Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 132
Tiêu Hạo phản ứng rất nhanh, anh trực tiếp gọi lại cho cô, Trâu Mỹ nhìn dãy số không ngừng nhấp nháy trên màn hình, gân xanh trên trán cũng nổi lên theo.
Bà Tiêu rất ghét bị quấy rầy lúc nói chuyện, bà nói với vẻ mặt khó chịu: “Cô nghe trước đi.”
Ngoài miệng thì bảo “Nghe đi” nhưng câu này lại khiến người khác cho rằng ý của bà là, cô thử nghe xem.
Vốn dĩ Trâu Mỹ không có ý định nghe máy, chỉ là trùng hợp, cô hoảng hốt bấm nút trả lời, đầu dây bên kia vang lên giọng của Tiêu Hạo.
“Mẹ anh đến tìm em à.”
“…À thì.”
“Em để mẹ anh nghe máy đi.”
“Chuyện này…không ổn lắm thì phải.”
Nguyễn Văn Văn hạ thấp giọng nói, đưa tay che ống nghe lại, nhỏ tiếng nói: “Hình như dì Tiêu tức giận rồi.” Cô không nói với Tiêu Hạo chuyện bà Tiêu đưa năm triệu tệ.
“Để bà ấy nghe.” Tiêu Hạo lạnh lùng nói.
“Ồ, được thôi.” Trâu Mỹ đưa điện thoại ra: “Dì Tiêu.”
Bà Tiêu nhíu mày: “Gì vậy?”
Trâu Mỹ: “Điện thoại của Tiêu Hạo.”
“A Hạo ư?” Sắc mặt của bà Tiêu lập tức thay đổi, trong ánh mắt lóe lên một tia khác thường, bà lẩm bẩm nói: “Sao cô lại gọi điện cho A Hạo, ai cho phép cô gọi cho thằng bé.”
Trâu Mỹ đang định trả lời thì giọng của Tiêu Hạo đã vọng ra từ ống nghe, anh lạnh nhạt nói: “Mẹ.”
Khí chất vênh váo hung hăng trên người bà Tiêu lập tức biến mất, bà nhận điện thoại cười nói: “A Hạo.”
Giọng nói của bà dịu dàng đến mức chảy nước, nếu không phải xác định người trước mặt chắc chắn là bà, Trâu Mỹ còn tưởng mình đang nghe nhầm.
“Mẹ đi tìm Trâu Mỹ à.”
“Đâu có.”
“Mẹ nói thật đi.”
“Không phải cố ý đến tìm, chỉ là, là vô tình gặp nhau thôi.”
“Mẹ ở Thành Đông, cô ấy ở Thành Tây.”
“Đúng lúc gặp được thôi mà.”
“Mẹ nói xong chưa?”
“À, xong rồi.” Thật ra là vẫn chưa, vừa mới bắt đầu, bà còn chưa nói tới trọng điểm, nhưng có lẽ bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất.
“Nói xong rồi thì đi đi.” Tiêu Hạo nói: “Em ấy nhát gan, sợ bị hù dọa.”
Bà Tiêu đang định phản bác nhưng nhớ tới gương mặt lạnh lùng của con trai mình, bà lại đổi lời: “Được, mẹ đi ngay.”
Bà Tiêu nói: “Còn chuyện gì nữa không con?”
Tiêu Hạo: “Mẹ đưa điện thoại cho Trâu Mỹ, con nói chuyện với cô ấy.”
Bà Tiêu vừa oán thầm con trai có bạn gái đã quên mẹ, vừa không tình nguyện trả điện thoại lại cho Trâu Mỹ.
Trâu Mỹ nhận lấy, cô nghiêng người đưa tay che ống nghe: “Alo.”
Tiêu Hạo: “Em đừng nói gì cả, nghe anh nói.”
Trâu Mỹ: “Vâng.”
“Nếu như anh đoán không nhầm, mẹ anh đã đưa chi phiếu cho em rồi đúng không?”
“…Đúng.”
“Mặc kệ bà ấy, em đi ngay đi.”
“Nhưng mà…”
“Nghe lời, anh sẽ giải quyết chuyện này.”
“Vâng.”
Trâu Mỹ mím môi: “ Dì Tiêu, cháu sắp đi làm muộn rồi, dì ngồi đi, cháu xin phép đi trước.”
Cô không cho bà Tiêu có cơ hội giữ người, chuồn còn nhanh hơn thỏ. Lúc bà Tiêu đưa tay túm cô lại thì chỉ chạm được vào vạt áo.
Bà nhướng mày ngẩn người hồi lâu, chỉ vậy đã…
Chạy rồi ư??!!
Bà còn chưa nói xong mà.
Bà Tiêu bước ra khỏi tiệm ăn sáng, vừa ngồi vào xe thì Tiêu Hạo đã gọi điện thoại tới.
“Con trai à.”
“Mẹ, mẹ đùa đủ chưa?”
“Mẹ đùa lúc nào?”
“Mẹ đưa tiền cho Trâu Mỹ rồi à?”
“Mẹ, mẹ chỉ muốn thử thôi, xem tình cảm của cô ta với con có phải là thật hay không?
“Bản thân con tự biết là thật hay giả, mẹ đừng có nhúng tay vào.”
“Không được.”
Bà Tiêu nghiêm túc nói: “Chẳng phải mẹ muốn tốt cho con sao, mẹ sợ con giống…”
Bà Tiêu nói đến đây thì dừng lại: “Mẹ không muốn con chịu tổn thương.”
“Chuyện riêng của con, con có thể tự giải quyết.”
“Mẹ biết, mẹ không gây phiền toái cho con, con giải quyết của con, mẹ giải quyết của mẹ.”
“Mẹ--” Tiêu Hạo lớn tiếng nói.
Bà Tiêu giơ điện thoại lên: “Alo alo, gì cơ, con nói cái gì, mẹ không nghe rõ.”
Bà vừa dứt lời đã ấn nút tắt cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, Tiêu Hạo bóp trán, lần nào cũng dùng trò này, anh gửi tin nhắn Wechat cho bà Tiêu.
[Lần sau không được như vậy nữa, nếu không con sẽ giận thật đấy.]
Bà Tiêu không thèm để ý tới lời đe dọa của anh, cũng không thèm trả lời tin nhắn.
Tài xế thấy vậy bèn nói: “Bà chủ, cậu chủ đã lớn như vậy rồi, chuyện tình cảm vẫn nên để cậu ấy tự quyết định.”
Tài xế họ Vũ, ông ấy làm việc cho nhà họ Tiêu cũng hơn hai mươi năm rồi, nhìn Tiêu Hạo từ nhỏ tới lớn, ông ấy cũng biết những chuyện hồi bé của anh.
“Chú Vũ, tôi không thể không đề phòng được.” Bà Tiêu nói: “A Hạo trải qua một lần là đủ rồi, tôi không thể để nó chịu thêm một lần nào nữa, thằng bé sẽ không sống nổi mất.”
Có rất ít người trong giới biết tới chuyện của Tiêu Hạo, nhà họ Tiêu vẫn luôn che giấu một số chuyện, ví dụ như hồi cấp ba anh đã từng nghỉ học một năm để chữa bệnh.
Đó là bệnh trầm cảm, nó đến một cách đột ngột khiến nhà họ Tiêu trở tay không kịp.
Thời gian này có thể nói là những ngày đen tối nhất của nhà họ Tiêu, cũng là những tháng ngày tăm tối nhất của Tiêu Hạo, anh bị bệnh tật hành hạ, tự tử mấy lần, may mà cuối cùng được cứu.
Khoảng thời gian dài sau đó, bà Tiêu luôn ở cạnh anh không rời một bước nào, có khi còn thức trắng cả đêm, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì.
May mắn thay, mọi thứ đã phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, sức khỏe của Tiêu Hạo cũng dần hồi phục, những cơn đau dày vò cũng thuyên giảm.
Nhưng mà, sau khi trải qua lần khắc cốt ghi tâm này, bà Tiêu rất cẩn thận với mọi thứ liên quan tới Tiêu Hạo, bà lo anh lại có chuyện.
“Bà chủ, cậu chủ đã ổn rồi.” Lời này của ông ấy cũng không phải là giả, Tiêu Hạo đã không dùng thuốc nhiều năm rồi.
“Nhưng tôi vẫn sợ.” Bà Tiêu nhớ tới cảnh Tiêu Hạo hôn mê, bà lại rùng mình ớn lạnh: “Một chút sơ xuất cũng không được.”
Những lời này là nói cho ông Vu, cũng là đang nhắc nhở bản thân mình, bà phải bảo vệ Tiêu Hạo, không để anh có bất cứ cơ hội chịu tổn thương nào.
-
Mắt phải của Trâu Mỹ giật cả ngày, trong lòng cũng bồn chồn lo lắng, cô cứ có cảm giác như sắp có chuyện gì không tốt xảy ra, buổi tối sau khi tan làm, quả thật đã có chuyện không tốt xảy ra.
Cô vừa lái xe vừa ngây người nên đã tông vào đuôi xe phía trước, cô nhìn vào chiếc xe sang trọng phía trước, trái tim đập nhanh hơn, hôm nay cũng quá xui xẻo rồi đấy.
Nào ngờ phía sau còn có chuyện xui xẻo hơn, khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên đi xuống từ chiếc xe sang trọng thì cô sững sờ: "Dì?"
Bà Tiêu chậm rãi đến gần: "Cô Trâu, chúng ta nói chuyện đi."
Trâu Mỹ muốn nói có thể không nói chuyện không, nhưng nhìn "vết sẹo" trên chiếc Maybach thì gật đầu: "Vâng."
Sau đó, hai người đến quán cà phê gần đó.
Bà Tiêu có thể là kẻ ngốc nhiều tiền, hoặc là tiền nhiều kẻ ngốc, dù sao vừa mới ngồi xuống, câu đầu tiên bà nói chính là: "Rốt cuộc cô muốn bao nhiêu?"
"Khụ khụ." Còn chưa xong à, Trâu Mỹ cười nói: "Dì à, có lẽ dì đã có hiểu lầm gì đó, cháu không cần tiền."
"Vậy cô muốn cái gì?" Bà Tiêu đánh giá Trâu Mỹ, muốn xác định lời nói của cô là thật hay giả.
"Cháu không muốn bất cứ điều gì." Cô cau mày nói.
"Cô thích A Hạo nhà tôi à?"
"Vâng, cháu thích."
"Cô thích nó đến mức nào?"
"... Rất thích."
"Rất thích, rất rất thích."
"Chính là vô cùng vô cùng vô cùng thích."
"Làm sao cô chứng minh được là cô rất thích nó?"
"..." Yêu thích vẫn cần phải chứng minh sao?
"Dì muốn cháu chứng minh như thế nào?" Trâu Mỹ hỏi ngược lại.
Bà Tiêu cầm thìa khuấy cà phê: "Nếu A Hạo nhà tôi không còn gì thì cô còn thích nó hay không?"
"Tất nhiên." Cô thích anh, không phải bất cứ ai khác.
"Nếu nó bị ngốc bị tàn tật bị điên rồi..." Bà Tiêu nói một hơi rất dài.
"..." Trâu Mỹ nghe đến trợn mắt há hốc mồm, nếu không biết người trước mắt này là mẹ ruột, cô sẽ nghi ngờ bà đang nguyền rủa Tiêu Hạo.
"Dì, Tiêu Hạo hẳn là sẽ không... Thảm như vậy đâu." Phim truyền hình cũng không có mấy chuyện máu chó này.
"Cô đừng ngắt lời tôi."
"À, vâng ạ."
Bà Tiêu nói: "Tôi đang nói là nếu như, nếu như cô hiểu không."
Trâu Mỹ khoát tay: "Căn bản không có khả năng có nhiều nếu như như vậy, dì ——"
Cô đột nhiên nhìn vào ánh mắt của bà Tiêu, mím môi nói: "Được rồi, có lẽ có nhiều “nếu như” như vậy."
"Được rồi, vậy cô nói cho tôi biết, nếu thật sự có những chuyện trên xảy ra, cô định làm gì?"
"Cùng nhau đối mặt với Tiêu Hạo."
Câu trả lời này rất tiêu chuẩn, bà Tiêu nghe xong cũng hài lòng, nhưng bà không biểu hiện ra mặt, tiếp tục xụ mặt xuống nói: "Thật ra tôi không phải rất hài lòng với cô."
Có thể nhìn ra.
Trâu Mỹ thầm nghĩ.
Đây không được gọi là rất hài lòng, mà đây là cực kỳ không hài lòng.
"Điều đó có nghĩa là cháu đã không làm đủ tốt." Trâu Mỹ mỉm cười và nói: "Cháu sẽ thay đổi."
"Nếu thay đổi mà tôi còn không hài lòng thì sao?"
"Thì cháu tiếp tục thay đổi, thay đổi cho đến khi dì hài lòng." Vì tình yêu, cô sẽ liều mạng. Hu hu, Tiêu Hạo, anh phải nhớ chuyện tốt của em đấy.
Bà Tiêu không khỏi nhắc tới, nói một lời lại có một tiếng A Hạo, Tiêu Hạo xuất hiện ở quán cà phê, đẩy cửa đi vào, không nói lời nào đã kéo Trâu Mỹ đi ra ngoài.
Anh ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, Trâu Mỹ trợn tròn mắt, ngây ngốc đi theo anh ra khỏi quán cà phê.
Tiêu Hạo dừng lại: "Không phải nói em đừng gặp bà ấy sao?"
Mũi giày Trâu Mỹ chạm vào mũi giày của anh, ngước cằm lên: "Trùng hợp chạm mặt."
Lời này không giả, thật sự đúng là trùng hợp chạm mặt, lúc tông vào đuôi xe cô đã sợ chết khiếp.
Lúc Trâu Mỹ nói chuyện, hàng mi dài không ngừng nhấp nháy, bộ dáng đáng yêu lại lấy lòng. Tiêu Hạo thấy thế, trái tim căng thẳng một lúc lâu cuối cùng cũng buông xuống, vuốt nhẹ mặt cô và nói: "Cho dù mẹ anh có nói cái gì, em cũng không cần nghe, cũng đừng để trong lòng."
"Em không để trong lòng." Trâu Mỹ nói: "Trái tim em rất nhỏ, chỉ có thể chứa những người quan trọng."
"Còn anh thì sao?" Tiêu Hạo hỏi: "Anh ở đâu?"
Trâu Mỹ ngửa cổ lên nhìn trời: "Vậy em phải suy nghĩ thật kỹ."
Cô mỉm cười tinh nghịch trông rất quyến rũ, đôi mắt của cô phát ra ánh sáng, anh bị bao quanh bởi ánh sáng đó. Cô cười và nói: "Anh đặt em ở nơi nào, em sẽ đặt anh ở nơi đó."
Tiêu Hạo đưa tay muốn kéo cô nhưng lại bắt hụt, cô nhấc chân chạy về phía trước vài bước, hỏi ngược lại anh: "Anh nói đi, anh đặt em ở đâu?"
Thật ra thời gian yêu đương của họ không dài, nhưng Trâu Mỹ thật sự thích anh, thích đến tận xương tủy. Nhưng cô không chắc chắn, anh có cảm giác tương tự với cô hay không.
Trái tim dường như có móng vuốt mèo đang gãi, từng chút một, vừa ngứa vừa tê.
Cô dừng lại, chắp hai tay ra sau lưng, đối mặt với ánh đèn neon đỏ lấp lánh, dịu dàng nói: "Tiêu Hạo, em ở đâu?"
Không biết là đèn neon đỏ quá chói mắt, hay là ánh mắt của cô quá nóng bỏng, trong nháy mắt, trong lòng Tiêu Hạo cũng nóng lên, giống như có dòng nhiệt tập kích, lập tức chảy xuôi khắp cơ thể, toàn cơ thể đều nóng.
Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này, khiến cho lòng người sục sôi, nóng lòng muốn làm điều gì đó.
Anh đưa tay kéo cánh tay cô, kéo người đến trước mặt, anh véo cằm cô, đầu đến gần hơn một chút, không hôn trực tiếp, mà là chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, đặt tay cô ở ngực mình.
"Đã nghe thấy chưa?"
"Nghe cái gì?"
"Tiếng tim đập."
"..."
"Nó đang đập loạn lên vì em."
"..."
Trâu Mỹ ngước mắt lên đón lấy tầm mắt của anh, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt sâu thẳm của anh, hai má ửng đỏ, đuôi mắt cũng đỏ lên.
Đó là màu đỏ của niềm vui và nước mắt.
Đó là màu đỏ của hạnh phúc.
Không chờ Tiêu Hạo hôn lên, Trâu Mỹ kéo cà vạt của anh, dùng sức kéo người đến trước mắt, nhón chân và hôn anh.
Đột nhiên, có pháo hoa nổ tung giữa không trung, ánh sáng đầy màu sắc chiếu khuôn mặt của Trâu My cô nghe anh nói:
"Em đang ở trong trái tim anh." Luôn luôn ở đó.
Trâu Mỹ vô cùng cảm động, lúc hôn lại, vô tình cắn lên môi anh.
"Xin lỗi, em không cố ý, lần sau em sẽ cắn nhẹ hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận