Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 110
Cảnh trong mơ thay đổi, bọn họ xuất hiện ở bờ biển, đại dương rộng lớn làm chứng cho cái ôm của họ, sóng biển dập dìu làm chứng cho nụ hôn của họ.
Trời xanh trong, nước man mát, hải âu bay lượn, khung cảnh đẹp biết bao.
Sóng biển cuồn cuộn ập tới, cô rướn người hôn lên cằm anh, nói: “Anh là của em, cả đời này là của em.”
Anh vòng tay ra sau lưng cô, ôm siết lấy cô vào lòng, miệng cất lời thề với trời.
“Anh là của em, cả đời này là của em.”
Nguyễn Văn Văn không kiềm được xúc động, nghe đến đây, khóe mắt lại ươn ướt, hồng rực một mảng, lòng cảm động khôn tả.
Lúc đầu cô toàn mơ thấy mộng đẹp, nhưng từ nửa đêm trở đi thì lại khác, những ký ức trong quá khứ không ngừng tái hiện, cô nhìn thấy vết son trên cổ anh, không kiềm được mà hỏi: “Cái gì đây?”
Anh thản nhiên trả lời: “Vừa nãy đi ăn uống tụ họp với bạn, không cẩn thận quẹt trúng.”
Anh nói xong thì ngước mắt nhìn cô: “Sao đây? Em có cần anh nói luôn lịch trình của mình cho em biết không?”
Cô đang hỏi chuyện dấu son, anh lại đánh trống lảng sang lịch trình, chuyện quái gì đây hả. Nguyễn Văn Văn nổi giận, xụ mặt quay về phòng, rồi dùng sức đóng sầm cửa lại thật mạnh. Thanh âm phát ra cực lớn, ngay cả đèn trần trên đỉnh đầu cũng thoáng lung lay theo.
Lộ Phong nhéo mi tâm, sau đó bước tới, gõ nhẹ vào cửa: “Mở cửa, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
Sau cửa im lìm, cũng không mở ra.
Lộ Phong giải thích: “Thật sự là do không cẩn thận quẹt trúng mà.”
Người phía sau cánh cửa vẫn không chịu nói chuyện, anh nới lỏng cà-vạt, giọng cũng trầm hẳn xuống: “Em nghi ngờ anh à?”
Cánh cửa mở ra, Nguyễn Văn Văn bước ra với gương mặt tối sầm, đôi mắt cũng u ám hơn trước: “Ruồi không bu trứng còn nguyên.”
Lộ Phong cau mày: “Nên?”
Nguyễn Văn Văn liếc mắt: “Anh đúng là đồ khốn.”
Lúc này cô giận thật rồi, lập tức vung tay tặng anh một đấm thẳng vào mặt.
Lộ Phong trong mơ bị người ta đấm cho một cú, mặt đau rát cả lên. Anh vội mở mắt ra, nắm tay của ai kia dừng ngay trước mặt.
Sau khi đấm người xong, Nguyễn Văn Văn cũng tỉnh lại, rồi lập tức rụt tay về, nhếch miệng nói: “Đau quá, đau quá đi.”
Lộ Phong đang ngủ say sưa lại bị đấm tỉnh, đáng lẽ anh là người tức giận mới phải, nhưng Nguyễn Văn Văn lại giỏi làm nũng, trước khi anh kịp nổi giận đã vội chu mỏ hờn dỗi: “Em đau.”
Lộ Phong: “…”
Nguyễn Văn Văn khẽ vươn cánh tay ra trước, đụng đụng anh. Mấy khớp ngón tay đúng là sưng đỏ lên hết, nhìn là biết lúc đấm người cô dùng sức mạnh tới cỡ nào. Cô trưng ra vẻ mặt đáng thương, nũng nịu nói: “Đau quá đi à.”
Lộ Phong cầm tay cô, nghiêng người ghé sát lại gần, sau đó thổi nhẹ vùng da sưng đỏ. Anh không dám thổi quá mạnh, bởi vì gương mặt vẫn còn đau nhức không thôi.
Ngoại trừ người trong cuộc, thím Chu chính là người đầu tiên phát hiện ra việc này. Bà ấy trố mắt, ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, mặt cậu bị sao vậy?”
Nguyễn Văn Văn mím môi, vùi đầu húp cháo.
Lộ Phong bình tĩnh trả lời: “Không cẩn thận đụng trúng.”
Thím Chu hỏi tiếp: “Đụng trúng cái gì mà lại sưng thành như vầy?”
Nguyễn Văn Văn: “. . .” Anh đụng trúng nắm tay của cô đó, nhưng sao có thể nói vậy được.
Lộ Phong lướt mắt về phía Nguyễn Văn Văn vài giây, sau đó nhanh chóng dời sang chỗ khác, hờ hững đáp: “Cửa.”
Thím Chu: “…”
Nguyễn Văn Văn chột dạ nên không tham gia vào cuộc trò chuyện này, chỉ cắm đầu cắm cổ húp vài muỗng cháo rồi vội buông muỗng: “Xong rồi, em ăn no rồi.”
Sau khi lau miệng thật sạch, cô đứng dậy định rời đi.
Lộ Phong giữ chặt lấy cổ tay cô, ngửa đầu nhìn cô: “Em ăn ít quá, ăn thêm chút nữa đi.”
“Em no rồi.”
“Em vẫn chưa ăn trứng.”
“Thật sự ăn không vô mà.”
“Thím Chu, mặt tôi là…”
“Ấy, em lại thấy đói rồi.”
Vì để cứu vớt mặt mũi cho bản thân, Nguyễn Văn Văn ngồi về chỗ cũ, nhận lấy quả trứng đã được Lộ Phong lột sẵn, sau đó nhét thẳng vào miệng. Vì ăn quá vội nên như một lẽ đương nhiên, cô mắc nghẹn.
Cô lập tức không thở được, hai mắt trợn trắng.
Lộ Phong vội đưa nước sang cho cô, vừa đứt cô uống nước vừa vỗ lưng cho cô, vất vả lắm mới giúp cô nuốt được quả trứng xuống.
Nguyễn Văn Văn đỏ mặt trách móc: “Đều tại anh.”
Lộ Phong dịu dàng đáp: “Anh sai rồi.”
Thái độ nhận sai rất thành khẩn, Nguyễn Văn Văn quyết định không so đo với anh nữa. Cô húp thêm vài muỗng rồi đi lên lầu.
Nửa bên mặt của Lộ Phong vẫn còn đau nên tốc độ ăn cơm cực chậm, tận mười phút sau mới rời khỏi nhà ăn. Thím Chu nghi ngờ nhìn theo bóng lưng anh, nghĩ thầm trong lòng: Trông không giống đụng phải thứ gì, mà như là… bị đánh.
Nghĩ tới đây, hai mắt bà ấy trợn trừng, không thể nào.
. . .
Nguyễn Văn Văn cũng biết mình đã sai. Sau khi lên lầu, cô đi theo Lộ Phong giải thích: “Xin lỗi nhiều lắm, em thật sự không cố ý.”
Cô chỉ mải nói chuyện sau lưng anh, không để ý anh dừng lại lúc nào nên chóp mũi bất thình lình đập vào lưng anh, cảm giác đau xót ập đến.
Mũi cô như muốn rụng luôn.
Lộ Phong nghe thấy cô than đau thì xoay người xem: “Em bị sao vậy?”
Nguyễn Văn Văn nhíu mày: “Đập trúng rồi.”
Lộ Phong nâng cằm cô, nghiêng đầu xem xét, không thấy chảy máu nên anh xoa nhẹ cho cô.
Nguyễn Văn Văn nhân cơ hội nhảy vào lòng anh, hàng mi run rẩy: “Anh còn giận em hả?”
“Không giận.” Lộ Phong đáp: “Dù sao cũng không phải lần đầu.”
Nguyễn Văn Văn: “…” Nghe hơi đau lòng.
Để bày tỏ sự xin lỗi, cô nhón chân hôn Lộ Phong thật lâu, thời gian rủ rỉ bên tai quá dài nên Lộ Phong đến muộn.
Không nói đến thời gian gấp gáp suýt nữa đã gây chuyện thì vết thương trên mặt anh làm người ta suy nghĩ bậy bạ, sao mà mới về nước đã chơi kịch liệt như thế.
Cô chủ cũng ra tay quá tàn nhẫn rồi.
Đây là lần thứ hai mặt Lộ Phong bị thương, Chu Hải đã sắp nghẹn đến nội thương. Anh ta muốn hỏi anh có cần đi bệnh viện không, nhưng lời nói đến miệng rồi lại nuốt ngược trở lại. Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, rất dễ đạp trúng mìn.
Lộ Phong nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta thì ném hồ sơ vào ngực anh ta, nhắc nhở: “Nếu còn để tôi nhìn thấy vẻ mặt này của cậu thì cậu lập tức tự đặt vé máy bay sang châu Phi đi.”
Trong lòng Chu Hải chợt run lên, cúi đầu xin lỗi: “Tôi sai rồi tổng giám đốc Lộ.”
Lộ Phong hỏi: “Dự án khách sạn Tân Duyệt tiến hành đến đâu rồi?”
Chu Hải đứng thẳng dậy đáp: “Giai đoạn chuẩn bị trước đã hoàn thành, tháng sau có thể khởi công.”
“Tốt.” Lộ Phong lại hỏi: “Phó tổng giám đốc Lộ đâu?”
“Bây giờ phó tổng giám đốc Lộ đang ở cùng ông cụ Lộ.” Chu Hải nói: “Anh cho dừng dự án của ông ta nên ông ta rất không vui, đi tìm ông cụ Lộ kể tội.”
Ông cụ Lộ chính là ông nội của Lộ Phong.
Mí mắt Lộ Phong cụp xuống một nửa, khoé môi hơi hạ xuống: “Ông ta cho rằng đi tìm ông nội có tác dụng à? Xem ra vẫn chưa hiểu rõ tình thế rồi.”
“Vậy… Bên phó tổng giám đốc Lộ anh muốn làm thế nào?”
“Chỉ cần ông ta không gây rắc rối thì tạm thời không cần xử lý.”
“Phải rồi. Quần áo anh mua cho cô chủ hôm nay sẽ đến, trực tiếp đưa đến luôn chứ ạ?”
“Ừm.” Nhắc đến Nguyễn Văn Văn, vẻ mặt Lộ Phong đã thay đổi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.
-
Đêm qua lăn lộn quá lâu nên sau khi ăn sáng xong, cô lại lên lầu ngủ thêm, khi tỉnh lại thì đã đến giữa trưa.
Ánh mặt trời rất chói chang, cô chậm rãi mở mắt ra, tay vắt ngang trán cho đến khi đã quen với ánh sáng mới dời đi. Cô chậm rãi ngồi dậy, ngáp dài rồi tuỳ ý nhìn quanh.
Cô vừa nhìn một cái thôi đã sợ hết hồn, bàn tay che miệng không nhúc nhích rất lâu, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nháy mắt biến mất, cô trợn to mắt lật chăn xuống giường.
Đằng trước có một hàng túi, đếm kỹ thì có đến mười mấy cái. Nhìn logo trên túi thì toàn là hàng hiệu, giá trị không nhỏ.
Cô vuốt mái tóc dài phủ vai, nghi ngờ bước tới, trong mắt đầy tò mò. Đây là gì vậy?
Cô tiện tay cầm lấy một cái, lấy đồ bên trong ra, cảm giác trơn nhẵn. Cô nhanh chóng bóc ra một cái áo ngủ ren màu đen, lưng khoét sâu.
Cô cẩn thận nhìn xem thì thấy là cùng kiểu với cái tối qua cô mặc. Cô quăng áo ngủ lên giường rồi lại cầm lấy một cái túi to khác, bên trong vẫn là áo ngủ.
Màu hồng nhạt, cùng kiểu với cái trước đó.
Sau đó cô tiếp tục xem, bên trong đều là áo ngủ, màu sắc đều khác nhau, chất liệu rất tốt, độ rũ cũng hoàn hảo.
Trong khi cô còn đang ngẩn ngơ, điện thoại reo lên, có người gọi đến cho cô. Cô xem tên người gọi đến rồi bấm nhận cuộc gọi.
“Áo ngủ là do anh cho người đưa đến hả?” Cô hỏi.
“Có thích không?” Lộ Phong hỏi.
“Thích. Anh mua lúc nào vậy?”
“Lúc cô Lộ ngủ.”
“Mắt nhìn của tổng giám đốc Lộ không tệ.”
“Lúc nào mắt nhìn của anh cũng không tệ.”
Lộ Phong mang ý cười hỏi: “Tối nay em định mặc cái nào cho anh ngắm đây?”
Nguyễn Văn Văn mỉm cười: “Ai bảo em muốn mặc cho anh ngắm chứ?”
“Không mặc cho anh ngắm thì em mặc cho ai ngắm?”
“Anh đoán xem.”
“… Nghịch ngợm.”
Sự cưng chiều của Lộ Phong dành cho cô được bất chợt thể hiện ra, e rằng cả anh cũng chưa nhận ra mình cưng chiều cô đến mức nào, hay thậm chí là biết mình muốn chiều cô.
“Lộ Phong.”
“Hửm?”
“Đừng chiều em đến vậy, em sẽ hư mất.”
“Anh vui lòng mà.”
Lộ Phong ngưng một chút lại nói: “Em xứng đáng.”
Miệng anh như ngậm mật, lời nói ngọt không chịu nổi. Tâm trạng Nguyễn Văn Văn trở nên tốt vô cùng, điệu đàng nói: “Anh coi chừng có ngày em leo lên đầu anh đó.”
Lộ Phong xoay bút trong tay, đáy mắt sáng rỡ: “Lúc nào anh cũng có thể cúi người vì em.”
Câu nói tiếp theo lại thô tục: “Lúc nào, nơi nào em cũng có thể cưỡi anh.”
Nguyễn Văn Văn: “…Lưu manh.”
Miệng thì mắng lưu manh nhưng tâm trạng cô lại vô cùng tốt. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lộ Phong, cô chụp ảnh gửi cho Trâu Mỹ.
Chú thích: [Quà tổng giám đốc Lộ tặng.]
Trâu Mỹ xem ảnh mấy cái áo ngủ chồng lên nhau xong thì gửi một loạt tiếng gà gáy: [Aaaaa, không phải không phải đâu, đây đều là tổng giám đốc Lộ mua cho cậu sao? Trời ạ, mắt nhìn của tổng giám đốc Lộ tuyệt thật đó. Tớ có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi mặc của cậu luôn rồi.]
T: [Chắc chắn tuyệt đẹp, siêu đẹp luôn.]
T: [Người chồng như tổng giám đốc Lộ rốt cuộc là phải tìm ở đâu chứ? Trên đời này còn không?]
T: [Đây đều là phiên bản giới hạn, không nói đến giá thì mua một lần nhiều như vậy đúng là không phải chuyện người bình thường có thể làm được.]
T: [Hu hu tớ bị tổng giám đốc Lộ biến thành fan rồi.”
T: [Lần trước cậu còn gọi anh ta là móng heo bự, cậu thấy có cái móng heo bự nào làm ra được chuyện lớn thế này không?]
T: [Tổng giám đốc Lộ không phải móng heo bự mà là đàn ông chân chính, người đàn ông chân chính biết thương vợ.]
N: [Đến vậy sao, đừng khen quá như thế.]
T: [Đến mức đó đấy, tớ nói cho cậu biết nhé, có một đồng nghiệp nữ trong công ty tớ hồi trước được chồng tặng một cái áo ngủ mà đi khoe khắp nơi, đuôi vểnh lên tận trời, tới giờ vẫn còn cà khịa mấy đứa độc thân chúng tớ.]
N: [Cậu có phải độc thân đâu, chẳng phải cậu có Tiêu Hạo rồi sao?]
T: [Khụ, cậu đừng nói nữa, chuyện có hơi khó nói.]
Nguyễn Văn Văn vốn muốn hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Trâu Mỹ đã nhắn: [Tổng biên tập tìm tớ, hôm nào nhắn tiếp nhé.]
Cô ấy thoát khỏi wechat.
Nguyễn Văn Văn không hỏi nữa, cô nghĩ lần sau gặp thì hỏi lại. Lúc ăn cơm trưa, cô thuận tay chụp lại màn hình tin nhắn của mình với Trâu Mỹ gửi cho Lộ Phong.
Đại ý là muốn cho anh xem Trâu Mỹ khen anh, bảo anh là đàn ông tốt, là tuyệt sắc đời người, hiếm có khó tìm. Đồng thời cô cũng muốn nhắc khéo anh rằng hãy tiếp tục duy trì.
Nào ngờ lại bị bại lộ ở đây.
Cô nhanh tay gửi hai ảnh, sau đó chờ người nào đó khen lại. Nhưng cô không nghĩ đến ánh mắt người nào đó rất độc, trọng điểm cũng khác với người bình thường.
Soi chi tiết phải được gọi là trâu bò.
Nguyễn Văn Văn bấm nút ghi âm, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Lộ, tiếp tục duy trì nhé.”
Nói rồi cô cúi đầu ăn cá, không có Lộ Phong ở đây khẽ xương cá nên cô ăn hai miếng thì không ăn được nữa, gác đũa xuống ăn canh.
Cô cười, bấm mở wechat.
Thím Chu bưng nước trái cây đến cho cô. Cô vừa cầm ly uống vừa mở lịch sử trò chuyện, bật tin nhắn thoại, bên trong truyền đến giọng nói lành lạnh.
Anh nói: “Anh là móng heo bự à?”
Nguyễn Văn Văn: “!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận