Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 113


Lộ Phong nắm tay Nguyễn Văn Văn đi vào văn phòng, đóng cửa lại, Nguyễn Văn Văn đặt hộp giữ nhiệt xuống, vỗ vai anh nói: "Sao đột nhiên lại nói cho mọi người biết thân phận của em chứ? Các anh có nhìn thấy bọn họ đã sợ chết khiếp rồi không?"

Lộ Phong nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng chơi đùa: "Sao hả? Anh không thể ra mắt được sao?"

“Vậy thì không phải.” Nguyễn Văn Văn nói: “Em chỉ sợ dọa bọn họ mà thôi.”


Sợ cái gì thì cái đó đến, hình như bọn họ đã sợ đến ngơ ngác rồi.

“Không sao, lá gan của nhân viên Lộ Thị rất lớn.” Lộ Phong nói xong lời này không lâu, Chu Hải đi tới, nói có một nhân viên đã ngất đi.

Lộ Phong cau mày nói: "Đưa đi bệnh viện."

Chu Hải vội vàng đi ra ngoài.

Nguyễn Văn Văn tặc lưỡi hai tiếng, dường như đang cảm khái: “Lá gan của nhân viên Lộ Thị thật lớn.”

Thật ra người nọ không sợ hãi, mà là do đột nhiên bị tụt đường huyết.

Lộ Phong không để ý đến lời trêu ghẹo của cô, kéo cô ngồi xuống sô pha, vòng tay qua eo cô hỏi: “Sao đột nhiên lại tới đây?”


Nguyễn Văn Văn bĩu môi: "Em mang canh cho anh."

Lộ Phong nhướng mày hỏi: “Là đặc biệt mang cho anh sao?”

Nguyễn Văn Văn kiềm chế ý đồ trong lòng và gật đầu: "Đương nhiên."

Lộ Phong chơi xấu: "Vậy đút cho anh đi."

Thường thì anh đút cô ăn, nhưng hôm nay anh muốn cô đút cho

Nguyễn Văn Văn nghĩ đến việc "bồi thường thịt" nên dỗ dành: "Được."

Người nào đó uống canh không quá nghiêm túc, cứ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt quá mức trêu người. Cô không khỏi run tay, run rẩy nói: “Đừng nhìn em.”

“Anh nhìn vợ của anh.” Lộ Phong nói, càng nhìn kỹ hơn, nét cười trên mặt càng sâu đậm, đôi mắt đen láy sáng ngời.

Nguyễn Văn Văn cứ như vậy mà chìm sâu vào trong đáy mắt anh, bị ánh sáng bao quanh.

Cô khẽ mím môi: “Anh còn nhìn thì em sẽ không đút cho anh nữa.”

Người đàn ông này phạm quy đến nghiện rồi.

Lộ Phong húp một ngụm canh, nhướng đuôi mắt lên, phụ họa theo: “Được, không nhìn nữa.”

Anh vừa nói không nhìn, nhưng ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều không rời đi, quấn quýt, quyến luyến như một sợi chỉ. Đôi mắt của anh dài và hẹp, khi anh nghiêm túc nhìn người ra, ánh sáng chiếu vào mắt anh sẽ tạo ra những gợn sóng, khiến trái tim người ta run rẩy.

Trái tim Nguyễn Văn Văn không thể không chế đập nhanh vài cái, cổ họng hơi khô khốc, cô mím môi nuốt một ngụm nước bọt xuống, ánh mắt nhìn vào mặt cô quá nóng bỏng, cô không chịu được, đặt cái bát xuống, giơ tay lên che mắt anh lại.

Lông mi của người đàn ông vừa dài vừa rậm, khi cọ vào lòng bàn tay có hơi ngứa ngáy, đầu ngón tay Nguyễn Văn Văn run lên.

Lộ Phong nhếch môi cười, dịu dàng an ủi: “Được rồi, anh không nhìn nữa.”

Nguyễn Văn Văn không tin, tay cô vẫn không di chuyển: “Anh hứa đi.”

“...” Vậy thì anh không hứa nổi rồi, dù sao cô Lộ thật sự quá xinh đẹp đáng yêu, còn hấp dẫn hơn hơn cả bát canh ngon lành này.

Lộ Phong cúi người lại gần, cánh tay thuận thế vòng qua eo cô, hơi nhấc cô lên, đặt cô ngồi lên đùi anh, đầu ngón tay vuốt ve bàn tay còn lại của cô, lén cười nói: “Chuyện này không thể trách em được.”

Nguyễn Văn Văn nhướng mày: “Không trách em thì trách ai?”

Lộ Phong nắm lấy tay cô, đưa lên môi, há miệng cắn một cái: “Trách em quá xinh đẹp.”

Nguyễn Văn Văn: “...”

Lộ Phong: “Trách em quá quyến rũ.”

Nguyễn Văn Văn: “...”

Sắc mặt của Nguyễn Văn Văn lập tức đỏ lên, lông mi khẽ run lên, lại nói những lời yêu thương, đáng ghét, trong lòng thì nghĩ là đáng ghét, nhưng trên mặt lại rất vui vẻ.

Nhếch khóe môi, thong thả nói: “Miệng anh thật là ngọt.”

Lộ Phong cách một lòng bàn tay nhìn cô: “Ngọt hay không nếm thử là biết ngay thôi.”

Sau đó, anh nói: “Em có muốn nếm thử không, hả?”

Nguyễn Văn Văn còn chưa kịp nói không, anh đã nâng cằm cô lên, áp sát vào cằm cô, môi anh cọ nhẹ vào môi cô.

Anh thản nhiên nói: “Thơm quá.”

Nguyễn Văn Văn chớp mắt nói: “Ừm, canh rất thơm, thím Chu đã nấu rất lâu đấy, mùi vị cũng làm theo sở thích của anh.”

“Không phải anh đang nói canh.”

“Anh đang nói em đấy.”

“...” Nguyễn Văn Văn đỏ mặt.

Lộ Phong không cần nhìn cũng biết biểu cảm của cô, anh ôm lấy cổ cô, khẽ cười rồi đè cô xuống, môi và răng hòa quyện, hương thơm lưu lại thật lâu.

Anh cắn môi cô, hỏi với giọng điệu khàn đặc: “Thích anh không?”

Tuy rằng trước đó cô nói thích rất nhiều lần, nhưng đó là khi cô mất trí nhớ, anh muốn biết lúc này cô đang suy nghĩ gì.

Thích hay không.

Yêu hay không.

Anh cũng đã từng nghĩ, nếu cô không thích thì phải làm sao?

Buông tay ư?

Không thể nào.

Vậy chỉ còn một cách, đó là tìm cách làm cho cô thích, làm cho cô yêu.

Đôi môi của Nguyễn Văn Văn truyền đến cảm giác tê dại, trái tim run lên từng đợt, những ngón tay buông thõng bên người vô thức nắm chặt lại.

Thình thịch thình thịch.

Đó là tiếng nhịp tim của cô.

Còn có của anh nữa.

Lộ Phong không đợi cô trả lời, càng hôn sâu hơn, cảm giác nóng bỏng từ môi tràn ra, từ sau tai truyền đến hơi nóng.

Từng chút từng chút khiến trái tim cô càng run rẩy kịch liệt hơn.

Cô giống như được bao quanh bởi bong bóng màu hồng, trong đó đựng đầy niềm vui.

Hơi thở của cô trở nên hơi gấp gáp, cô hơi ngửa người ra sau, cố gắng giảm bớt cảm giác gấp rút này, vừa mới lùi xuống một chút, anh lại tiến lại gần, thậm chí không cho cô cơ hội để hít thở, tiếp tục hôn thật sâu.

Ngón tay thô ráp đưa ra sau tai cô, cảm giác cọ xát trở nên mạnh mẽ hơn, nơi đó trở nên nóng bỏng, cô muốn trốn, nhưng dường như không có nơi nào để trốn.

Đầu ngón tay đảo một vòng, đáp xuống gò má trắng nõn của cô, nhẹ nhàng chạm vào, hiện lên một vệt đỏ nhạt, vết đỏ đó có chút quyến rũ.

Lộ Phong hơi lùi lại, giây tiếp theo đã hôn lên mặt cô, nhìn lướt qua cằm cô hỏi: “Có thích anh không, hả?”

Nguyễn Văn Văn hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt khép hờ, đôi tay đang che mắt anh cũng vô thức hạ xuống, cảm xúc trào dâng, suýt chút nữa đã thốt ra chữ “thích” đó.

“Th…” Cô dừng lại, ý nghĩ trong nháy mắt đã quay trở lại, sương mù trong mắt cũng đã giảm đi rất nhiều.

Khuôn mặt hơi cúi xuống nhìn chằm chằm vào anh, cất tiếng hỏi câu hỏi trong lòng.

“Anh còn nhớ chuyện năm chúng ta kết hôn, có lần anh tham gia một bữa tiệc xong, trên cổ áo sơ mi của anh có dính vết son môi không? Khi đó em hỏi anh, anh qua loa lấy lệ với em, bây giờ em hỏi lại anh một lần nữa, dấu son môi đó là chuyện gì?”

Hiếm khi thấy cô nghiêm túc như vậy, sự nóng bỏng trong mắt Lộ Phong đã hơi tan đi đi: “Dấu son môi gì?”

Anh không nhớ ra được, hoặc có thể nói, anh không nhớ được chuyện đó bởi vì nó không quan trọng.

Nguyễn Văn Văn từ từ thuật lại những chuyện đã xảy ra đêm đó: “Có ấn tượng gì không?”

Cô nói chi tiết, Lộ Phong liền nhớ ra, nâng cằm cô lên hỏi: “Em đã luôn rất để bụng à?”

“Em không nên để bụng sao?”

Người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình uống rượu xong còn mang theo một vết son môi quay về nhà mà lại không để bụng chứ, nếu thật sự có một người phụ nữ như vậy, chỉ có thể nói là cô ta không yêu người đàn ông đó.

Yêu sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Văn Văn không hiểu run lên, chẳng lẽ... chẳng lẽ lúc đó cô đã... với anh rồi.

Lộ Phong cắt ngang suy nghĩ của cô, nhéo mặt cô một cái: “Không phải như em nghĩ đâu.”

Nguyễn Văn Văn: “Vậy rốt cuộc là sao, em muốn biết.”

Lộ Phong nhìn thẳng vào cô, trong mắt lại hiện lên tia sáng: “Là Triệu Can làm đó.”

Nguyễn Văn Văn nghĩ nát óc cũng không thể ngờ là do Triệu Can làm, cô chớp mắt: “Khoan đã, anh nói cái gì? Ai đã làm điều đó?”

Lộ Phong nói: “Triệu Can.”

Nguyễn Văn Văn: “...”

Nguyễn Văn Văn: “Tại sao anh ta lại để vết son môi trên cổ áo của anh?”

Lộ Phong xoa nắn ngón tay cô, dịu dàng nói: “Tối hôm đó đã uống khá nhiều, mấy người tụi anh đánh bài, sau đó anh thua, đó là hình phạt.”

“Dấu son của Triệu Can sao?”

“Ừm.”

“...” Nguyễn Văn Văn bỗng không biết nên nói gì mới tốt, nhớ đến lúc ban đầu khi cô nhìn thấy, cô còn vì chuyện đó mà buồn bực rất lâu, không ngờ đó chỉ là một trò đùa dai của Triệu Can.

Nắm đấm của cô đã cứng lên.

Muốn đấm ai đó ghê.

“Vậy tại sao anh không giải thích?”

“Anh định giải thích, nhưng em đã đi mất rồi.”

Cô nhớ lại, tối hôm đó sau khi nhìn thấy dấu son môi, tâm trạng cô rất tệ nên đã nhiều lời hỏi về chuyện đi tiệc của anh, anh trả lời: “Nếu muốn thì anh sẽ đưa lịch trình ngày mai của anh cho em.”

Ý như thể cô đang quan tâm quá mức chuyện của anh vậy.

Cô không thèm.

Cô không nói gì nữa, quay người đi vào phòng tắm, sau đó không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.

Lộ Phong ôm cô vào lòng, xoa đầu cô nói: “Em tức giận rồi sao?”

“...” Như vậy còn tức giận cái gì nữa.

Lộ Phong nghiêm túc nói: “Không có người phụ nữ khác, chỉ là Triệu Can đùa giỡn mà thôi.”

Nguyễn Văn Văn: “...” Cây kiếm bốn mươi thước của cô đâu rồi?

Sau khi nói xong chuyện nghiêm túc, bước tiếp theo chính là không nghiêm túc. Anh nhéo cằm cô hỏi: “Em có thích anh không?”

Nguyễn Văn Văn mím môi, nói với vẻ mặt thẹn thùng: “Thích.”

Lộ Phong lại hỏi: “Yêu anh không?”

Nguyễn Văn Văn bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, hỏi ngược lại: “Vậy anh có yêu em không?”

Anh vẫn chưa bày tỏ bất cứ điều gì trực tiếp với cô, cô muốn nghe đích thân anh nói ra.

“Em không biết à?”

Lộ Phong nhéo eo cô, hơi bất lực cười lên: “Đồ độc ác.”

“Sao anh lại mắng em?” Nguyễn Văn Văn bĩu môi: “Vậy rốt cuộc anh có yêu em hay không?”

Lộ Phong giữ lấy sau đầu cô, hôn lên trán cô: “Thích.”

Sau đó anh lại hôn lên mặt cô: “Yêu.”

Sau đó là đôi môi của cô: “Rất yêu.”

Cuối cùng, rơi xuống bên tai cô, tất cả hơi thở nóng bỏng đều xông vào, rất tê dại, rất ngứa ngáy, Nguyễn Văn Văn nghe anh trịnh trọng nói.

“Bà Lộ, anh yêu em.”

Hoàn chính văn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận