc đều ở trong tay anh ấy sao?”

“Đúng vậy.”

Nguyễn Văn Văn tỏ vẻ chết lặng, một mình anh cầm nhiều chìa khóa như vậy làm gì chứ?

Thím Chu thấy cô nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Mợ chủ, mợ vào phòng sách có chuyện gì sao?”

Nguyễn Văn Văn mím môi, tùy tiện tìm một cái cớ: “À, tìm quyển sách để đọc ấy mà.”

Thím Chu: “Mợ chủ đây thích học tập ghê.”

Nguyễn Văn Văn: “…” Thật ra cũng không có.

Không có chìa khóa, đồ vật muốn nhìn cũng không nhìn thấy, Nguyễn Văn Văn nhíu mày suy nghĩ rất nhiều, lấy chìa khóa là chuyện không thể, vậy cô càng phải lặng lẽ lấy được chìa khóa tới tay, còn chuyện lặng lẽ như thế nào thì cô đã nghĩ xong rồi.

Lặng im một lúc, cô đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt xong, thì thay quần áo đi xuống tầng, ăn bữa sáng đơn giản rồi đến gara “chọn” xe.

Sở dĩ cô dùng cái chữ “chọn” này, là bởi vì bên trong thật sự quá nhiều xe, đếm kỹ ra thì đã vượt qua mười chiếc, hơn nữa giá của cái sau còn cao hơn cái trước.

Cô chọn ra một chiếc xe nhìn bình thường nhất từ trong đông đảo siêu xe kia, là chiếc BMW màu đỏ. Nguyên nhân cô “khiêm tốn” như vậy cũng là vì sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.

Dù sao thì ở trong mắt mọi người thì cô chỉ là một người trợ lý nho nhỏ, không có khả năng lái một chiếc xe quá tốt.

Trên đường, tiếng chuông điện thoại của Nguyễn Văn Văn vang lên, là Trâu Mỹ gọi điện thoại tới. Tối hôm qua Trâu Mỹ chạy deadline tới tận rạng sáng, luôn bận công việc cho nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, lúc này nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ của Nguyễn Văn Văn thì vội gọi lại.

“Cậu đang làm gì?” Trong miệng cô ấy có nước súc miệng cho nên nói không quá rõ ràng.

“Trên đường đi làm.” Nguyễn Văn Văn nói.

Trâu Mỹ: “Sớm vậy sao?”

Nguyễn Văn Văn: “Có chút việc cần phải đi sớm một chút.”

Trâu Mỹ nhớ tới chuyện tối hôm qua cô gọi điện thoại đến, giải thích nói: “Tối hôm qua tớ bận quá, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cậu tìm tớ có chuyện gì?”

Nguyễn Văn Văn bala bala nói suy đoán của mình ra xong, lại nói tiếp: “Cậu nói xem, có phải Lộ Phong có chuyện gì gạt tớ không?”

“Khụ khụ khụ.” Trâu Mỹ bị sặc nước súc miệng, sau khi bình tĩnh lại mới nói: “Chắc là không đâu nhỉ?”

“Vậy cậu nói xem vì sao anh ấy lại khóa cửa phòng sách lại?” Vấn đề này rất nghiêm trọng.

“Chắc là tiện tay thôi.” Trâu Mỹ giải thích: “Cũng giống như chúng ta cũng sẽ làm chút chuyện tiện tay ấy.”

“Cậu sẽ tiện tay cầm cả ba chiếc chìa khóa đi hết hả?”

“Ặc... Cũng không đến nỗi đó.”

“Cho nên tớ cảm thấy chắc chắn là anh ấy có vấn đề.”

“Nói rõ xem nào.”

“Không chừng anh ấy cất giấu thứ gì mờ ám trong phòng đọc sách ấy.”

“Hả? Cái gì mờ ám cơ?”

“Ánh trăng sáng, bạn gái cũ gì đó.”

“…” Cho cậu cái bút tiếp tục viết nữa đi.

Trâu Mỹ ngượng ngùng nói: “Tớ cảm thấy cậu không phù hợp làm trợ lý cho lắm, có một việc này thật ra rất phù hợp với cậu đó.”

Nguyễn Văn Văn: “Việc gì cơ?”

Trâu Mỹ: “Biên kịch.”

Nguyễn Văn Văn: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận