Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 114


Nguyễn Văn Văn ầm ĩ hỏi anh: “Yêu đến mức nào?”

Lộ Phong giam người trong lòng, nắm lấy cằm cô, dùng hành động trả lời vấn đề này, còn cụ thể yêu đến mức nào, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô Lộ thì biết thôi.

Nguyễn Văn Văn xụi lơ trong ngực anh, lúc ổn định hơi thở thì nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước, cô ngước mặt lên nhìn anh, chọc vào ngực anh hỏi: “Anh thật sự không nhớ rõ em sao?”


“Không hề có ấn tượng gì sao?”

“Dáng em như vậy mà không nhận ra được sao?”

Lộ Phong gác cằm lên đầu cô, cánh tay vòng quanh eo cô, vuốt ngón tay cô, hờ hững trả lời: “Anh không nhớ rõ em, em rất để ý à?”

“Em đương nhiên để ý.” Nguyễn Văn Văn nhớ lại đủ loại chuyện trong thời đi học, cô vì theo đuổi anh đã rất cố gắng, đó là lần đầu tiên cô cố gắng theo đuổi một người như vậy, cũng là lần đầu tiên trải qua cảm giác bị người ta phớt lờ.

Rất khó chịu

Rất bất lực.

Trái tim co thắt đau đớn.


Có quãng thời gian cô còn mơ thấy ác mộng, đều là về anh, anh coi thường, anh phớt lờ, sau khi tỉnh dậy tâm trạng rất tệ.

Đương nhiên cô cũng có lúc tâm trạng tốt.

Ví dụ như trong giờ học công khai, thầy giáo bị bệnh xin nghỉ, anh làm giáo viên thay thế lên lớp cho mọi người, nhìn anh trên bục giảng, lòng cô như có sóng biển dâng trào.

Mọi thứ xung quanh đều khác biệt, ánh nắng không hề chói mắt, các học sinh không hề cảm thấy khô lưỡi nữa, chương trình học nhàm chán cũng trở nên thú vị.

Hơn nữa mọi thứ thay đổi đều có liên quan tới người phía trước, anh giống như ánh sáng, vững vàng hấp dẫn ánh mắt cô.

Trái tim không rung động vì bất kỳ người nào lại lần lượt đập mạnh vì anh.

Cô thích anh, thích đến mức trong ánh mắt không nhìn thấy bất kỳ ai nữa. Thật ra cô rất được hoan nghênh trong trường học, thường xuyên có học sinh nam tỏ tình với cô.

Bọn họ sẽ tặng hoa với đủ loại tên gọi, trong phòng ngủ chẳng bao giờ thiếu hoa.

Bạn cùng phòng cười gọi cô là máy thu hoạch nam thần, cô từ chối cho ý kiến với chuyện này, chỉ có cô biết, người cho tới bây giờ cô muốn thu hoạch đều là anh.

Lộ Phong nhéo eo cô, gọi người đang tự do chìm trong suy nghĩ về: “Hỏi em đó, muốn mừng sinh nhật như thế nào?”

Ngày 1 tháng 10 là sinh nhật Nguyễn Văn Văn.

Bình thường cô đều mừng sinh nhật với chị em trong giới, cả ngày hôm đó sẽ điên đến khuya, mọi người cùng nhau hát cùng khiêu vũ, uống rượu với nhau.

Lúc tâm trạng tốt thì sẽ trở về nhà sớm.

Tâm trạng không tốt sẽ trắng đêm không về.

Lúc đầu cô tưởng Lộ Phong sẽ tức giận, du sao không có người đàn ông nào có thể chịu được vợ đi suốt đêm không về, sau này cô mới biết là cô suy nghĩ nhiều, anh vốn không chú ý.

Cũng không biết vì giận hay hay vì cái gì, sau này lại tới sinh nhật, cô dứt khoát hai ngày không về nhà, ngược lại cô có trở về không anh cũng không quan tâm.

Anh bận.

Bận bàn chuyện hợp tác.

Bận đẩy mạnh dự án.

Cô Lộ như cô trong mắt anh còn không quan trọng bằng công việc.

Lộ Phong cầm tay cô lên cắn, giọng nói dịu dàng: “Muốn ở Nam Thành hay ra nước ngoài?”

“Em đi đâu anh cũng có thể đi cùng hả?” Nguyễn Văn Văn chớp mắt mấy cái, ghen tị nói: “Không phải anh bận công việc sao?”

Mùi ghen tị chảy xuôi theo cơn gió đến trong lỗ mũi Lộ Phong, anh nhếch môi nở nụ cười nhạt: “Bình giấm của nhà ai đổ vậy?”

“Anh thật đáng ghét.” Nguyễn Văn Văn đẩy tay anh ra, giả vờ tức giận, đứng dậy muốn đi nhưng lại bị anh kéo lại ngồi trên đùi, gương mặt dán vào mặt cô nói: “Công việc sao quan trọng bằng em chứ.”

Nguyễn Văn Văn bĩu môi: “Trước đây anh không nói như vậy.”

“Lúc trước.” Lộ Phong ôm sát người, môi dán vào bên tai cô dỗ dành: “Bây giờ cô Lộ quan trọng nhất.”

Sau đó bổ sung: “Bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng em.”

Miệng của tổng giám đốc Đường quá ngọt, trong lòng Nguyễn Văn Văn như đổ mật, chọc cằm anh nói: “Tên nhóc lừa đảo nhà ai, biết dỗ người như thế.”

Lộ Phong há mồm ngậm chặt đầu ngón tay cô, đuôi mắt khẽ nhếch lên, đáy mắt lấp lánh ánh sáng nói: “Nhà em.”

Câu “nhà em” này cực kỳ lấy lòng Nguyễn Văn Văn, trên mặt càng đỏ, nét cười trong đáy mắt càng nhiều, lông mày cong cong, rất đẹp.

Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô, giơ tay lên đặt lên mặt cô, trêu tức nói: “Đêm qua vì sao khóc hả?”

Anh nói xong thì đón lấy tiếng xì khẽ điệu đà của Nguyễn Văn Văn, vì sao khóc anh còn không biết sao? Nếu không phải anh chơi ác quá, sao cô lại khóc như thế?

Cô giơ tay nện lên ngực anh, mi mắt khẽ run nói: “Anh nói xem?”

Người nào đó giả ngu, gương mặt vô tội, ôm eo cô nói: “Không biết.”

Vẻ mặt thảnh thơi kia rất gợi đòn.

Nguyễn Văn Văn không nện vào ngực anh nữa, dùng sức nhéo anh một cái: “Còn không phải tại anh.”

“Anh ư? Anh làm sao?”

“Anh… Anh cứ tùy tiện giày vò người ta.”

“Tùy tiện hả? Tùy tiện chỗ nào?” Lộ Phong bóp eo cô, cắn lên vành tai cô: “Không phải em luôn gọi chồng sao?”

“Em gọi là muốn anh…”

“Muốn anh làm gì?” Đầu ngón tay Lộ Phong rơi xuống môi cô, vuốt qua vuốt lại: “Hửm, muốn gì nè?”

Cảm giác run rẩy kéo tới, Nguyễn Văn Văn không nói được nên lời, không chỉ có gò má đỏ ứng, đáy mắt cũng đỏ lên.

Mỗi khi cô có vẻ mặt này, Lộ Phong luôn muốn bắt nạt, anh nâng mặt cô lên, môi rơi vào khóe mắt cô.

Cảm xúc ướt át truyền đến, trái tim của Nguyễn Văn Văn đập nhanh.

Giống như mặc kệ thời gian bao lâu, cô vẫn không có sức miễn dịch với anh, vẫn sẽ không chịu nổi.

Cô mở miệng rên rỉ, ngay sau đó, Lộ Phong ôm ngang cô đi vào phòng ngủ, cửa phòng ngủ đóng lại, cách ly âm thanh nhỏ vụn.

Nguyễn Văn Văn ngủ một giấc đến lúc trời sáng, bên cạnh đã không còn ai, nhớ tới chuyện hôm qua, cô kéo chăn qua đắp lên đầu, núp bên trong cười trộm.

Người nào đó thật sự quá biết cách chơi rồi, cô… cô…

Khi cô đang suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, là Trâu Mỹ gọi điện thoại tới hẹn cô ăn cơm trưa, Nguyễn Văn Văn đồng ý ngay.

Một tiếng sau, hai người gặp mặt ở quán ăn món Hồ Nam, Trâu Mỹ liên tục uống mấy cốc trà rồi bắt đầu thở dài.

Nguyễn Văn Văn hỏi: "Sao thế? Không suôn sẻ với Tiêu Hạo à?"

Trâu Mỹ thở dài lớn tiếng hơn, gật đầu: "Ừm, chúng tớ cãi nhau."

"Cãi nhau ư? Vì sao?" Theo lý mà nói thì bọn họ vừa quen nhau không lâu, là lúc vô cùng ân ái như keo như sơn, sao có thời gian cãi nhau chứ.

"Mẹ Tiêu Hạo tìm cậu à?" Nguyễn Văn Văn hỏi.

"Không có." Trâu Mỹ nói: "Không liên quan đến chuyện mẹ anh ấy."

"Giữa hai người xảy ra vấn đề à?"

Trâu Mỹ nhíu mày nói: "Ừm."

Nguyễn Văn Văn: "Chuyện gì?"

Trâu Mỹ thở dài một tiếng: "Bạn gái cũ của anh ấy trở về rồi."

"Ai?"

"Bạn gái cũ của Tiêu Hạo."

"..."

Chuyện này hơi khó giải quyết, Nguyễn Văn Văn không nghĩ đến chuyện này: "Bạn gái cũ của anh ta rất đẹp à?"

Về nhan sắc, không thể không nói, đúng là rất đẹp, Trâu Mỹ gật đầu: "Rất đẹp."

"Không đúng, sao cậu lại gặp bạn gái cũ của anh ta chứ?" Nguyễn Văn Văn khó hiểu hỏi.

Chuyện này nói ra cũng rất đúng lúc, Trâu Mỹ và Tiêu Hạo cùng ăn cơm, nửa đường Tiêu Hạo đi toilet. Sau đó, điện thoại di động của anh vang lên, cô lo rằng chuyện công việc nên nghe giúp anh. Đúng lúc đó bên kia vang lên giọng nữ rất dịu dàng.

Chỉ nghe giọng nói đã biết người bên kia vô cùng xinh đẹp, cô ta nói cô ta trở về nước, muốn hỏi khi nào anh có thời gian gặp mặt.

Trâu Mỹ chưa từng trải qua chuyện như thế, cô trở nên bối rối, chưa đợi đối phương nói xong đã cúp điện thoại. Sau đó Tiêu Hạo quay lại, thấy sắc mặt cô tái nhợt hỏi: "Sao thế? Cảm thấy không khỏe à?"

Cô gật đầu: "Ừm, đau đầu."

Tiêu Hạo xích lại gần đưa tay sờ trán cô: "Nếu không hãy đi bệnh viện khám nhé?"

Trâu Mỹ lắc đầu: "Không cần, em muốn về nhà."

Sau đó anh muốn đưa cô vào trong nhà nhưng cô không cho. Sau khi cửa đóng lại, cô dựa vào cửa ngẩn người rất lâu, trong tai vang lên giọng nữ nói chuyện.

Cô ta gọi A Hạo

Cô ta hỏi anh có nhớ cô ta không?

Cô ta nói rất nhớ anh.

Cô ta còn hỏi Luka có còn không?

Luka là con mèo Tiêu Hạo cho ăn, anh rất cưng nó. Cô nghĩ rằng anh rất yêu động vật, thích nuôi dưỡng bọn chúng giống cô.

Thậm chí cô còn mừng thầm, cuối cùng bọn họ có sở thích chung rồi.

Bây giờ mới biết đây không phải sở thích chung của cô và anh, mà là của anh với người khác.

Cô ta hỏi về Luka xong còn hỏi sen đá anh trồng còn sống không?

Trâu Mỹ nhớ trên ban công nhà Tiêu Hạo có rất nhiều sen đá, cô ta nhắc đến chậu nào cô cũng không biết.

Lúc đó đáy lòng cô lạnh lẽo, cả người như rơi vào hầm băng, thở một chút cũng đau.

Trâu Mỹ không thích khóc, phần lớn thời gian đều vô tư không tim không phổi, nhưng tối đó chẳng biết vì sao mà nước mắt như hạt châu đứt dây rơi xuống thật nhiều.

Không biết là ấm ức, đau khổ hay tức giận, có lẽ là tất cả.

Mấy hôm nay cô không để ý đến Tiêu Hạo, muốn để mình bình tĩnh lại một chút.

Nguyễn Văn Văn chớp mắt đợi cô ấy trả lời thì thấy vành mắt cô ấy đỏ lên, đột nhiên không hỏi nữa, vỗ lưng cô ấy nói: "Không phải chỉ là bạn gái cũ thôi sao, cô ta đã là quá khứ rồi, cậu đừng sợ."

Trâu Mỹ cười lên, vừa cười vừa khóc, run rẩy nói: "Tớ sợ."

---

Bữa cơm này ăn trong tâm trạng ngột ngạt, buổi tối Nguyễn Văn Văn nằm trong lòng Lộ Phong, cô nhớ đến chuyện này, gãi lòng bàn tay anh mà hỏi: "Anh có bạn gái cũ không?"

Lộ Phong đè tay đang giở trò xấu của cô lại, đè cô dưới người, nói với ánh mắt sáng rực: "Không có."

"Còn người thầm thích không? Có từng thầm thích ai không?" Nguyễn Văn Văn bắt đầu hỏi tội.

Chuyện này Lộ Phong không thể nói không có được, anh hơi dừng lại, mấy giây sau lấy lại tinh thần nâng cằm cô lên.

Anh hôn hơi lâu, môi của Nguyễn Văn Văn bị anh hôn đến tê dại.

Sau khi dừng lại, cô thở hổn hển: "Đừng tưởng rằng như vậy là qua chuyện, mau nói có hay không?"

Lộ Phong xoa vành tai của cô, khóe môi nhếch lên: "Có muốn uống sữa tươi không?"

"Không uống." Nguyễn Văn Văn chỉ muốn biết anh có từng thích ai không.

"Nhưng anh muốn." Lộ Phong đứng lên khoác áo ngủ, đẩy cửa đi xuống lầu. Lúc anh quay lại, trong tay cầm cốc sữa bò.

Nguyễn Văn Văn mím môi nhìn anh với ánh mắt sắc bén.

Anh không để ý, xoay người ngồi cạnh cô, ngửa đầu uống một hớp sữa bò sau đó nghiêng người sáp lại gần cô.

Nguyễn Văn Văn chưa kịp phản ứng đã bị anh giữ cằm, sữa bò chảy vào, cô chậm rãi nuốt xuống. Ánh mắt của cô ửng đỏ, rõ ràng đang trừng anh nhưng lại nhìn như chọc người.

Lộ Phong cho uống lần thứ nhất xong lại muốn cho uống lần hai, Nguyễn Văn Văn đưa tay cản lại, mí mắt run rẩy nói: "Không uống."

Anh khẽ kéo tay cô xuống, lần này cho uống nhanh hơn, môi dán vào môi, không hề nhúc nhích, hơi thở nóng rực tuôn ra.

Mi mắt cô run rẩy nhanh hơn, hô hấp hơi hỗn loạn, vội nuốt nước bọt, nhịp tim cũng nhanh hơn.

Chưa có lần nào nhanh như thế, con nai con trong lồng ngực như muốn nhảy ra.

Một tay khác giơ lên đẩy anh ra.

Lộ Phong không nhúc nhích, đuôi lông mày nhướng cao hơn, cọ môi cô ra hiệu cô ngoan ngoãn chút.

Nguyễn Văn Văn không thèm nghe anh, mím môi lại, cô nghĩ rằng lần này anh không thể làm gì, nào ngờ...

Anh nhéo eo cô.

Cô sợ nhột, lúc cảm giác tê dại ập tới, cô há miệng khẽ rên rỉ.

Một giây sau, sữa ấm áp chảy vào miệng.

Nguyễn Văn Văn bị ép uống nửa cốc sữa, cô trừng mắt nhìn Lộ Phong, cảm giác muốn đánh người nhưng không có cơ hội đánh.

Lộ Phong uống hết nửa cốc còn lại, ôm cô vào lòng, vuốt ve mặt cô mà nói: "Người anh từng thích là em."


Bạn cần đăng nhập để bình luận