Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 136


Đương nhiên Tiêu Hạo không thể để Trâu Mỹ ăn mì ăn liền rồi, anh ôm eo cô hỏi: "Thật sự không muốn đi à?"

Trâu Mỹ thật sự không muốn đi cho lắm, cắn môi không lên tiếng.

Tiêu Hạo cũng không ép cô, ôm Trâu Mỹ xoay người quay trở lại, dịu dàng nói: "Không muốn đi thì không đi."


Trâu Mỹ vừa đi vừa quay đầu: "Thế nhưng…" Đều đã chuẩn bị xong cả rồi.

Tiêu Hạo: "Em không cần phải quá để ý đến những người khác, cứ làm theo ý em là được rồi."

Trâu Mỹ đột nhiên hơi ngượng ngùng, thậm chí đã đến cửa nhà nhưng vẫn không vào, cho dù nói thế nào cũng không được. Vả lại cô cũng không phải kiểu người tùy ý, hơn nữa cũng không làm mấy chuyện tùy hứng như thế, cô dừng bước: "Hay là đi đi anh."

"Đừng miễn cưỡng."

"Em không miễn cưỡng."

"Ở nhà có rất nhiều người."

"Không phải vẫn còn anh sao?" Có anh, em sẽ không sợ.


Nụ cười của Tiêu Hạo đã an ủi Trâu Mỹ, cô chủ động khoác lên tay anh, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đi thôi."

Bước chân kia, biết là đi dùng cơm, người không biết còn tưởng rằng đang hùng hồn hy sinh vì nghĩa đấy.

Trước khi vào trong, Trâu Mỹ cũng không biết nhiều, trong giới hạn nhận biết của cô, cho dù có nhiều người đi nữa thì có thể nhiều tới mức nào, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai, ba chục người.

Thế nhưng khi cô nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp, người tới người lui ở trước mắt, cô lập tức bị "sự rầm rộ" trước mắt dọa sợ, hai ba chục ư?

Không thể nào.

Chỗ này có hơn một trăm người đấy.

"Họ hàng của anh… nhiều như thế sao."

Tiêu Hạo vỗ về mu bàn tay của cô: "Đây chỉ là một phần thôi."

Một phần ư?

Chỗ này sao?

Hơn một trăm người sao?

Mà chỉ mới là một phần!

"A a." Trâu Mỹ nói: "Một phần lớn sao?"

Tiêu Hạo: "Một phần nhỏ."

"…" Hai chân Trâu Mỹ trở nên mềm nhũn, gượng gạo cười cười: "Anh, họ hàng nhà anh nhiều thật đấy."

Tiêu Hạo nắm chặt tay cô: "Bây giờ rời khỏi đây vẫn còn kịp đấy."

"Thế bây giờ em huỷ hôn còn kịp không?" Trâu Mỹ hỏi: "Giấy đăng ký kết hôn kia của em có thể không tính được không?"

Trâu Mỹ cảm nhận rõ ràng bên cạnh có một luồng khí lạnh thổi tới, mỉm cười trấn an: "Em đùa thôi."

Tiêu Hạo không dễ dỗ, tối sầm mặt không nói gì, Trâu Mỹ tự lấy đá đập lên chân mình, chỉ có thể chịu khổ: "Em sai rồi, em thật sự sai rồi, lần sau không dám nữa."

Tiêu Hạo nghe thấy lời đảm bảo của cô, cuối cùng sắc mặt cũng giãn ra một chút, hai người chỉ lo nói chuyện, không chú ý tới có người đang đến gần, sau khi nghe thấy tiếng nói mới phản ứng lại: "Đây là vợ của Tiêu Hạo đúng không, dáng vẻ thật xinh đẹp."

"Này, mọi người mau tới đây."

Chỉ trong nháy mắt, Trâu Mỹ trở thành một con tinh tinh lớn trong vườn thú bị mọi người vây quanh, người này hỏi một câu, người kia hỏi một câu, cô đáp ứng không xuể.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Hạo giải thoát cho cô, chỉ lạnh nhạt nói một câu đã khống chế được tình hình: "Nên ăn cơm rồi."

Nhà họ Tiêu xem trọng quy tắc, những bàn khác thì không có vấn đề gì, chỉ có bên bàn chính là không được nói gì trong lúc ăn, điều này có thể khiến một vài người cảm thấy nghẹt thở, ăn cơm giống như đang nhai đèn cầy vậy.

Bọn họ im lặng, Trâu Mỹ cảm thấy khá ổn, không còn ai quấy rầy cô nữa, xem như bữa ăn này yên ổn rồi.

Trong lúc ăn cơm không được hỏi gì, chỉ có thể hỏi sau khi đã ăn xong, thế nhưng Tiêu Hạo cũng không cho bọn họ cơ hội đó, lúc gần ăn xong, anh viện cớ có việc đột xuất, đưa người rời khỏi đó.

Bà Tiêu cũng không cản.

Khi ngồi vào xe, sống lưng thẳng tắp của Trâu Mỹ dần thả lỏng, cô rúc vào lòng Tiêu Hạo, chơi đùa ngón tay anh: "Hôn lễ của chúng ta sẽ không long trọng giống thế chứ?"

"Trên nguyên tắc thì đúng là thế." Tiêu Hạo nói.

"Thế có thể có một điều trái nguyên tắc được không?" Trâu Mỹ hỏi.

"Ý em là sao?"

"Không tổ chức hôn lễ nữa, quá mệt."

Cô nói xong cũng lập tức phủ nhận, một gia đình giống như nhà họ Tiêu sao có thể đồng ý chứ, xem như cô cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

"Anh đừng cảm thấy khó xử, em cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Tiêu Hạo không đáp lại, đưa tay ra ôm cô trong lòng mình, cằm dán lên trán Trâu Mỹ, không biết đang nghĩ gì.

Hai người cũng không đến căn hộ của Trâu Mỹ mà đến chỗ ở của anh, Trâu Mỹ vào phòng tắm tắm rửa, Tiêu Hạo ra ban công nghe điện thoại, là bà Tiêu gọi tới, hỏi anh định tổ chức hôn lễ thế nào.

Bà muốn chuẩn bị thật tốt.

Tiêu Hạo lạnh lùng trả lời: "Không cần tổ chức."

Bà Tiêu sửng sốt: "Không cần tổ chức cái gì?"

"Hôn lễ."

"…"

Đương nhiên bà Tiêu không đồng ý, con trai kết hôn là chuyện lớn như thế, sao có thể không tổ chức hôn lễ: "Không được, phải tổ chức."

Tiêu Hạo: "Vậy thì làm đơn giản thôi."

Bà Tiêu: "Nhà mình họ hàng nhiều, không thể làm đơn giản được."

"Là bọn họ kết hôn hay là con kết hôn?" Tiêu Hạo nói: "Hoặc là không làm, hoặc là làm đơn giản, mẹ chọn đi?"

Anh nói xong lập tức cúp máy.

Trâu Mỹ lặng lẽ kéo cửa kính ra, thò đầu ra ngoài, mắt nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút, mím môi do dự. Cô nên chạy vào phòng ngủ thay quần áo hay là nhờ Tiêu Hạo lấy giúp mình đây.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó quyết định chạy vào phòng ngủ thay quần áo, thế nhưng vừa đưa chân ra đã rụt trở lại.

Không được, lỡ đụng phải Tiêu Hạo thì phải làm thế nào? Trên người cô chẳng mặc gì cả.

Cánh cửa từ từ đóng lại, không bao lâu lại kéo ra, lúc thò đầu ra ngoài, có ánh sáng chiếu tới, Trâu Mỹ ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, cong môi cười nói: "Chào."

Tiêu Hạo đang tựa vào cửa, ánh mắt liếc nhìn cô.

Trâu Mỹ đứng thẳng, khe cửa càng nhỏ hơn một chút: "À, có thể giúp em một chuyện được không?"

Tiêu Hạo: "Làm gì?"

Trâu Mỹ: "Em quên lấy quần áo để thay rồi, anh lấy giúp em nhé."

Trâu Mỹ sợ anh không biết để đâu nên chỉ vào phòng ngủ nói: "Ở trong vali sau cửa trong phòng ngủ ấy."

Tiêu Hạo xoay người đi lấy, Trâu Mỹ nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt tràn đầy nụ cười, điện thoại di động reo lên, Nguyễn Văn Văn gửi tin nhắn cho cô.

R: [Có bận gì không?]

Z: [Vừa về tới nhà.]

R: [Hôm nay tớ vừa khéo có thời gian rảnh, cậu có ở nhà không, tớ tới tìm cậu.]

Nguyễn Văn Văn vẫn chưa biết chuyện Trâu Mỹ đi lãnh chứng, thật ra bản thân cô cũng đang mơ hồ, cũng không biết làm thế nào chỉ mới nháy mắt mình đã lĩnh chứng rồi.

Z: [Đừng tới.]

R: [Không có ở nhà sao?]

Z: [Ừ, tớ không có ở nhà.]

Bình thường vào giờ này, Trâu Mỹ đều có ở nhà, Nguyễn Văn Văn hỏi lại: [Cậu đi đâu vậy?]

Trâu Mỹ cắn môi trả lời: [Ở chỗ Tiêu Hạo.]

R: [??????]

R: [Qua đêm ở chỗ anh ta à?]

Z: [Ừ.]

R: [Chuyện gì đấy?]

Z: [Có chuyện tớ không nói trước với cậu, tớ và Tiêu Hạo đã đi đăng ký kết hôn rồi.]

R: [!!!!!!!]

Lần này đến lượt Nguyễn Văn Văn giật mình, cô cũng không nhắn tin nữa, gọi điện luôn: "Hai người nhanh quá đấy, tình huống gì đây?"

Trâu Mỹ cũng không nói được là có chuyện gì, dù sao cũng là nói chuyện vội vàng, cuối cùng hai người cùng nhau tới Cục Dân Chính, sau đó… trở thành vợ chồng hợp pháp.

Trâu Mỹ: "Có phải bị giật mình rồi không?"

"Có một chút." Nguyễn Văn Văn nói: "Thế nhưng chỉ cần cậu vui là được, thế nên, cậu có vui không?"

Nụ cười trên mặt Trâu Mỹ cũng không đè được: "Ừ, vui."

"Vậy là được rồi." Nguyễn Văn Văn hỏi: "Nhà cậu đã biết chưa?"

Trâu Mỹ vẫn chưa nói với gia đình: "Vẫn chưa biết, tớ định mấy ngày nữa sẽ nói với họ."

"Thế cậu mau lên, chuyện này càng để lâu sẽ càng khó xử lý đấy." Nguyễn Văn Văn đề nghị.

"Được." Trâu Mỹ nhìn qua khe cửa, thấy Tiêu Hạo vẫn chưa quay lại, cô lại hỏi thêm vài câu nữa, phần lớn đều liên quan tới hôn lễ, nhân tiện nói họ hàng nhà Tiêu Hạo vô cùng nhiều, suýt nữa đã hù chết cô.

Nguyễn Văn Văn vừa ăn táo vừa nói: "Đối với một gia đình như gia đình Tiêu Hạo thì chắc hẳn hôn lễ sẽ được tổ chức long trọng lắm."

Trâu Mỹ: "Nhưng mà nhìn thấy nhiều người thì chân tớ đã mềm nhũn rồi, phải làm sao bây giờ?"

"Chuyện này ấy hả? Tớ đề nghị cậu vẫn nên nói chuyện với Tiêu Hạo đi." Nguyễn Văn Văn nói: "Hôn lễ là chuyện lớn, cũng không thể quá qua loa được, đúng chứ?"

Lời của Nguyễn Văn Văn khiến cho Trâu Mỹ yên lòng. Cô nhỏ tiếng nói: "Ừ, vậy tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với Tiêu Hạo vậy."

Hai người lại từ chuyện hôn lễ nói sang đến chuyện sống chung giữa hai vợ chồng, Nguyễn Văn Văn thuận miệng hỏi một câu: "Có phải Tiêu Hạo rất được đúng không?"

Trâu Mỹ đỏ mặt, lúc cô quay đầu lại muốn nói gì đó thì lại đối diện với ánh mắt của Tiêu Hạo. Từ trong điện thoại vẫn phát ra giọng trêu ghẹo của Nguyễn Văn Văn.

"Đêm dài đằng đẵng, kiềm chế chút nha."

"Cẩn thận ngày mai không xuống nổi giường đó."

"Không đúng, Tiêu Hạo nhà cậu nhìn vẻ ngoài cũng rất trong sáng ấy chứ, có lẽ nhu cầu ở phương diện này cũng không lớn đến mức ấy đâu."

"..."

Nguyễn Văn Văn vẫn cứ bala bala, sắc mặt Trâu Mỹ cứ thay đổi, mỉm cười nói: "Anh đến rồi."

Tiêu Hạo đưa quần áo cho cô, vào lúc cô nhận lấy còn khẽ nói: "Thật ra em có thể không mặc."

Trâu Mỹ: "..."

Nhưng đề nghị của Tiêu Hạo quả thật cũng đúng, mặc xong lại phải cởi cũng rất phiền phức. Phiền phức là chuyện nhỏ, phá hỏng quần áo mới là chuyện khiến người ta đau lòng.

Tối hôm nay, Tiêu Hạo hơi điên cuồng, dẫn theo Trâu Mỹ sa vào rất lâu. Bọn họ cùng nhau khám phá những vùng đất xa lạ, cùng nhau bơi lội thoả thích trong đó, cuối cùng Trâu Mỹ kiệt sức. Khi cô tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Bên cạnh không có ai, ga giường cũng đã lạnh, phòng khách cũng không có người, phòng dành cho khách, phòng vệ sinh cũng chẳng thấy bóng dáng ai cả.

Ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn, cô Tiêu bị cho leo cây. Cô lê dép vào phòng vệ sinh, giải quyết xong nhu cầu sinh lý, rửa mặt xong xuôi mới trở về phòng ngủ.

Bỗng nhiên, tiếng mở cửa truyền đến.

Cô đi ra ngoài, có một người đứng ở cửa, mặc bộ quần áo đơn giản thường ngày, mái tóc không cẩn thận chải chuốt như ngày thường mà mềm mại rũ xuống dính vào trán, trên sống mũi là chiếc kính mắt gọng bạc, sau khi nhìn thấy cô thì khóe miệng cong lên thành nụ cười mỉm.

"Em dậy rồi hả?" Tiêu Hạo đặt đồ vật lên trên bàn trà, đi tới ôm Trâu Mỹ.

"Anh đi đâu thế?" Trâu Mỹ dán mặt vào ngực anh hỏi.

"Mua vài thứ." Tiêu Hạo ôm cô ngồi lên ghế sô pha, bóp chân cô hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Mới đầu cô còn không hiểu không thoải mái của anh có ý gì, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, trên mặt cô dần dần đỏ ửng, ngượng ngùng nói: "Không có."

Tiêu Hạo nâng cằm cô lên: "Thật hả?"

Trâu Mỹ đỏ mặt đáp: "Thật mà."

Đầu ngón tay Tiêu Hạo giống như có ma lực vậy. Không bao lâu sau, Trâu Mỹ cảm thấy trong miệng khô khốc, cả người nóng lên, cô nghiêng đầu tránh đi, nhưng lại bị Tiêu Hạo xoay mặt lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tiêu Hạo nghiêng người rướn lại gần, nắm chặt sau gáy cô, hôn lên môi của cô. Không biết bắt đầu từ khi nào, kỹ thuật hôn của Tiêu Hạo càng ngày càng thành thạo, lần nào cũng có thể trêu chọc cô đến tim đập nhanh không thôi.

Trâu Mỹ không chịu nổi, quay đầu đi chỗ khác, hé miệng thở dốc.

Tiêu Hạo hôn lên hai má của cô, dịu dàng nói: "Muốn ăn gì nào? Anh nấu cho em nhé."

Trâu Mỹ quả thật đã cảm thấy đói bụng rồi. Tối hôm qua bị lăn qua lăn lại quá lâu, đến cơm trưa cũng chưa ăn, bụng đã khẽ réo lên rồi: "Cái gì cũng được." Chỉ cần là do anh làm thì cô đều thích.

Cô không kén ăn.

Tiêu Hạo buông cô ra, cầm theo túi lớn đi vào phòng bếp, ánh mặt trời chiếu lên trên người anh, vốn là người dáng vẻ cao to lại càng có vẻ cao ráo mảnh mai hơn.

Tay áo được xắn tới khuỷu tay lộ ra cánh tay rắn chắc, sau đó là những ngón tay trắng nõn, thon dài lành lạnh. Cô bỗng nhớ tới, tối hôm qua đôi tay này đã hết lần này đến lần khác tạo nên những gợn sóng như thế nào.

Trái tim lại lần nữa đập loạn lên.

Thật xấu xa.

Nhưng lại hư hỏng đến khiến cho người ta yêu thích.

Trâu Mỹ mím môi, kiềm chế bản thân không bật cười thành tiếng. Cô gác cánh tay trên lưng ghế sô pha, sau đó dựa vào mu bàn tay rồi yên lặng quan sát. Sở dĩ cô không đi qua giúp đỡ là bởi vì chân cô vẫn còn đang xót.

Cô nhìn quá mê mẩn, cũng không chú ý từ khi nào mà anh đã bưng ly nước đi đến trước mặt cô, cho đến khi trên môi truyền đến nhiệt độ âm ấm thì cô mới lấy lại tinh thần.

Tiêu Hạo đang đút cô uống nước, không phải cầm ly đút mà là anh tự đút. Cô mơ hồ nhìn thấy yết hầu của Tiêu Hạo hơi lăn lộn vài vòng.

Làn da anh rất trắng, nơi yết hầu vẫn còn dấu răng hơi mờ mờ, là vết tối hôm qua khi cô trong cơn sóng tình mà cắn lên.

Người không tập trung có thể bị "trừng phạt", Tiêu Hạo há mồm cắn vào đôi môi của cô.Trâu Mỹ lấy lại tinh thần, phát ra từng âm thanh nhỏ vụn, sau đó những âm thanh ấy lại bị nuốt hết.

Lúc hai người tách nhau ra thì đã là chuyện của năm phút sau. Mặt Trâu Mỹ đỏ bừng giống như một trái lựu chín mọng vậy.

Tiêu Hạo vuốt ve cánh môi cô nói: "Chờ anh, sắp xong rồi."

Câu nói "chờ anh' kia thật mất hồn. Trâu Mỹ không thể kiềm chế được ý nghĩ không đứng đắn. Tối hôm qua, khi anh đặt cô lên song cửa sổ, cũng nói câu ấy, giọng nói hơi trầm thấp nhưng cũng rất êm tai.

Người đàn ông này lại quyến rũ cô rồi.

Tiêu Hạo không nấu món ăn phức tạp gì mà nấu lẫn lộn hết với nhau, bên trong có cả rau thơm và dầu vừng. Trâu Mỹ không kén ăn là sự thật, khi ngửi thấy mùi món ăn này, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng, cầm thì lên định ăn thì bị Tiêu Hạo ngăn lại.

Đầu ngón tay trắng trẻo lành lạnh của người đàn ông cầm lấy cổ tay cô, giọng nói cất lên vừa mềm mại vừa êm tai: "Nóng đấy."

Trâu Mỹ lắc đầu: "Không sao đâu, em sẽ ăn chậm một chút."

Cô đã rất đói rồi.

Tiêu Hạo nhìn thấy bộ dạng một phút cũng không chờ nổi kia của cô thì cầm lấy thì trong tay cô: "Em ngồi đàng hoàng, anh đút em."

Trâu Mỹ chưa từng được ai hầu hạ như thế này bao giờ, lúc còn bé thì bố mẹ bận rộn công việc, không có ai chiều cô như vậy. Sau đó hoàn cảnh gia đình khá hơn một chút thì lại có thêm em trai, sự chú ý của bố mẹ cô đều đặt lên người em trai, lại càng không có ai chiều cô.

Thì ra cảm giác được chiều là như vậy.

Cô ngồi thẳng dậy, lẳng lặng nhìn Tiêu Hạo, nhìn thấy anh múc một thìa thức ăn để trước miệng mình nhẹ nhàng thổi vài hơi, lại thấy anh chuyển thìa qua bên môi cô, dịu dàng nói: "Há miệng."

Vào giây phút thìa thức ăn ấy được đưa vào miệng, Trâu Mỹ bật khóc, đôi mắt đỏ ửng, lông mi treo vài giọt nước, con ngươi trong suốt cũng tràn đầy sương mù mênh mông.

Cô ăn xong, khẽ nói: "Tiêu Hạo, đừng đối xử tốt với em như vậy." Dễ bị chiều đến hư.

Tiêu Hạo không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng cong lên thành một vòng cung vừa đẹp lại quyến rũ: "Phải chiều." Phải mãi mãi chiều cô.

Trâu Mỹ không thích khóc, cô ngẩng đầu kìm lại nước mắt, hít mũi, cầm lấy thìa trong tay Tiêu Hạo: "Em đút anh."

Tiêu Hạo không ngăn cản, ngoan ngoãn chờ cô đút.

Trâu Mỹ giơ thìa, bảo anh lại há to miệng ra, anh há to miệng ra rồi cô lại lắc đầu: "Lớn hơn chút nữa."

Anh lại há to ra, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ vậy.

Bạn nhỏ Tiêu rất nghe lời, cô giáo Trâu vô cùng vừa lòng. Chờ sau khi anh ăn xong thìa cơm, cô chống tay lên bàn, nghiêng người lại gần, hôn nhẹ lên môi anh

"Phần thưởng." Cô cười nói.

Khi cô vừa muốn lùi lại thì đã bị Tiêu Hạo giữ chặt lại. Anh lại nhẹ nhàng kéo người đến trước mặt mình, giữ chặt sau gáy của cô: "Có qua có lại."

Anh dứt lời, hôn lên môi cô.

Mới đầu Tiêu Hạo chỉ định hôn lướt qua rồi thôi, nhưng sau khi chạm vào nhau thì tất cả đã không thể khống chế được nữa, cô như một đóa anh túc, khiến cho anh không thể tự thoát ra được.

Cuối cùng khi bữa ăn này kết thúc thì đã là chuyện của một giờ sau. Tiêu Hạo nấu cơm thì đương nhiên Trâu Mỹ sẽ đi rửa bát. Cô ngăn anh lại: "Để em."

Tiêu Hạo: "Em làm gì?"

Trâu Mỹ: "Rửa bát chứ sao."

"Em muốn giúp anh hả?"

"Vâng."

Nửa khuôn mặt của Tiêu Hạo bị ánh đèn hắt lên, ánh mắt cũng sáng lên theo: "Vậy thì hay là làm chút chuyện khác."


Bạn cần đăng nhập để bình luận