Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 104
Sau đó.
Anh đặt một nụ hôn thật sâu lên môi Nguyễn Văn Văn, nơi đó đã bị người nào đó đóng dấu.
Cô thở hổn hển, kéo cánh tay anh, run rẩy nói: "Được... Được rồi."
Lộ Phong còn chưa xong, anh móc lấy tóc mai của cô dỗ dành: “Đến lượt em rồi.”
"Hả? Tôi cái gì?" Nguyễn Văn Văn trông có vẻ hơi sững sờ, lông mi run rẩy, nhấp nháy như những chiếc quạt hương bồ.
Lộ Phong cúi đầu áp trán vào trán cô, mí mắt rũ xuống nói: "Đến lượt em đóng dấu."
Nguyễn Văn Văn: "..."
...
Tiết trời tháng chín âm u mù mịt, mưa cũng vậy, vừa nói đã đến, buổi tối không có dấu hiệu mưa, đến mười một giờ đêm trời bắt đầu mưa.
Nguyễn Văn Văn nép vào trong ngực Lộ Phong, đầu tựa vào cằm anh, cánh tay tùy ý đặt trên người anh, vừa nghe thấy tiếng sấm đùng đùng cô đã bị dọa một phen.
Lộ Phong vỗ lưng cô an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Không biết là vì lời nói của anh quá thần kỳ, hay là vì có người ở bên cạnh, Nguyễn Văn Văn thật sự không sợ nữa, thậm chí còn mơ một giấc mộng đẹp.
Trong giấc mơ, cô thấy mình quay trở lại trường học, cô nhìn thấy Lộ Phong khi anh còn là một thiếu niên, anh đang trò chuyện với các bạn cùng lớp dưới bóng cây. Ánh sáng chiếu xuống lướt qua khuôn mặt anh làm cho các đường nét trên khuôn mặt hiện lên đẹp hơn, khuôn mặt tuấn tú trở nên góc cạnh rõ rệt.
Thanh niên có làn da trắng nõn, bị phơi nắng lâu ngày nên da mặt trở nên hồng hào, bóng của hàng lông mi chiếu xuống cũng rất dài, những tia nắng xen kẽ giữa bóng mi lúc ẩn lúc hiện.
Hình như bạn học kể một câu chuyện hài thú vị, anh nhếch khóe môi cười nhẹ, độ cong khóe môi không rõ lắm nhưng dù như vậy cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Thỉnh thoảng có người nhìn qua bọn họ, ánh mắt học sinh nam mang vẻ soi mói, ánh mắt học sinh nữ đầy ý tán thưởng.
Một trong số đó là của Nguyễn Văn Văn, cô trốn sau gốc cây nhìn anh không rời mắt, cô mím môi, không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không.
Đầu ngón chân khẽ nhúc nhích, rồi dừng lại, rồi rút vào, lại tiến lên, lại dừng lại, lại rút vào, lặp đi lặp lại mấy lần, bỗng người dưới bóng cây biến mất, cô vội vàng đuổi theo.
Cô đi vội không nhìn rõ đường nên vấp phải một hòn đá, lúc sắp ngã xuống đất thì bỗng có một cánh tay đỡ lấy cô, nơi tiếp xúc có cảm giác nóng rát, cô cúi đầu nhìn xuống, cô nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo lành lạnh, người đó kéo nhẹ tay cô, cô lập tức ngã vào vòng tay của người đó.
Ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất lốm đốm bóng đen, bóng của hai người họ cũng lẫn vào trong đó.
Cô ngẩng đầu nhìn, sâu trong đáy mắt cô hiện ra khuôn mặt thanh tú, hàng lông mày tuấn tú, đuôi mắt dài, làn da trắng nõn lạnh lùng cùng đôi môi mỏng.
Là anh.
Đàn anh.
Lộ Phong.
Trong khoảnh khắc đó, tim cô đập nhanh hơn, cô không thở được, hàng lông mi không ngừng run rẩy, cô căng thẳng đến mức không nói nên lời.
Chàng trai cụp mắt xuống nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và giọng nói ấm áp: "Bạn học này, bạn đang giẫm lên chân của tôi."
"À..." Nguyễn Văn Văn lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống, thảo nào cô cảm thấy dưới chân có thứ gì đó, hóa ra là cô giẫm phải chân anh, lập tức vội vàng lùi lại.
Trong cơn hoảng loạn, chân trái giẫm phải dây giày của chân phải.
Sau đó.
Cơ thể lại ngã sang một bên.
Trước khi ngã xuống, ai đó đã nắm lấy eo cô, ánh mắt người ôm cô hiện lên ý cười nhẹ.
"Bạn học, tôi cứu bạn hai lần, bạn định báo đáp tôi như thế nào?"
Cô không biết là do ánh sáng quá chói mắt hay do anh quá sáng chói, cô nghe thấy nhịp tim của chính mình, vừa nặng vừa nhanh, con nai ngây thơ suýt chút nữa đã bay khỏi lồng ngực cô, cô mím môi nuốt nước bọt.
Sau đó cô nghe thấy chính mình nói: "Lấy thân báo đáp, anh có chịu không?"
Khi cô nói điều này, thì lập tức sững sờ, Lộ Phong là ai? Hotboy lạnh lùng của trường có vô số người đang theo đuổi.
Anh lạnh lùng và kín đáo, làm sao người bình thường có thể lọt vào mắt xanh của anh.
Thình thịch.
Thình thịch.
Tim cô đập nhanh hơn.
Một giọng nói vang lên bên tai cô: Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi.
Sau đó một giọng nói khác vang lên: Đừng có mơ nữa, làm sao anh ấy có thể đồng ý chứ, mau tỉnh lại đi.
Mặt trời chói hơn khiến cô phải nheo mắt lại, bóng người bên trên có chút mơ hồ, hy vọng trong lòng cũng dần nhỏ lại.
Đúng vậy, anh sẽ không chọn cô đâu.
Cô vịn cánh tay anh đứng thẳng lên, khi cô vừa mở miệng định nói gì đó thì một giọng nam trong trẻo dễ nghe truyền đến.
"Được thôi."
Nguyễn Văn Văn: "..."
Kinh ngạc bất ngờ ập đến, cô sửng sốt, khóa chặt ánh mắt anh, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh nghiêm túc đấy chứ?”
Chàng trai véo mặt cô: "Sao, muốn nuốt lời à?"
Cô lắc đầu thật mạnh: "Không."
Giọng nói rất gấp gáp, như thể nếu cô trả lời muộn sợ anh bỏ chạy mất.
Cô mím môi khẳng định lần nữa: "Anh... anh nói thật sao?"
Ngón tay thon dài lạnh như băng của chàng thiếu niên đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa một cái, sau đó lại dời tới gáy cô, nghiêng đầu hôn lên.
Cô trợn to mắt, một lúc lâu cũng không nhúc nhích, trong đầu cô là tiếng cười cứ lặp đi lặp lại, ha ha ha ha, bọn họ hôn nhau rồi, bọn họ hôn nhau rồi.
Đằng sau sự kinh ngạc là sự vui mừng, niềm vui sướng quá lớn khiến cô cảm thấy lâng lâng.
Cô high hơi quá đà, trong lúc mơ màng đã đá ai đó một cú.
“Ầm” Có người rơi xuống giường.
Cô trở mình, hai chân kẹp lấy chăn rồi ngủ tiếp, khóe môi cong lên, mãi một lúc lâu, nụ cười trên mặt vẫn không phai nhạt, thỉnh thoảng còn chu môi vài lần.
“…” Lộ Phong bò dậy, không nói nên lời, ngay cả anh cũng không nhớ nổi đây là lần thứ mấy cô đá anh xuống giường rồi.
Anh vừa mới leo lên, còn chưa kịp nằm xuống, cằm anh đột nhiên nhận thêm một cú, cú đá này rất mạnh, chẳng những môi bị trầy mà trên cằm cũng bầm tím một mảng.
Lộ Phong: !!!
….
Chu Hải không chỉ liếc trộm Lộ Phong một lần, anh ta nhìn đôi môi bị nứt với vết bầm tím trên cằm anh, thật sự không biết ông chủ đã làm gì, chỉ trong một đêm đã bị đánh thành ra như thế.
Sau đó anh ta đột nhiên nhớ tới, à đúng rồi, cô chủ.
Ánh mắt đánh giá càng trở nên sâu xa, phát ra suy nghĩ từ tận đáy lòng: Không ngờ cô chủ lại mạnh như thế, một đêm đã có đánh ông chủ thành ra như thế.
Như vậy cũng…
Quá kịch liệt.
Thật ra cũng không thể trách anh ta nghĩ như thế, vì gương mặt này của Lộ Phong quá mức hoàn hảo, đột nhiên xuất hiện “tỳ vết” thế nên trông vô cùng bắt mắt.
Không chỉ có mình Chu Hải chú ý tới, vừa nãy lúc họp, mấy giám đốc điều hành cũng chú ý tới, còn kéo Chu Hải ra hóng chuyện, hỏi tổng giám đốc Lộ thế là thế nào?
Bị bạo lực gia đình sao?
Đừng nói Chu Hải không biết, cho dù có biết anh ta cũng sẽ không nói cho người ngoài biết, anh ta vỗ vai đối phương, nhắc nhở: “Phó tổng giám đốc Lưu, anh cứ hoàn thành bổn phận của mình là được rồi, vẫn nên ít hỏi thăm về tổng giám đốc Lộ thì tốt hơn.”
Nhưng anh ta cũng rất tò mò đấy, chỗ đó trông không giống vết cắn, sức của cô chủ thật sự lớn như thế sao?
Câu tò mò hại chết mèo gì đó, vừa nói đã tới trước mắt.
Lần thứ năm Chu Hải liếc trộm, Lộ Phong dừng bút, chậm rãi ngẩng đầu lên, tựa lưng vào ghế, lạnh nhạt hỏi: “Trợ lý Chu, cậu có chuyện gì sao?”
Chu Hải lắc đầu: “Không có gì.”
Lộ Phong nói: “Trên mặt tôi có nhân dân tệ à?”
“…” Chu Hải bị phản bác lại, không dám thở mạnh, xem ra có câu chuyện đằng sau vết thương kia.
Ban ngày thành một điểm tham quan, người này nhìn một chút, người kia nhìn một chút, buổi tối lúc mấy người tụ tập, Triệu Can suýt nữa đã cười sặc sụa: “Lộ Phong, mặt mũi cậu bị gì thế? Không phải bị em dâu đánh đó chứ?”
Con người anh ta vẫn luôn nhảy nhót điên cuồng bên bờ vực cái chết, giẫm phải mìn một cách chính xác.
Anh ta tặc lưỡi hai tiếng: “Cậu làm chuyện thất đức gì mà bị đánh thành ra như thế vậy?”
“Tôi đoán thử nhé, đừng nói là cậu cứng rắn ép buộc cô ấy đấy?”
“Cậu nói cậu xem, học cái gì không học lại đi học cướp, bị đập rồi đúng không.”
Anh ta vừa tiếc thương vừa cười tới mức bả vai run run, Lộ Phong liếc xéo anh ta một cái.
Miệng của Triệu Can vẫn không biết chừng mực: “Em dâu lợi hại thật đấy!”
Thường Bân đá anh ta một cái: “Đủ rồi đấy, ngừng được rồi!”
Triệu Can cười tới mức run rẩy: “Tới đây, chúc mừng một chút.”
Bản thân nói xong còn tự cạn trước nửa ly, thoải mái quá.
Lộ Phong ngồi ở vị trí khuất bóng theo thói quen, gương mặt nửa sáng nửa tối, ánh mắt cũng mờ tối, nói với giọng điệu lạnh lẽo: “Cười đủ chưa?”
“Đủ, đủ rồi.” Triệu Can nhìn vết rách trên khóe môi anh, bả vai run run càng mạnh hơn, suýt nữa đã cười đến nội thương.
Em dâu đúng là một nhân tài!
Lộ Phong cũng lười để ý tới anh ta, nghiêng đầu nhìn Thường Bân: “Cánh tay của cậu thế nào rồi?”
Thường Bân trả lời: “Không sao, bôi thuốc là được.”
Lộ Phong gật đầu một cái, bỏ ly xuống, vừa cài nút âu phục vừa nói: “Thế các cậu uống đi, tôi đi trước.”
Triệu Can cản anh lại: “Đi vội như thế làm gì?”
Lộ Phong khoan thai trả lời: “Về quỳ sầu riêng.”
Triệu Can: “…”
Thường Bân: “…”
Chờ tới khi anh đi rồi, Triệu Can mới phản ứng lại: “Có thật không vậy?”
Thường Bân nhìn anh ta với ánh mắt như muốn nói chỉ số IQ của anh ta thật đáng lo đấy: “Cậu nói xem?”
…
Trên đường về, Lộ Phong có đi ngang qua một tiệm bán hoa, anh bảo tài xế dừng lại bên đường, sau đó bước xuống xe đi vào tiệm bán hoa, lúc đi ra trên tay ôm thêm một bó hoa hồng.
Anh nhìn bó hoa bèn nghĩ tới vẻ mặt Nguyễn Văn Văn khi nhận được bó hoa, khoé miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên, chắc chắn cô sẽ rất vui.
Ngồi lên xe không bao lâu, lại đi ngang qua một siêu thị, xuống mua nguyên liệu nấu ăn, cũng lâu rồi anh chưa nấu ăn cho cô, vừa khéo tối nay rảnh rỗi, anh muốn nấu cho cô.
Mua hoa và nguyên liệu xong, không thể thiếu đồ ăn vặt, anh lại mua một ít, lúc trả tiền, bà bác đứng phía sau thấy anh lịch sự đẹp trai thì nhớ lại con gái mình còn chưa có bạn trai, chủ động bắt chuyện: “Cậu nhóc, cậu mua nhiều đồ ăn vặt như thế là mua cho ai đấy?”
Đây chính là bước làm quen đầu tiên, bà bác cũng chết ở bước đầu tiên.
Bình thường Lộ Phong cũng không quá để ý tới câu hỏi của người lạ, nhưng hôm nay tâm trạng anh tốt thế nên chủ động lên tiếng: “Con gái tôi.”
Bà bác đang nghĩ tới việc tìm bạn trai cho con gái: “…” Haizz, lại là một con heo tốt bị cải trắng lừa mất.
Lúc này, cây cải trắng nào đó như đang ngồi trên bàn chông, chị em gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài dạo phố, lúc đầu cô cũng không định đi nhưng không chịu đựng nổi việc đối phương cứ luôn miệng nài nỉ nên cô không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Cô nghĩ đi dạo phố xong thì về sớm một chút, nào ngờ lại trùng hợp như thế chứ. Vừa đi dạo một chút, đã gặp bạn học chung thời đại học của chị em, giám đốc một công ty nào đó, đối phương mời hai người dùng cơm tối.
Tối hôm qua, Nguyễn Văn Văn không về nhà ăn cơm tối, bụng suýt nữa đã bị xé rách, tối nay nói gì cũng không dám, thế là nhẹ giọng nói: “Hai người ăn đi, tôi về trước.”
Cô em gái không đồng ý, kéo cánh tay cô không buông, sau đó, sau đó cô ấy lại chớp mắt muốn khóc.
Nguyễn Văn Văn bế tắc, chỉ có thể đồng ý, vốn định gửi tin nhắn cho Lộ Phong, vừa lấy điện thoại ra thì phát hiện đã hết pin.
Thật là…
Đúng lúc.
Nào ngờ sau đó lại càng đúng lúc.
Lộ Phong nhớ cô thích ăn cá Chu Ký, thế là bảo tài xế đi vòng đến Chu Ký. Lúc chờ đèn xanh anh vô tình liếc ra ngoài của xe, dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh nhìn kỹ lại, đúng là quen thuộc.
Con ngươi anh híp lại, anh lấy điện thoại di động ra, một lúc sau bên kia truyền tới giọng nói máy móc: “Chào quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Nụ cười trên mặt Lộ Phong nhanh chóng biến mất, liếc nhìn về phía kia một lúc lâu cũng không rời mắt.
Đèn xanh sáng lên, xe rời đi, khi đến trước giao lộ, anh nói: “Quay đầu.”
Sau khi lái xe đến vị trí vừa rồi, cửa kính chậm rãi hạ xuống, con ngươi đen láy rất nặng nề giống như bóng đêm.
Anh lại lấy điện thoại ra gọi lần nữa, đổ chuông mấy tiếng, đối phương nhận máy.
Sau đó.
Anh nhìn thấy người vốn đang dùng cơm, lúc này cầm điện thoại đứng dậy rời đi, không bao lâu sau lại đi đến gần cửa, nơi đó ít người, dễ nói chuyện điện thoại.
Cô nghe: “Alo.”
Lộ Phong hơi nhíu mày lại: “Em đang ở đâu?”
Nguyễn Văn Văn nhớ tới lời cảnh cáo của anh trước đó, nhanh trí nói: “À, tối nay tôi không về nhà ăn cơm đâu, tôi ăn cơm với bố.”
“Bố em à?”
“Đúng, bố tôi.”
Cũng thật đúng lúc, lúc Lộ Phong và Nguyễn Văn Văn nói chuyện điện thoại, có một chiếc xe đậu ở phía trước, sau đó có một người từ trên xe bước xuống.
Là người quen.
Bố Nguyễn.
Lộ Phong đẩy cửa xuống xe, nhấc chân tiến lên trước, gọi: “Bố.”
Bố Nguyễn ngừng lại, xoay người nhìn anh, cười: “Lộ Phong, trùng hợp thật.”
Sau khi Nguyễn Văn Văn nghe tiếng bố kia của Lộ Phong, tay cũng không còn yên nữa, nghe thấy tiếng nói của bố Nguyễn thì càng hoàn toàn không yên, đầu ngón tay run rẩy, môi mím chặt tìm lời giải thích.
“Tôi…”
Lộ Phong ngắt lời cô: “Rốt cuộc em có mấy người bố, hửm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận