Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 106
Sau đó cô lập tức phủ nhận, không thể nào, bạn cùng phòng sẽ không lừa cô.
Bỗng nhiên, điện thoại cô rung lên.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, trong nhóm bạn hồi đại học có người nhắn tin nói tới chuyện tụ tập, có người hùa theo, cứ thế nói mãi rồi lại chuyển hướng sang chuyện khác, cũng không biết ai nhắc tới người trong bộ phận quản lý.
Sau đó có rất nhiều người tham gia trò chuyện, chủ đề dần lạc hướng, có người nói đến cặp đôi cổ tích trong trường năm đó, có người thuận miệng nhắc tới Lộ Phong.
Lộ Phong là nhân vật làm mưa làm gió ở đại học T, là người dễ gây nên những cuộc bàn tán, mọi người phát biểu ý kiến của mình và nói rất lâu.
Nguyễn Văn Văn đang xem bỗng có người nhắn tin riêng cho cô, là bạn cùng phòng ký túc xá - Mông Mông, Mông Mông nói lí nha lí nhí, do dự rất lâu mới nói: [Nguyễn Văn Văn, có chuyện này tớ muốn nói với cậu.]
Nguyễn Văn Văn: [Chuyện gì vậy?]
Mông Mông: [Về chuyện cô bạn mập gửi thư tình thay cậu, thật ra… thật ra có nội tình bên trong.]
Nguyễn Văn Văn:[???]
Mông Mông: [Có thể cậu không biết, cậu ấy cũng thích Lộ Phong, hôm đó cô ấy không đưa thư tình, những lời cô ấy nói với cậu cũng là nói dối.]
Nói dối sao?
Sau đó, Mông Mông lại nói gì đó, Nguyễn Văn Văn không xem kĩ, sau khi rời khỏi Wechat, trong lòng hơi buồn.
Lộ Phong nắm tay cô, gặng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Văn Văn nói với hốc mắt đỏ ửng: “Hình như em đã hiểu lầm anh rồi.”
Tức giận lâu như thế, cuối cùng lại là sự giả dối, Nguyễn Văn Văn cảm thấy bản thân thật nực cười.
Lộ Phong thấy tâm trạng cô không tốt, anh xoa đầu cô, dỗ dành: “Nhíu mày nhiều sẽ xấu gái đấy.”
“Em không xấu.” Nguyễn Văn Văn oán hận: “Anh xấu.”
“Anh không xấu, em xấu.” Lộ Phong nói.
“Anh xấu anh xấu.” Nguyễn Văn Văn giơ tay đập vai anh, đập mãi đến mức bản thân cảm thấy uất ức, nghẹn ngào nói: “Tất cả là tại anh.”
Lộ Phong ôm cô vào lòng, vỗ về: “Ừ, tại anh.”
Nguyễn Văn Văn: “Anh xấu xa nhất.”
Lộ Phong: “Anh xấu xa nhất.”
“Từ giờ em sẽ không quan tâm anh nữa.”
“Vậy không được.” Lộ Phong nhắc nhở: “Hay là em đổi cách trừng phạt khác đi.”
“Cái gì?” Giọt nước mắt dính trên hàng lông mi của Nguyễn Văn Văn, ánh đèn chiếu vào sáng lấp lánh.
“Phạt anh nấu cơm cho em cả đời.” Lộ Phong cảm thấy đề nghị này không tồi.
“Ai thèm ăn cơm anh nấu chứ.” Nguyễn Văn Văn quay lưng lại với anh, lén lút lau nước mắt: “Không ăn.”
Lộ Phong ôm lấy eo cô từ đằng sau, tựa cằm trên vai cô, dịu dàng nói: “Phạt quỳ có được không? Quỳ sầu riêng.”
Tài xế đang lái xe không biết nghe ngóng thế nào, buột miệng tiếp lời: “Tổng giám đốc Lộ muốn ăn sầu riêng sao, phía trước vừa hay có quán bán, có ghé vào mua không ạ?”
Lộ Phong:“……”
Nguyễn Văn Văn:“……”
Nguyễn Văn Văn lập tức cười khúc khích.
Lộ Phong thấy cô cười, trái tim đang treo lơ lửng được hạ xuống, anh lật cô lại, véo mũi cô: “Lần sau không được khóc nữa.”
Nguyễn Văn Văn: “......” Bá đạo.
Lộ Phong: “Muốn khóc thì cắn anh.”
Ý nghĩa là: Chỉ cần em không khóc, muốn giày vò anh thế nào cũng được.”
“Anh không sợ đau à?”
“Sợ.”
“Vậy sao còn để em cắn?”
“Càng sợ em khóc hơn.”
“……”
Có vài người nói những lời tình tứ lại cực kỳ lưu loát, Nguyễn Văn Văn đón lấy ánh mắt sáng rực của anh, tâm trạng tồi tệ biến mất, cô kéo lấy cánh tay anh, cúi đầu cắn một cái.
Lộ Phong nhíu mày rồi lại giãn ra: “Tâm trạng đã tốt hơn chưa, chưa tốt thì cắn tiếp.”
Nguyễn Văn Văn há miệng làm tư thế chuẩn bị cắn tiếp, vào lúc sắp tiếp xúc, cô nhào vào người anh, hôn môi anh, sau đó rời ra, xấu hổ nói: “Em đói rồi.”
“Em đói rồi, muốn ăn đồ ăn ngon.” Vừa nói vừa lắc cánh tay anh: “Em muốn ăn đồ anh nấu.”
Lộ Phong kéo cô ngồi lên đùi anh, cánh tay thuận thế vòng qua eo cô, giọng nói dịu dàng: “Được, về nhà nấu cho em ăn.”
-
Xe đã đến ga-ra, hai người không vội xuống xe, sau khi tài xế xuống xe, Lộ Phong đè cô trên ghế, vuốt ve gò má cô: “Anh cũng đói rồi.”
Nguyễn Văn Văn:“……”
Ánh đèn xuyên qua cửa kính rơi xuống, phản chiếu gương mặt đỏ bừng của Nguyễn Văn Văn, giống như có một tầng ánh sáng mơ hồ quyến rũ người ta.
Anh không nhịn được hôn xuống.
Môi dừng ở trên trán cô, sau đó là mũi, má và cuối cùng là môi. Thân mật với nhau một lúc mới buông ra.
Ùng ục ùng ục……
Nguyễn Văn Văn thật sự rất đói bụng.
-
Thím Chu nhìn từ cửa phòng bếp, tim nhảy tới cổ họng: “Cậu chủ, hay là để tôi làm đi.”
Lộ Phong không quay đầu lại, nói: “Không sao, tôi có thể làm được.”
Làm sao có thể không sao được, trên mặt thím Chu tràn ngập lo lắng, nếu như bị dầu nóng văng đến thì làm sao bây giờ? Bàn tay của cậu chủ quý giá nên không thể làm những việc này được.
“Cậu chủ, nên để tôi làm đi.”
“Thím Chu ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà tôi ——”
“Đi ra ngoài.”
Những người giúp việc khác tới gần để hỗ trợ nhưng tất cả đều bị đuổi hết ra ngoài. Vài người không dám cách quá xa, sẵn sàng tới giúp bất cứ lúc nào.
Nguyễn Văn Văn đang tắm rửa nên không biết chuyện xảy ra ở dưới tầng. Cô vừa ngâm mình tắm vừa uống rượu vang đỏ, bên tai là tiếng nói của Trâu Mỹ.
“Cậu nói cái gì? Tổng giám đốc Lộ đích thân nấu cơm tối cho cậu ư? Ôi trời, người đàn ông tuyệt vời nào đây.”
“Lớn lên đẹp trai lại còn có tiền. Điều quan trọng là năng lực làm việc cũng mạnh, vừa thương người lại còn biết nấu cơm. Người đàn ông kiểu này sắp tuyệt chủng rồi, chị em, cậu tốt số quá đấy!”
“Hâm mộ.”
“Rất hâm mộ.”
“Hâm mộ muốn chết.”
“Hâm mộ một trăm một ngàn lần.”
Lúc cô ấy muốn tiếp tục nói thêm thì Nguyễn Văn Văn đã đánh gãy: “Hâm mộ cái gì, Tiêu Hạo không tốt sao.”
Trâu Mỹ ho nhẹ một tiếng: “Anh ấy không thể so với tổng giám đốc Lộ.”
Nguyễn Văn Văn nói: “Hôm trước là ai uống say ôm tớ nói rằng đời này không phải Tiêu Hạo thì sẽ không cưới, hoặc là Tiêu Hạo là người đàn ông tốt nhất. Sao vậy? Đã quên rồi à?”
“Dù sao cũng không phải tớ nói.” Trâu Mỹ không thừa nhận.
Nguyễn Văn Văn nhớ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, cậu và mẹ của Tiêu Hạo thế nào rồi? Có ổn không?”
Chuyện nếu nói ra thì rất dài, tóm lại ở khía cạnh này thì Tiêu Hạo làm khá tốt. Không phải là con trai cưng của mẹ, không chỉ là nghe mẹ nói mà đồng thời bản thân cũng rất có chủ kiến nên không khiến cô ấy bị uất ức.
“Thì cũng… chỉ như vậy thôi.”
“Người mẹ chồng này của cậu không dễ chơi đây, nếu là cần giúp cái gì thì cứ nói với tớ.”
“Ừm, chắc chắn.”
“Còn cậu và Tiêu Hạo thì sao? Hai người vẫn tốt chứ?”
“……” Trâu Mỹ im lặng một lúc.
Nguyễn Văn Văn hỏi: “Gặp vấn đề gì sao?”
Trâu Mỹ: “Cũng không phải.”
“Vậy thì là chuyện gì?”
“Chỉ…chỉ là sau chuyện đó.”
Nguyễn Văn Văn dựng thẳng lên lỗ tai nghiêm túc nghe: “Có chuyện gì sau lần đó?”
Thật ra Trâu Mỹ hơi xấu hổ khi nói ra lời này, cô ấy mím môi suy nghĩ rồi khẽ nói: “Chúng tớ chưa từng làm sau lần đó nữa.”
“Khụ khụ.” Nguyễn Văn Văn bị sặc một cái: “Không phải chứ, anh ta có thể nhịn được sao?”
“……” Trâu Mỹ bất đắc dĩ, cô ấy cũng không hiểu: “Có khi nào là trải nghiệm lần đầu không tốt không?”
Cô ấy chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.
“Nói tớ nghe xem không tốt thế nào.”
“Thì, thì hơi nhanh.”
“Phụt.”
Nguyễn Văn Văn không phúc hậu cười lên: “Nhanh đúng là một nhược điểm.”
Trâu Mỹ không phải muốn bàn với cô về vấn đề nhanh hay không nhanh, cũng không phải bàn về vấn đề ưu điểm nhược điểm mà chỉ muốn hỏi cô có phương pháp gì để thay đổi hay không thôi.
“Vậy thì làm sao bây giờ?”
“Tìm thuốc cổ truyền đi.”
“Hả? Thuốc…” Câu kế tiếp còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị giật đi, Nguyễn Văn Văn nghe được giọng nói vang lên trong đó.
“Anh không được à?”
“Anh nhanh à?”
Là giọng của Tiêu Hạo.
Sau đó là tiếng của Trâu Mỹ, cô ấy nhảy lên muốn lấy lại điện thoại nhưng không với tới, nhào vào trong lòng ngực của Tiêu Hạo, đỏ mặt giải thích: “Không phải chuyện mà anh nghĩ đâu. Em, bọn em chỉ tâm sự bình thường thôi.”
Tiêu Hạo ôm lấy eo của cô, trên mặt không còn nụ cười thong dong, nói với giọng điệu trầm thấp: “Xem ra anh phải cho em biết sự lợi hại của anh rồi.”
Anh ta vốn là thông cảm cho cô, sợ cô cảm thấy anh ta quá vội vàng nên cho cô không gian để hòa hoãn lại, nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra mình đã sai.
“Em không phải…”
Trâu Mỹ còn chưa nói xong thì Tiêu Hạo đã khiêng cô vào phòng ngủ, tiếp theo vang lên tiếng đóng cửa chấn động tới mức lỗ tai của Nguyễn Văn Văn phải vang lên tiếng ong ong.
Cô mỉm cười cúp điện thoại trước.
Sau khi Trâu Mỹ đi vào, nuốt xuống nước bọt và thuyết phục: “Đợi chút đã Tiêu Hạo, bình tĩnh lại. Không phải em nói anh không được, em thật sự không có ý đó, chỉ là…”
Chân cô bị kéo xuống, cả người cũng thuận theo đó mà trượt xuống.
Tiêu Hạo chống tay ở hai bên người và hạ người xuống nhìn cô, trên mặt nở nụ cười khó hiểu khiến cô hoảng hốt.
Tiếp đó, Trâu Mỹ nghe được lời nói của anh ta.
“Anh sẽ chứng minh.”
Trâu Mỹ: “……”
-
Nguyễn Văn Văn ngâm mình tắm thêm một tiếng nữa rồi khoác áo choàng tắm ra ngoài, gửi tin nhắn wechat cho Trâu Mỹ.
R: [ Sao rồi? Mọi việc còn ổn chứ? ]
Phía Trâu Mỹ vẫn không có hồi âm, không có tin mới tức là tin tốt, nụ cười trên mặt Nguyễn Văn Văn càng rạng rỡ. Xem ra sắp có tin vui đây.
……
Cuối cùng Thím Chu cũng kết thúc chờ đợi trong lo lắng, Lộ Phong bưng mâm đồ ăn ra.
Thím Chu duỗi tay đỡ lấy, anh nhẹ nhàng nói: “Để tôi.”
Thím Chu bước sang một bên.
Lộ Phong bưng mâm đồ ăn lên tầng. Dịch vụ đặc biệt của ngày hôm nay là ăn tối ở phòng khách trên lầu hai. Anh làm nhiều món nên lên tầng rồi xuống tầng nhiều lần mới dọn xong.
Nguyễn Văn Văn ngửi được mùi đồ ăn, liền mặc đồ ngủ ra ngoài. Áo ngủ ren màu đen gợi cảm tôn lên dáng người của cô càng thêm lồi lõm, đường viền cổ chữ V phản chiếu ra đường rãnh quyến rũ mập mờ.
Lộ Phong ngẩng đầu khi nghe được tiếng nói, ánh mắt quan sát một vòng trên người cô. Sau khi lau tay sạch sẽ thì sải chân đi tới, nhẹ nhàng ôm ngang cô bế lên.
Ánh sáng trong phòng khách mờ nhạt chiếu vào trên người bọn họ, như là quấn một tầng màn mỏng, tràn ngập mờ mịt, bóng của hai người phản chiếu trên tường, bị kéo dài.
Chẳng biết lúc nào gió nổi lên ở bên ngoài, cuốn nhánh cây phát ra tiếng giòn vụn, lá cây bị gió thổi bay lên cao tới vài tầng lầu.
Bầu trời đêm càng lúc càng tối, sao trời trốn vào tầng mây, bụi mịn va vào cửa kính, lắng nghe kỹ thì có thể nghe được thấy tiếng sột soạt.
Nguyễn Văn Văn không nghe được, bên tai cô truyền đến tiếng tim đập như sấm của người đàn ông, dường như mỗi một lần đều đánh trúng tim cô.
Cô ôm lấy cổ của anh, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh và cười nhạt hỏi: “Em đẹp không?”
Vẻ mặt rạng rỡ, khóe môi nhếch lên, đáy mắt giống như có các ngôi sao điểm xuyết trong đó. Dáng vẻ lúc nói chuyện như là yêu tinh dụ người.
Lộ Phong nhìn cô chăm chú, ánh mắt lướt qua từng li từng tí, sau đó di chuyển đến trên mặt cô, nói nghiêm túc: “Vậy anh phải nhìn xem sao.”
Nguyễn Văn Văn ưỡn ngực, dáng vẻ vô cùng tự tin: “Được, anh xem đi.”
Ý cười trong đáy mắt của Lộ Phong sâu hơn, ngón tay hơi cuộn tròn, nói đùa: “Vậy em nói nên bắt đầu xem từ nơi nào trước, hửm?”
Nguyễn Văn Văn bắt gặp ánh mắt của anh và rốt cuộc cũng hiểu cái gì đó, đỏ mặt nói: “Đáng ghét.”
Lộ Phong cười, mặc dù anh rất muốn “xem” cô, nhưng trước mắt càng có chuyện quan trọng hơn, cúi người đặt cô xuống ghế sô pha.
“Chẳng phải em đói bụng sao? Ăn cơm trước đi.”
Nguyễn Văn Văn thật sự rất đói bụng, nhận lấy đôi đũa anh đưa qua, gắp một cục xương sườn nhỏ, vừa ăn vừa gật đầu: “Ăn ngon.”
Lộ Phong lại gắp cho cô một ít thịt cá, trên đó không có một chút xương cá nào, lần này Nguyễn Văn Văn không gắp đồ ăn từ mâm mà hé miệng: “A —”
Ánh mắt của Lộ Phong hiện lên vẻ cưng chiều, đút thịt cá vào miệng cô, còn thuận tay cầm lấy khăn giấy, nâng cằm cô lên, nghiêng đầu để chùi dầu mỡ trên miệng cô.
Đầu ngón tay xoa với cằm có hơi ngứa khiến Nguyễn Văn Văn trốn tránh, lại tình cờ ngậm lấy đầu ngón tay của anh, cảm giác kỳ lạ truyền đến từ trên môi.
Cô còn không có động tác tiếp theo, giọng nói thong thả của anh vang bên tai cô.
“Sao thế? Đói tới mức này à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận