Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 108


Sau đó cô nói tiếp: "Bây giờ tiểu thuyết cũng không dám viết thế, thật muốn mỗi chuyện xảy ra giống như sắp xếp nhỉ?"

Cô nhướng mày nhìn anh.

Vào giây phút đó, anh nói không nên lời nào.


Một lúc lâu sau, ngón tay đang siết chặt của anh được thả lỏng, anh đáp lại: "Lần đầu gặp mặt, xin chào cô Nguyễn."



Nguyễn Văn Văn vòng tay qua người anh, khẽ khàng ôm cổ anh, gác cằm lên vai anh, lẩm bẩm nói: "Em xuất sắc, đáng yêu, xinh đẹp nhường này, sao anh lại không nhớ được chứ?"

"À, em biết rồi."

"Chắc chắn hồi đó nhiều cô gái theo đuổi anh lắm."

Nghĩ tới đây, Nguyễn Văn Văn hệt như quả bóng da xì hơi, bĩu môi nói: "Cũng phải, đại học T toàn người xuất sắc, anh làm sao nhớ em là ai được."

Cô nói xong còn thở dài một tiếng.


Gió từ chân trời thổi tới, cuốn lấy những sợi tóc sau lưng Nguyễn Văn Văn và phất qua gương mặt Lộ Phong, nó nhẹ nhàng lướt qua rồi nhẹ nhàng rơi xuống nhiều lần như thế.

Lộ Phong thấy mặt mình hơi ngứa, trừ mặt ngứa hình như trái tim cũng ngứa. Anh mở miệng tính nói gì đó thì điện thoại di động trong túi vang lên.

Nguyễn Văn Văn mò túi lấy điện thoại của anh ra, cô bấm nhận.

Là Chu Hải gọi tới, giọng điệu hơi gấp gáp. Anh ta nói chi nhánh bên Nhật Bản của công ty gặp chút chuyện, quản lý bên kia không xử lý được, gọi hỏi Lộ Phong phải làm gì bây giờ?

Đôi mắt của Lộ Phong tối sầm lại, anh trầm giọng nói: "Sắp xếp máy bay, tôi tự mình tới."

Chu Hải đáp: "Vâng."

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Văn Văn ngửa đầu đánh giá anh: "Sao thế?"

Lộ Phong nói: "Chuyện công ty, anh phải tới Nhật Bản một chuyến."

"Bao giờ?"

"Bây giờ."

"Vội thế à?"

"Ừ, hơi gấp."

Lộ Phong khoác lấy vai cô rồi ôm cô trong lòng: "Anh sẽ đi nhanh về nhanh, em ở nhà ngoan nhé."

Gương mặt của Nguyễn Văn Văn dán lên ngực anh, cô gật đầu: "Được."

Tuy lời nói ra không phải lời tha thứ, vẫn còn để trong lòng nhưng thật ra trong lòng cô đã không còn tức giận nữa, ngẫm lại bỗng phải xa nhau nên đột nhiên sinh ra quyến luyến.

"Vậy anh phải trở về nhanh nhé."

"Chắc chắn rồi."

Lộ Phong nâng cằm cô lên, chậm rãi cúi đầu hôn lên môi cô.

-

Lộ Phong đi Nhật Bản, Nguyễn Văn Văn ở nhà buồn chán, tới công ty nhìn phòng làm việc trống rỗng càng cảm thấy mất mác hơn.

Gần đây công việc của Trâu Mỹ đang thuận lợi, cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ mà chủ biên giao, còn được chủ biên khen, tâm trạng vui vẻ nên buổi trưa gọi điện hẹn Nguyễn Văn Văn ra ngoài ăn cơm.

Nguyễn Văn Văn mệt mỏi nói: "Không có khẩu vị."

Trâu Mỹ trêu ghẹo: "Không phải chứ, mới đi ngày đầu đã nhớ nhau rồi à."

Nguyễn Văn Văn cắn môi, không phủ nhận, cô mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn làm việc, chống cằm lên cánh tay, vừa nghịch bút vừa nói: "Chính xác thì là mười lăm tiếng ba mươi hai phút."

Trâu Mỹ cười nói: "Cậu sớm biết mình nghĩ vậy thì không bằng đi theo luôn đi."

Cô ấy dứt lời thì nhớ lại một chuyện khác nên hỏi: "Đúng rồi, tớ nhớ khá lâu trước đây cậu từng bảo trên cổ áo anh ấy có một dấu son môi. Chẳng phải chuyện đó vẫn chưa có lời giải thích à? Gần đây có hỏi không? Anh ấy trả lời thế nào?"

"Chưa hỏi." Nguyễn Văn Văn vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi.

"Vậy cậu không hỏi thật à?" Trâu Mỹ nói: "Để mọi việc như thế sẽ không giải quyết được gì đâu."

"Sao có thể chứ." Nguyễn Văn Văn ngồi thẳng dậy, chuyện khác cô có thể hời hợt bỏ qua nhưng chuyện này phải hỏi rõ ràng: "Chờ anh ấy về tớ sẽ hỏi."

"Vậy lỡ như đáp án lần này vẫn giống đáp án lần trước thì sao?" Trâu Mỹ hỏi: "Cậu định làm gì tiếp?"

Nguyễn Văn Văn nhướng mi nhìn về trước, kiên định nói: “Bỏ, nhà, ra, đi.”

“Phụt.” Trâu Mỹ phá lên cười: “Cậu là trẻ con chắc, động tí là đòi bỏ nhà ra đi.”

“Tớ không quan tâm, đến lúc đó cậu phải cho tớ ở chung đấy.” Nguyễn Văn Văn nói.

Trâu Mỹ ngừng lại, nhướng mày không trả lời ngay.

Nguyễn Văn Văn trông thấy cô sửng sốt, thoáng chốc lên tinh thần: “Ây dô, không tiện rồi.”

“Khụ khụ.” Trâu Mỹ ho nhẹ: “Tiện chứ, tiện chứ, cửa lớn nhà tớ luôn mở rộng vì cậu.”

“Bớt đi.” Nguyễn Văn Văn nhớ lại câu chuyện có được hay không rồi có lâu hay không lúc trước, cười ha hả nói: “Sau đó cậu với Tiêu Hạo thế nào rồi?”

Gương mặt của Trâu Mỹ đỏ ửng, ấp a ấp úng nói: “Chẳng, chẳng thế nào cả.”

“Sao có thể chứ?” Nguyễn Văn Văn hỏi: “Hôm đó tiếng đóng cửa lớn như thế, chắc chắn hai người đã làm gì đó, nhanh lên, nói ra nghe xem nào.”

Trâu Mỹ cắn môi, thở nhẹ một hơi nói: “Vốn dĩ sẽ có chuyện, nhưng tạm thời xảy ra một số chuyện, thế nên là…”

“Không thành à?”

“Ừm.”

Nguyễn Văn Văn tặc lưỡi hai tiếng: “Vậy sau đó thì sao?”

Trâu Mỹ nói: “Vẫn chưa liên lạc, nhưng mà——”

Cô ấy dừng lại một lát.

Nguyễn Văn Văn hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Trâu Mỹ đáp: “Anh ta hẹn tớ ngày mai đi ngâm suối nước nóng.”
“Ha ha.” Nguyễn Văn Văn lớn tiếng cười lên: “Ngâm suối nước nóng cũng tốt, có thể làm nhiều chuyện.”

Trâu Mỹ nghe thấy vậy, gương mặt càng lúc càng nóng, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, cô ấy đè lại khoé môi đang nhếch lên, nói: “Đừng nói bậy, chúng tớ không có đâu nhé.”

“Mọi người đều là người trưởng thành sao gọi là nói bậy được.” Nguyễn Văn Văn nhắc nhớ: “Vừa hay có thể kiểm tra anh ta.”

Trâu Mỹ: “...”

Trong lúc hai người đang bàn chuyện, điện thoại của Trâu Mỹ reo lên, cô nói vài câu: “Chủ biên tìm tớ, về bàn tiếp nhé.” Cúp máy nói.

Điện thoại vừa ngắt, Nguyễn Văn Văn nhấn vào wechat, là Lộ Phong gửi tin nhắn.

Cô thuận tay thay đổi biệt danh thành: Anh Lộ.

Anh Lộ: [Buổi trưa ăn gì?]

Sau khi Lộ Phong đến nơi liền báo một tiếng bình an, đây là tin nhắn wechat thứ ba của anh, hôm nay anh rất bận, tình hình hơi rắc rối và không dễ giải quyết.

Tin nhắn này còn là do anh tranh thủ gửi.

Cục cưng đáng yêu: [Không ai ăn cùng, không có khẩu vị.]

Anh Lộ: [Có thể tìm Trâu Mỹ ăn chung.]

Cục cưng đáng yêu: [Trâu Mỹ ở bên Tiêu Hạo rồi, người ta ở thế giới hai người
với nhau, không tiện làm phiền.]

Cô nói như thế là muốn Lộ Phong đau lòng, cũng là một cách làm nũng, Lộ Phong rất hưởng thụ, vội vàng an ủi.

[Anh sẽ làm xong việc sớm, sẽ nhanh chóng về nước.]

Nguyễn Văn Văn lại chuyển sang chế độ hiểu lòng người.

Cục cưng đáng yêu: [Không sao, công việc gấp, anh cứ làm đi.]

Lộ Phong: [Anh gọi cơm cho em, lát nữa sẽ đến ngay, ăn nhiều vào chút.]

Anh nói xong chưa được bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa, Nguyễn Văn Văn nói: “Vào đi.”

Có người đi vào trong, trên tay bê theo rất nhiều món, sau khi đặt xuống cũng không nói lời nào đã vội vàng rời đi.

Nguyễn Văn Văn đứng dậy, ngồi trên ghế sô pha, mở hộp thức ăn ra, đồ ăn bên trong đủ hình dáng hương vị, đều là món cô thích nhất, cô cầm đũa lên nhấp một ngụm, chậm rãi nuốt xuống rồi đặt đũa xuống.

Thật lòng mà nói mặc dù là đầu bếp cao cấp làm, nhưng không ngon bằng món Lộ Phong làm, cô đột nhiên nhớ lại mấy món ăn Lộ Phong từng làm.

Cô nhấc điện thoại gửi cho anh một loạt biểu tượng cảm xúc cau có, cũng chỉ là để bày tỏ cảm xúc, không ngờ anh sẽ trả lời.

Lộ Phong có thể không trả lời tin nhắn wechat của bất cứ ai, nhưng Nguyễn Văn Văn thì không, chỉ cần anh nhìn thấy chắc chắn sẽ lập tức trả lời.

Lúc này anh đang dùng điện thoại di động nghe điện thoại, sau khi thông báo wechat vang lên, anh thoát khỏi trang liên lạc, bấm wechat xem, sau đó nói ngắn gọn vài câu với người trong ống nghe rồi cúp máy.

Anh Lộ: [Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị à?]

Cục cưng đáng yêu: [Không ngon bằng món của anh, chống cằm jqg.]

Cuối cùng gương mặt đã căng cứng rất lâu của Lộ Phong cũng nở nụ cười, dựa vào lưng ghế trả lời [Về nhà sẽ nấu cho em.]

Cục cưng đáng yêu: [Được, mắt lấp lánh jpg。]

Vào ngày đầu tiên khi Lộ Phong đi vắng, Nguyễn Văn Văn cảm thấy buồn chán, trước khi đi ngủ, cô ấy đã đăng lên vòng bạn bè.

[Buồn chán.]

Nội dung chỉ cho phép một người nhìn thấy.

Người có thể nhìn thấy lúc này đang bận rộn, trong lúc nghỉ ngơi sau bữa tối đã nhìn rất lâu vào hai chữ “buồn chán”, mà cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không nhớ ra được.

Ngày thứ hai, Nguyễn Văn Văn lại đăng lên vòng bạn bè.

[Buồn chán.]

Sau đó Lộ Phong đã nhìn ra điều gì đó không đúng, vòng bạn bè của cô Lộ rất nhiều, chỉ cần cô đăng lên vòng bạn bè sẽ có người trả lời ngay lập tức, hai bài đăng này cũng lạ thật, không ai trả lời cả.

Anh nhíu mày nghĩ ngợi, lập tức hiểu ra.

Anh thuận tay nhấn like cho cô, vốn dĩ muốn viết gì đó, đột nhiên có điện thoại gọi đến nên chỉ có thể nhấn like thôi.

Nguyễn Văn Văn vừa đăng không bao lâu đã nhận được hai like, cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn trả lời của ai đó, cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, nó có nghĩa là gì.

Nhấn like à?

Đang cười cợt cô à.

Cô lại đăng thêm một bài mới, lần này chỉ có ảnh, không có chữ, hình ảnh đi kèm là một chú mèo con gắt gỏng.

Lần này nhận lại câu trả lời có hơi chậm, ngày thứ hai mới nhận được, vẫn là nhấn like.

Nguyễn Văn Văn:...

Khi Lộ Phong nhấn like cho Nguyễn Văn Văn thì trượt tay, vô ý like luôn cả bài đăng của Triệu Can trong vòng bạn bè mất.

Sau đó anh nhận được tin nhắn riêng của Triệu Can.

Triệu thiếu: [Người anh em, cậu có ý gì thế? Không nhìn rõ tôi đăng gì sao, nhấn like gì chứ.]

Triệu Can đăng hình ngón tay anh ta bị thương.

Lộ Phong: [Thấy rõ rồi.]

Triệu Can: [Vậy cậu nhấn like làm gì, chọc tức à?]

Lộ Phong: [Chọc tức cậu đó!]

Triệu Can: [……]

Triệu Can: [Cậu chọc tức tôi cũng chẳng sao, nếu như em dâu cũng đăng ảnh như thế lên vòng bạn bè, cậu đừng nhấn like là được.]

Lộ Phong: [Tại sao?]

Triệu Can: [Ngứa đòn.]

Lộ Phong: [……]

Bởi vì cái like không phù hợp, một mình Nguyễn Văn Văn quyết định phớt lờ ai đó, sau này cho dù Lộ Phong gửi tin nhắn hay gọi điện, cô cũng không thèm đếm xỉa đến.

Cơn giận đơn phương kéo dài ba ngày, đến ngày thứ tư, Nguyễn Văn Văn nhận được điện thoại của Trâu Mỹ.

“Chị em tốt à cậu đang chơi trò bốc hơi khỏi thế giới à?”

Nguyễn Văn Văn bày ra vẻ mặt nghi ngờ: “Hả, cái gì?” Hơi ồn

Trâu Mỹ nhíu mày: “Sao bên cậu ồn thế?”

Nguyễn Văn Văn: “Đang nghe nhạc, đúng rồi, vừa nãy cậu nói gì thế?”

Trâu Mỹ lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc Lộ nhà cậu sắp gọi cháy máy tớ đây này, nói không liên lạc được với cậu, bảo cậu nhanh chóng trả lời lại.”

Mấy ngày nay Nguyễn Văn Văn không sống trong biệt thự Thịnh Gia mà sống trong căn hộ trước đây của cô, là một căn hộ cao cấp, có mọi thứ trong đó, có thể tùy tiện chơi đùa.

Bây giờ cô ấy đang vui đùa, vừa mở những bài DJ vừa khiêu vũ gợi cảm và rượu vang đỏ, cô hát và lắc lư theo nhạc, âm thanh hơi ồn, cô không thể nghe rõ: “Cậu nói gì thế?”

Trâu Mỹ cố nâng cao giọng, nói ra từng chữ: “Lộ Phong đang về rồi.”

Nguyệt Văn Văn dùng một tay bịt tai và gật đầu: “A, cậu trở về từ suối nước nóng rồi à.”

“Không phải tớ, là Lộ Phong.”

“Không phải cậu, là nổi gió.”

“Là Lộ Phong.”

“Là ong mật.”

“……”

Trâu Mỹ sắp bị cô làm cho tức chết rồi, cô ấy đã hét đến mức giọng cũng khàn đi, dứt khoát gửi một tin nhắn wechat.

[Lộ Phong, Lộ Phong về rồi.]

Khi cô ấy vừa gửi thì đã có tiếng đập cửa vang lên, Nguyễn Văn Văn ném điện thoại lên ghế sô pha rồi đi tới, khom người, nhìn xuyên qua mắt mèo, dường như nhìn thấy một bóng người mơ hồ.”

Cô mở cửa ra, híp mắt hỏi: “Làm gì vậy?”

Người kia không thèm ngẩng đầu mà đáp lại: “Giao hàng.”

Nguyễn Văn Văn mím môi nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu: “Tôi không có mua đồ.”

Người kia chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra ánh sáng, ánh sáng chiếu rọi chói mắt người.

Anh nói: “Anh tự đóng gói mình, có lấy không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận