Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 101


Đêm nay Nguyễn Văn Văn uống rượu, khi nãy vừa lôi vừa kéo, rượu ngấm vào làm cô choáng đầu, suy nghĩ lơ lửng, nói chuyện cũng vậy, không suy nghĩ cẩn thận mà nghĩ đến đâu nói đến đấy.

Ngón tay cô không bám được vào cột nên dứt khoát ôm luôn, sau đó còn quấn chân lên nữa. Nếu không phải cột quá trơn thì lúc này cô đã giống một con bạch tuộc bám dính trên đó rồi.

Vừa ôm vừa gọi: "Daddy ơi ~."


"Daddy ơi~"

"Daddy ơi~"

Cô cất tiếng gọi đầu tiên, Lộ Phong lập tức sửng sốt, ánh đèn neon chiếu lên khiến khuôn mặt anh trở nên mờ ảo, đôi mắt anh cũng mơ hồ, chỉ nhìn thấy được nụ cười như có như không nơi khóe miệng hơi nhếch lên của anh.

Không giống với nụ cười lúc bình thường, nụ cười lúc này của anh vừa dở khóc dở cười lại vừa bất lực.

Xung quanh thỉnh thoảng lại có người nhìn sang, nhìn Nguyễn Văn Văn đang ôm cột làm nũng với ánh mắt đánh giá, rồi lại nhìn Lộ Phong đang kéo cánh tay cô với vẻ mặt sắp sụp đổ, trêu đùa nói: "Hai vợ chồng thú vị phết nhỉ."

Có người thuận miệng tiếp lời: "Đây gọi là biết chơi, cuộc sống như thế mới đa dạng sắc màu chứ."

Vẻ mặt một lời khó nói hết của Lộ Phong càng rõ hơn, tạm thời đa dạng sắc màu không thì chưa nói, nhưng cô chủ Lộ biết chơi là thật, bây giờ chân lại quấn lên rồi.


Chỉ là vừa quấn lên vài giây lại trượt xuống.

Cô còn hơi có xu hướng tự hại mình, đột nhiên cúi đầu đụng một cái.

Lúc Lộ Phong phát hiện ra đã không kịp rồi, cô bất cẩn đụng vào mũi, cảm giác đau đớn ập tới ngay tức khắc, đôi mắt đỏ ửng lên nói: "Đau, đau, đau."

Cô đau mũi, anh đau dạ dày, còn bị cô chọc giận.

Giận rồi lại cười, lắc đầu đi lên trước, gỡ từng ngón tay của cô ra, anh gỡ ra xong, Nguyễn Văn Văn lại bám vào.

Lộ Phong nhẫn nại nói: "Bỏ tay nào."

Nguyễn Văn Văn nhíu mày lắc đầu: "Không."

Lộ Phong lại kéo cô tiếp, cô chớp mắt sắp khóc, lông mi chớp lên chớp xuống, chớp thêm vài lần nữa, nước mắt cũng sắp rơi ra ngoài.

"Daddy~" Cô bất chợt gọi một tiếng, gọi xong còn chu miệng nũng nịu.

"..." Lộ Phong không biết cô cố ý hay như nào khác nhưng anh nghe cô gọi mà nhịp tim đập loạn.

Người qua đường cũng không khá hơn là bao, lúc cô lên tiếng gọi đã có một người loạng choạng trượt từ bậc thang cao nhất xuống bậc thang thấp nhất.

Rồi ngã lộn nhào.

Uy lực của tiếng daddy này vẫn còn tiếp diễn, người đó đứng lên chưa đứng vững lại ngã xuống, sau đó ngồi trên mặt đất nói chuyện với người bên đầu kia điện thoại: “CMN tôi đúng là sống lâu rồi, chuyện gì cũng gặp được.”

Lộ Phong: “...”

Nguyễn Văn Văn say khướt, hoàn toàn không biết mình đã làm gì, thấy gọi daddy Lộ Phong không kéo cô nữa, nên lại bắt đầu gọi.

“Daddy, daddy, daddy…”

Từng tiếng gọi vang lên khiến trái tim run rẩy.

Trái tim Lộ Phong vừa run lại vừa ngứa, giọng cô càng lúc càng lớn hơn khiến người vây xem dường như cũng nhiều lên, có người còn khuyên nói: “Là đàn ông thì đừng làm khó phụ nữ như thế, cậu xem dọa con gái người ta gọi daddy rồi kia kìa.”

Có người còn hoang đường hơn, vậy mà lại hỏi: “Hai người chắc không phải là bố con thật đâu nhỉ?”

Lộ Phong trước giờ chưa từng bị người ta vây xem như này, sắc mặt dần dần u ám lại, không nói năng gì, nghiêng người ôm ngang cô lên, đi thẳng về phía trước.

Nguyễn Văn Văn gặp một pha trời rung đất chuyển cột rời xa người, cô còn duỗi cánh tay ra phía sau làm ra vẻ lưu luyến không rời, miệng còn nói lẩm bẩm.

“Daddy ơi ~”

“Daddy à ~”

Sau đó mọi người nhìn về hướng ánh mắt cô đang nhìn, bấy giờ mới phát hiện cô đang gọi cái cột là daddy, trên mặt ai nấy đều hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

??

Bị điên à, bắt được ai thì gọi người đó là daddy.

Hết chuyện vui hóng rồi, nhóm người giải tán rất nhanh.

Ban đầu, Nguyễn Văn Văn vùng vẫy đòi xuống, nhưng Lộ Phong không buông tay, cuối cùng cô không được như ý, không xuống được, cô bắt đầu làm loạn, nhéo mặt anh gọi daddy.

Gọi một tiếng lại hôn anh một miếng.

Cũng không quan tâm người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào, dù sao thì đêm nay cô say rồi, vứt hết thể diện đi cũng được.

Cái hôn đầu tiên rơi lên trán anh, hôn xong cười he he: “Daddy ~”

Giọng cô vừa mềm vừa ngọt, suýt thì làm công nhân bảo vệ môi trường đi ngang qua nhũn chân.

Chiếc hôn thứ hai rơi xuống mắt anh, hôn mỗi bên mắt một cái, hôn xong lại gọi daddy.

Không biết là do tiếng cô gọi quá êm tai hay là do điều gì khác, nói chung là con mèo trốn trong ngõ hẻm cũng không chịu nổi mà nhảy ra ngoài, trượt vèo một cái nhảy vào trong bồn hoa gần nhất.

Cái hôn thứ ba dành cho mũi của anh, hôn xong còn sờ, sờ xong lại nâng mặt anh lên, híp mắt gọi: “Daddy~”

Cô uống rượu, nơi đáy mắt nổi lên một tầng nước, giống như đã bọc một lớp vải mỏng lờ mờ, ánh mắt nhìn người khác vừa quyến luyến vừa mê người.

Yết hầu của Lộ Phong hơi chuyển động, anh mở miệng muốn nói, bỏ tay ra đi, ảnh hưởng anh đi đường rồi.

Anh đang ôm lấy cô, mắt lại không thể nhìn đằng trước, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, không chỉ là ảnh hưởng đi đường thôi đâu.

Nhưng mà vừa mở miệng ra, Nguyễn Văn Văn đã cười khoái chí hôn lên, lần này là hôn lên môi anh, hôn bất chấp không quan tâm gì cả, hôn loạn xì ngầu lên, không cạy môi ra được, cô bắt đầu dùng lưỡi với răng đẩy ra.

Dù sao cô mặc kệ, cô muốn giày vò anh đấy.

Lộ Phong nghiêng người về sau, tránh môi ra, giọng nói hơi kiềm chế: “Đừng nghịch.”

Anh liếc mắt nhìn thoáng qua, vẫn cách nơi đỗ xe vài bước nữa.

Nguyễn Văn Văn đưa tay xuống cổ anh, kéo mạnh một phát xuống, cọ môi mình lên môi anh, chỉ là cọ thôi chưa đủ, cọ đi cọ lại rồi cắn lên.

Cắn từng chút một theo dáng môi anh, không dùng sức quá mạnh, không sâu, chỉ là hơi giày vò người thôi.

Nếu không phải Lộ Phong kiềm chế tốt, có khi bây giờ anh đã thả cô xuống đè lên thân cây hôn lấy hôn để rồi.

Anh bước đi nhanh hơn.

Nguyễn Văn Văn tăng tốc độ giày vò, anh không cho cô làm gì thì cô nhất quyết phải làm cái đó, không hôn được môi thì hôn cằm, hôn yết hầu, hôn cổ anh.

Khi tiếng hít thở truyền tới, Lộ Phong mở cửa xe ra, nhét người vào trong, sau đó anh cũng chui vào theo.

Cửa xe đóng lại “rầm” một tiếng, khóa cửa.

Nguyễn Văn Văn bị đè trên ghế sau, cánh tay Lộ Phong chống ở hai bên người cô, nhìn cô từ trên cao xuống: “Chơi vui không?”

Cô muốn nói chơi vui lắm, nhưng khi chạm phải ánh mắt rực lửa của anh thì tự giác ngậm miệng lại, sau đó mím chặt môi, ánh sáng rơi vào mắt cô, trong con ngươi ngập nước ấy chứa những tia sáng lấp lánh.

Vô cùng quyến rũ.

Không biết do khí thế của anh quá bức người hay do nguyên nhân khác mà khi anh giày vò cô tỉnh hơn nhiều, cảm giác đau đớn trên mũi ào tới, cô bắt đầu làm nũng.

“Đau ~”

Cô nói xong, thấy anh không có động thái gì, cô nhíu chặt mày, lại nói: “Đau quá.”

Tầm mắt Lộ Phong di chuyển từ đôi mắt xuống dưới đầu mũi cô, nơi đó đỏ ửng lên, đụng nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh, Lộ Phong nhịn câu nói “tại ai” ngay bên miệng, cuối cùng đổi sang câu hỏi.

“Đau lắm à?”

“Ừm, đau.” Nguyễn Văn Văn biết cách làm thế nào để khiến anh mềm lòng nhất, nói tới nói lui khóe mắt lại bắt đầu ươn ướt, đuôi mắt đỏ lên: “Đau lắm.”

Ngón chân còn tiện thể ngoắc sang chân anh.

Lộ Phong không nỡ nhìn cô khóc, anh đau lòng, than nhẹ một tiếng, ngồi lên, sau đó nắm tay cô kéo ngồi lên đùi mình.

Nâng mặt cô nhẹ nhàng thổi.

Anh đã làm “quá trình” như dây chuyền hoạt động này quá nhiều lần, quen tay quen chân không vướng khúc nào, thổi một lúc lâu sau, anh hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Nguyễn Văn Văn bĩu môi: "Vẫn đau."

"..." Được thôi, Lộ Phong thổi tiếp.

-

Bên kia Lộ Phong an ủi thổi cho cô, bên này Trâu Mỹ với Tiêu Hạo lại hơi "dữ dội".

Tiêu Hạo cho người ta cảm giác liên tưởng đến quân tử khiêm tốn hiền hoà, đại đa số thời gian anh ta nói chuyện luôn dịu dàng nhã nhặn, làm việc cũng thế, dường như rất hiếm khi nhìn thấy anh ta tức giận.

Nhưng càng là người như vậy thì khi tức giận càng đáng sợ.

Khi nhìn thấy Trâu Mỹ mặc váy ngắn, trái tim như bị cái gì véo một cái, vừa chua xót lại vừa đau nhức, đây là cảm giác trước kia anh ta chưa từng có. Ngay sau đó cơn tức giận vô cớ bỗng dâng lên.

Không biết là tức giận cô hay tức giận chính mình, tóm lại là rất tức giận.

Đây là lần đầu tiên Trâu Mỹ thấy anh ta tức giận, chân mềm nhũn, răng cũng run cầm cập: "Tiêu, Tiêu, Tiêu Hạo, em..."

“Em” nửa ngày cũng không nói ra được lý do.

Tiêu Hạo đè cô lên cửa, ngón tay nắm cằm cô, ánh mắt hơi u ám: "Vì sao em không nhận điện thoại?"

Không nhận được đương nhiên là vì không nghe thấy, Trâu Mỹ định trả lời như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hạo, bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Cô mím môi, dáng vẻ giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, khẽ kéo góc áo anh ta, xin lỗi: "Em xin lỗi."

Tiêu Hạo nhìn chằm chằm vào cô: "Em sai ở đâu?"

Trâu Mỹ tự kiểm điểm: "Không nên không nhận điện thoại của anh."

"Còn gì nữa?"

"Không nên đến đây nhảy."

"Còn gì nữa?"

"Hả? Còn nữa sao?" Trâu Mỹ suy nghĩ, hình như hết rồi mà.

Tiêu Hạo liếc cô, tầm mắt dừng ở đùi cô. Trước kia hai người gặp mặt, cô đều ăn mặc phong cách thục nữ quy củ, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô ăn mặc gợi cảm như vậy.

Nhưng nhận ra, cô mặc như vậy không phải để cho anh ta xem mà là để nhảy, tâm trạng lại bắt đầu khó chịu.

Cảm giác này giống như con người bị chết đuối trong nước vậy, rất buồn bực, không thể chịu nổi, sốt ruột muốn làm cái gì đó.

Anh ta nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, bóp cằm cô rồi hôn xuống, lần hôn môi gần đây nhất đã là hai tuần trước.

Hôn không quá dịu dàng.

Trâu Mỹ không biết đặt tay ở đâu, khi đẩy anh thì lại bị nắm lấy. Lúc này, cô mới nhận ra, tay anh rất to.

Còn có...

Tay cũng rất đẹp.

Vừa nghĩ đến đây, môi đã bị cắn một cái, giọng nói của Tiêu Hạo truyền đến: "Tập trung nào."

Trâu Mỹ không có kinh nghiệm gì, bị anh ta đưa vào một chỗ xa lạ trong sự hoảng hốt. Nơi này cây cối rợp bóng, chim hót, hoa thơm giống như chốn Đào Nguyên.

Cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh trong chốn Đào Nguyên này.

Môi tê rần.

Người cũng tê rần.

Chân thì mềm nhũn.

-

Nguyễn Văn Văn để trốn tránh sự 'Trừng phạt' nên làm nũng một hồi, đầu mũi không đau nhưng nói đau, nâng cánh tay lên nói cánh tay đau, thổi xong tay thì lại nói chân đau, thổi đến cuối cùng, ánh mắt Lộ Phong thay đổi, nói với ánh mắt nóng bỏng: "Ở đây hay là về nhà?"

Ban đầu Nguyễn Văn Văn không hiểu anh có ý gì, mãi đến khi có một bàn tay nóng bỏng đặt ở bên hông, cô mới hiểu ra, cơn say cũng biến mất, mắt nhìn trái nhìn phải.

Bên ngoài xe thỉnh thoảng vẫn có người đi qua.

Ở đây ư???

Đây không phải là tìm chết à?

Huhu, không được, chắc chắn không thể ở đây được.

"Nhà, nhà, về nhà." Cô túm lấy cánh tay của Lộ Phong, nói.

Cô chỉ lo căng thẳng mà không chú ý tới đáy mắt của anh hiện lên vẻ đùa cợt, khóe môi nhếch lên nhưng lại cố đè xuống: "Về nhà đúng không?"

Giọng nói nghe giống như là thương lượng, nhưng có trời mới biết là không phải.

Nguyễn Văn Văn bị bắt tại trận nào dám ý kiến gì nữa, gật đầu: "Ừ, về nhà."

"Chắc chắn chứ?"

"Cực kỳ chắc chắn." Cô thúc giục: "Nhanh lên, em muốn về nhà."

Ở trên giường vẫn tốt hơn là ở trên xe, trên xe thật sự rất...

Xấu hổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận